Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


"Em làm sao....!trước giờ em cũng thường đăng mà, không lộ hình nhà anh, cũng chẳng lộ mặt, làm sao em biết được nó sẽ nhận ra chứ?"
"Cậu đúng là thật kinh tởm!"
"Ha, kinh tởm tôi? Trần Hạo anh nên biết! Rõ ràng người dẫn tôi tới nhà anh là anh, cũng không phải chủ động xin tới để cho anh ch*ch!"
"Vậy tại sao cậu lại phải chụp hình?! Còn không phải cậu cố ý?"
Tống Nhiên cười lạnh: "Tôi cố ý đấy thì sao? Tôi ghét nhất là bộ dạng ân ái của hai người, anh bề ngoài thì giả bộ lịch lãm, nhưng sau lưng lại giống như cầm thú.

Tiểu Bạch vừa ra ngoài anh liền gọi tôi tới.

Tại sao Tiểu Bạch lại dành cho anh tình cảm nhiều năm như vậy? "
"Mày!" Trần Hạo tức tới câm nín.

"Tôi nói cho anh biết, đây chính là báo ứng của anh! Ðừng tưởng rằng tôi không biết, ngoài tôi anh ra anh còn lén phén với cấp dưới trong công ty, Cũng chỉ có Tiểu Bạch biết điều, mắt nhắm mắt mở cho qua, lễ tình nhân năm ngoái anh tặng hoa cho ai, chính anh tự nghĩ lại đi!" Nói xong liền cúp máy.

Điện thoại tắt, Trần Hạo ngồi xổm xuống sàn nhà, hắn hiểu rất rõ tính cách của Bạch Chỉ, nếu cậu khóc nháo còn có thể nói gì đó, nhưng không để một lời liền đi, vậy có nghĩa là cậu thật sự buông hắn rồi.

Trong một lúc bao nhiêu cảm xúc hối hận, đau đớn, sợ hãi tràn tới, Trần Hạo hung hăng tự tát chính mình một bạt tai.

_________________________________________________

Lúc Bạch Chỉ đến nơi, cả người đều lạnh cóng.

Triệu Bắc Hoành ngừng xe ven đường tại chỗ trạm bán hàng: "Rồi, xuống xe đi."
Bạch Chỉ vịn lan can không biết xuống thế nào, lớn đến bây giờ mà là lần đầu tiên ngồi loại xe này.

Một cái chân vắt lên lan can, một cái chân khác thì lại với không tới mặt đất.

Triệu Bắc Hoành đứng bên cạnh nhìn một hồi cũng nóng nảy thay, đưa tay vỗ mông cậu: "Ðừng xoay, để tôi bế cậu xuống." Nói xong liền luồn tay qua nách cậu, làm cậu giống như trẻ con mà bế xuống.

Cái cậu này, cả người có mấy kí thịt mà nhẹ bổng, rốt cuộc phải đàn ông không vậy.

Bạch Chỉ sợ hết hồn, nhỏ giọng la một tiếng.

Triệu Bắc Hoành lấy vali trên xe xuống đi trước.

"Cậu tới từ phương nam ha, mới vừa tốt nghiệp đại học? Nghĩ gì mà tới đây kiếm việc chứ?"
Bạch Chỉ nỗ lực đi theo sau anh ta: "Tốt nghiệp được mấy năm rồi, trong nhà....có bà con ở bên này, nên đến đây tìm việc."
Triệu Bắc Hoành ồ lên một tiếng, đi tới dùng chìa khóa mở cửa cuốn lên.

"Lạch cạch" một tiếng, một mùi hương trái cây đậm đà đập vào mặt, Bạch Chỉ hoàn toàn yên tâm, nhìn chỗ này đúng là một trạm bán trái cây.

Lầu một là kho hàng mấy trăm thước vuông, lầu hai là mấy loại trái cây nhiệt đới sợ lạnh.

Có hai căn phòng được ngăn cách ở một góc trên lầu hai.

Hai người đi lên lầu, Triệu Bắc Hoành đặt vali lên một tấm bìa cứng sạch sẽ: "Nhìn thấy quảng cáo tuyển người phải không? Chỗ chúng tôi bao ăn bao ở, tiền lương một tháng là ba ngàn, cuối năm sẽ có thưởng lì xì."
"Ba ngàn?" Cái tay đang tháo mũ xuống của cậu ngừng một lát, cái này còn không bằng một phần lẻ tiền lương trước kia của cậu nữa.

Triệu Bắc Hoành ngẩng ðầu nhìn cậu.

"OK....!được." Bạch Chỉ yên lặng nuốt nước miếng, lúc nãy không chú ý, người này thật cao lớn khỏe mạnh! Mặc dù Bạch Chỉ cao 1m76, ở miền nam thì cũng thuộc dạng vóc dáng cao gầy, mà người đàn ông này ít nhất phải cao 1m85 trở lên!
!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại wattpad của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver.


Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!
"Có người thân ở đây?"
"Hả?....!À, đúng vậy." Bạch Chỉ gật đầu một cái, cậu có người thân cái móc xì ấy, cả ba đời nhà cậu đều không có người thân ở phương bắc, cả bạn bè cũng không có.

"Vậy cậu ở cùng người thân hay ở đây, ở đây thì tất nhiên là điều kiện sống sẽ không tốt bằng, nhưng có thể ăn ở miễn phí."
"Ở đây, ở đây."
"Vậy thì qua xem một chút đi." Vừa nói vừa dẫn Bạch Chỉ tới cái phòng trong góc.

"Tôi thuê một căn nhà nhỏ cho những công nhân khác ở phía sau, bốn hoặc năm cậu con trai chen chúc nhau, cậu cũng có thể không sống với họ.

Còn nếu không chê thì cậu có thể sống ở đây.

Hiện tại điều kiện của chúng ta còn hơi thiếu thốn, chờ đầu mùa xuân sẽ đơn giản sửa sang một chút."
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn căn phòng nhỏ hơn 20 mét vuông trước mặt, sàn bê tông xám xịt và tường xi măng, dù sao cũng có thể tự an ủi mình là tác phong công nghiệp, nhưng giường dây thép là chuyện gì xảy ra??? Cứ để cậu ngủ cái này?!
"Còn chưa hỏi họ tên cậu là gì? Tôi họ Triệu, tên là Triệu Bắc Hoành, bọn họ toàn gọi tôi là anh Hoành."
"Tôi tên Bạch Chỉ....!Bạch Chỉ trong thuốc Bắc ấy."
Triệu Bắc Hoành chữ cũng không biết nhiều, huống chi là Hắc Chỉ Bạch Chỉ gì đó: "Kêu cậu là Tiểu Bạch đi, thấy sao, công việc cũng thật nhẹ nhàng, mỗi ngày giúp nhớ số tình tiền một chút, cuối tháng thì tính lương cho công nhân."
"Chỉ vậy thôi?" Bạch Chỉ nghi ngờ hỏi.

"Chỉ vậy thôi ðó."
Như vậy thì đơn giản thật! Học sinh tiểu học cũng làm được, lương ba ngàn thật ra không thấp.

Trong phòng có bật lò sưởi ðiện, Triệu Bắc Hoành sợ nóng không thể mặc áo choàng dài nữa, cởi áo khoác bông ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót đen.


Làn da màu cổ đồng hiện lên một tầng ánh sáng nhạt, cơ bắp rắn chắc hơi nhô lên, cơ ngực....!cơ bụng....!Nhìn xuống chút nữa Bạch Chỉ "ực" một tiếng nuốt nước miếng: "Thật tốt....!Tốt, tôi cảm thấy có thể đảm nhận công việc này, cũng có thể ở lại đây."
Trai đẹp hại người....!
Thật ra Trần Hạo cũng không phải là hình mẫu lý tưởng của Bạch Chỉ, hắn vừa không cao lớn cũng không cường tráng, lúc làm tình biểu hiện cũng khá nhạt nhòa.

Bạch Chỉ đến với hắn ta cũng chỉ vì hắn ta kiên cường theo ðuổi.

Khi đó vừa mới lên đại học, ở xa nhà nên Bạch Chỉ cũng khá phóng túng tự do, tháng đầu ở trường là cậu liền lên diễn đàn tìm đồng loại.

Sau đó thì gặp Trần Hạo.

Lúc đầu thì Bạch Chỉ cũng không có cảm giác gì với hắn ta, sau đó thì có lẽ vì 1 quá khó kiếm đi, có 1 tiếp cận, nên từ từ cậu cũng đồng ý sự theo đuổi của hắn, cảm tình tích luỹ, thoáng cái đã trôi qua bảy năm.

Bạch Chỉ nhớ lại đoạn nghiệt duyên này liền tức cái lồng ngực, không muốn nghĩ tới hắn nữa.

"Cậu không đem chăn mền hử?"
Bạch Chỉ lắc đầu: "Không có." Quần áo cũng không đem theo bao nhiêu, không lẽ còn mang cái mền mà đôi cẩu nam nam kia dùng rồi theo?
"Vậy lát tôi đưa cậu một bộ, mà tôi đã dùng qua rồi, cậu có ngại không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui