Omega phát tình không vận nổi sức, tay cậu theo bản năng nắm lấy cánh tay Yến Tri Hành, dựa vào đó mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Nhiệt độ trên thân cậu rất cao, làn môi mềm mại, gương mặt bởi vì vô lực vùi trong bờ vai Yến Tri Hành.
Omega vô thức lẩm bẩm: “Từ......!Ưm......”
Hơi thở từ kẽ môi cậu thổi qua cổ Yến Tri Hành, cánh tay y không thể khống chế siết chặt, người trong lòng rất nhanh phát ra một tiếng kêu rên khó chịu.
Trên mặt Yến Tri Hành vẫn mang biểu cảm hờ hững, song chỉ có y mới biết tim mình đang như sấm rền, thần kinh trong đầu phấn khích giật lên thình thịch, tựa núi lửa sắp bùng nổ.
Dược hiệu nguyên bản rất hữu dụng, nhưng hiện tại lại như miếng băng mỏng không chịu nổi một kích, sắp vỡ nát.
Cổ họng Yến Tri Hành khô khốc, y cúi đầu, khắc chế bản thân mở miệng nói: “Cậu.....”
“Cút đi.”
Âm thanh của Omega mạnh mẽ, nhấn từng chữ rõ ràng, ý tứ ghét bỏ cũng vô cùng rõ nét.
Cũng không biết cậu lấy đâu ra sức lực, rõ ràng vừa rồi ngay cả đứng cũng không vững, hiện tại lại chợt dồn sức đẩy Alpha trước người ra.
Đáng tiếc Yến Tri Hành vẫn một mực ôm siết, không dời đi nửa bước.
Móng tay chưa cắt sửa của Omega kẹp chặt trên cánh tay Alpha, cậu ngẩng mặt, lạnh giọng nói: “Tôi nói ngài cút đi.”
Yến Tri Hành rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt cậu, gương mặt kiều diễm quen thuộc tựa đóa hồng đâm vào đáy mắt y.
Tay y bỗng dưng buông lỏng, nhưng rất nhanh lại siết lấy phần eo nhỏ gầy một lần nữa.
Vẻ mặt thảng thốt hiếm thấy, tâm tình Yến Tri Hành hiện tại thật khó lường.
Phong cách trang trí tại tầng hai trang viên của Yến Tri Hành khác xa tầng một, đó là bởi vì thời điểm trang trí tầng hai có chút kỳ diệu, vừa vặn vào lúc y đang tìm kiếm Omega đã phát sinh quan hệ với mình mấy ngày trước.
Khi kiến trúc sư hỏi ý kiến, Yến Tri Hành trầm mặc, lạ lùng đáp: “Kiểu Omega thích đi.”
Cũng chẳng phải là sau một đêm xuân, y liền yêu Omega này, không có cậu thì không được.
Chỉ là Omega này rất hợp ý y, độ phù hợp với y cao đến mức phi lý.
Giả như cậu bằng lòng, Yến Tri Hành cũng muốn kết hôn với cậu.
Yêu cầu của y quá rộng, kiến trúc sư chỉ có thể thận trọng lựa chọn mấy sắc màu ấm áp.
Trang viên xây xong, Omega lại vẫn chưa tìm thấy.
Làn môi Yến Tri Hành mím chặt, không cất lấy một lời, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dính trên mặt Thẩm Yểu.
Làn da Thẩm Yểu trắng trẻo hồng hào, mặt tựa hoa đào.
Khóe mi cậu ướt át, Thẩm Yểu nhận ra Yến Tri Hành, nhưng bởi vì phát tình sẽ khiến Omega không có cảm giác an toàn, lại thêm ám ảnh với quán bar này nữa.
Dẫu cho mới nãy cậu còn tính toán quyến rũ Yến Tri Hành, hiện tại ánh mắt ngược lại mang theo sự cảnh giác.
Omega như vậy vừa xinh đẹp lại nguy hiểm, lần đầu tiên Yến Tri Hành gặp cậu, cậu ngồi trên sofa im lặng nghe lời như thế, song y liếc mắt một cái liền biết Thẩm Yểu có mục đích gì.
Y từng gặp rất nhiều kẻ vì lợi ích mà tiếp cận mình, Thẩm Yểu đối với y mà nói chỉ là một trong số rất nhiều đó.
Yến Tri Hành có chết cũng chẳng ngờ.
Omega mình kiếm tìm bao lâu nay lại là cậu.
“Ư......”
Một cơn nóng bỏng lại bắt đầu trào dâng, Thẩm Yểu nén âm thanh lại trong cổ họng, pheromone hương hoa hạnh lại càng thêm ngào ngạt.
Người khó chịu không chỉ có mình cậu, Yến Tri Hành theo bản năng tiến lên phía trước hai bước, cuối cùng gắng sức ngừng lại.
Lý trí cùng bản năng xâu xé, kéo sợi dây trong đầu đến sắp đứt đoạn.
Mấy ngày trước y còn nhìn Thẩm Yểu trên sân khấu, vẻ mặt lãnh đạm nói “Không thích”.
Hiện tại, y ngửi được hương pheromone của Thẩm Yểu, chính là độc dược khiến người nghiện ngập, bản năng trên bàn cân dần dần lấn át lý trí.
Yến Tri Hành không khống chế nổi nâng tay lên, vẻ mặt y không có bất cứ biến hóa gì, nhưng trong đầu lại lóe lên vô số ý tưởng.
Ôm lấy Omega trước mặt, cậu sẽ chẳng thể nào đẩy y ra.
Ký hiệu Thẩm Yểu, cậu sẽ thành Omega thuộc về riêng y.
Chỉ cần có thể, y nguyện ý làm tất cả vì Thẩm Yểu.
Ngay tại thời điểm Yến Tri Hành sắp không khống chế nổi bản thân, phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, như hồi chuông kéo y từ biên giới lại.
Bartender hô hấp dồn dập đã chạy tới.
Anh chứng kiến cảnh tượng hiện tại, vẻ mặt sững sờ, theo bản năng đưa qua: “Thuốc ức chế.”
Thẩm Yểu vươn tay về phía anh, nhưng bị Alpha trước mặt giữ lại.
Giây kế tiếp, thuốc ức chế liền vào tay Yến Tri Hành.
Sắc mặt cậu bất ngờ, Thẩm Yểu vốn đứng bên cửa, bị y khẽ đẩy lui ra sau mấy bước, một lần nữa tiến vào trong phòng.
“Rầm ——”
Bartender trơ mắt nhìn Yến Tri Hành bước vào trong, anh sợ Thẩm Yểu gặp chuyện chẳng lành, vội vàng chạy tới, nhưng cánh cừa đóng sầm lại trước mặt.
“Cạch.”
Ngay sau đó, là tiếng khóa cửa vang lên, cánh cửa Thẩm Yểu chưa kịp khóa khi nãy đã bị Yến Tri Hành khóa lại.
Trong lòng Thẩm Yểu căng thẳng, cậu đứng sát vào cửa, mang sự phòng bị mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Yến Tri Hành trước mặt.
Yến Tri Hành rũ mắt, lưu loát gọn gàng xé mở bao thuốc ức chế, y ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Yểu nói: “Lại đây.”
Chân Thẩm Yểu dường như dính trên mặt đất, bất động.
Cậu vươn tay về phía Yến Tri Hành, thấp giọng nói: “Tôi tự làm được.”
Cậu không chịu đến, Yến Tri Hành liền đích thân tiến lại.
Y lôi cánh tay Thẩm Yểu, dự liệu được điều gì, liền nâng mắt cảnh cáo nói: “Đừng giãy dụa, gãy kim thì phiền phức lắm.”
Đầu kim sắc nhọn đâm vào cánh tay Thẩm Yểu, Yến Tri Hành lạnh mặt, động tác bơm thuốc không nhanh không chậm.
Chất lỏng lạnh lẽo lẫn vào máu, nhận thấy Yến Tri Hành không có ý đồ nào khác, nắm tay siết chặt của Thẩm Yểu dần dần thả lỏng.
Sự cồn cào của kỳ phát tình thối lui từng bước, Thẩm Yểu từ từ tỉnh táo lại, cậu có chút không hiểu nổi tình huống hiện tại.
Cậu không tin Yến Tri Hành là loại người tốt lành gì, đưa giấy với rượu thì y không cần, giờ lại chạy đến đây tiêm thuốc ức chế cho cậu.
Yến Tri Hành nhìn chằm chằm ống tiêm, nhìn nó từng chút trở nên rỗng tuếch.
Y vứt bỏ ống tiêm, sau đó lấy tấm danh thiếp từ trong túi Âu phục của mình ra, đưa cho Thẩm Yểu: “Liên hệ lại với tôi.”
Sắc mặt y bất biến đi ra ngoài, không đếm xỉa đến bartender, đi thẳng một mạch đến cuối hành lang.
Yến Tri Hành mở cửa ra, mưa bụi lạnh giá bên ngoài bay lên mặt y, giờ y mới bất giác nhận ra trong miệng mình ngập đầy vị máu tươi.
Y lại lấy thuốc khỏi túi, lần này trực tiếp đổ hết thuốc bên trong vào miệng.
Mười giây, may sao y chỉ ở trong phòng cùng Thẩm Yểu có mười giây.
Sau khi y đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Yểu.
Phần áo trên lưng Thẩm Yểu bị mồ hôi tẩm ướt, lồng ngực cậu từ phập phồng kịch liệt chầm chậm trở nên bình ổn.
Tay cậu cầm tấm danh thiếp, mi mắt khẽ rủ, cuối cùng gấp lại bỏ vào trong túi.
Thể chất của cậu không nhạy cảm với thuốc ức chế, Thẩm Yểu chỉ ở lại đây để bình tĩnh trong mấy phút, xong liền đi ra ngoài.
Bartender ngoài cửa cũng đã đi mất, người ở đó ngược lại là người trợ lý cậu từng gặp lần trước của Yến Tri Hành.
Bước chân Thẩm Yểu thoáng ngừng, định bụng trực tiếp đi lướt qua hắn.
Trần Song gọi cậu lại, khóe miệng mang nụ cười nói: “Hiện tại cậu không quá an toàn, ngài Yến bảo tôi đưa cậu về nhà.”
Thẩm Yểu dừng bước, xoay người nhìn hắn một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”
Chiếc ô hai người phổ thông vẫn có chút nhỏ, thời điểm Trần Song che ô cho cậu còn rất để ý không để chạm vào cậu.
Tán ô nghiêng về phía cậu, hơn nửa người Trần Song đều bị mưa bụi nghiêng nghiêng bay làm ướt nhẹp.
*
Kỳ phát tình cộng thêm thuốc ức chế mang đến cảm giác buồn ngủ mãnh liệt, sau khi Thẩm Yểu lên xe liền dựa vào cửa kính xe thiếp đi, mãi cho đến khi cậu bị Trần Song nhẹ giọng gọi dậy.
Trong lúc nhất thời nhìn thấy công trình kiến trúc bên cạnh cậu chưa phản ứng lại được, chỗ này không phải biệt thự nhỏ, mà là khu chung cư cậu vẫn thường xuyên ở trước kia.
Đầu óc Thẩm Yểu mới nãy đặc như hồ, vô thức báo ra địa chỉ an toàn nhất của mình từ trong kí ức.
“Sao vậy?” Trần Song hỏi, “Là tôi đưa đến sai chỗ sao?”
Thẩm Yểu cúi đầu liếc nhìn thời gian, hiện tại đã qua mười hai giờ, sắc mặt cậu không thay đổi nói: “Không phải, cám ơn.”
Biệt thự bên kia vẫn là không ai biết thì càng tốt.
Cậu khước từ ý tứ đưa lên của Trần Song, tự mình đi vào thang máy.
“Tinh ——”
Đầu vẫn còn choáng váng, Thẩm Yểu cúi đầu đi ra ngoài.
Sắc bén phát giác ra điểm bất thường, cậu từ tốn ngẩng đầu, chạm mắt với Từ Ý Bạch đang đứng ở cửa nhà mình.
Anh chặn ở con đường Thẩm Yểu bắt buộc phải qua để về nhà, một câu cũng không nói, chỉ không nhúc nhích nhìn khóa vào Thẩm Yểu.
Chẳng biết anh đã bao lâu không ngủ, trong đôi mắt vốn dĩ đen trắng rõ ràng toàn là tơ máu.
Người phá vỡ trầm mặc chính là Từ Ý Bạch, anh cất lời gọi: “Thẩm Yểu.”
Ba ngày qua, anh từ điên cuồng tìm kiếm Thẩm Yểu cho đến bình tĩnh lại, tự vấn bản thân đã làm sai tại chỗ nào.
Nhưng thời điểm nhìn thấy Thẩm Yểu, anh phát hiện bản thân căn bản không bình tĩnh nổi.
Nắm tay Từ Ý Bạch đặt bên chân siết chặt lại, anh tận lực bình tĩnh hỏi: “Chia tay không cần lý do sao?”
Trên mặt Thẩm Yểu chẳng chút chột dạ, cậu không trả lời thẳng câu hỏi của Từ Ý Bạch, chỉ trần thuật nói: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Từ Ý Bạch bất chợt không cảm nhận được nhiệt độ trên thân nữa, anh phát hiện bản thân vốn dĩ chẳng hề hiểu Thẩm Yểu chút nào.
Anh không rõ câu nào của Thẩm Yểu là thật lòng, câu nào là giả dối.
Khi Thẩm Yểu nói lời thương thì đầy mắt nồng nhiệt, cho nên Từ Ý Bạch tin cậu là thật lòng, liền bỏ tâm tư vào yêu thương gấp bội.
Nhưng thời điểm Thẩm Yểu nói chia tay thì lại lạnh lùng, ngay cả một lý do chia tay anh cũng không nhận được, tựa như trước kia đều là sự giả dối cậu hao tổn tâm sức để dựng lên.
Thẩm Yểu đi qua bên người Từ Ý Bạch, đứng ở trước cửa phòng chuẩn bị mở khóa, cậu quay đầu có chút quan tâm bạn trai cũ: “Hôm nay quá muộn rồi, anh về ngủ trước đi, chúng ta ngày mai hẹn gặp ở chỗ nào đó.”
Cậu cho rằng dựa theo tính cách của Từ Ý Bạch, anh hẳn sẽ đồng ý.
“Hẹn chỗ nào đó ư?” Từ Ý Bạch lặp lại, “Ngày mai gặp sao?”
Thẩm Yểu còn chưa phản ứng lại, cằm cậu bỗng nhiên bị người dùng lực nắm lấy, nụ hôn của Từ Ý Bạch liền xông đến.
Nói là hôn, lại càng như cắn.
Đó là một nụ hôn trút hận, bàn tay Từ Ý Bạch chèn phía sau đầu Thẩm Yểu, anh hôn cho Thẩm Yểu không thở nổi, nước bọt không thể nuốt xuống liền chảy xuống khỏi khóe miệng.
“Đừng......”
Thẩm Yểu ngửa cằm, cậu vốn dĩ vẫn trong trong trạng thái phát tình.
Chỉ một nụ hôn như vậy, tình dục bị thuốc ức chế tề cưỡng ép áp chế liền cuồn cuộn xông lên, pheromone của cậu cũng bắt đầu phát tán ra khỏi tuyến thể.
Cậu từ kháng cự ban đầu, cuối cùng bất tri bất giác, cánh tay Thẩm Yểu thuần thục quấn lên.
Nụ hôn bất chợt bị gián đoạn, Từ Ý Bạch ngừng lại kéo giãn khoảng cách với Thẩm Yểu, anh yên lặng xác nhận một hồi: “Thẩm Yểu, em phát tình rồi.”
Thẩm Yểu ghét nhất bản năng Omega của mình, tác dụng phụ của việc tiêm thuốc ức chế càng mãnh liệt, toàn thân bị lửa thiêu đốt, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu trở nên mềm yếu.
Cậu vô lực tựa vào ván cửa, ngửa cằm.
Duy trì một tia lý trí cuối cùng, Thẩm Yểu xoay người, muốn trốn vào nhà tiêm thuốc ức chế một lần nữa.
Tay Từ Ý Bạch lớn hơn cậu một cỡ, từ phía sau hoàn mỹ bao trùm lên tay cậu, không để Thẩm Yểu điều khiển.
“Để em vào đi.” Thẩm Yểu hất tay ra nói.
Từ Ý Bạch trầm mặc vài giây, cuối cùng dùng tới thủ đoạn đê hèn mà anh khinh thường nhất, pheromone của Alpha mạnh mẽ, nhưng lại không dịu dàng trấn an Omega như trước đây nữa.
Mà là bức ép Omega vốn đang trong kỳ phát tình càng thêm mất khống chế.
Anh đỡ lấy Thẩm Yểu đang mềm nhũn chân, thấp giọng cưỡng bức dụ dỗ nói: “Mật mã.”
Cả người Thẩm Yểu đều vùi trong lòng anh, cậu không chịu đựng nổi nhăn mày lại, đứt quãng run rẩy báo ra mấy con số.
Cậu bị Từ Ý Bạch bế lên, thời điểm mở mắt ra, trước mắt Thẩm Yểu sáng choang, là ánh đèn quen thuộc trên trần phòng ngủ.
Ý thức của Thẩm Yểu đã hoàn toàn mê man, cậu khó chịu cuộn mình trên giường, vươn tay kéo ống tay áo Từ Ý Bạch: “Từ Ý Bạch......!Giúp em, giúp em đi.”
Yết hầu cậu lăn lộn, bắt đầu kêu loạn: “Anh ơi.”
Từ Ý Bạch trước kia không như vậy, lần này anh chẳng chừa cho Thẩm Yểu một chút không gian chuẩn bị, Omega trong kỳ phát tình ngay cả bắp đùi cũng bắt đầu phát run.
Dường như nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn thoáng chốc cũng bị chấn động.
Thẩm Yểu hé môi, trong nháy mắt không cất nổi một lời, nước mắt tức thì tràn ra từ khóe mắt.
Cậu chưa bao giờ khóc, ngay cả trên giường cũng không khóc.
Có thể bởi vì nước mắt của cậu khiến Từ Ý Bạch mềm lòng, anh tạm dừng vài giây, ngón tay lau qua khóe mắt Thẩm Yểu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Thẩm Yểu trực tiếp quỳ gối xuống giường.
Dáng lưng cậu rất đẹp, đặc biệt là thời điểm thắt lưng cong xuống.
Từ Ý Bạch chất vấn nói: “Thẩm Yểu, em cho rằng anh vĩnh viễn sẽ không nổi giận ư?”
Bàn tay to lớn của Alpha bóp lấy eo Thẩm Yểu, liều mạng dùng sức, làm cho Thẩm Yểu hoàn toàn không vùng vẫy nổi.
“A......”
Hai mắt Thẩm Yểu tan rã, khuôn mặt chôn vào trong gối, vô thức phát ra tiếng cầu cứu.
“Đủ, đủ rồi......”
Như thể trải qua một cơn bão lốc kịch liệt nhất, Thẩm Yểu hoàn toàn không chịu nổi, cậu chỉ muốn trốn chạy khỏi nó.
Cậu tìm một cơ hội, giãy dụa bò về phía trước.
Song mới được hai bước, mắt cá chân mảnh mai bị người dùng tay giữ lại.
Từ Ý Bạch dùng một chút lực, dễ dàng lôi Thẩm Yểu trở về.
Từ Ý Bạch ôm lấy eo cậu, khiến cho Thẩm Yểu nâng nửa thân trên lên.
Răng nanh cắn vào tuyến thể trơn nhẵn của Omega, hương hoa quyện vào nhau càng thêm ngọt ngào.
Ký hiệu mang ý nghĩa chiếm hữu, cho dù là ký hiệu tạm thời, cũng sẽ làm cho toàn thân Omega run rẩy.
Hai luồng kích thích làm cho Thẩm Yểu không khống chế nổi ngửa cằm lên, đường cong cổ xinh đẹp tựa như thiên nga.
Kết thúc một lượt Thẩm Yểu không còn chút khí lực nào, cậu tưởng rằng đã kết thúc rồi, không ngờ Từ Ý Bạch lần thứ hai ghé sát lại.
Cậu không nhớ đòn, lại có ý đồ chạy khỏi giường.
Chân mềm nhũn khiến Thẩm Yểu suýt nữa ngã thẳng xuống, may sao Từ Ý Bạch kịp thời ôm lấy cậu.
Cùng lúc đỡ lấy Thẩm Yểu, Từ Ý Bạch nhìn đến một thứ trơn trượt rơi xuống mặt đất, lẳng lặng nằm bên cạnh quần của Thẩm Yểu.
Giống như một tấm danh thiếp, Từ Ý Bạch nhặt lên xem..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...