CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
[Người từ lầu Hạc lên đường
Giữa mùa hoa khói xuôi dòng châu Dương
Bóng buồm khuất phía trời không
Trông theo chỉ thấy Trường Giang bên trời]
Khi Lâm Tùy An đứng trên cây cầu Vạn Tuế bên ngoài thành Dương Đô, trong đầu vang vọng chỉ có bài thơ này của thi tiên Lý Bạch.
Quá chấn động lòng người rồi, thành Dương Đô thay vì nói là một tòa thành, không bằng nói nó một hòn đảo khổng lồ, đường thủy phức tạp rộng lớn giống như như một chiếc khăn choàng trắng bay lượn vờn quanh cả tòa đô thành, hoành tráng nhất chính là sông Trường Giang ở phía nam thành, không phải Trường Giang trong ấn tượng của cô, mà là một dòng sông sóng gợn xanh lam trong vắt, nhìn ra phía xa, tầm mắt rộng mở đến tận bầu trời trong suốt, giống như thứ ngọc lưu ly tinh khiết nhất, từng cánh buồm lớn nhỏ lướt qua trong ánh sáng lấp lánh, tiếng kèn vang lên liên tục trong bầu trời, hít sâu một hơi: Hơi nước ẩm ướt theo khoang mũi thấm vào phổi, khiến hàm lượng oxy cũng phải tăng đến 30%.
Trên cầu Vạn Tuế, người đi xe ngựa lại nhộn nhịp, dưới chân cầu là cửa nam Dương Đô, thuyền lớn thuyền nhỏ thi nhau xuôi vào thành, bận rộn hơn vận tải đường bộ rất nhiều.
Theo dòng người đi qua cầu Vạn Tuế, đến dưới cửa thành Dương Đô Nam, binh lính giữ thành mặc áo giáp chia làm sáu đội, rất có trật tự khảo sát từng người và thương đội, thương đội Mục thị hiển nhiên là cấp bậc VIP, nhanh chóng được thông qua kiểm duyệt, thuận lợi vào thành.
Một con đường rộng hơn năm mươi mét, lý phường nơi giống như bàn cờ kéo dài mãi về phía đường chân trời, phía tây con đường lớn là con sông chảy xuyên qua cả tòa Dương Đô, cầu như cầu vồng, cánh buồm san sát, số lượng thuyền vượt xa số lượng xe ngựa trên đất liền, dẫn đến đất liền rất thông suốt, đường thủy lại tắc nghẽn, hai bên bờ sông trải dài nhưng bến tàu, những người vận chuyển hàng hóa như những con ong bận rộn đi qua đi lại.
- Cuối cùng cũng đã trở về rồi.
Lão Lưu hít sâu một hơi:
- Ngửi đi, ngay cả trong gió cũng đang tỏa ra mùi của Nhị Thập Lục Nương kìa!
Lão Lưu, A Long, Tiểu Mã và ta đưa hàng về trước, Ngõa Tứ ngươi quen đường, dẫn Lâm nương tử đến Phù Dung lâu phường Phù Dung đặt trước một bàn thức ăn ngon đi.
Mục Trung ném cho Ngõa Tứ một khối mộc bài đỏ:
- Hôm nay ta mời khách.
- Đừng quên gọi cho ta hai vò Thập Nhị Lục Nương nhé!
Xe ngựa đã chạy ra ngoài hai dặm nhưng tiếng hét của lão Lưu còn văng vẳng bên tai.
Tinh thần Ngõa Tứ cực kỳ thoải mái ở phía trước dẫn đường, thể hiện đầy đủ chất lượng chuyên môn của một hướng dẫn viên du lịch.
- Bài thơ lúc trước ta từng nhắc tới, Lâm nương tử còn nhớ rõ không?
Lâm Tùy An:
- !
Từ nhỏ cô sợ nhất chính là học thuộc lòng, đương nhiên không nhớ.
Ngõa Tứ cũng không thèm để ý, rút khăn trùm đầu từ bên hông ra buộc gọn gàng:
- Dương Đô thành có sáu con đường bắc nam, mười hai đường đông tây, con phố này là phố Thông Dực Đông, bên kia sông còn có một con phố Thông Dực Tây, bao nhiêu thứ thú vị nhất, ngon nhất, tươi mới nhất, đều có thể tìm được ở chỗ này.
- Con sông này là sông Dương Đô Quan, từ nam ra bắc xuyên qua toàn bộ Dương Đô, tổng cộng có bảy mươi sáu bến tàu, hai phần ba thuộc thương đội Mục thị chúng ta, Ba Tư, Đại Thực, Phù Tang có nhiều thuyền nhất.
Cờ trên cửa hàng chưa kịp nhìn đã lướt qua trước mắt, hàng đồ tể, hàng thịt, hàng nồi niêu, hàng lụa, hàng chiếu, hàng mũ! Lâm Tùy An thấy vậy cũng chép miệng khen ngợi, cô để ý rằng nơi này tuy rằng cũng phân chia ra theo pý phường, nhưng rõ ràng đã mở thoáng hơn nhiều so với huyện thành Nam Phố, cũng không nghiêm chỉnh phân chia khu dân cư và khu thương mại, bên đường lập tức có rất nhiều cửa hàng, thậm chí còn có người trực tiếp đục lỗ trên tường Phường để làm ăn, người bán hàng rong càng đếm không xuể, quả tươi, đồ nhu yếu phẩm tạp nham, quầy ăn vặt, không thua kém gì so với phố đi bộ của thời hiện đại cả.
Ngõa Tứ thấy vậy thì càng đắc ý hơn:
- Dương Đô có hai thành, phía bắc là Tử thành, chỉ có bốn phường, quan phủ nha môn đều ở đó, phía nam là La thành, tổng cộng có sáu mươi bảy phường, Dương đô không chia ra chợ đông, chợ nam, chợ tây gì cả, mà toàn bộ Dương đô đều là chợ, nếu Lâm nương tử thích thì vào đêm lại đến, đến lúc đó hai bên đường treo đầy đèn màu, thật sự rất đẹp.
Cả nước Đường chỉ có Dương Đô mới có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà thôi.
Lần này Lâm Tùy An thật sự kinh hãi:
- Không có giờ giới nghiêm? Không đóng cửa phường?
Lệnh giới nghiêm? Nơi này là bất dạ thành (tòa thành không có ban đêm, còn có thể chỉ những tòa thành nhộn nhịp cả về đêm) Dương Đô đó!
Ngõa Tứ cười ra.
Lâm Tùy An:
- !
Cô còn chưa phổ cập hết kiến thức về thế giới này thì đã bị lỗi thời rồi sao?
Ngõa Tứ dẫn Lâm Tùy An lên cầu Quảng Tế, xuyên qua phường Khánh Xuân, trèo qua cầu Trung Tam Nhị, cuối cùng cũng đi tới phường Phù Dung bên bờ sông Cửu Sơ.
Sông Cửu Sơ là nơi phồn hoa đứng thứ hai trong bốn con đường thủy lớn của nội thành Dương Đô, cũng là nơi có phong cảnh đẹp nhất, sóng xanh như ngọc, xanh biếc dưới bóng râm, quán rượu, quán trà, kỹ quán nổi tiếng nhất Dương Đô hầu như đều nằm sát bên bờ sông Cửu Sơ, ví dụ như phường Yên Chi phía nam chính là khu đèn đỏ nổi tiếng, quán ăn bình dân trong phường Ngư Nhạn, phường Ngư Nhạn ở sát bờ bắc, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của phường Phù Dung, phường Quyển Ngọc thì có nhiều quán trà nhất, là lựa chọn hàng đầu của văn nhân nhã sĩ phẩm trà ngâm thơ.
Phù Dung lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất trong trong phường Phù Dung, rất khó đặt chỗ, vừa qua giờ tỵ là trong lầu đã không còn chỗ trống, Ngõa Tứ quen đường thuộc lối, vừa vào cửa đã ném cho tiểu nhị tấm bảng gỗ của Mục Trung, tiểu nhị ngay lập tức dẫn bọn họ ngồi ở cửa sổ lầu một, tuy rằng vị trí hơi chật chội, nhưng phong cảnh ở đây lại rất đẹp.
So với đám khách vẫn còn xếp hàng bên ngoài thì Lâm Tùy An đã rất hài lòng rồi.
Ngõa Tứ vội vàng gọi đồ ăn và rượu, Lâm Tùy An không có việc gì làm, cởi Thiên Tịnh đặt ở bên cạnh án, bàn tay đưa lên quạt quạt.
Tuy rằng đã đến cuối thu nhưng khí hậu Dương Đô cũng không mát mẻ cho lắm, nhiệt độ cơ thể vượt qua hai mươi độ, khí hậu tổng thể nơi này ẩm ướt oi bức hơn thế giới của Lâm Tùy An nhiều, trên đường cái thỉnh thoảng lại thấy mấy nam tử trẻ tuổi lắc lư chiếc quạt, ăn mặc đều tương tự nhau, đều là áo trắng giày trắng, đi đi lại lại bộ dáng rất phóng khoáng.
So với đám đàn ông, Lâm Tùy An thích trang phục phụ nữ hơn, váy dài, thắt lưng cao màu đỏ thẫm, áo trong màu sắc tươi sáng chỉ ngắn nửa cánh tay, khăn choàng phiêu dật khoác lên vai, quấn quanh cổ tay tuyết trắng, lay động theo gió, phong tư vô hạn.
Ước chừng là không khí Dương Đô quá ẩm ướt nên cho dù là nam nữ đều có làn da trắng nõn, dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi lại càng trở nên xinh đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...