Sáng hôm sau Bạch Chỉ bị tiếng gà gáy đánh thức, cậu nằm lơ ngơ trên giường không biết hôm nay là hôm nào.
Triệu Bắc Hành đã dậy từ lâu, anh quét sân rồi cùng Nhị Lâm Tử chặt một đống củi.
Ở Đông Bắc củi còn đọc trại đi là tiền tài, vậy nên Tết đến nhà nào cũng chất củi thành đống cầu mong qua năm làm ăn phát đạt.
Chặt củi xong Triệu Bắc Hành về phòng thay quần áo, anh định lát lên huyện mua đồ Tết về luôn một lần.
“Dậy chưa? Trời sáng hửng rồi mà còn nằm đó.” Triệu Bắc Hành cười gian, thò bàn tay lạnh ngắt đặt lên cổ Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nằm trên đệm co rụt lại như con tôm: “Lạnh em mà~”
“Dậy mặc đồ vô rồi đi rửa mặt mũi cho đàng hoàng đi, lát anh dẫn cậu đi chơi.”
“Dạ?” Bạch Chỉ lập tức tỉnh táo, cậu tung chăn ngồi dậy, “Mình đi đâu chơi đó anh Hành?”
“Đi chợ phiên!”
Triệu Bắc Bình và Triệu Bắc An đã chuẩn bị xong từ lâu, mặc luôn bộ đồ anh Hai mới mua cho đỏm dáng.
Có câu người đẹp vì lụa, hai ông tướng này cũng bảnh trai, chân dài vai rộng, khoác đồ chỉn chu lên trông cứ y như là người mẫu.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, phố xá đông nghịt, tiểu thương bày đồ kín hết cả con đường khiến người mua hàng phải chen chúc lẫn nhau chứ xe không đi vào nổi.
Triệu Bắc Hành đậu xe bên ngoài trường cấp 1 ở ngay trung tâm huyện, đoạn móc ra 200 tệ đưa cho hai đứa Bình An: “Thích mua gì thì mua, trước 11 giờ về là được.
Trễ là tao không có đợi đâu đó.”
“Dạ anh Hai~” Hai đứa vui vẻ cầm tiền rồi tung tăng ra chợ.
Bạch Chỉ theo đuôi Triệu Bắc Hành, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.
“Thịt heo giá rẻ đê~” Chú bán thịt heo đang cầm dao, vừa tới có người tới lập tức cất giọng rao to khiến Bạch Chỉ giật hết cả mình.
“Đậu hũ~ Đậu hũ đây~” Bác bán đậu hũ vừa đẩy xe hàng vừa mời chào.
Triệu Bắc Hành sợ mọi người chen lấn lạc mất Bạch Chỉ nên vội nắm tay cậu: “Ăn gì thì nói anh mua cho.”
Bạch Chỉ chỉ hàng kẹo que cỡ bự mà lần trước Triệu Bắc Thành mua cho cậu: “Ăn cái kia ạ.”
Triệu Bắc Hành bật cười, lập tức đi lại mua cả túi kẹo cho Bạch Chỉ.
Hai người đến tiệm bán lương thực mua 5 kí miến khoai lang.
Người Đông Bắc mê miến chỉ sau mỗi dưa chua, nấu món gì có nước cũng thích cho miến vào.
Miến Đông Bắc có hai loại là miến khoai lang và miến khoai tây.
Miến khoai lang thì thơm, miến khoai tây thì dai dẻo, nhà nào cũng mua trữ để dành ăn.
Mua xong hai người lại đi tới hàng rau.
Do nhiệt độ thấp quá, tiểu thương sợ rau bị đông lạnh rồi hư nên bỏ hết vào thùng xốp và phủ chăn dày lên trên để cách nhiệt.
Rau quả mắc mỏ vô cùng, dưa leo tận 7, 8 tệ nửa kí, còn đậu cô-ve cà tím tận 10 tệ nửa kí.
Loại nào Triệu Bắc Hành cũng mua tầm 3 kí, tổng cộng hết hơn 100 tệ.
Thịt thà anh không mua vì trong xóm có lò mổ heo, nhà anh đã đặt trước nửa con, gà vịt ngỗng ngan trong nhà nuôi đầy cả ra nên lại càng không cần đi mua.
Ban nãy lúc rời khỏi nhà Triệu Bắc Hành có mang theo bao gạo nên mua đồ đạc xong anh bỏ hết vào đấy, đoạn vác nó lên vai.
“Tiểu Bạch, anh mà bán rau củ thì cậu thấy sao?”
“Em cũng không rõ lắm, để về em làm báo cáo nghiên cứu thị trường đã nha.”
Triệu Bắc Hành gật đầu: “Anh thấy bán rau củ giàu hơn là trái cây.
Cậu thấy đó, trái cây chưa chắc đã cần ăn hàng ngày chứ đi chợ mua rau củ nấu cơm mỗi ngày là chắc chắn phải có rồi.
Nó là nhu yếu phẩm nên bán không lời bằng trái cây, nhưng bù lại luôn cháy hàng.
Anh đang định qua năm thử bán xem sao.”
“Dạ, em giúp anh!” Bạch Chỉ trưng đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
Anh Hành nhà mình thật sự là cả tính cách lẫn ngoại hình đều khiến cậu mê như điếu đổ.
Người gì đâu mà vừa đẹp trai quyến rũ vừa có chí làm ăn nữa!
Mua xong cả hai lại dạo qua hàng trái cây sấy.
Tết tư ở Đông Bắc dĩ nhiên phải có đậu phộng hạt dưa kẹo bánh các thứ, đầu năm đầu tháng con trẻ tới chúc Tết thích nhất là được cho mấy món này.
Triệu Bắc Hành chọn mua một bịch kẹo sữa hiệu con khỉ mắc mỏ nhất.
“Hồi nhỏ nhà nghèo rớt mồng tơi nên anh có được ăn kẹo xịn như vầy đâu.
Lần duy nhất được ăn là lúc qua nhà ông cậu Ba chúc Tết, ông cho anh hai cục kẹo sữa con khỉ.
Ăn xong mà anh nhớ mùi vị tới giờ luôn á.” Triệu Bắc Hành xé vỏ kẹo đưa cho cậu.
Hai tay Bạch Chỉ đang lỉnh kỉnh đồ vật nên cậu há miệng ngậm luôn viên kẹo vào, bờ môi mềm mại cọ lên đầu ngón tay Triệu Bắc Hành khiến hai người đều đứng hình trong thoáng chốc.
Bạch Chỉ bỗng lên cơn ấm đầu nên đánh liều li3m thêm một phát khiến Triệu Bắc Hành giật mình rút tay lại.
Đầu óc anh ong ong, con chim non như muốn chào cờ ngay lập tức.
Cảm giác mới lạ và kích tình mà trước giờ Triệu Bắc Hành chưa từng trải qua khiến anh chợt khao khát được trải nghiệm thêm.
Dừng lại! Đó là Bạch Chỉ, là anh em của mày đó! Mẹ bà nó đồ thứ khốn nạn này.
Triệu Bắc Hành âm thầm tự vả mặt mình trong tâm trí.
Người qua đường chen ngang tách cả hai ra, tim Bạch Chỉ đập như nổi trống.
Anh Hành nhận ra được điều gì chưa? Anh ấy có biết là mình cố ý không? Chắc là không đâu nhờ…
Kẹo sữa mềm dần rồi tan trong miệng, Bạch Chỉ ngậm kẹo dưới đầu lưỡi rồi nhẹ nhàng li3m m*t, đầu óc ngập tràn những suy nghĩ đen tối.
Hai người yên lặng đi qua chỗ bán câu đối, Triệu Bắc Hành tần ngần một lúc mới lên tiếng.
“Khụ, cậu chọn câu nào nghe hay hay đi.”
“A… Dạ!” Bạch Chỉ ngồi thụp xuống giở xem từng câu đối.
“Xuân về tiền vô như nước, năm mới phúc đầy nhà.
Anh thấy câu này được không?” Bạch Chỉ hỏi.
Triệu Bắc Hành sực tỉnh: “Ừ, lấy cái đó đi.”
Thật ra ban nãy Bạch Chỉ nói gì anh nghe cũng không rõ, lòng vẫn miên man nhớ lại hành động ban nãy của Bạch Chỉ.
Triệu Bắc Hành nghĩ có lẽ mình bệnh mất rồi.
Thâm tâm luôn nhắc nhở anh làm như thế là sai trái nhưng tâm trí anh vẫn vô thức hiện lên hình ảnh đôi môi đỏ mọng kia…
Mua câu đối xong cả hai tiếp tục mua thêm một xấp chữ “phúc” và câu “xuất môn kiến hỉ”(*), đoạn cuộn gọn hết lại rồi cột thun vào.
Bao gạo trên vai Triệu Bắc Hành đã gần đầy, hai người quyết định đi về.
*Xuất môn kiến hỉ (出门见喜) ý nói ra khỏi cửa là gặp điều may, 4 chữ này và chữ Phúc (福) hay được dán/treo trong nhà người Hoa vào dịp Tết để cầu chúc điều tốt lành.
Triệu Bắc Hành không kéo tay Bạch Chỉ nữa, đôi bên người đi trước kẻ theo sau cách nhau một khoảng.
Bạch Chỉ biết thân biết phận, ban nãy cậu có hơi quá đáng thật nhưng tự nhiên nó như thế chứ bộ…
Mình đúng là dâm thiệt!
Bạch Chỉ cúi đầu tự trách bản thân, đến lúc ngẩng đầu lên chợt nhận ra anh Hành đã biến đâu mất dạng.
Bạch Chỉ:?!?
“Anh Hành ơi? Triệu Bắc Hành?” Tiếng kêu của Bạch Chỉ lọt thỏm giữa đám đông ồn ào.
Cậu ngó nghiêng tứ phía vẫn không thấy Triệu Bắc Hành đâu.
Hôm nay anh Hành lại không cầm điện thoại theo nữa, giờ muốn liên lạc cũng đành chịu chết.
Triệu Bắc Hành phăm phăm đi tới chỗ đậu xe mới hay cái đuôi của mình đã biến đâu mất, anh vội bỏ đồ vào cốp xe rồi nhanh chóng quay lại tìm Bạch Chỉ.
“Tiểu Bạch? Bạch Chỉ ơi?” Triệu Bắc Hành đẩy những người đi đường ra, quay lại chỗ ban nãy tìm Bạch Chỉ.
Ban đầu Bạch Chỉ cũng hơi lo lo nhưng nghĩ lại cậu lớn tướng như vậy dĩ nhiên không thể nào bị lạc luôn được, vậy nên khi trông thấy một cụ ông bán kẹo vẽ ven đường, chung quanh toàn con nít bu đen bu đỏ, cậu lập tức dừng bước lại xem.
Kẹo vẽ là loại kẹo làm bằng đường mạch nha hơ trên lửa, sau khi hun nóng thì đổ hỗn hợp nước đường lên bàn đá cẩm thạch để người bán vẽ ra đủ loại hình thù.
Tất nhiên không phải khách hàng muốn vẽ cái nào cũng được mà phải xoay bàn gỗ có hình bên cạnh để chọn lựa.
Mỗi lần vẽ kẹo chỉ tốn có 2 tệ, may mắn thì quay trúng rồng và phượng hoàng to gần 20cm, chứ quay trúng mấy con khác thì nhỏ hơn nhiều, nhất là con khỉ và ngựa chỉ cỡ lòng bàn tay.
Có nhóc mập quay hai lần trúng con gà nên rầu rĩ ngoạm bay cái đầu gà trên cây kẹo như trút giận.
Một bé gái khác thì may mắn hơn khi quay được bé thỏ xinh xinh.
“Nhóc quay không con?”
Bạch Chỉ ngạc nhiên chỉ tay ngược vào mình: “Con ấy ạ? Nhưng con không có mang tiền lẻ.”
Cụ ông cười xòa móc mã QR ra đưa cho cậu: “Chỗ ông có thanh toán bằng Wechat nha.”
Hí, cụ ông cũng tân thời phết.
“Dạ, cho con quay mấy cái luôn đi ạ.”
Bạch Chỉ quét trả 10 tệ, quay tổng cộng 5 lần.
Mấy đứa nhóc bên cạnh không chịu rời đi, cứ túm tụm lại đó xem xem cậu sẽ quay được thứ gì hay ho.
Lần đầu Bạch Chỉ quay hơi quá tay nên trúng con khỉ.
Cậu nghiêng đầu cười, đứng yên nhìn ông cụ vẽ con khỉ lên que tre rồi đưa cho mình.
Lần thứ hai Bạch Chỉ quay được quả đào nhỏ nhất trong bàn quay, ông cụ múa may vài đường đã xong quả đào to bằng lòng bàn tay lên bàn đá: “Ầy, thằng cu này số xui dữ.”
Bạch Chỉ dĩ nhiên không tin, cậu hít một hơi thật sâu rồi quay tiếp.
Kim quay gần chạm tới hình con phượng hoàng, cả đám nhóc xung quanh đều nín thở chờ đợi, ai ngờ đầu kim bằng gỗ lại chầm chậm dừng ngay… con gà kế bên phượng hoàng.
“Trời!” Bé mập bên cạnh buồn bực như thế người quay thua là nó vậy, Bạch Chỉ thấy thế bèn bật cười.
Ông cụ lại vẽ kẹo hình con gà đưa cho Bạch Chỉ, cậu không cầm được nữa.
Trông thấy bé gái bên cạnh đang m*t ngón tay nhìn kẹo vẻ thèm thuồng, Bạch Chỉ đưa cây kẹo gà con cho bé: “Đây này, em cầm đi.”
Bé gái rụt rè giơ tay nhận, đoạn nhỏ giọng bảo: “Em cảm ơn anh ạ.”
Còn lại hai lần quay, Bạch Chỉ cũng hơi căng thẳng.
