Bạch Chỉ ủ dột quay về nhà, chẳng buồn lên tiếng.
Cảm giác như thế giới chung quanh cậu giờ đã hóa thành một màn sương mù tăm tối, mất đi toàn bộ ánh sáng.
“Sao mà dòm ỉu xìu dữ vậy, cậu cảm hả?” Triệu Bắc Hành đưa hai quả lê đông lạnh qua cho Bạch Chỉ.
Cậu nhận lấy rồi để lên bàn, đoạn lắc đầu đáp: “Không ạ… Em không ăn đâu, chẳng thấy thèm gì cả.”
“Rồi nãy sao tự nhiên lại khóc vậy?”
“Không sao hết ạ, em thấy bà Tư khổ quá nên bỗng nhớ tới cụ Lưu thôi.”
Triệu Bắc Hành xoa đầu cậu: “Ngố vậy trời, còn tưởng cậu bị sao làm anh chưa kịp chúc Tết xong đã hộc tốc đi về.”
Bạch Chỉ ráng nặn ra một nụ cười: “Em hơi buồn ngủ á anh Hành, em đi chợp mắt chút nha.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn bóng lưng cậu, Triệu Bắc Hành cứ thấy chuyện không chỉ đơn giản có thể.
Ban nãy thằng nhóc này còn tung ta tung tăng đi ra khỏi nhà, sao giờ lại uể oải như thế nhỉ? Không lẽ bị trúng tà rồi?
Bạch Chỉ trở về phòng, leo lên giường đắp chăn kín mít, nước mắt tuôn như mưa.
Cậu càng nghĩ càng thấy đắng lòng, anh Hành mà có bạn gái rồi thì cậu ở đây còn có ý nghĩa gì đâu.
Ở lại thêm lâu càng lún sâu vào ái tình, thôi đi sớm chừng nào hay chừng đó, đỡ phải cả ngày u uất.
Cơ mà hôm nọ cậu đã hứa sẽ giúp anh Hành lập công ty cho vựa trái cây rồi… Bạch Chỉ nhíu mày nghĩ ngợi, hay mình gắng ở lại thêm nửa năm, đợi đến khi nào công ty ổn định thì đi cũng được.
Nghĩ đến đây lòng Bạch Chỉ thêm phần nặng trĩu, cậu gục đầu trên gối khóc rưng rức.
Số mình đúng là đen như hủi mà, hết gặp thằng sở khanh mất trắng bảy năm thanh xuân thì lại đụng anh xì trây, gãy luôn đường tình.
Chả có nhẽ cậu phải đi xuất gia hay sao?
Nhưng Bạch Chỉ không thích bị trọc đầu đâu, không có tóc trông xấu trai lắm huhuhuhu.
Lòng Triệu Bắc Hành cũng nhộn nhạo không yên, anh âm thầm mở cửa ra thì thấy Bạch Chỉ đang nằm cuộn mình trên giường lau nước mắt, anh luống cuống hỏi han: “Làm sao mà lại giọt ngắn giọt dài nữa rồi?”
Bạch Chỉ hoảng hồn lấy tay áo chùi nước mắt: “Sao anh lại vào đây ạ?”
Triệu Bắc Hành đến gần định xoa đầu cậu, ai ngờ Bạch Chỉ lại quay phắt đi tránh né.
Triệu Bắc Hành chậc một tiếng sau đó kéo cậu lại xoa đầu bảo: “Né cái gì mà né.
Bị làm sao thì phải nói với anh, đừng có sướt ma sướt mướt cả ngày như thế.”
Huhuhu T_T Anh Hành càng ngày càng hung dữ.
Bạch Chỉ khụt khịt: “Em không sao thật mà, chỉ là hơi tức cảnh sinh tình rồi nhớ tới cụ Lưu cũng từng sống đơn độc vậy thôi…”
Chứ giờ cậu biết nói sao đây? Chẳng lẽ lại bảo mình ghen tuông khi nghe anh Hành đồng ý chuyện làm mai? Hay hùng hồn bảo anh không được phép có bạn gái, không được kết hôn sinh con? Cậu có tư cách gì mà dám nói ra những lời này…
“Đầu năm đầu tháng đừng có khóc lóc.
Bà Tư cũng già rồi, sống tiếp chỉ mệt thân.” Thật ra Triệu Bắc Hành cũng thấy nặng lòng, bỗng nhớ tới cụ Lưu giống Bạch Chỉ.
“Lau nước mũi đi.
Già cái đầu rồi mà nói khóc cái là khóc, người ta cười vô mặt cho.”
Bạch Chỉ bĩu môi, cầm giấy vệ sinh mà anh Hành đưa cho để lau mặt: “Em không sao hết, cứ để em ngủ tí là được.”
Triệu Bắc Hành véo má cậu: “Ngủ đi, tới giờ cơm trưa anh kêu cậu dậy.”
***
11 giờ trưa, bà mợ Ba mặc áo bông hồ hởi đến chơi.
“Tân Đài, Phụng Chi có nhà không con?”
Mẹ Triệu đang dỗ Hoan Hoan bú sữa bình, nghe bà gọi vội đáp: “Sao nay mợ Ba lại rảnh ghé chơi ạ?’
Bà cụ bước vào phòng, tủm tỉm cười: “Mợ tới báo tin vui cho con chứ sao.”
Mẹ Triệu đặt Hoan Hoan nằm trên giường để thằng bé tự chơi một mình: “Tin gì đó mợ?”
“Thằng Hành nhà con chưa có bồ đúng không? Mợ giới thiệu cho nó một đứa nè!”
“Thật hả mợ? May quá trời ơi!” Mẹ Triệu vui lắm, vì bình thường mợ Ba không dễ gì mà đi làm mai cho ai đâu.
Nhưng một khi bà đã mở miệng thì bảo đảm chất lượng trăm phần trăm.
“Con nhà ai, nay nhiêu tuổi đó mợ?” Mẹ Triệu hào hứng hỏi.
“Bên thôn Tiền Thụ đó con, tên Phùng Yến, năm nay hăm ba.
Tốt nghiệp đại học đàng hoàng đó nghen, xinh gái mà còn cao ráo nữa, ráp đôi với thằng Hành là xuất sắc con ơi!”
Mẹ Triệu không biết cô nàng này là ai nên hỏi tiếp: “Nhà con nhỏ có mấy anh chị em ạ? Mợ cũng biết vụ thằng Lâm nhà con rồi đó… Nói chung là cũng phải cẩn thận chút.”
Mợ Ba vỗ tay trấn an mẹ Triệu: “Nhà nó có mấy mống à, dưới có một em trai năm nay lên cấp ba, tuổi xêm xêm hai đứa Bình An nhà con nè.
Con nhỏ cũng đi làm ở Bạch Thành, hình như là là thủ kho ở chỗ nào á, lương hơn 3 ngàn tệ một tháng.
À ba nó chắc con biết nè, là cái ông Phùng Đức Cường trồng dưa hấu đó.”
Mẹ Triệu nghe thế hai mắt sáng trưng, đúng là bà có nghe danh nhà này.
Mấy năm trước Phùng Đức Cường thầu một đống ruộng đất để trồng dưa hấu, kiếm được kha khá tiền nên nhà cũng dư giả.
“Con bé này được đó mợ.”
“Quá được đi chứ, con thấy hợp thì lựa hôm nào đẹp trời cho hai đứa nó gặp nhau heng?”
Triệu Hoan Hoan đang nằm trên giường bỗng thấy bực mình bèn òa khóc.
Mẹ Triệu vội chạy tới bồng cháu lên đưa qua đưa lại: “Vụ này con cũng không tự quyết được… Mợ biết tính thằng Hành rồi đó, nó ưng bụng mới được, chứ không tụi con nói cỡ nào cũng không ăn thua.”
“Nay mợ nói nó rồi mà, nó chịu đó!”
“Thế được ạ, giờ hai đứa nó cũng đang ở đây.
Hôm nào hai nhà gặp nhau ăn một bữa cơm nha mợ!”
Ban sáng đi chúc Tết Triệu Bắc Hành chỉ đáp bâng quơ cho có lệ, anh không hề hay biết việc mình đã được sắp xếp đi xem mắt.
Đến chiều nhà họ Phùng cũng truyền tin lại là rất ưng ý Triệu Bắc Hành, hẹn hai nhà cùng ăn bữa cơm vào mồng Năm tháng Giêng.
Lúc Mẹ Triệu báo tin này trên bàn cơm tối, trừ ba Triệu ra ai ai cũng sững người.
Bạch Chỉ run tay, đánh rơi luôn cả đũa.
Cậu cúi xuống nhặt đũa, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt như sắp khóc của mình.
Tim cậu giá lạnh, lòng hụt hẫng như bị ai khoét mất một lỗ.
“Mẹ! Anh hai còn chưa gặp mặt người ta luôn mà, đùng cái cùng ăn cơm vậy không thấy kì hả?” Triệu Bắc Lâm sợ anh hai lại đi theo vết xe đổ của mình.
“Kì gì mà kì? Nhà con bé đó mẹ biết mà, năm ngoái ba nó còn đến thầu đất nhà mình đây nè, tính cũng được lắm.
Thằng hai thấy sao nói mẹ nghe?”
Triệu Bắc Hành đặt bát xuống: “Con sao cũng được, miễn là mẹ nhớ nói với người ta con có một đứa con trai.
Kết hôn rồi thì phải đối xử với Hoan Hoan như con đẻ, không thì thôi.”
Anh vừa dứt câu, trừ ba Triệu và Triệu Bắc Lâm ra, ai cũng giật mình thảng thốt.
Bạch Chỉ lại cúi đầu nhặt đũa lần nữa.
Má nó chứ, tim cậu sắp bị anh Hành đâm cho lủng lỗ y như cái sàng luôn rồi!
“Hả? Hoan Hoan thành con trai bây từ lúc nào vậy?” Mẹ Triệu ngạc nhiên nhìn Triệu Bắc Hành và Triệu Bắc Lâm, hai thằng ranh này âm mưu làm gì mà giấu luôn cả bà vậy?
Ba Triệu châm thuốc vào trong cái tẩu, rít một hơi rồi bảo: “Thôi được rồi, bà đừng có gì cũng lo như thế.
Cứ nghe lời thằng Hành đi, bên bển chịu thì hai nhà gặp nhau, không thì dẹp.
Đừng làm trễ nải đời con gái nhà người ta.
“Từ từ đã, nói sao thì ba con ông cũng phải bàn bạc với tôi trước chứ? Tôi với mợ Ba đã định là mồng Năm Tết này gặp rồi mà…”
Triệu Bắc Hành sợ mẹ khó xử nên tiếp lời: “Vầy đi mẹ, mồng Năm đi gặp rồi con nói rõ tình hình cho cổ nghe, nếu không được thì thôi.”
Cạch.
Bạch Chỉ lại đánh rơi đũa, Triệu Bắc Bình cúi xuống nhặt giúp cậu: “Để em đi lấy đôi mới cho anh nha.”
Bạch Chỉ ngồi trên ghế ngây ra như phỗng, cả người run bần bật, cậu đứng phắt dậy: “Thôi… Thôi… Thôi khỏi đi, anh no rồi.
Cả nhà ăn tiếp đi con về phòng ạ.” Nói đoạn Bạch Chỉ chạy như ma đuổi.
“Ể? Anh Bạch chưa ăn được mấy mà ta.” Triệu Bắc Lâm gãi đầu thắc mắc.
Triệu Bắc An ngồi bên cạnh nhanh trí đá cho nó một phát: Không thấy anh hai mặt mũi đen thùi lùi hả, đừng có chọc điên ổng nữa!
Bầu không khí trở nên gượng gạo, sau bữa cơm Mẹ Triệu giữ hai đứa con lớn lại hỏi chuyện.
“Thằng hai mày nghĩ cho kĩ nha, đã nhận nuôi Hoan Hoan là con phải lo cho nó cả đời.”
“Con hiểu, sau này tháng nào con cũng sẽ gửi tiền sinh hoạt cho Hoan Hoan.”
Mẹ Triệu cấu cho anh một phát: “Bộ tiền thôi là đủ hả? Mốt cháu nó lớn rồi ba mẹ có chăm được nữa đâu? Mày phải ra dáng làm cha để con cái nó còn gần gũi chứ.”
“Hai năm nữa đi, nào con ổn định ở Bạch Thành rồi con đón cả nhà mình lên.”
Mẹ Triệu lắc đầu: “Mẹ với ba tụi bây ở đây thôi.
Trước mắt mẹ chăm cháu cho, hai năm nữa mà mày chưa có vợ thì… Haizzz.”
Đang yên đang lành lại tòi ra thằng nhỏ thế này, khả năng cao là cô nàng họ Phùng kia không chịu đâu.
Ai đời gái xinh đang tuổi rực rỡ lại đi lấy một người đàn ông đã có con chứ?
Lúc Triệu Bắc Hành trở về phòng, chung quanh tối hù, Bạch Chỉ trùm chăn kín từ đầu đến chân như đang ngủ.
“Tiểu Bạch ơi? Ngủ chưa đó?”
Bạch Chỉ nhắm tịt mắt, cậu không muốn nói chuyện với Triệu Bắc Hành, ai ngờ đối phương lại bật đèn lên.
Trông thấy Bạch Chỉ đang khép mắt nhưng mi vẫn khẽ động, anh biết ngay cậu đang giả vờ.
“Ầy, ngủ rồi thì thôi vậy.
Anh còn đang tính nhờ cậu tư vấn chút.”
Bạch Chỉ thầm nghĩ: Ác nhân ác đức chưa này! Chồng tôi sắp đi xem mắt mà còn định nhờ tôi tư vấn nữa nè giời ơi.
Thử mà nghe xem đây có phải là lời mà con người nên nói không?
“Ngủ thiệt hả?” Triệu Bắc Hành cúi đầu thổi vào mặt cậu.
Lông mi Bạch Chỉ run run nhưng cậu vẫn không chịu mở mắt, thấy thế anh giật một cọng tóc rồi vuốt qua vuốt lại trên mặt cậu.
Bạch Chỉ ngứa không chịu nổi, đành phải thò tay ra đập cho anh một phát: “Anh trẻ con vừa thôi!”
“Không giả bộ nữa hả?” Triệu Bắc Hành cười khì.
“Xí.” Bạch Chỉ trở mình, quay ngắt đi không thèm nhìn anh.
Triệu Bắc Hành lật người cậu lại, để Bạch Chỉ nằm mặt đối mặt với mình.
“Anh… Anh làm gì đó?” Bạch Chỉ giật thót trong lòng.
Tư thế bị đè chặt hai vai này khiến cậu bỗng có cảm giác bị cưỡng ép và khống chế, con chim non bên dưới lại bắt đầu muốn sổ lồng… Má nó chứ đúng là cái đồ thích bị khổ dâm mà!
Aaaaaa anh ơi là anh, đừng có hở tí lại động tay động chân với em có được không? Người ta vốn đã phải lòng anh rồi, lại mê đắm thân xác anh muốn chết đi sống lại, giờ mà thế này là lí trí em đứt phựt luôn quá!
“Sáng đi về là anh thấy cậu kì kì rồi, có gì giấu anh đúng không?” Triệu Bắc Hành nghiêm giọng hỏi.
“Không có… Không có thật mà.”
Triệu Bắc Hành nhíu mày: “Chỗ anh em mình mà cũng không nói được à? Cứ giấu anh.”
Bạch Chỉ tức điên: Ừ em cũng muốn nói lắm đấy, nhưng nói rồi anh dám nghe không? Em muốn hôn anh! Muốn được anh bình bịch, muốn bị anh ch1ch đến bật khóc!
Còn muốn… muốn hai đứa mình ở bên nhau nữa…
Nhưng những điều này Bạch Chỉ đều phải giấu trong lòng.
Làm người đồng tính là chuyện không hề dễ dàng, bố mẹ anh Hành lại toàn dân làm nông chân chất còn giữ tư tưởng bảo thủ.
Nếu cậu khiến anh Hành trở thành đồng tính thì chắc chắn sẽ khiến hai ông bà tổn thương lắm.
Bạch Chỉ nào phải thứ súc sinh không hiểu chuyện để mà bất chấp làm ra chuyện khiến bậc cha mẹ đau khổ như thế.
“Anh Hành… Chắc qua năm em không làm được bao lâu nữa đâu, khi nào em thu xếp mọi việc cho anh ổn thỏa thì em về nhà làm nhé.”
Triệu Bắc Hành sững sờ, vừa định bật cười mới nhận ra mình cười không nổi, lồ ng ngực nhói đau như bị kim chích.
Cảm giác ấy anh từng trải qua, hồi bé lên núi bị cây gai ma vương đâm vào.
Nói đau thì cũng không hẳn là đau lắm, nhưng cảm giác cứ nghèn nghẹn trong lòng.
998: Gai ma vương còn có tên là ké đầu ngựa, một loại cây nhỏ có gai đâm và dính vào người được.
Cuộc đời phải có ngọt bùi đắng cay, nếm đủ mùi vị mới thấy ngon ạ *bê nắp nồi chạy*
Faye: Thật ra gai ma vương và ké đầu ngựa là hai cây khác nhau nha các bạn, tác giả chắc bị nhầm ;;_;; Ké đầu ngựa là em này:
Còn gai ma vương là em này:
.