Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Cụ Lưu cười hiền, trỏ tay chỉ Bạch Chỉ đang nằm trong lòng Triệu Bắc Hành.

Anh vội đẩy cậu gọi: “Tiểu Bạch dậy nhanh lên, cụ Lưu khỏe rồi kìa!”
Nhưng Bạch Chỉ ngủ say như chết, anh có gọi thế nào cậu cũng im ru.

Triệu Bắc Hành nghĩ thầm, hai hôm nay chắc cậu ấy mệt mỏi dữ lắm rồi nên thôi, cứ để Tiểu Bạch ngủ tiếp vậy.

Thế là anh nhẹ nhàng đặt cầu nằm xuống ghế, còn mình thì đứng lên nói chuyện.
“Ủa sao nay ông hết thọt giò nữa rồi?”
Cụ Lưu cho anh một sút: “Biến nha thằng quỷ, hở cái là kêu ông thọt này què nọ.”
Triệu Bắc Hành cười né đòn: “Hay ha, tự nhiên ông bệnh cái là hết luôn bệnh cũ trời!”
Cụ Lưu thở dài đáp: “Mày khờ quá con, tới lúc ông phải đi rồi.”
“Đi đâu ạ?” Triệu Bắc Hành hoang mang hỏi lại.
“Đi tới nơi cần phải đi chứ sao.

Cảm ơn con đã chăm sóc ông suốt thời gian qua, nào ông đi rồi thì miếng đất kia cho con đó.

Thích làm gì thì cứ làm, thoải mái hết, không ưng thì bán đi cũng được.”
Tim Triệu Bắc Hành như hẫng đi một nhịp, anh đã mài mại nhận ra vấn đề.
“Ông có để hai quyển sổ tiết kiệm dưới đáy tủ trong nhà đó, một quyển là tiền bảo hiểm lao động mấy năm qua, quyển còn lại là tiền mấy đứa con ông gửi cho.

Cũng không nhiều nhặn gì, có hơn mấy chục ngàn tệ thôi.

Con về lấy ra rồi đưa cho mấy anh chị để lo chuyện giúp ông.”
“Ông…” Bờ môi Triệu Bắc Hành run rẩy, anh biết cụ Lưu đang bàn giao hậu sự.
“À còn 150 ngàn tệ hồi đó con thuê đất, ông cất hết vô cái thẻ ngân hàng rồi, mật mã là sáu con số 1.

Ông để thẻ trong hộp sắt ở nhà kho phía sau cái nhà cũ mà con thuê đó, về nhớ lấy thẻ rồi giữ tiền cẩn thận mốt đặng có cái cưới vợ.

Tiền này con khỏi cần nói cho mấy đứa con của ông làm gì.”
Triệu Bắc Hành nghẹn ngào đồng ý: “Dạ!”
“Ừa thôi, giờ tới lúc ông phải đi rồi.


Sạp trái cây phải làm ăn cho tốt nghen con.”
Hơi nước giăng đầy đôi mắt, Triệu Bắc Hành bảo: “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, là vựa trái cây chứ không phải sạp mà.”
“Hà hà, thì cũng như nhau thôi.” Ông cụ giãn gân cốt, đoạn nhảy hai ba bước khiến Triệu Bắc Hành giật hết cả mình, “Chân tay linh động thiệt tốt quá con à!” Nói đoạn cụ Lưu cất bước đi, trên bức tường xa xa phía cuối bệnh viện dường như ánh lên sắc vàng rực rỡ, bóng dáng cụ Lưu dần khuất sau đóm sáng ấy.
“Hơ!” Triệu Bắc Hành bỗng bừng tỉnh. 
Bạch Chỉ cũng giật nảy mình theo, cậu vội vàng bật dậy hỏi: “Sao thế anh?”
Triệu Bắc Hành mặt cắt không còn giọt máu, anh ngó sang phòng ICU.

Quả nhiên một lát sau chuông báo bỗng vang lên, bác sĩ y tá lũ lượt chạy vào tiến hành cấp cứu. 
Đến hơn 4 giờ 30 sáng, bác sĩ đề nghị người nhà vào thăm lần cuối, cụ ông bình thản nhắm nghiền hai mắt cứ thế mà ra đi…
Cô con gái út nhà họ Lưu tên Lưu Thụ Trân đến tận 5 giờ hơn mới về tới đây, lỡ mất phút cuối được kề cận cha.

Lưu Thụ Trân nắm bàn tay lạnh buốt của cụ Lưu khóc lên khóc xuống, thiếu điều xỉu ngay tại chỗ.

Chị ba đứng bên cạnh cũng rơi lệ, khuyên em gái nghĩ thoáng một chút để người ra đi được nhẹ lòng.
Cụ Lưu mất rồi, Triệu Bắc Hành cũng không cần phải ở lại bệnh viện làm gì nên đưa Bạch Chỉ về vựa trái cây.

Đám Nhị Lương Tử chưa hiểu mô tê gì, thấy hai người trở về lập tức hỏi dồn: “Cụ Lưu sao rồi? Đỡ hơn chưa?”
Bạch Chỉ nức nở một phen, suýt thì lại òa khóc.
Nhị Lương Tử hoảng hốt: “Ông cụ đi rồi?”
Mắt Triệu Bắc Hành đỏ rực, anh không đáp lời nào mà chỉ gật đầu rồi đi lên lầu.
“Đi hồi mấy giờ?” Viền mắt Đại Hoa cũng đỏ hoe.

Ngoài Triệu Bắc Hành ra thì nó là người hay đưa cơm cho cụ Lưu nhất, mỗi lần sang nhà là ông cụ lại cho nó ít đồ ăn vặt.
Bạch Chỉ sụt sịt đáp: “Hơn 4 giờ sáng.”
“Thôi được rồi, để Tiểu Bạch đi ngủ đã, coi mặt mũi ảnh tái xanh rồi kìa.” Thịnh Tử kéo em trai ra nha sau bàn việc đi phúng điếu cho cụ Lưu.
Bạch Chỉ lên lầu tần ngần trước cửa phòng mình một lát rồi quyết định qua phòng Triệu Bắc Hành.
“Anh Hành ơi…”
“Hử? Sao không ngủ đi?” Giọng Triệu Bắc Hành khàn đặc đến đáng sợ, cuống họng gần như thít chặt.

Chuyện cụ Lưu qua đời khiến anh bị đả kích mạnh mẽ, cổ họng nóng rực sưng hết cả lên.
“Em thay băng cho anh, bác sĩ bảo mỗi ngày thay một lần.” Bạch Chỉ cầm bịch thuốc mang từ bệnh viện về, đoạn nâng bàn tay bị thương của Triệu Bắc Hành lên, cẩn thận gỡ lớp băng gạc trên đó.

Sau khi dùng tăm bông lau sạch vết máu thừa, cậu bắt đầu sát trùng bằng cồn iot.

Triệu Bắc Hành đau đến mức phải xuýt xoa.

Lúc bị thương do đang gấp rút quá nên anh cũng chẳng thấy đau gì, đến khi bị khâu sống thì tay cũng đã tê liệt mất cảm giác rồi.

Giờ bình tâm lại cơn đau lũ lượt ùa đến khiến anh đổ cả mồ hôi lạnh.
“Đau không? Để em thổi thổi cho anh nha.” Thoa thuốc xong Bạch Chỉ cúi đầu thổi nhẹ vào vết thương rồi quấn gạc lại cho anh.
Triệu Bắc Hành dịu dàng ngắm nhìn cậu, lòng như nhũn bấy ra, tình tự khác lạ bỗng dâng ngập cõi lòng.

Anh thầm nghĩ, Tiểu Bạch được quá đi ấy chứ, phải đối phương mà là con gái thì anh cưới cậu trong phút mốt!
Băng bó xong xuôi, Triệu Bắc Hành dùng cái tay lành lặn còn lại vỗ lên giường bảo: “Tối nay ngủ cùng anh đi, anh đang bức bối trong lòng lắm.”
Bạch Chỉ dọn dẹp đồ đạc cẩn thận để tránh Triệu Bắc Hành va tay vào, đoạn cởi giày leo lên giường nằm cạnh anh.
“Ban nãy ở bệnh viện có chuyện anh còn chưa nói, anh mơ thấy cụ Lưu bàn giao chuyện hậu sự cho anh.”
“Hả? Thật ạ?” Bạch Chỉ ngạc nhiên nhìn anh.
“Ừa, cụ Lưu nói cho anh biết sổ tiết kiệm giấu ở đâu, bảo anh lấy nó ra để mấy đứa con ông lo tang sự cho.”
Bạch Chỉ có hơi hoảng trong lòng, nhưng không đến mức sợ hãi.
“Ông còn nói gì nữa không ạ?’
“Còn trả lại tiền anh thuê đất hồi đó nữa.

Chân tay cụ Lưu đi đứng khó khăn, không hiểu làm sao mà ông giấu tiền trong kho nhà sau được nữa…” Triệu Bắc Hành nằm nghiêng qua một bên, lệ chảy dài rơi xuống gối đầu.

Bạch Chỉ vươn tay lau nước mắt cho anh. 
Triệu Bắc Hành ôm chặt Bạch Chỉ, vùi đầu vào lòng cậu nghèn nghẹn khóc thành tiếng: “Anh khó chịu quá.”
Bạch Chỉ vỗ vỗ tấm lưng anh, trong một thoáng cậu chợt nhận ra người đàn ông mạnh mẽ này lại có nội tâm mềm mỏng biết bao.

Tính ra Triệu Bắc Hành cũng chỉ là thằng nhóc to xác nhỏ hơn cậu một tuổi, chẳng qua anh đã quen với việc gánh vác mọi thứ nên luôn nghĩ mình là anh hai, cái gì cũng muốn xen vào can thiệp.
Triệu Bắc Hành khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, Bạch Chỉ cũng buồn ngủ díu cả mắt.

Hai người nằm ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Di hài cụ Lưu được đưa về nhà đặt trong linh cữu.

Sinh thời ông cụ có quan hệ tốt đẹp với nhiều người nên lúc qua đời, hàng xóm láng giềng chung quanh đều góp một tay giúp đỡ.


Khu xóm nằm ở ngoại thành, nói làng cũng chẳng đúng mà nói thị trấn lại càng sai, chỉ biết nhà nào nhà nấy cách nhau rất xa.
Việc đầu tiên Triệu Bắc Hành làm sau khi tỉnh giấc là ra kho nhà sau tìm chiếc hộp sắt mà cụ Lưu đã nói.

Đó là một chiếc hộp kẹo cũ kĩ, ở ngoài khóa rất chặt, có lẽ ông cụ sợ chuột gặm mất.

Triệu Bắc Hành chật vật hồi lâu mới tháo hộp ra được.

Bên trong không chỉ có thẻ ngân hàng mà còn có di thư cụ Lưu đã viết.

Có lẽ ông cụ sớm biết mình sẽ rời đi bất chợt, con cái lại không ở bên nên đã chuẩn bị mọi thứ để bàn giao hậu sự.
Triệu Bắc Hành cầm hộp sắt đi đến nhà cụ Lưu, trước cổng treo cờ phướn màu trắng, trong sân đầy thân bằng cố hữu.

Di thể cụ Lưu được thay khăn liệm, đắp khăn tang đặt trong linh cữu giữa nhà chính, bên cạnh là hai cô con gái đang quỳ đốt vàng mã.
“Chị Ba Lưu, anh Hai đâu rồi?”
Lưu Thụ Anh nghe tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn, ra là Triệu Bắc Hành.

Cô vội vàng đứng dậy kéo anh qua phòng bên cạnh: “Em Hành tới vừa kịp lúc, mấy anh chị em đang có chuyện cần bàn bạc với cậu đây.”
Một lát sau Lưu Thụ Thâm và Lưu Thụ Trân đều tới, ba anh em đồng loạt quỳ xuống dập đầu với Triệu Bắc Hành.
“Mấy anh chị làm gì vậy? Đứng dậy hết đi chứ!” Triệu Bắc Hành giật mình vội chạy tới đỡ ba người lên.
“Cảm ơn em Hành đã chăm sóc cha anh bấy lâu.

Ba anh em tính cả rồi, sắp tới cũng phải rời đi thì thôi cái nhà này giao lại cho em trông nom vậy.

Cha anh mà biết hẳn cũng vui lòng lắm.” Lưu Thụ Thâm níu tay Triệu Bắc Hành, chân thành nói.
“Chuyện này… Sao mà được anh? À đúng rồi còn chuyện này nữa, cụ Lưu có báo mộng dặn em nói với mấy anh chỉ là sổ tiết kiệm ông cất dưới ngăn tủ kéo trong nhà đó.

Còn cái thẻ ngân hàng này nữa…  Trong đây là tiền em thuê đất, cụ Lưu bảo muốn cho lại em nhưng em không làm vậy được đâu, em gửi lại cho mấy anh chị vậy.”
Triệu Bắc Hành mù chữ nên anh không biết trong di thư viết gì, Lưu Thụ Thâm bèn mở thư ra đọc cho mọi người cùng nghe.
Gửi con trai:
“Thằng Hai à, lúc con đọc được lá thư này chắc cha đã không còn trên đời.

Đừng buồn con nghen, cha chỉ đi tìm mẹ con mà thôi nên vui lòng vui dạ lắm con à.

Mấy năm nay tụi con bận bịu, cha không trách gì đâu, con cái có tương lai xán lạn cha mừng còn không kịp nữa là! Chỉ hiềm nỗi cha không được tận mắt thấy con Tư nó đi lấy chồng.” Lưu Thụ Thâm nghẹn ngào không đọc nổi nữa, Lưu Thụ Anh nhận thư tiếp tục đọc.
“Thụ Thâm à con là anh lớn, xưa có câu huynh trưởng như cha.

Cha đi rồi con nhất định phải chăm sóc hai em con, không được để tụi nó chịu ấm ức điều gì ở nhà chồng.

Con cũng đừng cứ cắm đầu cắm cổ kiếm tiền nữa, chịu khó quan tâm hai em nhiều vô.


Chứ cha sợ cha đi rồi các con mỗi người một phương, tình cảm anh em dần nhạt đi thì chết.”
“Vâng, con biết mà cha!” Lưu Thụ Thâm bưng mặt khóc lóc.
“Thụ Anh à, con là chị Ba, đó giờ cha mẹ đâu cần phải lao tâm khổ trí vì con là đứa hiểu chuyện nhất.

Sau này phải sống cho thật tốt, vợ chồng ở với nhau thì không tránh được những lúc gây gổ bất đồng.

Nhưng con rể là người biết chăm lo, hai đứa chịu khó nhường nhịn nhau là được.

Mong là Nam Nam cháu ngoại ông luôn khỏe mạnh mà khôn lớn, sau phải giỏi giang như mấy đứa con của ông nè nghen.” Nước mắt lăn trên gò má rơi xuống tờ giấy làm nhòe đi nét chữ.
“Còn con Tư, cha đã nói rồi, nhanh tìm thằng nào hợp ý mà kết hôn đi con.

Năm nay hăm sáu rồi chứ ít gì, đâu thể cứ đổi bồ xoành xoạch hoài được con.

Có gì cứ để anh Hai con nhìn người cho chắc.”
“Cha đi rồi, nhà cửa tùy mấy con muốn làm sao thì làm.

Mấy sào đất trong nhà mà cha cho thuê tầm 3 năm nữa là đến hạn rồi.

Nếu ông Hai Cát muốn thuê tiếp thì các con cứ cho ổng thuê, riêng cái miếng đất cha cho thằng Hành thuê thì cứ coi như đã bán đứt cho thằng nhỏ đi, không có được đòi lại nha chưa.”
“Các con sống cho thật tốt, cha mẹ trên trời cao sẽ luôn phù hộ các con.”
Đọc xong lá thư này, ba anh em nhà họ Lưu đều khóc sưng cả mắt.
Triệu Bắc Hành lấy tay áo quẹt nước mắt: “Tiền này em không lấy được, mật mã là sáu số 1 nha mấy anh chị.” Nói đoạn anh đưa cho Lưu Thụ Thâm.
“Em trai nghe thằng anh này nói một câu đi, tiền này cha đã để lại cho em thì em cứ cầm đi, đừng để cha ra đi mà vướng bận.” Lưu Thụ Thâm vỗ vai Triệu Bắc Hành, giây phút này anh ta thật lòng xem người thanh niên trước mặt là anh em cùng dòng máu với mình.
Lưu Thụ Anh nắm tay Triệu Bắc Hành bảo: “Nhà cũng để lại cho em luôn! Em chăm nom nhà cửa giúp anh chị để mỗi năm anh chị về lại còn có chỗ để đốt vàng mã cúng bái tổ tiên.

Ba anh chị đều lớn hơn em, nếu em không ngại thì cùng lạy một cái làm anh em luôn, từ giờ em là em Năm của nhà mình!”
Triệu Bắc Hành vội đáp: “Dạ được, thưa anh Hai, chị Ba, chị Tư.”
“Ơi!” Ba người kéo Triệu Bắc Hành ra khỏi phòng, đeo băng tang bên hông cho anh để làm trọn đạo hiếu.
*Ở nông thôn khi tổ chức tang lễ cho người già, con cái trong nhà sẽ đeo thêm băng tang ngang hông.

Ba anh em nhà họ Lưu đeo băng tang kiểu này cho Triệu Bắc Hành ý muốn bày tỏ đã xem anh Hành là anh em ruột thịt, là con đẻ của cụ Lưu.
Bạch Chỉ vừa mới tỉnh ngủ đang nằm lơ tơ mơ trên giường, nghe tiếng kèn trống vang dội cậu vội mặc đồ chạy qua nhà cụ Lưu.
Dọc quãng đường đi chỉ toàn thấy một màu trắng xóa.

Cờ phướn trước nhà cụ Lưu cũng là trắng đến mức khiến mắt cậu chợt trở nên đau xót.
Bạch Thành đúng là danh xứng với tên, Bạch Chỉ thầm nghĩ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận