Chẳng Đắm Chìm


“Không.” Tay Từ Ý Bạch siết thành nắm đấm, trước mắt anh hiện lên tờ chứng nhận kết hôn được anh giấu trong két sắt, cố chấp lặp lại, “Anh sẽ không ly hôn.”
Ban đầu Thẩm Yểu đích thật là bị che mắt, tin rằng anh không thể tiếp tục đàn dương cầm.

Mười năm nay, đều là cậu lừa gạt người khác, đùa bỡn tình cảm của người khác.
Cậu đã lừa gạt Từ Ý Bạch rất nhiều lần, hiện tại ngược lại là Từ Ý Bạch lừa cậu, như đang chơi trò đấu trí.
Thẩm Yểu thả tập tài liệu trong tay về lại đàn dương cầm, bình tĩnh hòa nhã hỏi:
“Vài câu nói dối đơn giản có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, thay đổi quyết định của người khác.

Lừa gạt là chuyện rất thú vị, phải không?”
Rõ ràng dưới tình huống này, Từ Ý Bạch hẳn mới là người kiểm soát toàn cục, giọng nói của anh ngược lại vô cớ run rẩy: “Vậy là trước đây khi em lừa gạt anh đều nghĩ như vậy phải không?”
“Hiện tại không phải em lừa anh, mà là anh gạt em.” Ngón tay Thẩm Yểu đè xuống phím đàn, tiếng đàn lẳng lặng vang lên trong phòng, “Anh dường như rất mâu thuẫn, anh rõ ràng thông minh như vậy, làm hết thảy kín kẽ không chút sơ hở, nhưng rõ ràng là còn có thể làm hoàn hảo hơn nữa.”
“Đích xác là không hề bại lộ, nhưng anh biết lòng ngờ vực của em rất nặng, anh biết sớm muộn gì có một ngày em cũng sẽ nghi ngờ.”
Bước chân Từ Ý Bạch đóng đinh tại chỗ, anh không nói một lời nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, đáy mắt không có bất cứ cảm xúc gì.
“Vậy nên ——” Thẩm Yểu hỏi, “Tài liệu đặt trong nắp đàn, là anh để cho em có cơ hội phát hiện phải không?”
Cậu cùng Từ Ý Bạch đều đã đoán được suy nghĩ của nhau.
Trong nhận thức của Thẩm Yểu, đàn dương cầm biến thành chướng ngại tâm lý của Từ Ý Bạch, anh không thể tiếp tục đánh đàn, cho nên đã khóa chặt phòng đàn lại.
Song Từ Ý Bạch cũng biết, thời gian lưu lại đây càng lâu, sớm muộn gì cũng có ngày Thẩm Yểu phát hiện tài liệu được anh để dưới nắp đàn.
Khóe miệng Thẩm Yểu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại không đủ nhẫn tâm thế? Nếu cứ làm theo những gì viết trên này, chẳng phải đã có thể hoàn toàn sở hữu em sao?”
Cậu quăng ra một kết quả mê hoặc, lại tàn khốc vươn tay nhặt lên: “Anh có thể làm thế, nhưng mà mất đi kí ức rồi, thì vẫn còn là em ư?”
Thẩm Yểu nghi hoặc hỏi: “Em đã đi theo anh rồi, sao anh còn muốn làm như vậy? Chúng ta như bây giờ......”
“Đúng!” Từ Ý Bạch lại đột nhiên rống giận ngắt lời cậu, cảm xúc của anh bị đè ép quá lâu rồi, trong nháy mắt liền bộc phát toàn bộ, “Đích xác là em đã đi cùng anh! Nhưng thật sự là em muốn đi cùng anh sao?! Vì sao em lại đi cùng anh? Chẳng phải vì đó là giải pháp tối ưu sau khi em cân nhắc lợi hại tại thời điểm đó sao?! Vì sao lại cứ giả vờ như thích anh vậy chứ?!”

Từ Ý Bạch đánh mất sự ôn hòa nhã nhặn trước kia, hoàn toàn bộc lộ như người chồng oán giận vì bị tổn thương tình cảm:
“Em lừa anh còn ít sao?! Từ lúc chúng ta bắt đầu yêu đương em đã nói được mấy lời thật lòng với anh? Em nói mỗi câu thích anh kia đều là sự thật, vậy tại sao em lại thay lòng đổi dạ nhanh đến như vậy?”
“Anh đã cố gắng yêu em, bình tĩnh tự vấn lý trí, nhưng đều vô ích......!Thẩm Yểu.”
“Chẳng phải anh chỉ có thể làm như vậy ư? Anh làm như thế nào cũng không giữ em lại được sao?! Đây chẳng phải là thủ đoạn duy nhất anh có thể dùng sao?!” Hốc mắt Từ Ý Bạch nóng bỏng, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, anh dùng mu bàn tay che phủ lau đi, “Em muốn ly hôn với anh, nhưng sau đó, em sẽ lại kết hôn với ai?! Quan Thù? Yến Tri Hành? Hay là Alpha nào khác?!”
“Nói cho em hay, anh sẽ không ly hôn!”
Tất cả những lời chất vấn của Từ Ý Bạch không nhận được hồi đáp, lần này Thẩm Yểu không lau nước mắt giúp anh, đầy mặt lãnh đạm nhìn anh.
Vĩnh viễn đều như vậy, anh vĩnh viễn không chiếm được chút phản hồi nào.

Một câu tranh cãi, một lời dỗ dành giả tạo cũng chẳng chờ mong được, tựa như vở kịch một người diễn.
Không chỉ hiện tại, bốn năm yêu đương trong quá khứ cũng là tiết mục một mình anh động lòng.
Bạo lực lạnh mới thực sự có thể làm cho người ta phát điên, Từ Ý Bạch cho rằng bản thân đã đủ bình tĩnh, hiện tại huyệt Thái Dương lại giật lên mãnh liệt, hô hấp trở nên hỗn loạn rối tung.
Anh chỉ muốn cưỡng ép bắt thần sắc lãnh đạm trên mặt Thẩm Yểu biến đổi, Từ Ý Bạch kích động khóa cổ tay cậu, ép bức lôi cậu đến trước đàn dương cầm.
Bởi vì có vải phủ, trên mặt đàn dương cầm không có bụi bặm.

Thời điểm lưng Thẩm Yểu đè lên phím đàn, nháy mắt vang lên một hồi âm thanh hỗn độn.
Thẩm Yểu không thể chống đỡ trọng tâm, loạng choạng nâng tay lên nắm cánh tay Từ Ý Bạch.
Bắp đùi cậu trắng ngần nhẵn nhụi, không quá gầy, có một chút cơ thịt vừa vặn.

Thời điểm ngón tay bóp vào sẽ hơi lõm xuống, tạo thành dấu đỏ ám muội.
Trên phím đàn chợt xuất hiện một luồng hương hoa hạnh.

Chiếc dương cầm quý giá lại độc nhất vô nhị, lại vì tình huống này mà bị hư hỏng.

Tay Thẩm Yểu vô lực đè xuống, làm vang lên một loạt tiếng động.

Lưng cậu không ngừng cọ xát trên phím đàn, mỗi một phím đàn này đều từng được ngón tay Từ Ý Bạch linh hoạt lướt qua vô số lần, hiện tại lại cọ vào lưng Thẩm Yểu thành từng vệt đỏ chót.
Cậu khẽ nhíu mi lại, Thẩm Yểu chưa từng phải chịu khổ, cậu thấp giọng nói: “Lưng đau......”
Động tác của Từ Ý Bạch thoáng ngừng, bế cả người cậu dậy, để cậu dựa lưng ngồi lên đùi.
Bởi vì kích thích quá độ, Thẩm Yểu không thể khống chế ngã quỵ về phía trước.

Từ Ý Bạch dùng cánh tay phải kịp thời giữ lấy eo Thẩm Yểu, tay trái theo quán tính đè lên dương cầm, không nhẹ nhàng chầm chậm tựa như ngày xưa.
“Đùng ——”
Mấy phím giáng bị ngón tay Từ Ý Bạch cùng ấn xuống, nặng nề quanh quẩn trong căn phòng bí bức đóng chặt.
Từ Ý Bạch cúi đầu, thì thầm bên tai Thẩm Yểu nói.
“Lần sau em nhận điện thoại của Yến Tri Hành, anh hy vọng là vào những lúc thế này.”
Hàng mi Thẩm Yểu vương đầy nước mắt, lại vẫn không chịu thua phản pháo Từ Ý Bạch, cậu siết chặt mệnh mạch của Alpha nói: “Anh......!Anh hào phóng đến vậy cơ à? Thật sự cam lòng......?”
Động tác của Từ Ý Bạch dồn dập không ngừng, anh quả thật không có khả năng hào phóng như thế, sao anh có thể cho phép Alpha khác nghe được âm thanh lúc này của Thẩm Yểu.
Nhưng mà Yến Tri Hành chắc chắn đã từng nghe qua, không phải sao?
Anh không thể tưởng tượng bộ dáng của Thẩm Yểu ở trên giường của người khác, mới chỉ thoáng nghĩ đến, anh đã ghen tuông đến sắp phát điên.
Từ Ý Bạch hé môi, anh đã ký hiệu Thẩm Yểu, hiện tại lại càng gắng sức dùng răng nanh cắn lên, lần thứ hai hoàn thành một lần ký hiệu thật sâu.
Chiếm hữu Omega trong lòng từ trong ra ngoài, ngay cả linh hồn cũng được kết nối.
“Ư......”
Thẩm Yểu rốt cuộc hoàn toàn không có cách nào kiềm nén âm thanh của mình nữa, trước mắt cậu tối sầm, chỉ còn lại có nhiệt độ nóng bỏng của Từ Ý Bạch phía sau, còn cả hô hấp tản mát bên tai.

Sau hồi hỗn loạn, Từ Ý Bạch bế Thẩm Yểu, giúp cậu tắm rửa, song có một chỗ duy nhất Từ Ý Bạch không giúp dọn dẹp.
Anh gần như cố chấp ôm lấy Thẩm Yểu, thì thào độc thoại: “......!Có phải thế này em sẽ không còn cách nào quyến rũ Alpha khác nữa không?”
Lại về giường nằm, Từ Ý Bạch ôm siết lấy Thẩm Yểu từ phía sau.

Huyết dịch sục sôi từng chút nguội lạnh xuống, nét mặt hung hãn của Từ Ý Bạch cũng chầm chậm trở nên bình tĩnh.
Anh biết Thẩm Yểu còn chưa ngủ, Từ Ý Bạch ôm cậu từ phía sau, ghé vào tai cậu lạnh nhạt nói:
“Em có thể không thích anh, có thể có suy nghĩ vứt bỏ anh bất cứ lúc nào, cũng có thể hận anh.” Tập tài liệu Từ Ý Bạch chuẩn bị cuối cùng liền biến thành uy hiếp, “Yểu Yểu, nếu em không trốn, cũng không rời khỏi anh.

Thì anh sẽ không làm chuyện đó với em.”
Cậu vĩnh viễn không thay đổi, Từ Ý Bạch có cũng đủ thời gian cùng chấp niệm để dây dưa với Thẩm Yểu, đến mức Thẩm Yểu hoàn toàn hết hy vọng, chấp nhận lưu lại bên cạnh anh.
Thẩm Yểu khó chịu cuộn mình lại, phát ra tiếng rên đau đớn.

Cậu hiếm khi có bộ dáng an phận ngoan ngoãn thật sự như vậy, trong bụng óc ách xao động, như thể giây tiếp theo sẽ phát ra tiếng nước.
Dường như chỉ có thời điểm bị đối xử như vậy, Thẩm Yểu mới ngoan ngoãn, không thể hiện thái độ phòng bị chống cự.
Thẩm Yểu nhắm chặt mắt, lại cảm nhận được giọt lệ rơi trên quần áo mình, dán sát vào lưng cậu.
Thẩm Yểu không hiểu, vì sao những Alpha này lại đều thích khóc như vậy.
*
Chờ sau khi Thẩm Yểu ngủ, Từ Ý Bạch lại một mình quay xuống tầng.

Anh ngồi trong căm phòng tối tăm mù mịt, chậm rãi tháo băng gạc trên tay.

Lòng bàn tay phải của anh cho đến giờ có chút tê dại, gọi điện thoại bảo bác sỹ đến.
Bác sỹ cuống cuồng chạy đến, vừa vào cửa liền mở miệng nói: “Lần trước dẫu không thương tổn đến thần kinh, nhưng vết thương đã rất sâu.

Với người khác không có ảnh hưởng gì, nhưng cậu là nghệ sỹ dương cầm, chẳng phải tôi đã bảo cậu tĩnh dưỡng sao! Tay giờ lại làm sao đây?”

Trong lòng bàn tay Từ Ý Bạch có một vết sẹo rất dài, anh cúi đầu nói: “Đèn bàn bị đổ, tôi dùng tay đỡ một chút.”
“Hiện tại thoạt nhìn không có việc gì.” Bác sỹ cúi đầu nhìn kỹ, “Nhưng nhất định sẽ kéo dài tốc độ dưỡng thương của cậu, vết thương này rốt cuộc sẽ như thế nào, cậu vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Hiện giờ đến luôn đi, không trì hoãn được nữa đâu.”
Từ Ý Bạch lại trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ nói: “Trời sắp sáng rồi, mấy tiếng nữa tôi sẽ tự đi.”
Bác sỹ lại khuyên mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ ngàn dặn vạn dò, rồi đứng dậy rời đi.
Bác sỹ đi rồi, Từ Ý Bạch một mình đi đến trước két sắt, mở ra thật cẩn thận.
Dưới bóng đêm hiu quạnh, Từ Ý Bạch trân trọng lấy hai quyển sổ đỏ rực ra, lặng lẽ nhìn thật lâu.
Anh hiện tại là chồng trên danh nghĩa của Thẩm Yểu, nhưng thứ anh có chỉ là hai tấm chứng nhận kết hôn.
*
Thẩm Yểu vừa tỉnh dậy liền thấy Từ Ý Bạch ngồi bên giường, anh tựa hồ giả vờ thành nghiện, trên tay phải vẫn còn quấn băng gạc.
Từ Ý Bạch đưa hai quyển hộ chiếu cầm trong tay cho cậu, rõ ràng là có ý muốn đưa Thẩm Yểu xuất ngoại, nhưng trên hộ chiếu là không phải danh tính thật sự của Thẩm Yểu.
Mới vừa thấy rõ thứ bên trên, Thẩm Yểu đã bị người nhẹ nhàng kéo, ôm vào trong lòng.

Hai má của cậu được nhẹ nhàng hôn lên, Từ Ý Bạch nói bên tai cậu:
“Hiện giờ em tên là Venus.”
Venus của tình yêu và sắc đẹp.
Rất hiếm có người con trai nào mang cái tên này, cũng là cái tên Từ Ý Bạch chớp mắt nghĩ đến khi ngụy tạo dữ liệu.
“Chát ——”
Thẩm Yểu nâng tay dứt khoát lưu loát cho một cái tát, cậu nghiêng mặt đi, lạnh lùng nói: “Từ Ý Bạch, giờ anh đã điên đến mức bất thường rồi đấy.”
Một cái tát này lại dường như không làm đau Từ Ý Bạch, trên má phải anh có một dấu tay đỏ ửng, Từ Ý Bạch chẳng buồn chạm, tiếp tục bình tĩnh nói:
“Anh với em là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, chúng ta từ nhỏ đã trao nhau tâm ý, trưởng thành rồi theo lý thường sẽ bên nhau, không người ngoài nào có thể chen vào.”
“Một tháng trước, chúng ta đã kết hôn.”
“Hiện tại anh là chồng của em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận