Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc


Triệu Bắc Hành siết chặt áo khoác, ngó nghiêng Trần Hạo một lượt từ trên xuống dưới.

Gã đàn ông này chính là thành phần tiểu tư sản mà anh không bao giờ giao thiệp cùng.

Hắn ta đeo kính gọng vàng, tóc tai chải chuốt cẩn thận, trên người tròng chiếc áo khoác dáng dài màu đen, tay đeo đồng hồ hàng hiệu.

Ngay cả đôi giày da dưới chân hắn cũng bóng lưỡng đến mức soi gương còn được, tiếc là đôi giày ấy đang được chủ nhân nó dùng để thực hiện động tác nhảy thiết hài(*) xua tan cơn lạnh.
*Nhảy thiết hài hay chúng ta thường quen gọi là tapdance – một thể loại nhảy mà vũ công dùng giày có đế cứng bằng gỗ hay kim loại để gõ xuống sàn tạo ra âm thanh ăn khớp với điệu nhạc.

Do anh Hành nhà mình thất học nên mình xin phép không dùng từ tapdance trong câu này hệ hệ╰(*´︶`*)╯
Ngẫm lại dáng vẻ đối phương, Triệu Bắc Hành mới nhận ra mình trông như tên ăn mày mới chạy nạn từ dưới quê lên.
“Bạn cậu đó hả?” Triệu Bắc Hành huých tay Bạch Chỉ.
“Dạ… Là anh họ em thôi.” Bạch Chỉ chật vật đáp.
Trần Hạo đoán rằng Bạch Chỉ đang không muốn người khác biết được xu hướng tính dục của mình, thế nên hắn không phản bác mà chỉ gật đầu hùa theo: “Tôi là anh họ của cậu ấy.”
Triệu Bắc Hành nghe vậy bèn bước tới túm tay hắn: “Anh họ mau vào phòng đi, đứng ngoài đây lạnh lắm.”
Trần Hạo lảo đảo cả người, trưng ra vẻ mặt hoang mang nhìn Tiểu Bạch.

Khóe mắt Bạch Chỉ giần giật, lòng cậu rối như tơ vò.
Trần Hạo tới đây làm gì vậy trời? Anh Hành kéo hắn ta đi đâu đấy? Rồi giờ mình phải làm sao? WTF?
Ban chiều Cục Công thương có ghé để gỡ giấy niêm phong rồi, giờ tiệm có thể ra vào tự do nhưng chưa được mở cửa kinh doanh mà thôi.

Vừa vào nhà Trần Hạo đã trông thấy cả đống thùng trái cây chất cao, hắn ngạc nhiên vô cùng.

Hóa ra nơi đây là một vựa trái cây.
“Anh họ gì thế?” Triệu Bắc Hành tươi cười mời hắn hai quả táo.
“Kẻ hèn họ Trần, tên Trần Hạo.” Trần Hạo yếu ớt cầm hai quả táo nặng hơn nửa ký ngồi trên ghế, cả người rét run cầm cập.
Đông Bắc lạnh thật sự! Trước khi đến đến hắn đã cẩn thận xem dự báo thời tiết rồi, thấy người ta bảo mấy hôm nay Đông Bắc đã ấm dần lên nên mới mặc ít như thế.

Ai ngờ vừa xuống máy bay hắn đã lạnh đến mức đờ cả người, thế mà dự báo nói ấm lên cơ đấy?
Mãi Trần Hạo mới đón được taxi tìm đến chỗ này rồi nhấp nha nhấp nhổm ngồi đợi ngoài cửa hơn nửa tiếng đồng hồ.


May mà Bạch Chỉ về kịp lúc, bằng không hắn chết cóng bên ngoài mất thôi.
“Anh ngồi đi, em đi làm cơm đã.” Triệu Bắc Hành lên lầu đun nước nấu cơm.

Bạch Chỉ khoanh tay đứng nhìn chằm chằm, Trần Hạo đành phải bỏ hai quả táo xuống thùng giấy bên cạnh: “Tiểu Bạch… Bạch Chỉ.

Em đừng giận nữa mà, về với anh đi.”
Chứ đây có phải là nơi cho người ta sống đâu.
Bạch Chỉ gằn giọng: “Tôi tưởng là mình đã nói rõ với anh rồi mà nhỉ? Anh không hiểu tiếng người à?”
Mặt mũi Trần Hạo thoáng chốc tái nhợt: “Anh xin lỗi… Nhưng mà nơi này thực sự không hợp với em đâu.

Em muốn chọc giận anh cũng được nhưng đừng xem nhẹ tương lai của mình như vậy chứ.”
Bạch Chỉ cười khẩy: “Anh bị ảo tưởng hả, ai nói là tôi tình nguyện ở đây vì anh vậy?”
“Tiểu Bạch ơi, anh họ cậu có kiêng món gì không?” Triệu Bắc Hành trên lầu la làng hỏi
“Dạ có, món gì anh ta cũng không ăn được hết.”
Triệu Bắc Hành tưởng mình nghe lầm nên ghé người lên cầu thang hỏi lại: “Gì cơ?”
Trần Hạo vội vàng đứng lên nói: “Không kiêng gì hết, không kiêng gì hết.”
Triệu Bắc Hành quơ quơ cái muôi đáp: “Được, thế em nấu miến heo với cải chua vậy.”
Trần Hạo lịch sự cúi đầu nói cảm ơn.
“Anh về đi, hai ta đường ai nấy đi rồi.

Chuyện của tôi không mượn anh can thiệp vào.”
Trần Hạo vội níu tay cậu lại: “Tiểu Bạch, nói thế nào thì em cũng nên cho anh một cơ hội sửa sai chứ…”
“Be bé cái miệng lại!” Bạch Chỉ điên tiết hất tay hắn ra, cậu lo lắng ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Lỡ Triệu Bắc Hành biết quan hệ của hai người rồi đuổi cậu đi luôn thì sao? Trầy trật bao lâu cuối cùng hôm nay cậu với người ta cũng có chút tiến triển, ai ngờ cái tên Trần Hạo này lại xuất hiện làm mọi chuyện suýt thì rối tung lên!
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà… Anh biết em muốn giấu mọi người chuyện của hai đứa mình, nhưng nếu em đã nhất quyết muốn ở lại… Vậy anh cũng sẽ ở lại đây, ở đến khi nào em chịu về với anh thì thôi!”
Bạch Chỉ nhìn hắn với vẻ không thể tin được: “Anh bị khùng hả?”
“Sao nói chuyện với anh mà hỗn vậy?” Triệu Bắc Hành xuống lầu lấy hành lá, nghe Bạch Chỉ nói thế anh vỗ mông cậu một cái. 
Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, Trần Hạo lập tức quắc mắt thăm dò, Bạch Chỉ thì nhún vai giật thót trong lòng.
“Dẫn anh họ đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Dạ.” Bạch Chỉ đành phải dẫn Trần Hạo ra bồn rửa tay.

Nước lạnh xối lên tay Trần Hạo, thế nhưng lòng hắn còn lạnh lẽo hơn: “Vì anh ta nên em mới không chịu rời đi sao?”
Bị đối phương bắt thóp, Bạch Chỉ hốt hoảng phủ nhận: “Toàn linh ta linh tinh, người ta thẳng đó.”
Nói thế nào thì cũng đã bên nhau 7 năm nên Trần Hạo rất hiểu Bạch Chỉ, nhìn dáng vẻ này thôi hắn đã thừa biết trong lòng cậu nghĩ gì.
“Vả lại thích ai là quyền của tôi, chúng ta chia tay rồi thì chuyện này chẳng liên quan gì tới anh nữa.” Bạch Chỉ tắt vòi nước, đoạn vẩy sạch tay.

Nước bắn lên mặt Trần Hạo rồi đọng lại, trông hắn như đang rơi lệ.
“Ăn cơm thôi!”
“Dạ, đến ngay!” Bạch Chỉ quay lại nhìn hắn lom lom, “Cẩn thận cái mồm, không thì cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh đâu!”
Triệu Bắc Hành múc một tô đầy đồ ăn sau đó cất đi, đặng lát còn có cái mang qua cho cụ Lưu.

Nhị Bảo múc gần đây cái nồi nhỏ rồi bưng ra nhà sau cho cả đám công nhân cùng ăn.
Trần Hạo đi theo Bạch Chỉ lên lầu, tới nơi hắn mới nhận ra trên đây còn sơ sài hơn nhà dưới.

Cả phòng chỉ có một tấm ván gỗ được đóng lên chiếc hộp gỗ đã hỏng hóc nhiều chỗ để làm bàn ăn, ghế ngồi là vài miếng gỗ hình trụ tròn.

Trần Hạo không dám ngồi xuống, hắn sợ quần mình sẽ xước mất thôi.
“Ăn cơm thôi nào, đồ còn đang nóng đó.

Hôm nay bận bịu quá nên ăn sơ sơ vậy thôi, mai tụi em dẫn anh vào nội thành ăn một bữa cho ra trò nha.”
“Thôi không cần đâu, tôi ăn gì cũng được hết.” Trần Hạo lịch sự mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy lập tức vụt tắt khi hắn cầm lấy tô cơm to oạch mà Triệu Bắc Hành đưa qua.
Chiếc chén nhựa mà Bạch Chỉ cầm trên tay là Triệu Bắc Hành đặc biệt mua riêng cho cậu, cả phòng chỉ có duy nhất một cái.

Triệu Bắc Hành cũng đang cầm một tô cơm to ngang tô của Trần Hạo.

Đây là lượng cơm hàng ngày anh vẫn ăn, lắm khi một tô còn chưa bõ bèn gì.
Trần Hạo nhíu mày, hắn không muốn chịu thua nên đành hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu và cơm.

Hậu quả của việc không biết lượng sức mình chính là sau khi ăn xong, dạ dày Trần Hạo bắt đầu biểu tình.


Bụng hắn to đến mức không thể cài cúc áo vest lại được, cứ luôn trong tư thế ngồi chẳng được mà đứng chẳng xong.

Tuy rất khó chịu nhưng Trần Hạo vẫn cố tỉnh bơ ra mặt.
“Em cứ tưởng người miền Nam ăn ít lắm chứ.

Đó Tiểu Bạch nhìn xem anh họ cậu ăn khỏe chưa kìa.

Thêm tô nữa không anh?”
Trần Hạo hoảng đến mức lập tức xua tay: “No rồi, no rồi.”
Bạch Chỉ đặt đũa xuống, lau miệng bảo: “Em cũng no rồi, em vào nhà trước đây.” 
Trần Hạo đứng dậy đi theo cậu vào phòng.

Bạch Chỉ sập cửa lại, gằn giọng: “Nhanh đặt vé máy bay đi, mai về ngay cho tôi.”
Trần Hạo hết sức vui mừng: “Em đồng ý về với anh rồi sao?”
Bạch Chỉ nhìn hắn vẻ khinh bỉ: “Anh! Tự đi mà về! Hiểu ý tôi chưa?”
Trần Hạo sa sầm mặt mũi: “Anh không đi, chừng nào em tha thứ cho anh và đồng ý về chung thì anh mới đi.”
“Tôi tha thứ cho anh đó, sao lại không tha thứ cho anh được hả? Giờ tôi tha thứ rồi đấy, phiền anh biến đi giùm cho.

Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa là tôi mừng lắm rồi.”
“Tiểu Bạch, sao em lại trở nên… cay nghiệt quá vậy.”
Lần này Bạch Chỉ tức giận thật rồi: “Tôi cay nghiệt thế này là do ai? Tiên sư bố nhà anh chẳng lẽ tôi không muốn có những năm tháng bình yên hả? Thế lúc anh với Tống Nhiên ch1ch nhau quên trời quên đất từng nghĩ tới tôi không?”
“Anh… Anh xin lỗi.

Nhưng chẳng lẽ tình cảm 7 năm của mình cứ đứt gánh thế này thôi sao? anh không cam tam…”
“Anh trơ tráo nó vừa thôi!” Viền mắt Bạch Chỉ đỏ quạch.
Cốc cốc cốc.
Đúng lúc này Triệu Bắc Hành ở bên ngoài gõ cửa gọi: “Tiểu Bạch, anh họ cậu tối nay ngủ ở đâu đó?”
Bạch Chỉ nhanh chóng bình tĩnh lại rồi ra mở cửa đáp: “Tối nay anh ấy đi thuê khách sạn ngủ.”
Thấy trời cũng đã muộn, Triệu Bắc Hành bèn bảo: “Thôi cứ để anh cậu ngủ đỡ ở đây một đêm đi, cậu qua ngủ chung với anh.”
Nghe thế Trần Hạo hoảng đến mức kéo hành lí chạy ra ngoài ngay: “Vậy thì phiền lắm, tôi ra ngoài thuê trọ cũng được.”
Hắn đâu có điên mà để Bạch Chỉ ngủ cùng người khác chứ?
“Giờ này khó đón taxi lắm, xe em thì hết xăng rồi.

Hay để em kêu Nhị Lương Tử lái ba gác chở anh vô thành phố nha?”
Trần Hạo sượng sùng quay đầu lại: “Thế thôi… Ở đây cũng được.”
Hắn đã thấy chiếc ba gác đỗ ngoài cửa kia rồi, giờ mà lên đó ngồi hứng gió thì khéo đêm nay hắn thăng thiên tại chỗ luôn.

“Thế tốt rồi, Tiểu Bạch ngủ với em, anh qua phòng cậu ấy ngủ đi.
“Không được!” Trần Hạo vội la to.
Triệu Bắc Hành:?
Trần Hạo ho khan một tiếng rồi đáp: “Tiểu Bạch… Em ấy không quen ngủ với người khác cho lắm.”
Triệu Bắc Hành lấy làm lạ: “Thật hả? Sao lần trước ngủ với em cậu ấy có bị gì đâu?”
Lần trước? Hai người họ từng ngủ chung rồi sao?
Trần Hạo tức đến mức muốn chết đi sống lại, chẳng qua là thấy cánh tay đối phương trông còn to hơn cả chân mình, bằng không hắn đã nhào tới đánh chết tươi kẻ này rồi.
Triệu Bắc Hành gãi đầu đáp: “Hay hai người ngủ chung bên phòng em, còn em qua phòng Tiểu Bạch?”
Giờ thì tới lượt Bạch Chỉ là người hết hồn. 
Sao mà được chứ? Bảo cậu ngủ cùng Trần Hạo cơ á? Thôi xin, tởm lắm giời ạ!
Trần Hạo ủ rũ cúi đầu, ngẫm lại hắn cũng thấy Triệu Bắc Hành có vẻ đúng là một gã xì trây thẳng đến vô cực nên đành bảo: “Thôi được rồi, cậu ngủ cùng Tiểu Bạch đi.”
“Thế anh họ nghỉ ngơi đi nhá!” Bạch Chỉ cười giả lả, nhanh chóng lôi Triệu Bắc Hành về phòng.
Ngồi trên chiếc giường đan dây thép, Trần Hạo nhấp nhổm cứ như đang ngồi trên bàn chông. 
Bạch Chỉ rõ là thích gã đàn ông kia, hai người ngủ chung thế này liệu có xảy ra chuyện gì không?
Cơn ghen dâng trào khiến Trần Hạo như biến thành một người khác, hắn lặng lẽ bước tới úp mặt vào tường định bụng nghe lén động tĩnh bên kia.

Chẳng biết có phải do phòng này cách âm tốt quá hay không mà Trần Hạo đứng nghe một hồi vẫn chẳng thấy gì mờ ám, hắn chán nản quay trở lại giường, phủ tấm chăn mà Bạch Chỉ từng đắp lên người rồi khẽ thở dài. 
Trước khi đến đây hắn còn tự tin nghĩ rằng mình thừa sức gương vỡ lại lành với Bạch Chỉ, nhưng giờ trông thấy ánh mắt rực lửa Bạch Chỉ dành cho gã kia, hắn đột nhiên thấy nhụt chí…
Triệu Bắc Hành cởi áo ra để trần nửa người, sau đó bưng chậu nước nóng qua cho Bạch Chỉ: “Chân cậu lạnh băng rồi, nhanh ủ ấm đi.”
Bạch Chỉ kéo ống quần lên để lộ bắp chân trắng trẻo nhỏ xinh như cọng ngó sen khiến tim Triệu Bắc Hành bỗng loạn nhịp.

Sau khi rửa chân và tắt đèn, Bạch Chỉ chui vào nằm trong góc, Triệu Bắc Hành nằm bên ngoài.
“Anh họ tới đón cậu về đúng không?” Triệu Bắc Hành không ngủ được, anh rù rì hỏi.
“Dạ? Không có đâu… Anh ấy tới du lịch thôi, tự nhiên muốn được thưởng thức phong cảnh Đông Bắc ấy mà.”
Triệu Bắc Hành phụt cười thành tiếng: “Bớt xạo sự đi, ban nãy anh nghe ổng bảo muốn dắt em về cùng rồi.” Chẳng hiểu sao anh bỗng thấy lòng hơi trùng xuống.

Năm nay đúng là chẳng may mắn gì hết, hết tiệm bị niêm phong, có công nhân làm phản rồi tới đám Nhị Lương Tử bị công an bắt đi.

Anh tốn cả mớ tiền mới cứu được mấy thằng giặc con kia ra thì tới lượt cậu kế toán nhỏ lại phải đi. 
Nơi đây quá mức nhỏ bé, Triệu Bắc Hành đã sớm biết Bạch Chỉ sẽ không trụ lại được lâu, thế nhưng anh cũng không ngờ cậu lại sắp rời đi nhanh đến vậy.
“Để mai anh trả lương hết cho cậu.

Ngoan, nghe lời anh họ trở về nhà đi chứ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này không tốt cho tương lai của cậu đâu.” 
Bạch Chỉ lập tức ngồi bật dậy, nức nở hỏi vặn lại: “Anh muốn đuổi em đi hả?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận