CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO
Bây giờ Lâm Tùy An cơ bản đã có thể xác định năng lực đặc biệt của mình rồi! chỉ cần nhìn vào mắt thi thể là có thể nhìn thấy một thoáng ký ức của người chết khi còn sống, nhưng quy tắc về đoạn ký ức kia lại càng lúc càng hồ đồ.
Ký ức của nguyên chủ là cuốn nhật lục kia, ước chừng là bởi vì nguyên chủ hận Tô Thành Tiên, ký ức của La Thạch Xuyên là án trà và hai phong thư, mặc dù còn chưa tìm được hiện vật nhưng trực giác cho cô biết đó là thứ rất quan trọng đối với La Thạch Xuyên.
Cho nên theo như phỏng đoán lúc trước của Lâm Tùy An, ký ức cô nhìn thấy hẳn là chấp niệm sâu sắc nhất khi còn sống của nạn nhân, nhưng đoạn ký ức này của Tô Thành Tiên là gì?!
Nam | nam | mười | tám | cộng???
Chấp niệm của hắn thế mà lại là???
Ông nội nó.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thân thể này suýt nữa thì kết hôn với Tô Thành Tiên, Lâm Tùy An chỉ hận không thể đá hai cước vào thi thể Tô Thành Tiên để xả giận.
- Mẹ nó lại là cái tên đồng tính đi lừa hôn.
Lâm Tùy An nghiến răng nghiến lợi:
- Thật sự là một tên cặn bã đến cùng cực, không biết điểm dừng, chết hay lắm, chết tốt lắm, chết là đúng!
- Ừm, khụ khụ khụ.
Mục Trung ho khan:
- Cẩn thận lời nói.
Lâm Tùy An hít sau một hơi để đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn linh đường phía trước.
Linh đường của La Thạch Xuyên được sắp xếp ở sảnh chính, là nơi Lâm Tùy An và Tô Thành ký đơn ly hôn, nhân vật chính lúc đó: La Thạch Xuyên nằm trong quan tài, Tô Thành Tiên nằm trong nhà xác của huyện nha, La Khấu sắc mặt tái nhợt như cô hồn quỳ gối trước quan tài, cô thì đang xếp hàng thật dài chờ thắp hương cho La Thạch Xuyên.
Chỉ mới mấy ngày thôi mà đã long trời lở đất, vật con người mất.
Người đến phúng điếu La Thạch Xuyên rất nhiều, có người là thương nhân chốn quê nhà, có người là bạn làm ăn trong thương đội của La gia, có người là thương hộ nhiều năm được La gia chiếu cố, còn lại phần lớn là những hộ dân chúng nhỏ từng được La Thạch Xuyên giúp đỡ, dọc đường đi đều nghe tiếng khóc trầm thấp của bọn họ: Có thuê nhà xong làm ăn không tốt nên nợ nần, La gia chủ miễn tiền thuê cửa hàng cho họ, có y quán gần bờ vực đóng cửa được La gia chủ tài trợ, khám bệnh cho người ngèo, La phủ phát bát cháo cho những người anh xin trên đường, có nhà nghèo được La phủ tài trợ cho con cái đi học!
Mục Trung nghe mà cảm thấy tiếc hận, thở dài:
- Thương đội La thị nổi là bạn làm ăn rất thành thật đáng tin, lần này thương đội Mục thị muốn tới nói chuyện hợp tác, không nghĩ lại thành ra thế này.
- Ta cũng từng được La gia chủ cứu khỏi đám sơn phỉ!
Lâm Tùy An hơi ngừng lại, nhớ đến tiếng cười giòn vang của La gia chủ trong hương hoa quế, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Đội ngũ phúng viếng chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng cũng đến trước linh đường.
Xếp hàng trước Lâm Tùy An là một đôi vợ chồng trẻ, tay cầm giỏ trúc, tay bế con nhỏ, nam nhân khóc đến hai mắt sưng đỏ:
- La gia chủ ta đến thăm người đây, còn mang theo bánh hấp nhà ta làm, ngài nhất định phải nếm thử.
Nữ nhân lau nước mắt:
- Tay nghề của ta không giỏi, La gia chủ ngài đừng ghét bỏ!
Đứa con của bọn họ ước chừng bốn năm tuổi, chớp chớp đôi mắt đen nhánh hỏi:
- Cha nương không phải dẫn ta đến thăm La gia gia sao? Gia gia đâu rồi ạ?
- La gia gia nằm trong cái hộp lớn kia, Lục Nhi, dập đầu đi con.
Người đàn ông kéo đứa trẻ quỳ xuống đất dập đầu, còn mình thì vừa dập đầu vừa khóc.
Tộc nhân La thị quỳ gối hai bên đồng loạt đáp lễ, Mạnh Mãn đặt bánh bao hấp trong giỏ trúc đặt lên bàn cúng, gật đầu cảm tạ, đôi đồng tử của La Khấu tan rã giống như con rối gỗ máy móc dập đầu đáp lễ.
Lục Nhi dập đầu xong ngẩng đầu nhìn quan tài nói:
- La gia gia, con dập đầu xong rồi, người tỉnh ngủ chưa thế? Phu tử dạy con thiên tự văn, con học thuộc rồi, con đọc cho La gia gia nghe nhé?
- Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng!
Tiếng trẻ con thanh thúy vang vọng khắp linh đường, linh phan giấy trắng nhẹ nhàng lắc lư phát ra tiếng xào xạc.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, tiếp theo đó là tiếng khóc đè nén, dân chúng nghe mà xuýt xoa nước mắt rơi đầy mặt, tất cả không đành lòng nghe tiếp.
La Khấu lẳng lặng nhìn Lục Nhi, trong con ngươi hư vô dần dần ngưng tụ nước mắt, đột nhiên cô phát ra tiếng khóc thê lương, xoay người hung hăng đâm đầu về phía quan tài La Thạch Xuyên.
Mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lâm Tùy An đột nhiên lao ra ôm lấy La Khấu, lực xông quá lớn khiến cả người cô đập mạnh vào quan tài gỗ, đau đến mức cô phải hít sâu một hơi.
- Khấu Nhi!
- La gia nương tử!
Mạnh Mãn và Mục Trung đồng thời chạy tới, sắc mặt của Mạnh Mãn sợ tới mức sắc mặt xanh bệch, Mục Trung thì toát mồ hôi hột.
- Aaaaaa! Ta muốn đi cùng a gia!
La Khấu nằm sấp trong ngực của Lâm Tùy An gào khóc, Lâm Tùy An nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy guộc của La Khấu, trái tim cũng căng thẳng theo tiếng khóc của cô, La Khấu chỉ mới mười bốn tuổi, nếu ở thời hiện đại thì hãy còn là một đứa trẻ chưa thành niên, người mình yêu là một thằng tra nam, đã thế còn giết cha mình, chuyện này quá tàn khốc đối với một cô bé như cô rồi.
- Hừ, ngươi còn mặt mũi khóc sao?
Đột nhiên, trong linh đường vang lên một tiếng cười lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...