Đương lúc cậu định giơ tay lên quay tiếp thì có ai đó chụp lấy cổ tay cậu, Bạch Chỉ quay đầu lại thì thấy Triệu Bắc Hành đang thở hổn hển nhìn mình đầy bất lực: “Cậu nhiêu tuổi rồi hả?”
“Ơ… anh Hành, ban nãy em lạc anh.”
“Vậy sao không đứng nguyên đó đợi anh? Còn chạy lung tung rồi đi xem kẹo vẽ nữa… Thôi để anh quay cho cậu.” Triệu Bắc Hành ngồi xuống, ông cụ vẽ kẹo nheo mắt ngẩng đầu nhìn, chợt cảm thấy thằng cu này trông rất quen.
Triệu Bắc Hành bắt đầu lặp lại chuyện mà trước đây mình từng làm rất quen tay, anh nhấc bàn xoay đặt lên bàn đá mà ông cụ dùng để vẽ kẹo, sau đó búng kim quay một phát.
“Rồng! Ra rồng rồi kìa!” Đám nhóc bên cạnh la to.
Ông cụ ho khan một tiếng, đặt bàn xoay lại chỗ cũ rồi bắt đầu tỉ mẩn vẽ con rồng vô cùng oai phong dài hơn 20cm, que kẹo như sắp gãy tới nơi.
“Quay mấy cái rồi?” Triệu Bắc Hành bẻ miếng đuôi rồng cho vào miệng.
Thật ra anh không thích món này cho lắm, ăn ngọt khé cả họng, anh chỉ thích nghịch bàn xoay cho vui thôi.
Bạch Chỉ phe phẩy mấy que kẹo đáp: “Bốn ạ, còn một lần nữa.”
“Cậu thích con nào?”
Bạch Chỉ còn chưa kịp lên tiếng, cu cậu béo múp bên cạnh đã nhanh nhảu đáp: “Phượng hoàng, phượng hoàng đi anh.” Cậu bèn cười gật đầu theo.
“Được rồi, để anh quay con phượng hoàng cho cậu.” Triệu Bắc Hành vừa nói vừa để bàn xoay lại bàn đá ban nãy, ngón tay vừa chuyển, kim quay đã ngay ngắn dừng ngay con phượng hoàng.
Bạch Chỉ mắt chữ o mồm chữ a, cậu tự quay rồi nên biết trò này không dễ tí nào, thế mà Triệu Bắc Hành có thể quay đúng hai con to nhất?
“Quào! Anh Hành giỏi quá ạ!”
Ông cụ đằng hắng một phát, lấy bàn xoay lại rồi bảo: “Cái cuối nha, vẽ xong cây này ông dọn tiệm.”
Con phượng hoàng vừa được vẽ to còn hơn con rồng ban nãy, trông sinh động y như thật.
Bạch Chỉ cầm kẹo mà không nỡ ăn.
Lúc đi về cậu cứ liến thoắng hỏi: “Anh Hành có mẹo gì đúng không? Sao anh muốn quay gì là quay ra được liền vậy?”
Triệu Bắc Hành tỏ vẻ thần bí: “Nói cho cậu biết anh có pháp thuật nên điều khiển được kim quay bàn xoay đó.”
Anh hai à, em cũng là sinh viên rồi chứ bộ? Anh xem em là con nít hay gì mà lừa kiểu đó?
Hai người ngồi trong xe được một chốc thì hai đứa Bình An cũng về.
Trông thấy đống kẹo trên tay Bạch Chỉ, bọn nó cười bảo: “Anh Hai lại đi phá ông cụ nữa hả?”
“Sao cơ?” Bạch Chỉ khó hiểu.
Triệu Bắc An giải thích: “Hồi nhỏ tụi em cũng đi quay kẹo này nè, mất cả đống tiền vặt cho ông cụ.
Sau anh hai tụi em đích thân ra trận thì biết cái bàn xoay kia mà để nguyên thì không bao giờ quay ra được hai con rồng phượng đâu.
Mà á chỉ cần nhấc nó lên để trên bàn đá làm kẹo thì anh của em quay ra 20 con rồng còn được, làm ông cụ bán kẹo tởn tới giờ.”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười nhìn Triệu Bắc Hành: Anh Hành nhà mình đúng là nghịch không ai bằng.
Triệu Bắc Hành đắc chí cười nhếch môi, vừa lái xe vừa ngâm nga một giai điệu không rõ tên.
Xe còn chưa đến tận nhà đã thấy cả đống người vây quanh cổng.
Triệu Bắc An ló đầu ra dòm: “Ủa? Chị dâu về rồi kìa anh?”
Triệu Bắc Hành sầm mặt bước xuống xe: “Hai đứa mang đồ vô trước đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...