Bạch Chỉ hoang mang cực độ, mặc cho thanh niên đứng ngoài cửa uốn éo chạy tới chỗ mình.
“Tiểu Bạch huhuhuhu cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, không là tớ lạnh chết queo luôn quá.” Tính ra Tống Nhiên thông minh hơn Bạch Chỉ và Trần Hạo nhiều, trước khi đến đây y đã nghe ngóng tình hình cẩn thận rồi mua áo khoác mũ lông thật dày, trang bị đồ đạc kín bưng từ đầu tới chân.
“Tống… Nhiên… Sao cậu lại tới đây?” Bạch Chỉ thiếu điều nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ này.
“Nhớ cậu quá nên tới gặp chứ sao nè.
Á, đây là bạn trai mới của cậu đó hả?” Tống Nhiên kéo chiếc khăn quàng cổ LV xuống, tháo luôn chiếc kính râm Burberry ra, hai mắt đảo như rang lạc nhìn Triệu Bắc Hành.
Y âm thầm chấm cho người này 6 điểm.
Bạch Chỉ sợ xanh cả mặt, vừa ra sức nháy mắt với Tống Nhiên vừa giải thích: “Bạn là con trai, tớ mới quen đó!”
Tống Nhiên nhanh chóng hiểu ý, y gượng cười hùa theo: “À à, bạn là con trai!” rồi sà tới cạnh Bạch Chỉ rù rì: “Xin lỗi nha tớ không biết người ta là xì trây.”
Bạch Chỉ cố nén cơn giận lôi Tống Nhiên lại giới thiệu với Triệu Bắc Hành: “Đây là… Tống Nhiên, một đứa em họ hàng xa của em.”
Tống Nhiên vẫy tay chào, Triệu Bắc Hành cười như không cười nhìn hai người trước mặt: “Họ hàng cậu nhiều ghê ha.”
“Hơ hơ… Để em dẫn cậu ấy lên lầu đã nha.” Nói đoạn Bạch Chỉ kéo Tống Nhiên chạy như ma đuổi về phòng mình, còn cẩn thận chốt cả cửa lại.
“Cậu tới đây chi vậy?” Bạch Chỉ cảm thấy đầu mình ong ong.
“Người ta tới thăm cậu thôi mà…” Tống Nhiên dưỡn dẹo nghịch cúc áo.
“Tới nhìn xem tôi trông có thảm hại hay không chứ gì?”
“Không có… Tiểu Bạch à…” Tống Nhiên cắn môi bối rối đáp.
“Nín liền! Trần Hạo đang ở phòng 303, khách sạn tên 7 Ngày trong thành phố đó.
Mau ra hốt anh ta về đi.”
Tống Nhiên sững người: “Cậu… Cậu thật sự không định tha thứ cho anh Hạo hả?”
“Bọn tôi chính thức đường ai nấy đi rồi, tha hay không tha cũng vậy thôi.
Giờ cậu muốn theo đuổi anh ta thì cứ việc, tôi chả để tâm đâu.”
Tống Nhiên vội hỏi dò: “Tiểu Bạch… Nếu như tớ bảo đến đây là để xin lỗi cậu, cậu tin không?”
“Tin.” Bạch Chỉ hiểu rõ con người Tống Nhiên.
Tuy y sống vô tâm phóng khoáng không màng liêm sỉ là thật, nhưng y cũng không đốn mạt đến nỗi xem việc quyến rũ bạn trai người ta là điều hiển nhiên.
Chẳng qua Bạch Chỉ là người bị hại nên cậu không thể tỏ ra như chưa hề có cuộc chia ly với Tống Nhiên được.
“Bạch Chỉ ơi huhuhu tớ biết sai rồi… Cậu về với tớ đi.” Nước mắt lăn dài trên gương mặt y.
“Khóc gì mà khóc? Tôi mới là người bị cắm sừng đây này.”
“Tớ mà biết Trần Hạo quan trọng với cậu đến vậy thì tớ tuyệt đối không xớ rớ tới gần đâu.”
Trong chiến tích tình trường lăng loàn của Tống Nhiên, y quyến rũ bạn trai người ta đã đành, lắm khi còn dụ dỗ người đó chơi nhiều trò thú vị hơn… Đàn ông đàn ang với nhau thì ngại gì, cứ quẩy sao cho vui là được.
Tống Nhiên tiếp lời: “Tớ không giành Trần Hạo với cậu đâu, cậu về cùng tớ nhé…”
“Chắc tôi tin? Thôi làm ơn tranh thủ thời gian đến gặp Trần Hạo rồi nắm tay nắm chân đi về giúp cho, chứ thấy mặt hai người là tôi khó chịu lắm.” Lòng dạ Bạch Chỉ rối như tơ vò.
Cậu cũng không rõ bản thân có hận Tống Nhiên hay không, nhưng xét ra nếu không có y thì cũng sẽ xuất hiện Trương Nhiên, Lý Nhiên gì đó mà thôi.
Việc Trần Hạo dám ngoại tình đã chứng minh quan điểm tình yêu của hai người rất khác biệt, hoàn toàn không thể tiếp tục bên nhau được nữa.
Tống Nhiên lau mặt, hắt xì một cái: “Thế cái anh ở dưới lầu…”
“Người ta là xì trây, thẳng đến vô cực! Cậu đừng có mà tăm tia!” Bạch Chỉ bực mình quăng cuộn giấy vệ sinh qua cho y.
“Cậu nhầm to, tớ không có hứng thú với loại đàn ông như thế đâu.” Gu của Tống Nhiên là những tay tiểu tư sản mang khí chất của thành phần ưu tú trong xã hội cơ, chứ kiểu đàn ông quê mùa như Triệu Bắc Hành còn lâu y mới thèm ngó tới.
“Không có hứng thú càng tốt! Để tôi gọi taxi chở cậu đi tìm Trần Hạo, hai người tránh xa xa tôi ra đi trời.”
Bạch Chỉ thầm than trong lòng, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Tình tiết còn gay cấn hơn cả phim truyền hình nữa.
Hết bạn trai cũ tới tuesday lũ lượt tìm đến, tính luôn cả anh bạn trai tương lai mà cậu đang theo đuổi nữa là đủ bốn tay đánh mạt chược luôn rồi!
Tống Nhiên ngồi còn chưa nóng mông đã bị Bạch Chỉ gọi xe đến tống đi, y bất đắc dĩ phải chui lên xe.
Bạch Chỉ hung dữ gằn giọng: “Đừng có làm phiền tôi nữa, hai người cứ sống cho thật tốt đi.” rồi sập cửa xe lại.
Trở lại vựa trái cây, Bạch Chỉ trông thấy Triệu Bắc Hành đang đứng khoanh tay ở cửa nhìn mình.
“Anh Hành ơi… Mình có qua nhà cụ Lưu không ạ?”
“Có, cậu mang mũ và găng tay vào đi.”
Bạch Chỉ vội chạy vào nhà đội mũ bông vào, tiếp đó lấy găng tay của Triệu Bắc Hành đeo vô.
Triệu Bắc Hành nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, anh cau mày hỏi: “Không có gì muốn nói với anh sao?”
“Dạ? Haha… Họ hàng của em có vẻ hơi nhiều anh nhỉ…” Bạch Chỉ cười gượng.
Cậu cũng đâu ngờ bọn họ bỗng lên cơn đến tìm mình cùng lúc như vậy chứ.
Triệu Bắc Hành cười một tiếng rồi cất bước đi trước, Bạch Chỉ theo sau giẫm lên từng bước chân của anh.
Đêm qua tuyết rơi dày hơn 20cm, Triệu Bắc Hành cố ý bước thật mạnh để người đằng sau đi theo không bị ướt giày.
Bạch Chỉ cũng khá cao ráo, mỗi tội chân bé tí hin.
Cậu đi size 39 nên bình thường rất khó mua giày.
Dấu chân của Triệu Bắc Hành to hơn cậu những hai vòng khiến cậu nhịp từng bước nhỏ trông y hệt chú vịt con.
Bỗng dưng người phía trước dừng bước, Bạch Chỉ không kịp thắng lại nên đâm sầm vào lưng anh.
“Úi, sao không đi nữa ạ?” Bạch Chỉ xoa mũi, ngẩng đầu lên hỏi.
“Cậu…” Triệu Bắc Hành cảm thấy quan hệ giữa Bạch Chỉ và người anh họ kia không hề đơn giản, thêm cả cậu em họ hôm nay đến nữa.
Quan hệ giữa hai người cũng kì lạ vô cùng nhưng tóm lại là không giống như Bạch Chỉ và anh họ.
Khốn nỗi Triệu Bắc Hành hoàn toàn mù tịt về khái niệm đồng tính luyến ái nên dù biết là không giống, nhưng anh không tài nào hình dung rõ ràng ra được.
“Không có gì, đi thôi.”
Bạch Chỉ lo lắng cất bước theo.
Chẳng lẽ anh Hành đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Hay là anh ấy bắt đầu nghi ngờ mình rồi? Nhỡ mà biết mình là gay thì anh Hành có đuổi đi luôn không ta?
Hầu hết mọi người đều rất khó chấp nhận sống chung với đồng tính luyến ái, chưa kể dân Đông Bắc vốn thuần hậu chân chất nữa… Bạch Chỉ càng nghĩ càng hoảng, móng tay ịn thành một loạt dấu mặt trăng màu đỏ trên lòng bàn tay.
Cụ Lưu đã khóa cổng, hai người gõ cửa hồi lâu mới thấy ông cụ ra mở cửa, một bên người dính đầy tuyết.
Hóa ra ban nãy nghe tiếng gõ cửa, cụ Lưu hấp tấp đi ra nên bị vấp ngã.
Triệu Bắc Hành giật thót, vội đỡ cụ Lưu đi vào nhà.
“Có sao không? Con chở ông đi bệnh viện nha?”
Cụ Lưu xua tay bảo: “Không đau… Trái… Trái cây… Sao rồi?”
Triệu Bắc Hành đáp: “Vựa trái cây không sao cả, hôm qua tụi con làm giấy chứng nhận vệ sinh rồi, sẽ sớm mở tiệm bình thường lại thôi.”
Cụ Lưu méo miệng mỉm cười, nước miếng chảy ra.
Triệu Bắc Hành không ngần ngại đưa tay lên chùi giúp ông, cụ Lưu ngượng ngùng đập tay anh một phát.
Triệu Bắc Hành nhe răng cười: “Để Tiểu Bạch ngồi chơi với ông, con đi quét sân cho.”
Cụ Lưu “hứ” một tiếng nhưng đáy mắt lại hiện lên nét cười hiền hòa.
Bạch Chỉ cũng muốn đi ra dọn cùng nhưng lại bị Triệu Bắc Hành nhấn vai ngồi xuống bên giường: “Trò chuyện với ông đi.
Anh quét chút là xong rồi, cậu ra là bị ướt giày đó.”
“Dạ.” Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngồi yên trên giường.
Cụ Lưu vịn bờ tường, thò tay lấy một hộp kẹo hạt hướng dương(*) từ dưới tủ tivi ra: “Ăn, ăn đi con.”
*Hình minh họa ở cuối chương.
“Dạ.” Bạch Chỉ sợ ông cụ lại nhét đồ vào túi nên nhanh chóng cầm hai viên kẹo lên, một cái ăn luôn một cái cất vào túi.
Loại kẹo hạt này vừa cứng vừa to, ngậm không được mà nuốt cũng chẳng xong, muốn cắn thì lại sợ mẻ răng.
Bạch Chỉ không dám nhả ra nên chỉ có thể vừa ngậm vừa nuốt nước bọt.
“Con… Tết này… có về nhà không?” Cụ Lưu cố gắng gặng hỏi.
Bạch Chỉ lắc đầu nguầy nguậy: “Chắc không ạ.”
“Mấy đứa nó… tháng Chạp là… nghỉ hết rồi.
Con… định ở đâu?”
“Con không biết nữa.” Bạch Chỉ đúng là chưa hề nghĩ tới chuyện này.
Hơn một tháng nữa là Tết Nguyên đán đến rồi, lúc đó chắc chắn Triệu Bắc Hành và mấy người kia sẽ khóa cửa tiệm về nhà ăn Tết.
Vậy là cậu ở đây một thân một mình rồi… Nghĩ thế miếng kẹo trong miệng Bạch Chỉ bỗng trở nên nhạt thếch.
“Nếu mà… con… không có chỗ đi… thì qua… nhà ông.” Cụ Lưu méo cả mặt mũi nói.
“Ớ? Thế mấy đứa con của cụ không về ạ?”
“Tụi nó… bận làm rồi.” Thằng hai hôm nọ mới gọi điện báo với ông rằng cuối năm công ty tăng ca nên không về được, con ba thì kết hôn rồi nên Tết phải về nhà chồng, bé út hôm qua cũng gọi điện bảo cuối năm có hẹn ra nước ngoài đi du lịch cùng bạn trai rồi.
Nghe xong cụ Lưu buông máy thở dài, mấy đứa nhỏ lớn rồi nên cũng bận công ăn chuyện làm và có cuộc sống riêng mà, không về được thì thôi vậy.
Chỉ là một mình thế này ông thấy cô đơn lắm, thi thoảng lại nhớ tới người vợ quá cố.
Phải mà bà ấy còn sống thì ít ra hai người còn có kẻ bầu bạn.
Đang lúc Bạch Chỉ do dự không biết có nên đồng ý hay không, Triệu Bắc Hành đã quét sân xong, anh dậm chân cho rơi bớt tuyết trên người: “Con dọn hết tuyết rồi đó nha.
Đi đi lại lại cho đàng hoàng chút, lỡ mà té què giò con không có hầu đâu nghen.”
“Biến… Biến đi mầy.
Miệng mồm… ăn mắm… ăn muối không hà.” Cụ Lưu run run cầm gậy gõ cho Triệu Bắc Hành hai phát nhẹ hều.
“Hai hôm nữa con mua thịt qua làm hoành thánh cho.
Có gì cứ cấp đông để trong tủ, khi nào cần lấy ra nấu là ăn được à.” Triệu Bắc Hành tháo găng tay, lau mồ hôi nhỏ trên trán.
“Không mượn… Mầy bỏ tiền mua.” Cụ Lưu thò bàn tay run lẩy bẩy vào túi, móc ra 200 tệ đưa anh.
Triệu Bắc Hành không từ chối bởi anh biết tiền tài thì cụ Lưu chẳng thiếu.
Mấy đứa con thành đạt của ông tháng nào cũng cho cả đống tiền bảo ông thuê người làm chăm đi, thế nhưng cụ Lưu sống chết không chịu.
Trên đường về Bạch Chỉ mải mê suy nghĩ, ban đầu cậu cũng tính đến chuyện về Giang Tô ăn Tết.
Mỗi tội cậu mà về thì bố mẹ chắc chắn sẽ nằng nặc bắt đi xem mắt, lúc đấy từ chối chẳng khác nào làm gia đình xào xáo ngày Tết không? Đã vậy thì thôi cậu chẳng về cho xong.
Về tới vựa trái cây, cả giày lẫn vớ Bạch Chỉ đều ngấm nước vì tuyết đã tan.
Triệu Bắc Hành cũng chịu chung số phần, anh đổ nước nóng tới lưng chậu: “Rửa chung không?”
Bạch Chỉ vội xua tay: “Không… Không ạ, để em tự rót nước rửa sau.” Chuyện anh họ em họ cậu còn chưa giải thích rõ ràng kia kìa, lỡ gần gũi nhau rồi bị phát hiện ra chuyện gì thì chết toi.
Triệu Bắc Hành ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao, chê chân anh dơ hả? Nước trong phích bị anh đổ ra đây hết rồi, giờ muốn rửa là cậu phải đun nước mới đó.”
Bạch Chỉ do dự một lát cuối cùng vẫn kéo ghế con qua ngồi đối diện anh, sau đó cởi giày và vớ ra, ngâm chân vào trong chậu nước nóng.
Chân Bạch Chỉ vừa trắng vừa nhỏ, trong khi chân Triệu Bắc Hành lớn hơn cậu cả một vòng.
Bạch Chỉ co cụm chân ở một góc chậu không dám chạm vào anh.
“Anh không có bị hôi chân.”
“Dạ…”
Bàn chân to bè của Triệu Bắc Hành bỗng đè lên bàn chân non mịn của cậu rồi cọ qua cọ lại: “Sao hôm nay trông cậu có vẻ không vui vậy?”
Bạch Chỉ run rẩy cong ngón chân lại, cậu định rút ra nhưng Triệu Bắc Hành khỏe quá.
Dù đè mạnh nhưng động tác của anh lại rất nhẹ nhàng, ngón chân thi thoảng lại cà lên mu bàn chân cậu khiến cả người Bạch Chỉ như tê dại.
“Đâu có… Em vẫn vui mà…” Nhịp thở Bạch Chỉ dần trở nên tăng tốc.
Thả bả lộ liễu thế này, đã là gay thì ai mà không cứng cho được hả! Bạch Chỉ cúi đầu khép chặt hai chân, mặt ngày càng đỏ ửng…
Cao xanh hỡi sao anh Hành biết cách quyến rũ quá vậy nè ~ Anh ơi là anh làm ơn đừng có thính nữa, em chịu không nổi đâu mà!
998: Chương 24 + 25 Tống Nhiên vẫn sẽ xuất hiện với vai trò thúc đẩy tiến độ tình cảm của nhân vật chính, độc giả nào không ưng bạn Nhiên thì có thể bỏ qua nè.
Faye: Kẹo hạt hướng dương mà Bạch Chỉ ăn đây nha các cậu, có mạch nha nữa nên ăn dính răng với hơi cứng tí ^x^:
.