Thấy cậu đi xuống thì chào hỏi: "Ui, dậy rồi à?"
Bạch Chỉ xấu hổ gật đầu một cái: "Anh Hoành đâu?"
"Ảnh đi đưa cơm cho Lưu đại gia rồi, một lát sẽ về."
Bạch Chỉ đi tới bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ chơi bài.
Đại Hoa cười ha hả hỏi: "Bào Yêu*, biết chơi không?"
(*) Thật sự không biết phải dịch như thế nào nên cầu cao nhân, 刨幺, theo mình tìm hiểu là một thể loại chơi poker ở đông bắc trung quốc, một tổ hai người, hình như phải dùng 2 bộ bài ghép với nhau, hai người của một đội phải hợp tác với nhau để hoàn thành các quân bài trên tay càng sớm càng tốt và cố gắng giành được ðiểm.
Có chút giống Tiến lên.
Bạch Chỉ lắc đầu: "Tôi chỉ biết chơi đấu địa chủ."
Nhị Lương Tử cười hì hì: "Vậy cậu phải chờ lão đại về mới đấu, bọn tui đều là dân nghèo."
Ðang nói thì Triệu Bắc Hoành bưng hộp cơm rỗng đi tới: "Nói gì tôi hả?"
"Lão đại, tiểu Bạch muốn đấu anh~"
"Ðấu tôi? Tại sao?"
"Cậu ấy nói muốn đấu địa chủ!"
Bạch Chỉ vẫn còn đang ngơ ngác, Triệu Bắc Hoành đi tới xoa xoa đầu tóc rối bù của cậu: "Dậy rồi, cậu ngủ cũng ngon thật."
"Tiểu Bạch còn chưa biết đi, trước kia nhà của ông chủ chúng ta là đại địa chủ, toàn bộ Bạch Thành có một nửa đất là của nhà ảnh đó."
Bạch Chỉ kinh ngạc: "Thật á?"
Triệu Bắc Hoành cởi áo choàng dài, ngồi trên băng ghế bên cạnh hút thuốc nói: "Không kém bao nhiêu đâu, lúc nhỏ ông nội nói với tôi, đất trong nhà không tính bằng mẫu mà tính bằng vùng, dùng xe ngựa đi từ đầu tới cuối cũng phải tốn một ngày."
Bạch Chỉ còn tưởng Nhị Lương Tử nói đùa, không ngờ tới còn có thể là thật.
"Tôi là người dân tộc Mãn, tổ tiên đi theo Nỗ Nhĩ Cáp Xích* đánh thiên hạ, ban đầu lúc chia địa bàn, lão tổ tông nói muốn ở gần nhà một chút nên liền được cấp cho nơi này."
Mấy ông công nhân bên cạnh chỉ thích nghe anh kể chuyện xưa, bài cũng không đánh, vây lại nghe chuyện.
"Gia sản tổ tiên để lại đến đời ông nội tôi thì cũng tàn gần hết rồi, lúc đó ông cố hút thuốc phiện, một sọt đồng đô la bạc** mới có thể đổi một hộp thuốc phiện nhỏ, hàng năm thu tiền thuê nhà thuê đất cũng để ông ấy tiêu sạch, sau đó không đủ tiền liền bắt đầu bán đất." Triệu Bắc Hoành hút một hơi khói, híp mắt nói: "Ðến lứa của ông nội tôi, nhà đất so với lúc đầu thì cũng chỉ còn lại một phần."
(*) Nỗ Nhĩ Cáp Xích (1559 – 1626), Hãn hiệu Thiên Mệnh Hãn, là một thủ lĩnh của bộ tộc Nữ Chân vào cuối đời Minh (Trung Quốc).
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi tiếng là người đã xây dựng nền móng mà sau đó con trai ông, Hoàng Thái Cực bành trướng uy thế và trở thành vị Hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Thanh.
Về sau, các hậu duệ truy tôn miếu hiệu cho ông là Thái Tổ, dù ông không giữ ngôi vị hoàng đế Trung Hoa một ngày nào.
Ban đầu, ông được nhà Thanh truy tôn thụy hiệu là Vũ Hoàng đế, sau lại cải thành Cao Hoàng đế, nên còn xưng gọi Thái Tổ Cao Hoàng đế.
Hình ảnh ở đây nè.
(**) Ðồng đô la bạc ở trên mô tả là hình nha.
Ðồng đô la bạc có nguồn gốc từ châu Âu vào thế kỷ 15 và là tiền tệ chính được lưu hành ở các nước có tiêu chuẩn bạc.
Ðô la bạc chảy vào Trung Quốc trong thời kỳ Vạn Lịch của nhà Minh (1573-1620).
Bây giờ phải nói là rất có tính chất sưu tầm giá trị cao, thấy đọc về lịch sử và dòng chảy của loại tiền này trên toàn thế giới và ở trung quốc cũng khá hay, để Smile tránh sự dài dòng thì các bạn có thể tự tìm hiểu thêm nếu hứng thú nhé.
Nói chung một sọt đồng đô la bạc là rất nhiều tiền đó, phá của:"}}}
"Vậy cũng không ít đâu." Bạch Chỉ nâng cằm nói.
"Ðúng là không ít, gần mấy trăm mẫu đất, thật ra thì còn không bằng để ông cố tôi làm mất sạch đi, còn hơn làm địa chủ thời Cách mạng Văn hóa.
Gia cảnh không tốt lắm, ông nội đi học xong lại không chịu đi làm, nhà nghèo đến đỉnh điểm là khi đến cha tôi cũng không có cơm để mà ăn.
Lúc mẹ tôi sinh tôi thèm miệng muốn ăn táo, nhà không có tiền mua nổi chỉ có thể gặm hành lá, cho nên tướng tá tôi mới cao thế này."
Bạch Chỉ nghi ngờ: "Thật hay giả vậy? Mang thai ăn hành lá sẽ làm đứa nhỏ cao lớn hả?"
Nhị Lương Tử cười lớn: "Cậu nghĩ gì vậy, đây là do gien của lão đại tốt, cậu chưa thấy hai đứa em trai của ảnh đâu, mới mười sáu tuổi đã cao gần bằng anh chúng rồi." Nhị Lương Tử và Triệu Bắc Hoành là người cùng thôn, hai nhà ở cách không xa.
Triệu Bắc Hoành khi còn bé đã là đứa nhỏ cầm đầu, nên lúc nhỏ thường cùng chơi với nhau.
Nói mà, làm sao có thể là do ăn hành lá chứ.
"Nhắc tới cái này, lão đại anh còn nhớ cái nhà ở cuối phía đông trong thôn chúng ta không?" Nhị Lương Tử sâu kín nói.
"Nhớ, nhà họ Ðiêu kia, trong nhà cùng lúc chết bốn miệng ăn, hai người già hai đứa trẻ."
Ðại Hoa bên cạnh hứng thú truy hỏi: "Chết thế nào?"
"Còn phải nói, chết rất thảm! Hai ông bà lão thì bị chặt mất đầu, hai đứa trẻ thì bị dây thừng treo chết trên cửa sổ."
"A!" Bạch Chỉ che miệng sợ hãi, cái này cũng quá tàn nhẫn.
"Cảnh sát tra án nhiều năm như vậy cũng chưa bắt được hung thủ, có người nói là oan hồn đòi mạng."
Triệu Bắc Hoành ấn tắt thuốc lá, nói: "Người nhà đó chết sạch, nhà luôn để hoang, khi chúng tôi còn bé không sợ chết thường mò ra đó chơi, so coi ai gan lớn.
Sau đó có một thằng nhóc chơi cùng bọn tôi, đi một lần liền sợ mất hồn, nửa đêm mộng du đi khắp sân tìm đầu, xém chút làm hù chết mẹ của nó luôn."
Những người khác cười to, Bạch Chỉ lại không cười nổi, cậu sợ nhất là những việc ma quỷ này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nhị Lương Tử còn muốn nói cái khác, Triệu Bắc Hoành lấy điện thoại ra xem giờ liền bắt đầu đuổi người: "Mau mau về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm chở hàng."
Mấy cậu trai cười hỉ hả thu dọn xong thì đi ra phía sau ngủ.
Triệu Bắc Hoành đi khóa cửa cuốn, Bạch Chỉ đi theo sau anh.
Triệu Bắc Hoành đi đổ rác, Bạch Chỉ cũng đi theo.
Theo đuôi đi qua đi lại.
"Cậu không ngủ hả, đi theo tôi làm gì?"
"Ngủ....ngủ..." Bạch Chỉ quay đầu đi lên lầu.
Lầu hai không có đèn tối om, lúc đi ngang qua vô tình đá trúng một trái dưa hấu.
Bạch Chỉ ngồi xuống sờ thử, tròn vo - "Aaaaaaa!!!"
Triệu Bắc Hoành nghe tiếng chạy lên lầu liền thấy Bạch Chỉ mặt mày tái mét, hai cánh tay ôm chặt tay vịn cầu thang.
"La gì đấy?"
Bạch Chỉ kêu một tiếng liền bổ nhào lên người anh, cả người run rẩy mà chỉ xuống đất: "Ðầu.....đầu người!"
Triệu Bắc Hoành một tay ôm mông cậu, đi tới mở đèn lầu hai lên: "Ðầu đâu nào?"
Bạch Chỉ cứng ngắc quay đầu lại nhìn xuống đất, một quả dưa hấu được đóng gói lăn lóc giữa đường.
Triệu Bắc Hoành dở khóc dở cười đem người để xuống: "Lá gan nhỏ như vậy, đừng nghe Nhị Lương Tử nói bậy, không có quỷ."
____________
Tác giả có lời muốn nói: Kể cho các người một chuyện ma, chương này đã bị khóa 7 lần!
Smile: Tôi cũng kể chuyện ma, tới chương này tôi mới biết tôi ghi sai tên chương các chương trước rồi, nhưng không sao, đã sửa lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...