Từ Ý Bạch chưa từng nặng lời với Thẩm Yểu, cho dù là tình huống như hiện tại, anh cũng thu lực, sợ nắm Thẩm Yểu đau.
Anh cho rằng cãi nhau là chuyện làm ảnh hưởng đến tình cảm, lại càng không muốn trút giận lên người mình thương, trao đổi chuyện trò mới là giải pháp tối ưu, anh dù giận dữ cũng chỉ lôi Thẩm Yểu vào ngồi xuống sofa.
“Thẩm Yểu.”
Giọng điệu nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều, cũng không thân mật mà gọi nhũ danh nữa.
Thẩm Yểu đoán được anh muốn nói gì, giành trước một bước chạm vào cánh tay anh, rầu rĩ nói: “Em biết sai rồi, mấy ngày nay em tập huấn, tâm trạng cũng không tốt.”
Cánh tay Từ Ý Bạch buông thõng bên chân, anh có thể cảm nhận được Thẩm Yểu đang cẩn thận e dè móc vào ngón tay mình.
Anh vẫn mặc kệ như trước, chỉ cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói: “Anh là bạn trai em, lúc tâm trạng không tốt em có thể nói với anh, anh mãi mãi sẵn lòng để em trút bầu tâm sự.”
“Giả như em không cần, muốn một mình yên tĩnh, vậy cũng được.
Nhưng không thể tin nhắn không đáp, điện thoại chẳng thưa như thế được.”
“Lúc anh không biết em đang làm gì, anh chẳng những nghĩ ngợi lung tung, mà còn lo lắng cho sự an nguy của em nữa.”
“Em cho rằng làm như vậy là đúng ư?”
Sợi tóc trên trán Thẩm Yểu có chút hỗn loạn, cậu ngẩng đầu khóe mắt rũ xuống, ngoan ngoãn để mặc cho Từ Ý Bạch chỉnh trang lại cho mình, sau đó áy náy “Dạ” một tiếng từ trong khoang mũi.
“Không đúng.” Thẩm Yểu nhỏ giọng nói: “Chân em đau quá.”
Giằng co giây lát, khóe môi mím chặt của Từ Ý Bạch vẫn buông lỏng xuống, cuối cùng anh than nhẹ một hơi ngồi xổm xuống, thuần thục xoa bắp chân của Thẩm Yểu, “Đau chỗ nào, có phải lại bị chuột rút không?”
“Không phải.” Thẩm Yểu khom lưng cuộn ống quần của mình lên, đáng thương vô cùng nói, “Em vốn dự định buổi tối tới tìm anh, chẳng ngờ lại có bữa tiệc.
Lúc trốn đi tìm anh chạy quá vội, không cẩn thận vấp ngã, đập đầu gối sưng lên rồi.”
Lông mi cậu run rẩy, thấp giọng nói: “Đau quá, Từ Ý Bạch.”
Da Thẩm Yểu trắng, trên đôi chân trơn nhẵn thon dài không có bất cứ khiếm khuyết gì, một mảng đỏ bừng trên đầu gối lại càng thêm rõ ràng.
Cậu bắt lấy cơ hội, lại ôm lấy Từ Ý Bạch: “Em không thích nói chuyện phiếm qua màn hình trên mạng, cũng không thích gọi điện thoại, em chỉ muốn gặp anh thôi.”
Từ Ý Bạch không ngờ cậu lại ngã nặng như vậy, hiện tại trong mắt chỉ có vết thương của Thẩm Yểu, ngay cả cơn giận của mình cũng quên mất.
Anh vô thức đứng dậy, muốn đi lấy túi chườm nước đá.
Thẩm Yểu lại giữ lấy góc áo anh, hỏi: “Anh còn giận sao?”
“......”
“Đừng giận nữa được không?”
Cậu cong chân lên, Từ Ý Bạch rũ mắt liền nhìn thấy vết thương nơi đầu gối cậu.
Cậu xem vết thương của mình, trở thành sự uy hiếp với người khác.
Thấy anh không nói lời nào, Thẩm Yểu lại kéo mấy cái.
Sau một lúc lâu, Từ Ý Bạch thỏa hiệp nói: “Anh không giận, em buông tay trước đã, để anh đi lấy túi chườm nước đá.”
Từ Ý Bạch vào phòng ngủ trước, lấy chiếc áo ngắn tay rộng rãi, lại thêm chiếc quần lỡ năm phân.
Anh đưa quần áo cho cậu: “Mặc Âu phục không thoải mái, thay ra đi đã, anh đi lấy đá cho em.”
Thời điểm Từ Ý Bạch quay lại Thẩm Yểu đã thay quần áo xong xuôi.
Quần áo là của anh, lớn hơn Thẩm Yểu một số.
Thẩm Yểu đang kéo cổ áo, vùi mặt vào trong, tựa như cún con ngửi hương hoa chuông xanh lưu lại trên quần áo.
Cậu chẳng hề thẹn thùng, ngược lại còn dùng đôi mắt đang lộ bên ngoài nhìn khóa vào Từ Ý Bạch.
Từ Ý Bạch vốn không nên chột dạ ngược lại có chút đỏ hồng khó phát hiện trên tai.
Từ Ý Bạch vươn tay kéo áo xuống khỏi chóp mũi Thẩm Yểu, sau đó kéo phần vai đang trượt xuống lên: “Đừng làm ngạt mình như thế.”
“Chẳng phải là anh lấy cho em quần áo của anh sao? Hiện giờ còn vờ vĩnh đứng đắn gì nữa chứ.” Thẩm Yểu muốn cười, lại nhịn xuống.
Để trêu chọc Từ Ý Bạch, ngay cả cơn đau trên đầu gối cậu cũng xao nhãng, dùng ngón tay nghịch ngợm quanh lưng quần, thì thầm nói: “Lưng quần rộng quá.”
Rõ ràng có dây buộc, nhưng cậu không thắt chặt vào.
Từ Ý Bạch cúi người xuống, bàn tay đàn dương cầm luôn cực kỳ đẹp đẽ linh hoạt, buộc lại thành một nút thắt rất tiêu chuẩn.
Động tác chườm túi nước đá lên vô cùng nhẹ, lại dùng ngón tay chạm vào: “Đầu gối bây giờ còn đau hay không? Có cần anh gọi bác sỹ riêng đến hay không?”
“Không cần.” Thẩm Yểu ngáp một cái nói, “Khẳng định là không bị thương đến xương cốt, anh có gọi bác sỹ đến thì chắc cũng chỉ bảo chúng ta tự mình chườm đá thôi.
Người ta có khi còn cảm thấy chúng ta chuyện bé xé ra to nữa.”
Ngoại trừ thời điểm biểu diễn concert, Từ Ý Bạch cơ bản rất ít mặc đồ nghiêm túc, đồ mặc nhà của anh nhiều nhất chính là quần áo màu sắc cơ bản.
Anh ngồi trên sofa, trang phục dệt cotton trắng được chiếu thành màu sắc ấm áp.
Từ Ý Bạch để Thẩm Yểu đặt chân lên người mình, vẻ mặt chuyên tâm di chuyển túi chườm nước đá.
Công việc của Từ Ý Bạch không phải gặp quá nhiều kẻ lòng dạ thâm sâu, dẫu cho hiện giờ vẫn có chút giận dữ, dung mạo vẫn sạch sẽ không vương bụi trần như cũ.
Yết hầu Thẩm Yểu lăn xuống, bỗng nhiên rất muốn hôn anh.
Tay cậu đặt lên cằm Từ Ý Bạch, chỉ cần cúi đầu là có thể hôn.
Môi mới vừa kề đến, còn chưa kịp chạm vào, bao tử đói cả đêm của cậu liền kêu một tiếng.
Có lẽ đói khát thật sự có thể làm cho người ta trở nên ngu ngốc, Thẩm Yểu ngơ ngẩn chớp mắt, chưa phản ứng lại kịp.
Bộ dạng này của cậu có phần đáng yêu, tâm trạng Từ Ý Bạch cuối cùng khá hơn một chút, không nhịn được khẽ cười thành tiếng.
Anh biết rõ ý đồ của Thẩm Yểu, chủ động nâng cằm, hôn lên khóe miệng cậu.
Từ Ý Bạch miết tay Thẩm Yểu xòe mở ra, đặt túi chườm nước đá lên.
Anh đứng thẳng dậy, độ cao này rất thích hợp để xoa đầu Thẩm Yểu đang ngồi trên sofa.
“Buổi tối chẳng phải có tham dự yến tiệc ư, không ăn gì sao?”
“Không.” Thẩm Yểu ôm bụng nói, “Chỉ mong đến lúc kết thúc để đi tìm anh thôi, nên chẳng muốn ăn gì, vì muốn ăn đồ do chính tay anh nấu cơ.”
Ánh nhìn của Từ Ý Bạch càng thêm mềm mại, dịu dàng nói: “Nhưng mà đã lâu không ở đây rồi, trong tủ lạnh không có đồ gì, chỉ có thể nấu cho em bát mỳ thôi.”
Anh biết Thẩm Yểu rất kén ăn, lại cam đoan nói: “Ngày mai anh dậy sớm chút đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó bữa trưa sẽ nấu món em thích.”
Phòng bếp cách phòng khách không bao xa, Từ Ý Bạch đi được một nửa lại không yên tâm quay đầu lại.
Anh thấy Thẩm Yểu cuộn mình trong sofa, dựa theo phương pháp anh dặn dò hướng dẫn, ngoan ngoãn lấy túi chườm nước đá lăn qua lại trên đầu gối.
Từ Ý Bạch bất giác nở nụ cười, anh nghĩ gần đây Thẩm Yểu có khả năng là thật sự bận rộn, có những chuyện khác nên mới quăng anh ra sau đầu như vậy.
Anh tin tưởng, Thẩm Yểu là thật sự thích mình.
Khi đại học có rất nhiều người thích Thẩm Yểu, nhưng bên cạnh Thẩm Yểu, vẫn chỉ có một mình Alpha anh đây.
Cậu rõ ràng dính người, thích làm nũng, một mặt này, chỉ có anh biết.
Thẩm Yểu cực kỳ mệt mỏi, cơm nước tắm rửa xong vừa lên giường hai mí mắt đã liền trĩu nặng.
Giường của Từ Ý Bạch rất mềm, tựa như chìm vào trong đống bông vậy.
Khi cậu mệt rã rời ngón tay liền vô thức nắm lấy gối đầu, có điều mãi không chìm được vào giấc ngủ.
Mãi đến khi đệm giường bên cạnh hơi lún xuống, Từ Ý Bạch tắm rửa xong lên giường, ôm cậu vào trong lòng.
“Từ Ý Bạch......” Mắt Thẩm Yểu buồn ngủ mông lung nói, “Pheromone.”
Mùi hoa chuông xanh thơm ngát phóng thích trong không khí, Alpha vỗ nhẹ lưng Thẩm Yểu, miệng ngân nga thành giai điệu hát ru êm đềm.
Chẳng bao lâu sau, hô hấp của Thẩm Yểu trở nên vừa nhẹ vừa sâu, khi ngủ yên liền vô hại tựa như thiên sứ trong bức bích họa nơi giáo đường.
Cậu ngủ vừa sâu vừa yên ổn, Từ Ý Bạch ngược lại không ngủ nổi.
Trong lòng anh còn tâm sự, cứ cách một khoảng thời gian lại cầm di động xem liếc nhìn giờ.
Ngắt quãng tầm ba tiếng, Từ Ý Bạch liền nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, tiếp tục lấy túi nước đá chườm đầu gối cho Thẩm Yểu đang ngủ không chút phòng bị nào.
Suốt cả một đêm, Thẩm Yểu cũng không bị anh đánh thức.
Từ Ý Bạch lặng lẽ nghĩ, anh ở trên giường cũng chẳng nỡ để Thẩm Yểu quỳ lâu đến mức cọ đỏ đầu gối như vậy.
*
Từ Ý Bạch là đàn anh lớn hơn một khóa tại đại học của Thẩm Yểu.
Bọn họ một người khoa âm nhạc, một khoa múa, không giao thiệp quá nhiều, nhưng thi thoảng cũng vô tình ngẫu nhiên chạm mặt.
Lần đầu tiên gặp mặt là trước buổi chuẩn bị lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Từ Ý Bạch nhận được thông báo trước thời hạn, anh theo thói quen đến sớm một bước so với thời gian giao hẹn.
Thời điểm anh đến nơi, phòng múa vẫn còn trống không.
Cửa sổ đang mở, gió khẽ thổi tấm rèm nhẹ nhàng phất phơ.
Cấu tạo phòng múa khác biệt không nhỏ so với phòng đàn, đối diện là một mặt gương lớn, bên tường là một hàng thanh vịn, sàn nhà là chất gỗ đặc thù chống trượt.
Từ Ý Bạch không nhìn nhiều, ngồi lên ghế chiếc dương cầm mới được chuyển tới bên cạnh.
Anh dựng giá nhạc phổ lên, ngón tay chạm vào phím dương cầm đen, tiếng đàn mới vừa vang vài giai điệu, cửa phòng múa lại bật mở.
Omega từ bên vào đi vào, trên thân mặc đồ luyện múa màu xanh đậu, màu sắc quần dài bên dưới đậm hơn màu áo rất nhiều.
Màu sắc khó chinh phục như vậy, mặc trên thân cậu khiến làn da trắng đến chói mắt.
Từ Ý Bạch biết tên Omega hợp tác với mình, gọi là Thẩm Yểu.
truyện tiên hiệp hay
Thời điểm nhìn thấy anh, vẻ mặt Thẩm Yểu thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ xong mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng mình đến muộn, không ngờ đàn anh lại đến sớm như vậy.”
Khi cậu lặng im thì kiều diễm kiêu sa, khi cong mắt cười thì lại mang chút ngây thơ, Từ Ý Bạch theo bản năng hồi đáp: “Tôi quen thói đến sớm một chút.”
Thẩm Yểu thả túi trên người xuống bên vách tường, lại rất tự nhiên hỏi: “Đàn anh trước đây đã từng hợp tác với ai chưa ạ?”
Từ Ý Bạch thật lòng đáp: “Chưa từng, đây là lần đầu tiên.”
Loại hợp tác này rất thông dụng, trước kia cũng có rất nhiều người đi tìm anh, nhưng Từ Ý Bạch đều cự tuyệt.
Yêu cầu của anh đối với trình diễn cực cao, cực có nguyên tắc, tiếng đàn đối với anh mà nói chính là đám mây thuộc về riêng anh.
Từ Ý Bạch lại càng thích độc tấu hơn, anh thích tiếng dương cầm thuần túy.
Cho dù là hợp tấu tại buổi hòa nhạc, anh cũng muốn những nhạc cụ khác phải kết hợp với mình 100%, để cho đám mây này được bồng bềnh trôi.
Yêu cầu của anh đối với vũ công cũng vậy, cho nên Từ Ý Bạch chưa bao giờ đồng ý đệm nhạc cho người khác.
Lần này là ngoài ý muốn, thời điểm hiệu trưởng tìm anh hỗ trợ, Từ Ý Bạch theo thường lệ muốn từ chối.
Nhưng hiệu trưởng lại gửi một đoạn video đến, để anh cân nhắc một chút.
Trong phòng tập múa rộng rãi sáng ngời, âm nhạc trong đoạn video có chút méo mó.
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu trên sàn nhà, một Omega đi chân trần đứng chính giữa, cậu tựa hồ phát giác ra ống kính, nghiêng đầu nở nụ cười.
Động tác khi nhảy múa của Omega mềm mại, nâng tay lên, rồi hạ xuống theo tiết tấu âm nhạc, sau đó từ tốn nhón chân lên.
Đoạn múa này không dùng quá nhiều kỹ xảo, nhưng mỗi một động tác đều gọn gàng lưu loát.
Nhảy múa cũng cần thiên phú, có vài người là được dâng cơm lên tận miệng, Omega này chính là người như vậy.
Từ Ý Bạch là người ngoài ngành, nhưng chờ tời khi anh phản ứng lại được, đoạn video đã đi đến hồi kết thúc.
Anh rút lui, nói với hiệu trưởng “Để thử xem ạ”.
“Lần đầu tiên ạ?” Thẩm Yểu cười để lộ chiếc răng nanh nhỏ, cậu nâng chân lên, tự nhiên thuần thục đặt trên thanh vịn làm nóng người chuẩn bị, “Vậy tôi thật vinh hạnh nha.”
Cơ bắp Thẩm Yểu quanh năm luyện múa rất mềm mại.
Cậu cong eo, ngón tay trắng xanh chạm đến mũi chân, cột sống đè xuống thành một độ cong linh hoạt.
Từ Ý Bạch trong lúc vô tình liếc vài lần, cuối cùng cúi đầu, ngón tay không cẩn thận chạm vào phím đàn.
Dư âm nốt nhạc quanh quẩn vang vọng trong căn phòng.
Anh cúi đầu đàn đi đàn lại, kiên nhẫn chờ Thẩm Yểu làm nóng người xong, mới bắt đầu tập luyện.
Sự thật chứng minh lần thử này không hề sai, anh với Thẩm Yểu rất hợp nhau.
Âm nhạc cùng vũ đạo đều là phương thức kể chuyện độc đáo, người biểu diễn đưa cảm xúc của mình vào bên trong, dệt mộng cho khán giả.
Linh hồn của anh cộng hưởng với Thẩm Yểu, đó là một cảm giác thật kỳ diệu.
Tựa như Thẩm Yểu là con bướm xinh đẹp, anh biết cánh của Thẩm Yểu sẽ rung động như thế nào, Thẩm Yểu biết ngón tay anh nên ngừng tại chốn nào.
Sau khi trời sầm tối mới kết thúc, Thẩm Yểu khoác túi lau mồ hôi trên mặt, sợi tóc ẩm ướt, ánh mắt lại sáng lấp lánh, lễ phép chào từ biệt: “Hẹn gặp lại anh nhé.”
Thật rõ ràng, cậu cũng rất vừa lòng với lần hợp tác này.
Công tác chuẩn bị cho ngày kỷ niệm thành lập trường được thực hiện rất sớm, bọn họ không cần phải gấp gáp, một tuần bỏ ra thời gian hai ba ngày là được.
Kéo dài hơn một tháng, anh với Thẩm Yểu cũng dần dần trở nên quen thuộc, thời điểm tập luyện cũng cười đùa với nhau, sau khi kết thúc cũng cùng nhau dùng bữa.
Hôm nay là ngày Từ Ý Bạch đã hẹn trước với Thẩm Yểu, anh hoàn thành bài học trong phòng đàn xong, sắp xếp đồ đạc bỏ vào trong túi sách.
Người bạn bên cạnh mở miệng hỏi: “Ông lại đi tìm Thẩm Yểu hả?”
Động tác của Từ Ý Bạch thoáng ngừng, hỏi ngược lại: “Cậu cũng quen cậu ấy à?”
“Tôi biết cậu ta chứ cậu ta không quen tôi.” Người bạn dẩu môi, giọng điệu hơi hâm mộ, “Cũng chỉ có loại người không quan tâm thế sự* như ông mới không biết cậu ta thôi.
Thời điểm Thẩm Yểu thi đầu vào điểm chuyên ngành với văn hóa đều đứng hạng nhất, vẻ ngoài cậu ta còn ưa nhìn như thế, Alpha theo đuổi có thể xếp hàng dài từ cổng Đông đến cổng Tây luôn.”
*Nguyên văn 两耳不闻窗外事 (lưỡng nhĩ bất văn song ngoại sự): Một câu ngạn ngữ, đầy đủ là “Hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền.”
Từ Ý Bạch lại hỏi: “Cậu cũng thích cậu ấy sao?”
“Được rồi, tôi thừa nhận! Tôi có từng thích!” Người bạn nói, “Có điều cậu ta kiêu ngạo lắm, chẳng thèm để ý ai cả.”
Thời điểm Từ Ý Bạch đeo túi đi về phía phòng tập múa, vẫn mông lung suy nghĩ về lời người bạn kia mới nói.
Anh không thấy Thẩm Yểu lạnh lùng kiêu ngạo gì, Thẩm Yểu ở trước mặt anh rất thích cười.
Bước chân Từ Ý Bạch chầm chậm dừng lại trước hành lang, bởi vì anh thấy Thẩm Yểu.
Sau khi chạm mắt với Thẩm Yểu, anh mới chú ý tới Alpha đang đưa lưng về phía mình.
Anh nghĩ, Thẩm Yểu dường như thật sự rất được hoan nghênh.
Ngón tay Alpha móc lấy một túi trà sữa lớn, muốn đưa cho Thẩm Yểu.
Thẩm Yểu mang vẻ mặt lãnh đạm mà anh chưa từng được thấy, cậu cau mày cự tuyệt nói: “Tôi không thích uống trà sữa.”
Mềm không được, Alpha lại muốn cứng, cưỡng ép muốn nhét vào trong tay Thẩm Yểu.
Trước khi gã kịp thực hiện, Từ Ý Bạch đã sớm bước nhanh tới, chẳng qua không nói gì.
Anh sầm mặt lại, trực tiếp vặn cổ tay Alpha, khóa ra đằng sau.
“A ——” Alpha đau đến không thể khống chế kêu lên một tiếng.
Anh nhìn như ôn hòa lịch sự, lực tay kỳ thật cũng không nhỏ, hơn nữa khi động thủ rất có kỹ xảo, dùng sức bóp vào tử huyệt của người kia, khiến gã căn bản không thoát ra được.
“Không phải chứ? Chuyện này mà Từ Ý Bạch mày cũng muốn quản à?!”
Từ Ý Bạch rất có danh tiếng trong giới dương cầm, Alpha liền nhận ra anh.
Sắc mặt gã tái nhợt, hung ác trừng mắt nhìn Từ Ý Bạch, “Ta tặng trà sữa cho Thẩm Yểu chứ có đưa mày đ*o đâu, liên quan gì đến mày.”
Từ Ý Bạch chắn trước mặt Thẩm Yểu, chặn ở giữa cậu với Alpha kia, cau mày nói: “Cậu ấy đã nói không cần, mày không nghe rõ sao?”
Anh buông tay, Thẩm Yểu lần đầu tiên nghe thấy anh mắng chửi người.
“Cút.”
Alpha bị anh đẩy đập vào vách tường, ôm tay hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cuối cùng có thể vì mất mặt, hoặc là do thật sự sợ, Alpha sa sầm mặt rời đi.
Lúc đi ngang qua thùng rác, gã còn quẳng trà sữa vào trong.
Từ Ý Bạch không hiểu nổi hành vi cưỡng ép Thẩm Yểu nhận quà, cũng chẳng lý giải được bộ dáng thẹn quá hóa giận hiện tại của gã.
Ở trong lòng Từ Ý Bạch, điều kiện tiên quyết khi thích một người hẳn phải là lịch sự theo đuổi mà không được quấy rầy đối phương.
“Cám ơn đàn anh nhé.” Âm thanh của Thẩm Yểu làm cho anh tỉnh táo lại, cậu trêu chọc nói, “Hóa ra anh cũng hung dữ như vậy.”
Tư thái cứng rắn vừa rồi của Từ Ý Bạch nháy mắt trở nên mềm mỏng, bên tai anh ửng đỏ, có chút bất đắc dĩ quay mặt đi: “Đây không gọi là hung dữ, mà là nói đạo lý với loại người đó là vô dụng.”
Sau đó để cảm ơn, Thẩm Yểu mời anh một bữa.
Buổi tối ngày hôm sau, tiết trời mùa mưa luôn là mưa theo từng đợt, bên ngoài tầm tã tuôn rơi như trút nước.
Từ Ý Bạch không ở trong trường, mà sống bên ngoài, thời điểm anh đang tưới hoa thì nhận được điện thoại của Thẩm Yểu.
Anh với Thẩm Yểu trao đổi phương thức liên hệ, nhắn tin cho nhau cũng không ít, điện thoại thì lại là lần đầu tiên.
Anh chẳng chút chần chừ, liền nhận điện thoại, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Yểu như đang ở bên ngoài, xung quanh là tiếng mưa rơi xào xạc lẫn lộn.
Cậu không nói gì, Từ Ý Bạch liền im lặng chờ đợi.
Qua một hồi, anh mới nghe được giọng điệu giả vờ nhẹ nhàng của Thẩm Yểu.
“Đàn anh à, ngoài này mưa to quá.”
Từ Ý Bạch buông bình tưới nước xuống, nhìn vọng về phía cửa sổ sát đất, mưa to đến mức căn bản nhìn không nổi cảnh tượng bên ngoài.
Anh cầm lấy chiếc ô bên cạnh cửa, vừa đi ra ngoài, vừa hỏi: “Thẩm Yểu, cậu ở đâu vậy, có thể nói cho tôi biết không?”
Thẩm Yểu bên đầu kia điện thoại lại yên lặng, tiếng hô hấp có thể nghe thấy rõ ràng, cậu nói: “Em ở cổng tây của trường, anh có thể đến đón em không, em không có bạn bè nào khác cả.”
Bạn bè, anh quả thật chưa từng thấy Thẩm Yểu có bạn bè thân thiết nào.
Từ Ý Bạch chỉ dùng thời gian mười phút để chạy đến, anh lập tức liền nhìn thấy Thẩm Yểu đang tránh mưa dưới mái hiên ở cổng.
Cậu thoạt nhìn vô cùng đáng thương, không biết mắc mưa ở nơi nào, trên thân trên tóc đều đã ướt đẫm, giọt nước thuận theo sợi tóc trên trán chảy qua mũi, biến mất nơi xương quai xanh.
Từ Ý Bạch nhanh chóng mang chiếc khăn lông lớn phủ lên đầu Thẩm Yểu, anh luống cuống tay chân lau mặt cho Thẩm Yểu vẫn luôn im lặng.
Anh không hỏi Thẩm Yểu vì sao lại dầm mưa, cũng không hỏi Thẩm Yểu vì sao lại điện thoại cho mình, lại càng không hỏi Thẩm Yểu vì sao chẳng thốt một lời.
Từ Ý Bạch dắt Thẩm Yểu về nhà, tựa như cẩn thận nhặt một con mèo hoang có bộ lông đẹp về nhà vậy.
Trước mặt đun một nồi trà gừng, vị gừng cay bốc lên từng chút một, Từ Ý Bạch vẫn nhìn nước sôi sùng sục đến thất thần.
Nhân duyên của anh không tồi, nhưng khi ở chung với người khác vẫn có một giới hạn.
Ví dụ như, Từ Ý Bạch sẽ không đưa người khác về nhà, bởi vì đây là lãnh địa riêng tư anh không muốn bị người dòm ngó.
Song Thẩm Yểu vừa gọi một cuộc điện thoại, anh đã liền đưa cậu về.
Không chỉ có như thế, anh còn đưa quần áo size nhỏ cho Thẩm Yểu, để cậu tắm rửa trong phòng tắm riêng của mình.
Trà gừng được đun sôi trào ra khỏi miệng nồi, Từ Ý Bạch đột ngột hoàn hồn, nhanh chóng tắt công tắc của bếp cảm ứng.
Anh vừa định lấy khăn lau bệ bếp một chút, trên lưng bỗng nhiên có một nguồn nhiệt kề sát, Từ Ý Bạch cứng đờ người không dám động đậy.
Omega mới vừa tắm rửa xong thơm ngào ngạt, trên đầu còn trùm khăn mặt trắng.
Cậu dẫm chân trần trên mặt đất, từ sau lưng ôm lấy eo Từ Ý Bạch, ôm thật chặt, kề sát mặt lên.
Cậu thấp hơn Từ Ý Bạch, khi ôm như vậy môi liền như có như không dán vào sau gáy anh, hô hấp nóng bỏng cũng phả lên tán loạn.
“Đàn anh à.” Thẩm Yểu siết quần áo bên hông Từ Ý Bạch thành một nắm, âm điệu còn buồn bã hơn cả tiếng mưa rơi ngoài song cửa, “Em thích anh.”
“Anh có thể hẹn hò với em không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...