CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Một giấc ngủ vừa sâu vừa ngon, lúc mở mắt ra mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên chiếc chiếu cỏ rách nát nhìn có hơi tịch mịch.
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, một con chim sẻ xẹt qua mái hiên, mang theo một cơn gió lạnh lẽo.
! !
Cô thực sự đã xuyên không rồi sao.
Ngủ một giấc tinh thần tốt hơn nhiều, cơn đau ở ngực đã biến mất, Lâm Tùy An lấy một bộ đồ mới từ trong tay nải ra thay, quần áo đêm qua cô mặc toàn mồ hôi với máu, cũng không biết có thể giặt sạch hay không, quần áo của em gái Lâm rất đặc sắc, vải bông màu quạ, cổ tròn, tay áo bó, áo dài vừa qua bắp chân, quần rộng thùng thình, giống như quần thể thao thắt dây thời hiện đại, Lâm Tùy An học cách ăn mặc của nguyên chủ, buộc chặt ống quần, nhảy nhót tại chỗ, cảm giác cực kỳ ngầu lòi.
Càng vui mừng hơn là trong cuộn quần áo còn phát hiện một cái túi vải hoa, bên trong có hai xâu tiền, Lâm Tùy An đếm thứ, một xâu năm mươi đồng, tạo hình đồng tiền cổ điển hình, bên ngoài tròn bên trong vuông màu sắc hơi trắng, xung quanh lỗ tiền hình vuông có đúc bốn chữ: Huyền Nguyên Thông Bảo.
- Cộc cộc cộc
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
- Lâm nương tử đã tỉnh chưa? Gia chủ có lời mời.
Là giọng nói của Mạnh Mãn.
Tám phần là muốn tiếp tục cái kịch bản tình tay bốn của chiến trường Tu La hôm qua đây mà, Lâm Tùy An âm thầm thở dài, cất túi tiền đi, suy nghĩ gì đó lại huơ tay mang theo luôn cuốn nhật lục.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng sủa, Mạnh Mãn trước mặt cô hai mắt đen như gấu trúc, thò đầu vào nhìn mớ hỗn độn trong phòng cô một cái, thần sắc khẽ động.
Lâm Tùy An có hơi xấu hổ:
- Tối hôm qua! có vài chuyện ngoài ý muốn!
- Lát nữa ta bảo người hầu tới dọn dẹp.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tùy An hay không mà sắc mặt của Mạnh Mãn hình như sáng lên một chút:
- Xin đi theo ta.
Dọc theo hành lang vòng qua hậu viện, xuyên qua một cánh cửa, trước tầm mắt hiện tiền viện rộng lớn, trong viện xây một ngôi đình cao hơn trượng, cột ngói, nền gạch, dưới mái hiên là chiếc rèm trúc dài, Mạnh Mãn dẫn Lâm Tùy An leo lên bậc thềm trước đình, phía ngôi đình phía bắc có ba tấm mành trúc, không có hoa văn gì, nhìn rất thanh lịch, ngồi trước bình phong! À, không, quỳ trước bình phong là một người đàn ông trung niên khôi ngô, quần đen áo đen, tóc mai điểm trắng, biểu cảm nghiêm túc.
Lâm Tùy An nghĩ: Vị này hẳn là đương gia của nhà họ La, cũng là ân nhân cứu Lâm Tùy An: La Thạch Xuyên.
La Khấu ở bên trái La Thạch Xuyên, trong tay nắm chặt một tấm khăn lụa mỏng, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, thoạt nhìn giống như một chú thỏ con.
Mạnh Mãn ngồi một bên khác.
Phía đông tay có mấy người đang quỳ, trước mặt mỗi người đều bày một cái án nhỏ, trên án bày ấm trà chén trà, những người này có nam có nữ, độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi hơn, nam tử da dẻ thô ráp, hơi đen, nữ tử mặc váy lụa, đầu búi cao, tất cả đều đang nhìn Lâm Tùy An, hiển nhiên là người nhà họ La.
Tô Thành Tiên đã đến từ sớm, thắt lưng thẳng tắp quỳ gối ở giữa, trên gáy mồ hôi đổ ra như hột, bên cạnh đặt một cái ghế trống, chắc hẳn chính là vị trí của Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An bước đến kéo chiếc án nhỏ cách Tô Thành hai mét, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ngồi xuống! À không, quỳ xuống rồi âm thầm kêu khổ.
Cứu mạng, cái tư thế quỷ này mỏi chân lắm luôn.
- Lâm nương tử, vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?
La Thạch Xuyên hỏi.
Lâm Tùy An:
- Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ la gia chủ quan tâm.
La Thạch Xuyên:
- Ngày hôm trước, chuyện La mỗ bàn với Lâm nương tử, Lâm nương tử đã có quyết định chưa?
Lâm Tùy An: Chuyện gì cơ? Chuyện này không có trong nhật ký của em gái Lâm.
Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang Mạnh Mãn, ai ngờ Mạnh Mãn lại rũ mắt xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, ngược lại Tô Thành Tiên lại nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ, biểu cảm bi thương.
Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện người này đẹp mã phết, ngũ quan đoan chính cộng thêm làn da trắng, rất có khí chất thiếu niên, môi hắn khẽ động giống như đang nói!
[An Nương! ]
‘An Nương’ là lời yêu thương của Tô Thành nói với em gái Lâm.
Lâm Tùy An gần như muốn bật cười, anh ta bày ra biểu cảm và cách xưng hô này chẳng lẽ cho rằng nàng sẽ vô tư mà toại nguyện cho cái tên cặn bã như anh ta sao?
- Tô lang quân từng nói, chỉ là bởi vì phụ thân ngươi có ân với hắn, lúc lâm chung lại định ra hôn ước, thực ra hắn không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với ngươi.
- Tô lang quân tài hoa hơn người, La gia nữ tài mạo song toàn, bọn họ mới là một cặp trời sinh, Lâm gia nương tử ngươi hà tất phải ngăn cản nhân duyên của người khác chứ?
- Tô lang quân xuất thân từ gia tộc học sĩ lớn, nhưng Lâm nương tử ngươi thì sao?
- Tiểu nương tử không hiểu thế sự, nhận thức còn nông cạn, ta khuyên ngươi một câu, con người quý ở chỗ tự hiểu rõ bản thân.
- La gia sẽ không bạc đãi Lâm nương tử, nếu chịu hủy bỏ hôn ước thì La gia nguyện tặng sáu quan tiền lộ phí, cũng sẽ cho người đưa ngươi đến huyện Định An tìm họ hàng.
- La gia ta có ấn cứu mạng với Lâm nương tử, vả lại chúng ta đã nhượng bộ mức này rồi, ngươi chớ nên vong ân phụ nghĩa.
Chúng tộc nhân nhao nhao ‘khuyên’ cô, người này nói một câu người kia tiếp một câu, rất có trật tự, giống như đã diễn tập rất nhiều lần rồi, xem ra trước kia đã không ít lần ‘khuyên’ nguyên chủ.
Lâm Tùy An không nghe sót câu nào, gãi gãi đầu:
- Hiện tại thịt lợn giá bao nhiêu một cân?
Một câu không đầu không đuôi nói ra, cả phòng đều sửng sốt.
- Ta đổi cách nói khác.
Lâm Tùy An xoay hai bàn chân đã tê dại đổi thành khoanh chân ngồi:
- Sáu quan tiền có có thể mua bao nhiêu cân thịt lợn?
Mọi người càng khiếp sợ, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An giống như đang nhìn một con điên.
Chỉ có biểu cảm của La Thạch Xuyên không có chút thay đổi nào, bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An một cái, nói:
- Năm trăm tiền có thể mua một con heo, sáu quan tiền có thể mua mười hai con heo.
- Ô ô, không tồi, Tô Lang ngươi thế mà đáng giá mười hai con heo.
Lâm Tùy An cười nói.
- Lâm Tùy An ngươi chớ có khinh người quá đáng!
Tô Thành Tiên nổi giận đùng đùng, mọi người đập bàn đứng lên, mắt thấy sắp xông lên đánh tập thế Lâm Tùy An.
- Ta đồng ý giải trừ hôn ước.
Lâm Tùy An đột nhiên thu lại nụ cười:
- Tô Thành Tiên, trả Thiên Tịnh lại cho ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...