Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Đến chiều Triệu Bắc Hành lái xe đến siêu thị Huệ Hữu.

Lần này gặp mặt Trần Bân không mải uống trà nữa mà tay bắt mặt mừng vui vẻ: “Đúng là chỉ có thể làm ăn với chú mày thôi, mấy đứa khác anh tin không được mà!”
Triệu Bắc Hành mỉm cười giả lả, trong lòng thầm mắng: Mẹ bà nhà ông, giờ bày đặt xưng anh gọi em, ban đầu rõ là ông tham rẻ của thằng Kim Cường trước chứ ai.
“Đây thưa sếp Trần, giờ mình cần ký hợp đồng trước đã ạ.

Nói sao thì anh cũng mở công ty đàng hoàng cứ bọn em có cái vựa trái cây nhỏ thôi, lỡ gặp biến cố gì sao mà gồng gánh được.” Bạch Chỉ lấy từ trong túi ra hai xấp giấy tờ đưa cho Trần Bân.
“Ờm… Hành à chú mày không tin anh hả?”
“Tin chứ! Tin nên anh em mình mới phải tiền bạc rạch ròi ra đó anh.”
Trần Bân xem sơ bản hợp đồng, nội dung ổn áp từ đầu đến chân, ông ta muốn bắt bẻ soi lỗi cũng chẳng được nên đành ký hợp đồng rồi đóng dấu.

Ban nãy trên xe Bạch Chỉ luôn miệng dặn dò, nhất định phải bắt Trần Bân đóng dấu vào bởi chỉ có chữ ký thôi thì cũng chẳng có hiệu lực pháp lý.

Có con dấu rồi, nếu làm trái hợp đồng Trần Bân buộc phải bồi thường cho họ. 
Đương nhiên trong đó cũng có những điều khoảng ràng buộc cho bên Triệu Bắc Hành, ví như phải luôn đảm bảo độ tươi mới của trái cây, lượng trái hỏng không vượt quá 5% trên tổng số, bằng không bên A có quyền trả lại hàng.
Ký hợp đồng xong vẻ mặt Trần Bân hiển nhiên không mấy dễ chịu, nhưng ông ta cũng chỉ biết làm thinh.

Lúc dẫn Bạch Chỉ ra khỏi siêu thị Huệ Hữu, cả người Triệu Bắc Hành khoan khoái, dường như mọi bức bối mấy ngày qua đã tan biến sạch.
“Hai anh em mình đi in thêm mấy tờ tuyển dụng nữa đi.

Có đơn của Huệ Hữu rồi thì nhân công hiện giờ không đủ đâu.” Trước đây Tôn Châu đúng là lười nhác hay dùng mánh lới để nhẹ việc nhưng ít ra vẫn giúp ích được đôi chút, giờ thiếu một người cũng khiến cả đám còn lại hơi bận bịu thêm.
Bạch Chỉ huơ tay bảo: “Em có thể phụ mà.”
“Phụt… Hahahahahaha.” Triệu Bắc Hành bật cười.
Bạch Chỉ phùng mang trợn má: “Anh cười cái gì? Em khỏe lắm à nha!”
“Khỏe khỏe khỏe, cậu khỏe vô cùng luôn hahahahaha.”
“Tướng tá Nhị Lương Tử cũng tầm tầm như em mà, người ta bưng bê được chẳng lẽ em không làm được?”
Triệu Bắc Hành bóp cổ tay Bạch Chỉ khiến nhịp thở cậu trở nên dồn dập: “Làm như anh sợ cậu bưng bê không nổi á, anh không đành lòng thôi.

Sinh viên học hành bấy nhiêu năm mà chìa tay ra lao động vất vả thế này thì uổng quá.”
Bạch Chỉ đỏ mặt đáp: “Không… Không sao mà anh.”
Triệu Bắc Hành nắn nắn mấy ngón tay cậu đoạn nói tiếp: “Bàn tay này là cái bàn tay cầm bút viết chữ chứ không phải để làm lụng vất vả.

