Chàng Có Tiền Nàng Có Đao


CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO

Phần 2: Ly biệt thời niên thiếu không dễ dàng
Một đàn chim trắng bay qua bầu trời trong vắt, bóng chim lướt qua má hơi lạnh, sau đó lại trượt đi theo gió.

Trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt và cỏ dại, Lâm Tùy An thỏa mãn hít một hơi thật sâu rồi cắn một miếng bánh Hồ.

Bánh Hồ là loại thức ăn giống như một chiếc túi, vừa cắn thì thấy hơi khô, nhưng nhai vài miếng thì bơ và vừng dưới sự xúc tác của nước bọt tỏa ra hương thơm độc đáo, là mùi vị ngon nhất nhất khi cảm thấy đói.

Quan trọng nhất, bánh Hồ dễ đem theo, lâu hỏng, thực sự là món lương khô thích hợp cho một chuyến đi dài.

Lâm Tùy An đi theo thương đội Mục thị, đích đến là tổng bộ lớn của thương đội Mục thị ở Dương Đô.

Trong thế giới song song này nhà Đường có cả thảy năm tòa thành, An Đô, Đông Đô, Quảng Đô, Ích Đô và Dương Đô, trong hơn ba trăm năm lịch sử của nước Đường, mỗi một tòa thành đều đảm nhiệm địa vị lịch sử quan trọng khác nhau.


An Đô là thủ đô của trung tâm chính trị văn hóa, trung tâm quyền lực của nước Đường hơn hai trăm ba mươi năm, mãi đến bảy mươi năm trước, Huyền Chiêu Đế đăng cơ dời đô đến Đông Châu thì nó mới lui về tuyến hai, đến lúc này Đông Đô vẫn dẫn dắt phong trào chính trị nước Đường.

So với những nơi này thì Quảng Đô, Ích Đô và Dương Đô mặc dù có địa vị chính trị không thể so sánh với hai thành đầu tiên, nhưng đều có địa vị kinh tế rất cao, được xưng là ‘Dương nhất Ích nhị Quảng bất phục’.

Dương Đô và Quảng Đô đều lấy thương mại quốc tế làm chủ đạo, là thành phố cảng quốc tế nổi tiếng gần xa, đường thủy ngang dọc, kinh tế phát triển, thương mại thịnh vượng, dân số đông đúc, sản xuất thủ công thì ở Ích Đô nổi tiếng hơn, là điểm trung chuyển của con đường tơ lụa.

Mục Trung lần này đến huyện Nam Phố, một là vì đàm phán hợp tác mở đường thương mại với thương đội La thị, hai là kiểm tra tình hình tài chính của các cửa hàng ở thành đông huyện Nam Phố, bởi vậy lúc ra ngoài chỉ mang theo bốn người, lúc trở về thuận đường mang theo hai xe hàng hóa, xem như cũng nhẹ nhàng đơn giản.

Huyện Nam Phố ở cách Dương Đô hơn hai trăm dặm, căn cứ vào tốc độ đi đường của thương đội Mục thị thì trong vòng mười ngày có thể đến đích.

Ngày thứ năm xuất hành, Lâm Tùy An đã thích ứng với cuộc sống trên đường đi, lúc lên đường cưỡi ngựa ngắm phong cảnh, phơi nắng, lúc nghỉ ngơi thì uống nước suối,gặm bánh Hồ, thỉnh thoảng có thêm bữa thịt dê nướng, nghe đám người thương đội kể bao nhiêu chuyện từ trời nam đất bắc, cuộc sống hàng ngày cứ phải gọi là vui vẻ mỹ mãn.

- Theo tôi thấy, nếu bàn về rượu ngon trên thế gian này, thứ nhất phải thuộc về ‘Mãn Bích’ của Đông Đô, màu rượu trong suốt như hổ phách, thứ hai thuộc về Nhị Thập Lục Nương của Dương Đô chúng ta, cảm giác uống vào phong phú nhưng không tạp, đơn giản mà không ngấy, dư vị vô tận!
Lão Lưu cầm túi nước vừa uống vừa chép miệng, giống như thứ hắn uống không phải nước suối, mà là quỳnh tương ngọc dịch
Lão Lưu tuy rằng trong tên có một chữ ‘lão’, nhưng thật ra chỉ mới có ba mươi sáu tuổi thôi, và là người lớn tuổi nhất trong thương đội trừ Mục Trung ra, ba gã còn lại, A Long hai mươi bốn tuổi, Tiểu Mã hai mươi mốt tuổi, và một người có nửa huyết thống người Hồ, mũi cao mắt sâu tên Ngõa Tư, chỉ mới mười chín tuổi.

Lão Lưu nghiện rượu như mạng, đáng tiếc thương đội quy định khi xuất hành toàn bộ hành trình phải cấm rượu, cho nên chỉ có thể nghiện bằng lời nói thôi.

- Vì sao gọi là Nhị Thập Lục Nương?
Lâm Tùy An hỏi:
- Là dùng hai mươi sáu phương pháp để ủ rượu sao?
Lâm tiểu nương tử đã từng nghe đến ‘Nhị thập lục kiều minh nguyện dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu?’ (Câu này nằm trong bài Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của Đỗ Phủ, tuy nhiên chỗ thập nhị lục(hai mươi sáu) kia trong thơ gốc là nhị thập tứ(hai mươi bốn), dịch nghĩa thì là: Đêm trăng sáng ở hai mươi bốn cầu, người bạn cũ bạn đang ở đâu, đang dạy người khác thổi tiêu sao?)
Ngõa Tư nói.

Lâm Tùy An:
- ! Không phải hai mươi tư cầu sao?
Cô đột nhiên ngậm miệng.


Mục Trung bật cười, biểu cảm mọi người nhìn Lâm Tùy An đều giống như có hơi tiếc nuổi.

- Lâm tiểu nương tử nhất định là bị phu tử gà mờ nào lừa rồi phải không.

A Long căm phẫn nộ noi:
- Dạy cô ba thứ lộn xộn gì thế?
Tiểu Mã:
- Đúng thế, như thế có phải làm con cháu đời sau hiểu lầm rồi không chứ!
Lão Lưu:
- Quá đáng, nên trả tiền học phí lại!
Lâm Tùy An yên lặng lau mồ hôi.

Xuyên không chính là không tốt ở điều này, cứ luôn phạm phải một ít sai lầm trong thường thức, nhất là thế giới song song trên thì càng hố hơn, có kiến thức thông thường trùng khớp, có kiến thức thông thường lại hoàn toàn không giống, có kiến thức thông thường không nhất trí, chi tiết lại hơi bất đồng, ví dụ như bài thơ vừa rồi, ở thế giới của cô thì cô đương nhiên thấy quen, nhưng cứ nhất định không phải là Nhị Thập Tứ mà là Nhị Thập Lục.

Lâm Tùy An chỉ có thể hất cái nồi này đặt lên đầu một phu tử (có cũng như không) khai sáng thôi, nghiêm túc sắm vai một đứa bé đáng thương bị thầy giáo gà mờ hãm hại.

- Dương Đô thủy lộ ngang dọc, trong thành tổng cộng có hai mươi sáu cây cầu.


Ngõa Tứ nói:
- Là mấy cây cầu như Cửu Khúc Ô Tác Phường, Tẩy Mã Phàn A Bà, Chu Gia Tiểu Thị Quảng Tế Thúy, Khai Minh Thái Gia thông Thái Bình, Lợi Tại Nam, Thông Thiên Bắc, Tham Tá Quán Tây Đông, Bắc Tam Trung Tam Nam Tam Cửu, Tứ Phường Lục Thất Cuồng Dương Đô.

Lâm Tùy An:
- Thì ra là như vậy!
Ngõa Tứ đầu đội mái tóc màu nâu vàng, trừng đôi mắt màu đen lục:
- Người Dương Đô đều phải học thuộc cái này, nếu không sẽ bị coi là người ngoài và bị xem thường.

Lâm Tùy An:
- !
Lời này nói từ miệng anh nghe có tính thuyết phục ghê.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui