Chàng Có Tiền Nàng Có Đao


CHÀNG CÓ TIỀN, NÀNG CÓ ĐAO


- Lâm nương tử, cô muốn làm gì?!
Mạnh Mãn quát to.

Đám Bất Lương giận dữ quát:
- Bắt giữ mệnh quan triều đình, ngươi muốn chết sao?!
Ngón tay của Lâm Tùy An thả lỏng ra hai sợi gân cổ của Chu Đạt Thường, Chu Đạt thường kịch liệt ho hai tiếng, thở vài hơi cuối cùng cũng có thể lên tiếng:
- Anh! anh hùng tha mạng! Ta chỉ là một ngoại quan cửu phẩm, không đáng tiền đâu!
Lâm Tùy An liếc mắt nhìn Chu Đạt Thường:
- Kêu bọn họ làm theo lời ta nói, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.

Vừa rồi tuy rằng tránh khỏi công kích của Mục Trung, nhưng Lâm Tùy An vẫn bị một quyền kia của hắn cắt đứt lông mày, máu theo lông mày nhỏ xuống, có hơi che khuất tầm mắt, Lâm Tùy An chỉ có thể nửa híp mắt nói chuyện, thế nhưng cô lại không biết biểu cảm miệt thị kèm thêm nửa gương mặt toàn máu kia, cực kỳ giống như yêu ma ác sát đến từ chốn địa ngục.

Chu Đạt Thường sợ tới mức suýt nữa thì tè ra quần, hàm răng run rẩy phát ra một từ:
- Được!
Lâm Tùy An:
- Thứ nhất, kêu Ngỗ Tác(cách gọi dành cho người kiểm tra thi thể thời cổ đại) đến khám nghiệm tử thi.

Chu Đạt Thường:
- Đi tìm Ngỗ Tác!
Một tên Bất Lương vội vã chạy ra ngoài.

Lâm Tùy An:

- Thứ hai, đi tìm một họa sĩ.

Chu Đạt Thường:
- Muốn! muốn vẽ người hay là hoa?
- Vẽ bản đồ.

- Đi tìm một họa sĩ vẽ bản đồ!
Tên Bất Lương thứ hai rời đi.

- Thứ ba, đi tìm người thợ đã xây căn phòng này.

- Tìm thợ xây!
Tên Bất Lương thứ ba cũng rời đi.

- Nha đầu, cô muốn làm gì?
Mục Trung hứng thú hỏi.

Lâm Tùy An vẫn không để ý tới hắn ta, cô đang vội suy đoán có còn thiếu sót điều gì nữa hay không.

Nhưng không biết là do thời đại sống quá Phật hệ hay là hiệu suất công việc quá chậm, ước chừng qua hơn mười phút cũng không có người nào trở về, Lâm Tùy An có con tin trong tay coi như bình tĩnh, thế nhưng tên Mục Trung lại dường như hơi thiếu kiên nhẫn, bắt đầu liên tục thăm dò.

- Tiểu nha đầu, đừng tưởng ta sợ cái công phu mèo ba chân của cô.

Lâm Tùy An:
- Mặc kệ mèo đen mèo trắng, có thể bắt được chuột thì chính là mèo tốt.

Người anh em này tưởng cô bị mù à? Cánh tay của hắn rõ ràng đã bị trật khớp rồi, đang giấu ra sau để che kia kìa.

Mí mắt của Mục Trung hơi run lên:
- Trong phòng này ngoại trừ người chết thì chỉ có một mình cô, nếu như cô không phải hung thủ thì ai mới là hung thủ?
Lâm Tùy An:
- Nếu thật sự là ta giết người thế thì vì sao trên người của ta không có vết máu?
- Rửa bằng nước.

- Nước ở đâu?
Lâm Tùy An nhìn mấy chiếc bàn xung quanh:
- Nước pha trà sao? Thế thì hơi ít rồi.

- Dùng đồ của hắn lau vết máu.

- Dùng vật gì để lau?
- Quần áo, vải vóc, hoặc là ga trải giường, đều có thể.

- Vải lau rồi để ở đâu?
- Đương nhiên là đốt rồi.


- Dùng cái gì đốt?
- Lò.

Lò ư?
Lâm Tùy An nhìn theo ánh mắt của Mục Trung, lò trong lời của hắn chính là cái lò đất sét nhỏ để nấu trà kia sao.

- Đáng tiếc cái lò này ngay cả tro cũng không có.

Lâm Tùy An nói.

Đây chính là điều cô vừa mới cảm thấy khác thường:
- Trong lò không có bất kỳ hạt tro nào, sạch sẽ đến bất thường, đương nhiên cũng có thể là tính La Thạch Xuyên sạch sẽ, mỗi lần nấu trà xong đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ.

Mục Trung chép miệng một tiếng.

Lâm Tùy An:
- Nếu tôi thật sự là hung thủ, vì sao phải nhốt mình ở chỗ này chờ người đến bắt?
Mục Trung:
- Người hung ác đầu óc đều hơi không bình thường.

Lâm Tùy An cười lạnh lẽo:
- Quả thực như thế, giết một người đủ vốn, giết hai người lời một người, ngài nói có phải không, Chu huyện úy?
Chu Đạt Thường:
- Vị anh hùng này, thực ra ta biết rất rõ đường đi của huyện Nam Phố này, được mọi người xưng, xưng tụng là bản đồ sống!
Lâm Tùy An:
- Gì cơ?
- Giữ lại cho ta cái mạng nhỏ này, ta sẽ mở đường cho anh hùng đây!
Nếu không phải tình hình bây giờ không cho phép Lâm Tùy An thực sự rất muốn cười, cái tên đầu heo này tư duy thay đổi cũng nhanh gớm, rất biết quy hoạch, đến cả đường lui cũng giúp nàng lên kế hoạch luôn rồi.

Mục Trung đánh giá Lâm Tùy An vài lần, miệng khẽ nhếch lên:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói La gia chủ tự sát sao?
Lâm Tùy An không phải là chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng cô ngay lập tức đã phủ định.


Không vì gì khác, bởi vì La Khấu.

La Thạch Xuyên có người để quan tâm lo lắng, hắn sẽ không tự sát.

- Không phải tự sát.

Lâm Tùy An nói:
- Nhất định là sau khi giết người, dùng cơ quan nào đó làm thành phòng kín này.

Ý cười trên mặt của Mục Trung biến mất:
- Phòng kín ư?
Chu Đạt Thường:
- Đó là cái gì?
- Án mạng xảy ra trong căn phòng hoàn toàn khép kín, hung thủ có thể lợi dụng quỷ kế nào đó để trốn thoát hoặc biến mất, dùng để rửa sạch hiềm nghi.

Ánh mắt của Lâm Tùy An đảo qua toàn bộ căn phòng:
- Chỉ cần có thể phá được bí ẩn của phòng kín thì mới có thể bắt được hung thủ thật sự.

Lại nhìn Mục Trung một cái:
- Chẳng lẽ các ngươi không muốn bắt được hung thủ giết hại La gia chủ sao?
Mục Trung không nói thêm gì nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui