Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo
Chap4:Quá khứ
-Sự thật thì bây giờ nó ko thấy đau hay gì cả vì bây giờ nó ghét hắn,căm hận hắn tột độ.Loại người như hắn nó nghĩ nó quá ngu khi "từng" động lòng vì hắn,suy nghĩ,lo âu.blom...blom.
-Nó nhớ lại những lời hắn nói,những điều kiện quá đáng cũa hắn.
"Vậy là cô đồng ý rồi đúng ko?" hắn nhìn nó vs ánh mắt khoái chí.
-Nó im lặng,nhìn hắn vs ánh mắt hình viên đạn...
"Như vậy nhé!cô sẽ là nô lệ cũa tôi.Tôi sai cô điều gì cô cũng phãi làm còn ko thì đừng trách tôi ác.Dễ mà!hắn cười híp mắt,lô ra cái lúng đồng tiền mà nó từng rất thích.Nhưng bây giờ thì nó chỉ muốn đấm hắn cho bỏ tức mà thôi.
-Trở về vs thực tại,nó đang hầm hầm tức thì Linh Đan goi nó.
"Ê mày!sao sang ko thấy mày trong lớp,đi chơi vs "hoàng tử" à?Ghê nhỉ!!!"
Mắt nó nheo lại,mặt nó đỏ lên,nó hét :"Đừng nhắc tên khốn ấy trước mặt tao."
Con ban nó đơ nguyên con,chưa kịp nói gì nó cúp máy cái rụp.
"Hoàng tử à?Tên đó là ác quỷ đội lớp cừu thì đúng hơn"-Nó nhớ tới cảnh hắn xé toạt áo nó ra...mặt nó đỏ ửng.
"AAAAAAAA!ko biết hắn có thấy?Nhưng như vậy chắc hắn đã thấy hết rồi..."- Nó đập đầu giường la inh ỏi.
Về nhà họ Trịnh:
- Hôm nay,hắn ko đi đua xe vs đám bạn hiền cũa hắn nữa mà thay vào đó hắn xem lại những tấm hình cũa nó.Hắn cười 1 cách khoái chí, rồi nhìn về phía khung ảnh.Mắt hắn buồn lại...
_Cạch!-hắn úp khung ảnh... lại đi ra lang cang,trời cũng se lạnh,nhưng hắn làm lạnh bầu trời thì đúng hơn.Ánh mắt hắn ko thôi nhìn về khoảng ko vô tận.
"Anh à!đẹp ko?hoa này là hoa Ly Ly đó!-Nụ cười rực rỡ cũa cô gái khiến ai nhìn vào cũng tưởng là một thiên thần cupid,đáng yêu và tỏa sáng.
"..."-Là hắn nhưng hắn ko đáp chỉ nhìn cô gái vs ánh mắt triều mến,ánh mắt ấm áp mà đã lâu người thân hắn đã ko thấy nữa.
"Anh lúc nào cũng im lặng cả,em đi xem tiếp đây!"-Gương mặt phụng phịu khiến cô bé nhìn thật yêu.
-Hắn níu cô gái lại bắng 1 nụ hôn...hanh phúc,những từ giành cho niêm vui,ấm áp chỉ giành cho hắn bây giờ.
..............................
"Cậu chủ?"-Ông quản gia lay hắn đưa hắn về tiềm thức.
"..."-hắn im lặng
"Bà chủ mai sẽ về nước,cậu có đi đón ko ạ?"-Ông quản gia có vẻ hơi lúng túng khi nói lên như vậy.
"Ông sẽ biết kết quả mà."-lời nói lạnh lùng cũa hắn khiến ông quản gia khúm núm lại và tự động lui ra.
-Ông đã quá quen vs hắn bản tính lạnh và kiêu ngạo cũa hắn.Nhưng ông lại rất mực thương hắn vì hắn là 1 cậu bé đáng thương...
-Ông quản gia đâm chiêu nhớ lại khi mẹ hắn và người hắn yêu bi tai nạn giao thông mà chết.Hai người mà hắn yêu quý nhất trần đời đã cùng lúc rời bỏ hắn.Lòng ông quặng lại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...