Nào rảnh thì dạy anh học sao cho đọc được trên hợp đồng nó viết gì đi.”
“Dạ!”

Lúc hai người quay trở lại vựa trái cây đã thấy đám Nhị Lương Tử bâu lại trước cửa, ở giữa là một thanh niên rúm ró sợ sệt vác theo đồ đạc sau lưng.
Bạch Chỉ ngạc nhiên: “Sao cậu ta lại về rồi?”
Triệu Bắc Hành đậu xe vào gara, anh và Bạch Chỉ cùng đi vào.

Nhị Lương Tử thấy hai người trở về thì vội chạy ào tới: “Anh Hành, anh Hành!”
“Làm sao, gì mà cứ nhảy dựng lên thế.” Triệu Bắc Hành vỗ vai đối phương.
“Nó về kìa anh.” Nhị Lương Tử ghét đến mức không thèm gọi tên Tôn Châu mà chỉ lườm lườm ra mặt.
Bạch Chỉ rù rì hỏi: “Sao tự dưng cậu ta lại về vậy?”
“Ai biết đâu, mà chắc là không trụ lại được nên bên kia nó đá đít đi chứ gì.” Nhị Lương Tử hả hê đáp.
Hôm nọ vựa trái cây gặp biến cố, Tôn Châu nhanh nhảu bỏ đi còn rắp tâm dụ bọn nó cùng đi.

Giờ không làm bên ấy được còn mặt dày mày dặn trở về, đúng là thứ vô liêm sỉ.
Triệu Bắc Hành cau mày bước tới, Tôn Châu thấy anh bèn ủ rũ cúi đầu gọi: “Anh Hành, em xin lỗi…”
“Lỗi phải gì? Giờ mày cũng không phải lính của anh nữa, thích đi đâu làm là quyền của mày.”
“Em… Em về lại đây được không anh?” Tôn Châu ngẩng đầu hỏi.

Lúc này mọi người xung quanh mới chú ý thấy khóe môi của nó bị ứ máu tím bầm, viền mắt cũng bị đấm cho trầy da.
Triệu Bắc Hành lạnh lùng nhìn nó: “Tôn Châu, làm người thì phải có lương tâm đàng hoàng.

Anh đối xử với mày tốt mà đúng không? Mày đến đây bằng hai bàn tay trắng chứ anh có để mày ra đi mà trắng tay bao giờ chưa? Tiền bạc suốt thời gian qua anh đâu có đưa thiếu mày cắc nào.”
“Dạ.” Tôn Châu gục đầu xấu hổ không chịu nổi.

Ngày thứ hai đến làm việc chỗ Kim Cường là nó đã thấy hối hận rồi.

Làm ở đó vất vả vô cùng, từ 3 giờ sáng đã phải tất bật tới lui, và được miếng cơm uống miếng nước lại phải cắm đầu làm tới 12 giờ trưa, được nghỉ một chút tới 2 giờ thì chiều lại tiếp tục đi dỡ hàng.
Ban đầu Tôn Châu cũng ráng làm siêng theo mọi người nhưng được hai hôm là lại chứng nào tật nấy, nó toàn kiếm cớ rúc trong nhà vệ sinh cho rảnh tay.

Mấy lần đầu mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dần dà ai cũng bắt đầu chướng mắt với cái tật làm biếng này của nó. 
Người Đông Bắc tính vốn thẳng như ruột ngựa, cái gì không ưng là họ nói ngay.

Tôn Châu cứ ngỡ ở đây người ta cũng sẽ nuông chiều thói xấu của nó như Triệu Bắc Hành nên còn gân cổ lên cãi lại khiến bọn họ điên lên, hai ba đứa choai choai nhào vào đập cho một trận ra trò.
Quản lý thiên vị người cũ nên đợi nó bị đập cho thương tích đầy mặt mới vào can ngăn, vừa kéo nó ra vừa cười giả lả: “Chắc không sao đâu ha, con trai con lứa giỡn với nhau thôi mà.”
Tôn Châu đành ngậm đắng nuốt cay ở lại thêm mấy hôm nữa, ai ngờ đêm qua lúc ngủ trong ký túc xá lại có đứa dội nước lên giường.


May mà trong phòng có lò sưởi nên cũng không bị rét, thế nhưng chăn mền ướt rượt thế này nó cũng chẳng chợp mắt được nên đành ngồi thu lu bên giường cả tối, sáng hôm sau nó quyết định dọn đồ xin nghỉ làm luôn. 
“Anh Hành ơi, em sai rồi anh cho em một cơ hội nữa đi mà.” Tôn Châu quăng đồ đạc qua một bên quỳ mọp dưới đất khóc lóc.
“Này này mày làm cái gì đó? Đứng lên cho anh!” Triệu Bắc Hành vội kéo nó dậy.
Tôn Châu cũng đã già cái đầu rồi mà khóc vạ cứ như con nít, nước mắt nước mũi tèm lem: “Em biết sai thật rồi mà anh.

Hôm bữa em bỏ đi như vậy là sai thật nhưng em cũng hết cách rồi.

Ba em nằm bệnh liệt giường, mẹ thì liệt hai chân không làm gì được.

Cả nhà mấy miệng ăn chỉ dựa vào em và chị gái thôi nên em cần tiền lắm anh Hành ơi.”
Triệu Bắc Hành là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, sợ nhất trên đời là bị người ta tỏ vẻ đáng thương trước mặt mình.

Anh đỡ Tôn Châu lên bảo: “Anh có làm khó dễ mày bao giờ chưa, gặp chuyện thì cũng phải nói một tiếng tao mới biết chứ? Đang yên đang lành mày cứ đi như thế sau bọn nó cũng học theo cái thói này rồi anh còn làm ăn gì được nữa?”
“Em không có đi đâu à nha.” Nhị Lương Tử bĩu môi nói.
“Em cũng thế!” Nhị Bảo bắt chước theo.
Nhị Lương Tử bị nó chọc cười nên tung chân đá cho một phát: “Biến mày, ở đó mà đi với không, làm như người ta thèm mày lắm.” Nhị Bảo nghe thế cũng chẳng tức giận mà chỉ gãi đầu cười ngô nghê.
Bạch Chỉ không ưa Tôn Châu thật nhưng thấy nó đáng thương như thế cậu cũng hơi mủi lòng.
“Mày muốn về thì anh cũng cho, nhưng anh nói rồi đó, phải làm ăn cho đàng hoàng chứ không được chứng nào tật đó.” Triệu Bắc Hành móc một điếu thuốc ra châm.

“Trước đây anh giả lơ cũng vì thấy mày còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi.

Nhưng coi đi, Đại Hoa nhỏ hơn mày một tuổi đấy mà nó có giở cái thói khôn lỏi chọn việc nhẹ mà làm bao giờ không? Ở đây không có ai ngu đến mức không nhìn ra cả, đứa nào làm nhiều làm ít anh mày biết hết.”
Tôn Châu sượng sùng đỏ bừng cả mặt, nó quẹt nước mũi thề thốt: “Sau này em nhất định sẽ siêng năng làm việc, quyết không làm biếng đâu anh Hành.”
Triệu Bắc Hành vỗ vai nó, nháy mắt ra hiệu với đám nhóc bên cạnh.

Đại Hoa nhận được tín hiệu đành phải bước ra thu dọn hành lý bị quẳng dưới đất, Thịnh Tử là đứa lớn nhất trong cả bọn nên nó chủ động kéo Tôn Châu ra nhà sau.

Mọi người đi hết rồi, chỉ có Nhị Lương Tử ỉu xìu khó ở ngồi chồm hổm nghịch tuyết ở trước cửa. 
“Sao đó, không vui hả?” Triệu Bắc Hành ngồi xuống bên cạnh nó, chìa điếu thuốc ra.

Đừng thấy Nhị Lương Tử mới 18 tuổi mà xem thường, nó nghiện thuốc lá cũng dữ dằn lắm.
“Em không vui cái gì đâu, về được thì tốt chớ sao.”

“Xạo xạo không, coi bộ dạng xéo sắc của mày kìa.

Nói chứ sắp Tết rồi nhiều việc lắm, Châu nó không về thì cũng phải tuyển thêm người.

Thôi thì có nó về cũng đỡ hơn là tuyển một đứa tay mơ lại đây.

Nó mà làm ăn bát nháo thì qua năm anh đuổi thôi.”
Bạch Chỉ cũng lại ngồi cùng hai người: “Giận mệt người thêm ra, không đáng đâu.

Nếu Tôn Châu mà còn lười thì cậu cứ báo với anh Hành, bảo đảm anh Hành xử ra trò hết.”
“Đó Tiểu Bạch còn nhìn ra được thấy không, mày làm với anh lâu vậy không lẽ lại không biết anh tính toán ra sao à.”
“Dạ rồi, em biết.” Nhị Lương Tử hút xong điếu thuốc thì quẩy đít rời đi.
Buổi tối Tiểu Bạch làm món cơm chiên trứng, đang lúc hai người nhấp nháp thì điện thoại anh bỗng reo vang.
“A lô? A lô? Có gì không?” Đầu dây bên kia chỉ có mỗi tiếng th ở dốc.
“Ai đó ạ anh?” Bạch Chỉ cắn đũa hỏi dò.
“Không biết, thấy im ru à.” Anh vừa định tắt máy thì trong điện thoại bỗng vang lên một tiếng “thịch” như có gì đó rơi mạnh xuống đất.
Triệu Bắc Hành đứng bật dậy gọi: “Cụ Lưu?” nhưng đầu dây bên kia đã im lìm.
“Nhanh qua nhà cụ Lưu, ông gặp chuyện hay gì rồi!” Triệu Bắc Hành khoác vội áo ngoài, xỏ giày qua loa rồi chạy xuống lầu.

Bạch Chỉ nhanh chóng lấy chìa khóa lái xe đi xuống gara lấy xe ra.
Lúc Triệu Bắc Hành chạy đến nơi, nhà cụ Lưu đã khóa kín cửa, trong nhà đen thui không có lấy một ánh đèn.
Cộc cộc cộc.
Anh thử gõ cửa gọi “Cụ Lưu ơi!” nhưng không có ai đáp lại.

Nhà cụ Lưu kín cổng cao tường, bên ngoài không đẩy cửa vào được, tường bao xung quanh đều xây lên tới 2 mét, trên có đắp mảnh kính vỡ để chống trộm.

Triệu Bắc Hành đánh liều cởi áo khoác ngoài ra, lấy đà leo vụt qua tường chạy vào trong nhà. 
Bạch Chỉ lái xe tới đã thấy Triệu Bắc Hành mặc mỗi chiếc áo cộc tay đang cõng cụ Lưu vẫy tay gọi cậu.

Xe dừng, anh lập tức mở cửa để ông cụ ngồi ghế sau: “Xuống xe đi, để anh lái cho!”
Bạch Chỉ vội chạy vòng ra ghế sau ngồi đỡ cụ Lưu: “Sao vậy anh?”
Triệu Bắc Hành hoảng đến nỗi lạc cả giọng: “Không biết nữa, lên bệnh viện coi sao.” Anh nhấn ga một phát, xe vọt nhanh trên đường.

Bạch Chỉ vừa đỡ cụ Lưu vừa sờ thử động mạch cổ ông.

Mặt cụ Lưu xanh xao, môi tái nhợt, tay vô thức giật giật.
Bạch Chỉ cố trận định lấy điện thoại ra gọi cho 120, cậu tóm tắt tình hình của cụ Lưu cho họ nghe và nói rõ vị trí của bản thân.

Vượt liền tù tì năm sáu cái đèn đỏ, Triệu Bắc Hành rút ngắn quãng đường bình thường đi nửa tiếng thành có mười phút.


Lúc tới bệnh viện đã có y tá bên bộ phận cấp cứu ra đón đưa bệnh nhân lên cáng, còn Bạch Chỉ kéo Triệu Bắc Hành đi làm thủ tục nhập viện. 
Hai người vội vội vàng vàng ra khỏi nhà nên không mang gì theo, Bạch Chỉ dùng điện thoại thanh toán trước.

Nộp tiền xong cậu quay lại mới thấy tay Triệu Bắc Hành đang bị thương, lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm thủng, da lỏng lẻo sắp rớt xuống: “Anh Hành đi băng bó nhanh lên!”
“Hả?” Triệu Bắc Hành ngơ ngác nhìn xuống, giờ anh mới nhận ra tay mình bị đâm sâu đến vậy.

Máu tuôn không ngừng, rơi đọng thành vũng trên sàn.

Bạch Chỉ hoảng hốt móc khăn giấy trong túi ra đè lên vết thương rồi kéo anh qua chỗ y tá. 
Vết thương quá sâu nên cần phải khâu lại, bác sĩ thậm chí còn không gây mê, cứ thế may sống.

Ấy thế mà Triệu Bắc Hành không rên tiếng nào, Bạch Chỉ đứng bên cạnh anh khóc như mưa.
“Huhuhu anh Hành đau không?” Bạch Chỉ quặn thắt cả tim.
Triệu Bắc Hành tái nhợt cả môi, anh dùng bàn tay lành lặn còn lại vỗ về đầu cậu: “Không đau, nín đi.”
Khâu xong xuôi, bác sĩ dặn dò 7 ngày sau tới cắt chỉ, trong thời gian này không được để vết thương đụng vào nước, không được ăn đồ chua cay.

Bạch Chỉ cầm đơn thuốc được bác sĩ kê vội vã chạy xuống lầu 1 lấy thuốc.
“Hai cậu là người nhà của bệnh nhân đúng không?” Một chị y tá tới hỏi.
Triệu Bắc Hành đứng dậy đáp: “Không chị… Bọn tôi không phải…”
“Tình hình cụ ông đang nguy kịch, cần người trong gia đình ký tên.

Cậu nhanh báo cho họ đi nhé.” Y tá cầm tờ giấy rời đi.
Giờ anh biết đi đâu mà báo đây? Con cái cụ Lưu ở đâu anh còn không biết nữa là?
Bỗng Triệu Bắc Hành nhớ ra có lần con cả cụ Lưu có từng gọi điện cho anh nhờ tìm bảo mẫu giúp cụ, thế là anh lấy điện thoại ra lật tìm lịch sử tin nhắn, cuối cùng cũng thấy được đầu số từ Bắc Kinh.

Tuy anh mù chữ thật nhưng vẫn nhận ra được tin nhắn có nhắc đến tên mình nên vội vã gọi cho đối phương.
Con cả của cụ Lưu tên là Lưu Thụ Thâm.

Sau khi tốt nghiệp anh ta ở luôn lại Bắc Kinh để làm nhân viên bậc trung bộ phận R&D của một công ty điện tử, lương hàng năm lên đến mấy trăm nghìn tệ.
Lúc nhận điện thoại, Lưu Thụ Thâm có hơi sững người một chốc, lòng dự cảm có điều bất ổn.
“Anh là con cả nhà cụ Lưu đúng không? Ông cụ bệnh rồi đang cấp cứu trong bệnh viện, cần có chữ ký người thân.

Anh sắp xếp thời gian về đây nhanh nha!”
Lưu Thụ Thâm đang dùng bữa cùng cấp trên, nghe Triệu Bắc Hành nói xong anh ta đánh rơi cả đũa trên tay, vừa chạy hộc tốc ra ngoài vừa vội vã gọi điện cho hai người em gái nhanh chóng về quê.
Giờ đã gần Tết nên dân tình về quê rất nhiều, vé máy bay, vé xe lửa, vé tàu cao tốc, thậm chí là vé xe đò cũng đều cháy hàng.

Lưu Thụ Thâm tìm mãi cũng không đặt được chuyến nào về quê gấp nên đành tuyệt vọng quỳ sụp bên bồn hoa dưới lầu khóc như điên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận