Theo khoảng cách càng ngày càng gần, nụ cười nơi khóe miệng của Thẩm Yểu dần dần cứng đờ lại.
Cậu nâng tay chặn vai Yến Tri Hành lại, lần đầu tiên gọi tên của y: “Yến Tri Hành, ngài đã nghĩ kỹ về chuyện đang làm hay chưa?”
Động tác của Yến Tri Hành ngừng lại, chầm chậm kéo giãn khoảng cách với Thẩm Yểu.
Y thu bàn tay đặt trên mặt bàn lại, ngữ khí cũng không khác gì với lúc thường: “Đừng khóa cửa, tôi sẽ bảo người giúp việc mang thuốc mỡ cho cậu.”
Thẩm Yểu theo bản năng sờ sờ cổ, đã không còn cảm giác bị Alpha trói buộc nữa, cậu hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Cậu đi ra ngoài, theo thói quen bổ sung một câu: “Chúc ngủ ngon, nhớ ngủ sớm một chút.”
Lại là những lời này, có những lúc Thẩm Yểu để lộ bản tính, duy trì bộ mặt lãnh đạm bình thản giao dịch với y, lúc thì tiến lại gần cực kỳ có chừng mực, nói những lời vô cùng thân thiết vô thưởng vô phạt.
Trong phòng khách đã không còn âm thanh nào khác, Yến Tri Hành trở lại chỗ ngồi.
Sức tập trung của y rất mạnh, chữ nghĩa trước mặt hiện giờ lại chẳng đọc vào nổi một cái.
Hương hoa mai trong phòng vẫn chưa tan hết, vốn dĩ phải là mùi hương trấn an y, vậy mà hiện tại lại làm y bức bối vô cớ.
Yến Tri Hành đứng dậy mở cửa sổ, ngọn gió đêm hơi lạnh lướt qua trán, y nhắm mắt lại tĩnh tâm.
Y là kẻ hoàn toàn khuyết thiếu dục vọng, nói trắng ra, Yến Tri Hành là kẻ lãnh cảm.
Lần duy nhất đắm chìm trong con sóng tình dục là với Thẩm Yểu, trừ lần đó ra thì không còn nữa.
Omega khác cởi sạch quần áo đứng trước mặt, Yến Tri Hành cũng chẳng hề có chút phản ứng.
Nhưng vừa rồi, y chỉ ngửi thấy pheromone của Thẩm Yểu, nhìn thấy khuôn mặt cậu, khóa chặt vào vết bầm trên cổ cậu.
Trên mặt Yến Tri Hành vẫn lạnh băng, nhưng thực tế thì đã có phản ứng.
Y chỉ có phản ứng này với Thẩm Yểu, cảm giác kỳ diệu này dường như sẽ khiến người chìm đắm.
Y lạnh tanh đóng cửa sổ lại, con ngươi bị hàng mi che khuất lộ vẻ tối tăm không rõ.
Thẩm Yểu quay về phòng chưa được bao lâu liền nghe thấy tiếng gõ cửa, một tuýp thuốc mỡ nho nhỏ cũng phải đựng trong khay.
Cậu giễu cợt trong lòng, trên mặt lại mang theo nụ cười cảm ơn mà nhận lấy.
Cậu ngồi trước gương tại bàn trang điểm, chậm rãi bôi thuốc mỡ lên cổ.
Cậu đương nhiên chẳng hề dị ứng với thứ thuốc này, chỉ là lưu lại vết bầm sẽ càng tiện cho cậu ghi nhớ Quan Thù đã làm gì với mình.
Đương nhiên, cũng có suy nghĩ thử thăm dò ý tứ của Yến Tri Hành một chút.
Bôi thuốc xong Thẩm Yểu nằm quay về giường nằm ngủ, theo thường lệ để lại đèn tường nhỏ.
Thẩm Yểu không mang thuốc ngủ đến đây, giấc ngủ cũng lại không yên ổn đúng như cậu đã dự liệu.
Cậu cau mày, ngón tay căng thẳng vô thức siết chăn, hô hấp cũng dần dần nặng thêm.
Trong mộng Thẩm Yểu rơi vào một mảng tăm tối, tối đến mức tứ phía không thấy được gì, cậu trôi nổi trong không gian trống rỗng, chẳng sử dụng được chút sức lực nào.
Có đôi tay bóp lên cổ cậu, cảm giác ngạt thở quen thuộc đột ngột tập kích, dùng sức như thật sự muốn giết chết cậu.
Thẩm Yểu thử nâng tay lên, lại nghe thấy tiếng vang loảng xoảng, dường như là tiếng xích sắt va chạm sinh ra.
Từng đợt không khí trong lành tiến vào cổ họng.
Cậu rơi vào một vòng ôm ấm áp mạnh mẽ, cánh tay siết bên eo cậu lại như muốn toàn thân cậu hòa vào trong lồng ngực.
Nụ hôn dữ dội xông đến, chiếm đoạt không khí trong khoang miệng cậu.
Thẩm Yểu nghe được tiếng nức nở bất lực của bản thân, cùng tiếng thở dốc nặng nề bên tai, còn cả giọng nói âm trầm của Quan Thù:
“Thẩm Yểu, còn chọc giận tôi nữa không?”
Thẩm Yểu chợt bừng tỉnh, ôm lấy trái tim kinh hoàng của mình, hô hấp vô cùng dồn dập, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại.
Cậu mở di động ra nhìn, hiện tại là giờ sáng.
Bắt đầu từ lúc gặp lại Quan Thù, Thẩm Yểu liền thường xuyên có giấc mơ này.
Sau khi tỉnh mộng, cậu có thể làm một thẩm phán bình tĩnh quan sát nó, song giữa cơn mơ, Thẩm Yểu không có cách nào kiểm soát bản thân.
Thẩm Yểu im lặng chờ mồ hôi lạnh trên lưng rút đi, chợp mắt lần nữa đối với cậu mà nói có chút khó khăn, bởi vậy cậu lấy di động gọi điện thoại cho Từ Ý Bạch.
Tiếng dương cầm vang lên vài nốt ở đầu kia điện thoại, rất nhanh liền hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ nghe được âm thanh của Từ Ý Bạch, dịu dàng tựa gió xuân: “Yểu Yểu, gặp ác mộng sao?”
Trên người Từ Ý Bạch có một loại ma lực trấn an người, mỗi lần bên anh Thẩm Yểu đều có thể ngủ rất ngon, hơn nữa chỉ đơn giản gọi điện thoại qua, còn có thể thuận tiện dỗ Từ Ý Bạch một chút.
Là một chuyện vẹn cả đôi đường.
Thẩm Yểu không mở camera, nhẹ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó dò hỏi: “Anh trai ơi, anh có thể ở bên, dỗ em ngủ được không?”
“Đương nhiên là được.” Từ Ý Bạch dịu dàng hòa nhã nói, “Anh kể chuyện cổ tích cho nhé?”
Loại chuyện kể trước giờ ngủ này khiến Thẩm Yểu chỉ liên tưởng được đến thỏ và rùa, cậu không có hứng thú nghe gì: “Đàn cho em một khúc nhạc ru được không?”
“Được.”
Từ Ý Bạch chẳng chút chần chừ liền ưng thuận, buông hết những việc trong tay xuống, sau đó liền đàn khúc nhạc ru cho Thẩm Yểu.
Nhấn được mấy phím, anh lại cười hỏi: “Có cần hát không nào?”
Hàn huyên vài câu với anh, Thẩm Yểu liền có chút buồn ngủ, gò má gối lên cánh tay nói: “Dạ.”
Từ Ý Bạch rất ít khi hát, chỉ có thời điểm Thẩm Yểu nói muốn nghe thì anh mới hát.
Anh hát đương nhiên không sai nhạc, hơn nữa bởi vì tình trạng dây thanh quản tốt, cực kỳ dễ nghe.
Nhẹ nhàng ngâm nga một hồi, Từ Ý Bạch chợt nghe thấy tiếng hít thở ổn định của Thẩm Yểu.
Anh sợ đánh thức Thẩm Yểu, chầm chậm mà buông tay.
Từ Ý Bạch tắt mic bên mình, nghe tiếng hô hấp của Thẩm Yểu tiếp tục luyện đàn.
Khi Thẩm Yểu tỉnh lại phát hiện điện thoại chưa ngắt, bên cậu chỉ mới phát ra vài tiếng động, trong di động liền truyền ra giọng nói.
“Yểu Yểu?”
“Sao anh không ngắt điện thoại thế?” Thẩm Yểu có chút giật mình nói, “Nghe suốt cả đêm sao?”
Từ Ý Bạch cười cười: “Ngoại trừ luyện đàn thì anh cũng không có việc gì khác, cũng không có ai gọi điện cho cả.”
Thẩm Yểu dụi mắt, chậm rãi dậy khỏi giường: “Giờ em phải dậy đến đoàn múa đây, em ngắt điện thoại trước nhé?”
“Ừ.” Tâm trạng của Từ Ý Bạch rõ ràng cực kỳ tốt, “Ngắt đi.”
“Vâng.” Thẩm Yểu nghĩ bên anh hẳn là buổi tối, thuận miệng nói, “Ngủ ngon nhé.”
*
Thẩm Yểu đi từ trang viên đến đoàn múa, thời điểm đến nơi buổi tập sáng đã kết thúc.
Đi ngang qua một gian phòng múa có người đang tập luyện, đoạn này cậu đã từng múa, còn chưa kịp khước từ, đã bị giáo viên vừa lúc có việc gấp lôi vào để làm thị phạm.
Dẫu trên người cậu tràn ngập cảm giác xa cách, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc.
Có một Omega không vào được động tác, Thẩm Yểu liền đi lên trước, bàn tay đỡ lấy vai và eo cậu ta, giúp cậu ta từ từ làm ra được tư thế.
Trên người cậu có một mùi hương, Omega ngửi thấy liền vô cớ đỏ mặt, lén lút nhìn qua gương, không cẩn thận chạm phải tầm mắt của Thẩm Yểu, cậu ta như bị dọa sợ vội dời đi.
Thẩm Yểu không nói gì, chỉ buông tay ra, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống vị trí sau cùng trong phòng múa.
Cậu có thể cảm thấy Omega kia một mực trộm ngắm mình, Thẩm Yểu cau mày suy nghĩ, vẫn cảm thấy khuôn mặt kia rất xa lạ.
Thẩm Yểu cúi đầu, tiếp tục xem đoạn video trong di động.
Do thời gian đã lâu nên đoạn video đã trở nên có chút mờ mịt, song kỹ thuật múa của người phụ nữ trong đó vẫn tuyệt đẹp lưu loát.
Bản nhạc đi được chừng hai phần ba, người nọ liền ngừng lại, rõ ràng còn chưa biên soạn bài múa hoàn chỉnh.
Thẩm Yểu lại kéo thanh chạy về đoạn trước.
“Yểu Yểu, vừa lúc dì đang tìm cháu.” Trác Nhiễm ngạc nhiên từ cửa đi vào, hỏi, “Thầy Hứa đâu, sao cháu lại ở đây?”
Thẩm Yểu ngẩng mặt lên: “Thầy Hứa có việc gấp cần ra ngoài, nói sẽ quay lại bây giờ đây ạ.”
Trác Nhiễm cúi đầu thoáng nhìn hình ảnh trong di động của cậu, là một đoạn rất quen thuộc, mà đoạn video này chính là bà tìm ra cho Thẩm Yểu.
Bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yểu, nhẹ giọng hỏi: “Bài múa trong đoạn video này, vốn dĩ là Doanh Doanh muốn dùng để kỷ niệm tròn mười năm tham gia đoàn múa.”
Doanh Doanh trong miệng bà là mẹ của Thẩm Yểu, Lam Doanh.
Bài múa này rất đẹp, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể hoàn thành.
Trác Nhiễm nhìn vẻ mặt của Thẩm Yểu, bất chợt tỉnh ngộ nói: “Cháu muốn giúp mẹ mình hoàn thành bài múa này sao?”
Thẩm Yểu “Vâng” một tiếng: “Có điều bước múa của nam và nữ vẫn là có chút khác biệt, có thể phải sửa lại một chút.”
“Yểu Yểu......”
Trác Nhiễm muốn nói gì đó, nhưng từ giọng điệu bình tĩnh kia của Thẩm Yểu xem ra cũng không cần người khác an ủi.
Lúc này bà mới nhớ tới đến chuyện chính, “À” một tiếng rồi nói: “Gần đây dì chuẩn bị chuyển nhà, lục ra được một ít ảnh chụp và video từ thời đại học của Doanh Doanh, còn có mấy thứ khác nữa, Yểu Yểu cháu có muốn xem thử hoặc là mang đi không?”
Nét mặt Thẩm Yểu thoáng sững lại, gật đầu nhẹ giọng nói: “Vâng, làm phiền dì rồi.”
Tối nay học viên Trác Nhiễm hướng dẫn có buổi biểu diễn, sau khi kết thúc còn có bữa liên hoan khó lòng thoái thác, bà không có cách nào đành rời đi trước.
Bà nói với Thẩm Yểu sáng mai sẽ mang đến cho cậu, Thẩm Yểu vẫn luôn kiên nhẫn lại ngỏ ý chờ, theo đến buổi liên hoan mà cậu chưa từng đi bao giờ.
Thời điểm những người khác trong đoàn nhìn thấy cậu đều đầy mặt kinh ngạc.
Đồng nghiệp trong đoàn bị Thẩm Yểu phân chia vào mục người không cần tiếp xúc thân mật, vậy nên cậu chưa bao giờ tham gia liên hoan, hiện tại ngồi ở vị trí bên cạnh Trác Nhiễm cũng rất im lặng.
Thời điểm người khác nói chuyện với cậu, cậu cũng chỉ lễ phép đáp lại vài câu.
Khi dùng bữa được một nửa thì di động reo vang, là điện thoại của Thẩm Phục Lâm, Thẩm Yểu đứng dậy đi bên ngoài tiếp.
Thẩm Yểu đi đến cuối hành lang, rất ngoan ngoãn hỏi han: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Thẩm Yểu.” Thẩm Phục Lâm như là đụng phải chuyện gấp gì, lần này chẳng thèm vờ vịt gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề ra lệnh nói, “Nghĩ cách để Yến Tri Hành dùng một bữa cơm với ta.”
Thẩm Yểu không chút biểu cảm tựa vào vách tường, tối hôm qua Yến Tri Hành đã cho cậu hay Thẩm Phục Lâm gặp phải chuyện gì.
Lô hàng bên biển của lão bị giữ lại, tận mười tàu hàng container.
Nếu không được thả đi, sẽ là tổn thất cực kỳ lớn.
Cậu cúi đầu, ngữ khí thoáng chần chừ: “Chú gặp phải chuyện gì sao......!Vậy cháu nghĩ cách mời Yến Tri Hành giúp chú nhé?”
Thẩm Yểu dùng giọng điệu chân thành đối phó qua loa với Thẩm Phục Lâm, ngắt điện thoại, ngẩng đầu lại thấy được một gương mặt quen thuộc trên hành lang.
Là người hôm qua cậu mơ thấy, Quan Thù.
Khoảng cách có chút xa, nhưng Thẩm Yểu lại cảm thấy tầm mắt quen thuộc kia đang như có như không lướt trên thân mình.
“Thẩm Yểu.”
Một giọng nói khác làm dời sự chú ý của Thẩm Yểu đi, cậu thấy đàn anh trong đoàn múa đi ra từ toilet gần đó, ánh mắt hân hoan khi nhìn thấy cậu.
Thời điểm trên bàn ăn chính là vị đàn anh này một mực bắt chuyện với cậu, Thẩm Yểu đương nhiên có thể hiểu ý tứ của gã.
Đàn anh đi tới, tự nhiên quen thuộc hỏi: “Sao chưa quay lại thế, mình đi cùng nhau nhé?”
“Tôi bị chóng mặt, đứng ở đây một lát rồi sẽ quay lại.”
Thẩm Yểu nói chuyện với đàn anh, ánh mắt lại chú ý tới Quan Thù.
Lần này hắn rất nhẫn nại, sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn khoanh tay đứng dựa vào tường, như là đang xem kịch vui.
“Thẩm Yểu......” Đàn anh do dự hết lần này đến lần khác, nghĩ rằng mình rất khó có lại cơ hội ở một mình cùng Thẩm Yểu, khẽ cắn môi nói, “Anh vẫn luôn rất thích em, có thể hỏi xin phương thức liên lạc không? Lúc thường cũng sẽ không quấy rầy em đâu.”
“Của tôi sao?” Thẩm Yểu lắc đầu từ chối, cậu mỉm cười nói, “Tôi có bạn trai mất rồi.”
Đàn anh sửng sốt, ngơ ngác “À” một tiếng, cho tới bây giờ cũng chưa có ai biết Thẩm Yểu có bạn trai.
Thẩm Yểu không cố ý hạ thấp âm thanh, đủ để cho Quan Thù nghe được.
Cậu thấy hắn không còn làm nổi bộ dáng xem kịch hay nữa, buông tay xuống, xoay người thoạt nhìn muốn đi.
“Quan Thù.” Thẩm Yểu gọi hắn lại, ngữ khí vô cùng thân thiết giống như thời trung học, không giống dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng khi ở đoàn múa, “Sao cậu đến đón tớ sớm vậy?”
Đàn anh theo bản năng xoay người, thấy được Alpha mặt lạnh tanh đứng trong hành lang, áo phông đen quần túi hộp, vừa nhìn đã biết là cực kỳ khó chơi.
Gã vừa rồi đã hỏi Thẩm Yểu phương thức liên lạc ngay trước mặt bạn trai người ta.
Đàn anh ngượng ngùng sờ lên mũi, nói lời xin lỗi với Quan Thù, nhưng không nhận được một tiếng hồi đáp nào.
Vẻ mặt Alpha đứng tựa bên tường nguội lạnh, chỉ nhàn nhạt liếc đàn anh một cái.
Hắn với Thẩm Yểu không giống như cùng một loại người, nhưng nghĩ đến bọn họ là một cặp, lại vô cớ cảm thấy rất xứng đôi.
Đàn anh ỉu xỉu rời khỏi, Quan Thù vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt hắn lãnh đạm, đôi mắt một mí buông lỏng rũ xuống.
Hắn thấy Thẩm Yểu đi tới, nâng mắt lên, ngữ điệu bằng phẳng không gợn sóng: “Khéo vậy sao, ở đây mà cũng đụng phải à?” Như sợ Thẩm Yểu hiểu lầm, Quan Thù còn giải thích: “Không phải cố ý tọc mạch đâu, tình cờ thôi.”
Quan Thù thậm chí không hỏi câu bạn trai kia của Thẩm Yểu là có ý gì, xoay người muốn đi.
Không ngờ rằng, Thẩm Yểu thế nhưng lại ôm lấy hắn từ phía sau.
cánh tay Omega nhỏ gầy mềm mại, không có bất cứ khí lực gì.
Thẩm Yểu tựa vào người hắn, cái ôm này giống như cánh chim mỏi tìm về rừng, dính người đến mức chẳng hay phải hất bỏ như thế nào: “Quan Thù, nếu tớ nói Yến Tri Hành không phải là bạn trai tớ thì sao?”
Quan Thù dừng bước chân, không muốn phỏng đoán Thẩm Yểu là có ý gì, hờ hững nói: “Thì sao, có liên quan gì đến tôi đâu, tôi cũng không phải bạn trai cậu, đừng lấy tôi ra làm bình phong.”
“Cậu đương nhiên không phải bạn trai tớ.” Trong cái ôm chủ động thân mật, Thẩm Yểu dịu dàng đa tình hỏi, “Tớ chỉ muốn hỏi thử, cậu có muốn làm nhân tình của tớ không?”
Quan Thù tuyệt đối không ngờ đến đáp án này, hắn nghiêng mặt, bình tĩnh hỏi: “Thẩm Yểu, cậu điên rồi à?”
“Không đâu, tớ nghiêm túc đó.” Thẩm Yểu vô tội nói, tầm mắt cậu dời xuống, tựa như đau lòng lướt qua bàn tay Quan Thù buông bên chân, nói, “Đừng giả vờ nữa mà, tớ lo cậu nắm lòng bàn tay rách hết mất thôi.”
Lớp ngụy trang giấu kín bị phá tan, Quan Thù chợt nắm lấy tay Thẩm Yểu.
Hắn luôn dễ dàng bị Thẩm Yểu chọc giận, bị cậu làm ảnh hưởng cảm xúc.
Hắn bóp vai Thẩm Yểu, đẩy cậu vào vách tường.
Tảng băng dày nhất tan nát vỡ vụn trong nháy mắt, ngũ quan của Quan Thù như méo mó, hắn nện một quyền bên cạnh Thẩm Yểu, hung dữ quát: “Thẩm Yểu!”
Mỗi lần Quan Thù gọi tên Thẩm Yểu, đều như muốn cắn xé cậu, sau đó nuốt trọn vào bụng.
“Làm gì mà hung dữ vậy chứ?” Thẩm Yểu lại nâng tay vuốt đầu hắn, “Bằng lòng hay không nào?”
Quan Thù rũ mắt nhìn cậu chòng chọc, muôn vàn cảm xúc trong mắt không ngừng cuộn trào, hỗn loạn phức tạp hơn hết thảy, mà chiếm phần nhiều bên trong hẳn là hận ý.
Hắn nâng tay, lại có xúc động muốn bóp chết Thẩm Yểu.
Cứ như vậy bóp chết Thẩm Yểu, giữa bọn họ sẽ không còn cách trở gì nữa, Thẩm Yểu là hoàn toàn chết trong tay hắn.
Thẩm Yểu đã phát giác ý đồ của hắn, không chút hoang mang ôm lấy cổ Quan Thù, ngửa đầu hôn lên môi hắn.
Cậu nếm được chút vị thuốc lá mình không thích, cau mày muốn lui ra sau, Quan Thù lại tức thì giữ gáy cậu lại.
Giống như loại cảm giác trong mộng, nụ hôn này hoàn toàn đoạt hết tất cả không khí của cậu.
Thời điểm kết thúc, Thẩm Yểu thở hổn hển, hàng mi ướt át.
Quan Thù nhìn bộ dạng cậu mà nghĩ, con người như Thẩm Yểu vĩnh viễn là tâm nguội lạnh, nếu đã không đả động được, vậy hà cớ gì phải tự chà đạp bản thân.
Huống chi hắn đã không còn thích Thẩm Yểu, đã không còn cảm giác với Thẩm Yểu, hắn cũng không muốn tiếp tục phát triển tình cảm với Thẩm Yểu nữa.
Dù sao hắn với Yến Tri Hành cũng chẳng có quan hệ gì, vậy làm nhân tình cũng tốt.
Hắn đã ngủ với Thẩm Yểu nhiều lần như thế, đương nhiên biết bên Thẩm Yểu sướng thế nào, nếu Thẩm Yểu đã dâng đến tận cửa, sao lại không cần cơ chứ.
“Được chứ.” Quan Thù cười lạnh nói, “Dù sao chơi cậu sướng đến thế, đưa đến tận cửa tội gì lại không xơi?”
Thẩm Yểu buông cánh tay ôm cổ hắn ra, bình thản nói: “Vậy được rồi, chờ tớ liên lạc lại, tớ về trước......”
Còn chưa dứt lời, Quan Thù đã trực tiếp tóm lấy cậu lôi về phía cửa thang máy.
Thẩm Yểu nghiêng ngả lảo đảo đi theo hắn, cuống quýt nói: “Tớ phải về lấy đồ trước đã.”
Cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Yểu đã bị hắn quăng vào.
Quan Thù nhìn khóa vào cậu không chớp mắt: “Là về lấy đồ, hay là về tìm đàn ông vậy?”
Thẩm Yểu bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoa cổ tay không buồn giải thích.
Quan Thù thích ngờ vực như thế, vậy cứ để hắn chậm rãi phỏng đoán là được.
Thoạt nhìn lạnh lùng như vậy, trên thực tế đã sớm ghen tuông đến sắp phát cuồng.
Quan Thù giống như quả bom hẹn giờ không ổn định, so với việc chờ hắn thình lình bùng nổ, chẳng bằng lựa chọn khống chế hắn.
Hơn nữa chứng kiến hắn mỗi ngày đều hậm hực như thế, Thẩm Yểu có đôi khi cũng muốn được nhìn thấy bộ dáng đắm đuối của hắn với mình một lần nữa.
Hơn nữa vì một vài chuyện, cậu vừa biết ơn lại vừa hận Quan Thù.
Vốn định buông tha Quan Thù, nhưng Quan Thù lại cứ lượn lờ trước mặt, ý niệm có thù tất báo khó lòng ức chế trong cậu liền manh nha xuất hiện.
Cậu ghét bị ác mộng trói buộc, phương thức để xóa tan ám ảnh, có đôi khi càng trực diện càng tốt.
Thẩm Yểu bị hắn lôi vào trong xe, lại bị hắn lôi xuống xe, cuối cùng lôi vào khu căn hộ quen thuộc.
Từng cuối tuần trong dĩ vàng, cậu đều trải qua tại chốn này cùng Quan Thù.
Ngoại trừ điều đó, còn tồn tại một kí ức khác.
Bước chân Thẩm Yểu cứng đờ dừng lại ở cửa.
Quan Thù đẩy vai Thẩm Yểu, ép cậu đi vào căn phòng còn chưa bật đèn.
Bóng tối tựa như có thể nuốt trọn cả xương cốt con người, Thẩm Yểu theo bản năng muốn chạy trốn, kết quả đụng vào lồng ngực cứng rắn như sắt thép sau lưng.
Quan Thù đứng phía sau cậu, hoàn toàn chặn mọi đường lui.
Tay hắn như kìm sắt, chặt chẽ khóa lấy eo Thẩm Yểu, con ngươi tối sầm:
“Thẩm Yểu, cậu trốn cái gì chứ? Chỗ này chẳng phải là quen thuộc ư?”
“Lúc trước cậu bị tôi nhốt ở đây một tháng, có chỗ nào trong căn phòng này cậu chưa bò qua đâu?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...