Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Nơi giao nhau của ba nước có rất nhiều bộ đội, cũng có rất nhiều quân đội của các quốc gia đóng quân ở đó, còn có một số lính đánh thuê của chính quyền địa phương, nhìn chung tình hình rất hỗn loạn.

Vốn dĩ mảnh đất này có thể trồng được rất nhiều loại trái cây ngon, nhưng mọi người đều đã quên mất điều đó, những dục vọng độc ác của con người đồng thời nảy sinh, giống như những dây leo quấn quanh nhau, độc ác và thuần khiết luôn đi đôi với nhau.

“Lần này chúng ta chủ yếu giúp đỡ trẻ em và Liên Hiệp Quốc sẽ giúp đỡ bọn chúng tìm nhà.”

Cấp trên của Chu Hề Dã đã nói như vậy.

“Cũng không tệ lắm, trẻ em vô tội.

Chiến tranh quá tàn ác.” Cô nói xong lắc đầu.

Nhưng cấp trên lại khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn cô có rất nhiều cảm xúc phức tạp: “Tôi chỉ cảm thấy may mắn khi chúng ta sinh ra trong một đất nước hòa bình.”

Chu Hề Dã tán thành điều đó, lười biếng vươn vai, mấy ngày nay cô đã giúp rất nhiều người, buổi chiều còn có thời gian để ngủ một giấc.

Ngay khi cô nghĩ mình có thể nghỉ ngơi như bình thường, máy điện báo đột nhiên vang lên, nói rằng lại có một đám quân đội đến, đang đi tới chỗ của bọn họ.

Sắc mặt hai người lập tức trở nên căng thẳng: “Có thể xác định người đến là thế lực nào hay không?”

Cấp trên mặc đồ chống đạn nói: “Đừng quan tâm nhiều vậy, súng đạn bây giờ của chúng ta không chống đỡ được bao lâu, bây giờ chúng ta hãy trốn trước đi, chính phủ ở đây muốn có quan hệ tốt với Trung Quốc, chúng ta qua bên đó trốn một lúc.”

“Được.”

Hai người mặc quần áo xong thì cầm theo đồ đạc có giá trị đi ra ngoài doanh trại, mà ở bên ngoài cũng có rất nhiều người đang vội vã chạy tới chạy lui.

Trong lúc nhất thời bụi đất bay tán loạn.

“Thương binh, bên kia còn có thương binh!” Chu Hề Dã đột nhiên chú ý đến mấy người bị thương ở trong lều trại phía xa, lớn tiếng gào lên.

Cấp trên không rảnh quan tâm nhiều như vậy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn cô: “Không kịp đâu, bọn chúng sẽ không làm thương binh bị thương đâu.”

Chu Hề Dã cười lạnh, quay đầu chạy đến lều trại của thương binh, đồng thời gọi vài người đến đó: “Có thể cõng ra mấy người thì tính mấy người!”

Chiến tranh hiện đại còn tàn khốc hơn chiến tranh ngày xưa rất nhiều, thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, lúc đánh giặc còn phải đưa thiếp mời, còn có các loại nghi thức khác nhau để tránh không thương tổn thương bệnh, xã hội bây giờ tàn nhẫn hơn, một phát giết một mạng, không muốn lãng phí một viên đạn.

Chu Hề Dã chạy vào, liếc mắt lập tức nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp kia, trong giờ phút khẩn cấp, cô đã không còn sắc mặt tốt nữa: “Sao còn không đi! Chờ chết hả?”

Thiếu niên xinh đẹp vội vàng đỡ anh trai của cậu, Chu Hề Dã tập trung nhìn kỹ mới thấy là một thương binh bị gãy chân và gãy tay, không thể không nói dáng vẻ của cả hai anh em đều vô cùng xuất chúng.

Trong cơn hoảng loạn, bọn họ giúp đỡ những thương binh lên xe thiết giáp, tiếng súng ở phía xa vang lên, tất cả xe thiết giáp đều treo quốc kỳ, nước Mỹ, Trung Quốc, Pháp và các nước mà bọn họ không thể trêu chọc.


Nhưng rắn địa phương luôn mạnh hơn chỗ giao giới chiến trận, cả đời bọn họ đều không rời khỏi nơi đây, chứ đừng nói chi là đàm phán với các quốc gia này, người đã chết chính là đã chết, cũng không có giá trị như cỏ cây.

Sau khi giúp đỡ thiếu niên xinh đẹp và anh trai cậu lên xe, xe thiết giáp lập tức di chuyển, ngoài xe còn có một người bị thương cánh tay, vội vã chạy lên, Chu Hề Dã vươn tay kéo hắn.

“Xe chạy chậm một chút!” Chu Hề Dã quay đầu rống lên một câu.

Tài xế dùng tiếng Anh thô lỗ đáp lại: “Con mẹ nó, chậm nữa thì chúng ta đều phải chết!”

Chu Hề Dã nhấp miệng không ra tiếng, thương binh giữ tay cô lại: “Mau, giúp tôi với!”

Cô nói với người bên cạnh, vừa mới nói xong, thương binh đang giữ chặt cô bỗng té ngã trên đất, kéo cả người Chu Hề Dã ra ngoài, tay cô bám vào trên thành xe.

“Buông hắn ra.”

Giọng nói bên tai rất dịu dàng, cũng rất lạnh lùng, nhưng tay Chu Hề Dã vẫn dùng sức kéo người nọ.

“Đoàng…”

Một tiếng súng vang lên, người trong xe đều hoảng sợ, người Chu Hề Dã kéo lập tức không có hơi thở buông tay cô ra.

Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, được thiếu niên gọi là le visage embrasse par l’ange.

“Vận may hắn không tốt.”

Chu Hề Dã giơ tay tát vào mặt cậu một cái vang dội, đánh đến mức cậu phải nghiêng đầu, khóe miệng chảy máu.

Thiếu niên xinh đẹp quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt cậu là màu xanh lục, bên trong không có lấy một chút tạp chất, nhếch khóe miệng đang chảy máu bất đắc dĩ cười: “Cuộc sống ở đây cần vận may.”

Trên mặt Chu Hề Dã trên không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ nói một câu: “Cút ngay.”

Thiếu niên xinh đẹp làm theo lời cô đi vào trong xe.

Đến đại sứ quán, cấp trên nghe về chuyện này, vừa cười vừa hút thuốc với Chu Hề Dã: “Cô vẫn còn quá trẻ, mạng sống là thứ quan trọng hơn tất cả, thiếu niên kia còn biết sống hơn cô.”

“Nhưng cậu ta cũng không thể vì mạng của mình mà giết chết người khác.”

Cấp trên hút một hơi, lắc đầu: “Đừng quá lý tưởng hóa.”

Đến tối, cô lại gặp thiếu niên kia.

Ở trong nhà ăn, hai người anh em bọn họ đang ngồi trong một góc ăn cơm, ăn đến ngấu nghiến.


Chu Hề Dã dựa vào lan can bên cạnh đánh giá bọn họ, người anh cực kỳ giống người Pháp, đôi mắt đen mũi thẳng, nhưng người em lại xinh đẹp hơn rất nhiều, nhiều dòng máu trộn lại chính là như vậy.

Chu Hề Dã lại thở dài một hơi, không thể bởi vì cậu đẹp mà phủ nhận sự thật cậu đã giết người.

Cô xoay người đi về phòng mình, chẳng mấy chốc nhiệm vụ ở phía trên lại được ban xuống.

Bọn họ muốn đến một địa phương khác để thực hiện cứu viện nhân đạo, nhiệm vụ đến đột ngột, những đứa trẻ được cứu đều phải đưa đến Liên Hiệp Quốc, sau này bọn họ sẽ tìm nhà bọn trẻ, tìm kiếm một môi trường sống yên ổn.

Chu Hề Dã không có đến đưa bọn họ, suốt đêm ngồi trên máy bay trực thăng đi tới chỗ khác chấp hành nhiệm vụ.

Cô không ngờ rằng còn có thể gặp lại thiếu niên xinh đẹp đã từng giết người kia.

Trong bữa tiệc tối của hoàng gia Trung Đông, cô nhìn thấy cậu ăn mặc xinh đẹp, quần áo hoa lệ, ngồi bên cạnh người của hoàng gia, ánh mắt nhìn cô như thể chưa từng quen biết.

“Muốn khiêu vũ không?”

Người bên cạnh mỉm cười hỏi cô, Chu Hề Dã là người đại diện Trung Quốc tại Liên Hiệp Quốc cũng không mặc trang phục địa phương, trái lại cô còn ăn mặc gợi cảm hoang dã, cho dù đàn ông trong bữa tiệc không thích cũng phải nhìn thêm vài lần.

Chu Hề Dã lại uống một ngụm rượu, có chút hơi say: “Đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ.”

Nhưng khi cùng ngồi bên cạnh nhảy được vài bước, eo của cô lại bị một người khác nhẹ nhàng nắm lấy, Chu Hề Dã xoay người lại, nhìn thấy người bên cạnh chính là thiếu niên xinh đẹp kia.

Trong mắt cậu tràn ngập ý cười, Chu Hề Dã lại có chút hơi say, ghé vào vai cậu chậm rãi chuyển động.

Sau khi âm nhạc kết thúc, Chu Hề Dã gần như đã ngủ quên, nhưng cô vẫn chống lên người cậu rồi rời đi.

Trở về chỗ ngồi, bữa tiệc không lâu sau đã kết thúc.

Nhưng bọn họ lại được hoàng gia mời đến một bữa tiệc khác, là một bữa tiệc vô cùng riêng tư.

Cánh cửa màu đỏ được mở ra, người đàn ông mặc áo truyền màu trắng xếp thành một hàng, Trên sân khấu là một đám trai xinh gái đẹp đang không mặc quần áo khiêu vũ.

Chu Hề Dã bước đi hơi chậm đi vào, cô vừa nghiêng đầu lập tức nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp quỳ gối bên cạnh người đàn ông mập mạp, lưng và mặt của cậu đều bị người đàn ông mập mạp đó dẫm lên.

Sau khi uống xong ba ly rượu, người đàn ông mập mạp nói: “Tôi quyên chút tiền cho Liên Hiệp Quốc, bọn họ cho tôi cái này.”

Nói xong, chân đá thiếu niên xinh đẹp vào giữa.

Thiếu niên xinh đẹp siết chặt tấm vải trắng trong tay, che hạ thể, cúi đầu, quỳ gối ở đó, xương bướm trên vai cũng lộ ra rõ ràng.


“Cưng đứng lên đi một vòng, xem đêm nay có bao nhiêu người muốn cưng?”

Người đàn ông mập mạp cười haha, râu trên miệng cũng chuyển động theo, Chu Hề Dã có chút buồn nôn, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ở đất nước này có rất nhiều món hàng mang hình dạng con người trưởng thành.

Thiếu niên xinh đẹp chậm rãi đứng lên, vứt tấm vải trắng trong tay sang một bên, cơ thể trần trụi.

“Xoay hai vòng…”

Người đàn ông mập mạp cắn một miếng táo: “Ngày thường mấy người anh em của tôi đều muốn nó, tôi còn không cho đó, cưng xem anh còn rất tốt với cưng.”

Nói xong còn tự cho mình là đúng, cười lên ha ha mấy tiếng, hắn cảm thấy chuyện này rất hài hước, rất thú vị.

Dương vật của thiếu niên rất lớn, Chu Hề Dã không muốn chú ý nhưng bởi vì bản năng sinh lý, cô vẫn nhìn cậu.

Khi ngẩng lên, ánh mắt của thiếu niên cũng nhìn cô.

“Tới đây, tôi xem nào!”

Đại diện Trung Quốc đột nhiên lên tiếng, thiếu niên xinh đẹp đi qua, quỳ gối bên cạnh hắn.

Người nọ dùng ngón tay thọc vào trong khoang miệng của thiếu niên, vẫn là tên đàn ông mập mạp kia lên tiếng: “Răng của nó đã được tôi mài giũa rồi, sẽ không làm anh bị thương.”

Đại diện Trung Quốc vẫn không hài lòng, hắn lắc đầu.

Chu Hề Dã buồn nôn, muốn ói, sự giáo dục từ nhỏ đến lớn nói với cô đây là không đúng, người và động vật không giống nhau.

Thiếu niên xinh đẹp không trở về chính giữa, cậu quỳ trên đất bò về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, quỳ gối bên chân cô, nhìn cô.

Chu Hề Dã sửng sốt hai giây, sau đó mới giơ tay sờ lên tóc cậu, rất mềm, ngón tay từ trên tóc sờ xuống mắt cậu, mũi cậu, môi cậu.

Cuối cùng, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông mập mạp ở đằng xa: “Tôi thích cậu ấy.”

“Ha ha ha, được, vậy tặng nó cho cô.”

Tiếng Anh, dùng cũng rất ít.

Chu Hề Dã dẫn cậu vào phòng, thiếu niên xinh đẹp đứng ở giữa phòng, ánh mắt trong suốt: “Chị thích cái gì em đều có thể thỏa mãn chị… Ý em là tình dục.”

“Anh cậu đâu?”

Thiếu niên xinh đẹp thản nhiên nói: “Chết rồi.”

“Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Chu Hề Dã suy nghĩ: “Là Liên Hiệp Quốc đưa cậu đến đây?”

Thiếu niên xinh đẹp cười mỉa mai: “Bằng không thì sao?”


Chu Hề Dã nhìn cậu thật lâu không nói lời nào, vẫn là thiếu niên xinh đẹp mở miệng trước: “Em khó coi lắm sao? Hay là em không đẹp? Chị không muốn ngủ với em à?”

Nói xong, cậu đi về phía Chu Hề Dã từng bước một, ánh mắt vốn trong suốt hiện lên vài phần tình dục, màu xanh biếc trong mắt cũng trở nên thâm trầm.

Cậu đi đến trước mặt Chu Hề Dã, ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, rồi dừng lại trên ngực, tay mở nó ra, nhẹ nhàng nắm lấy sau đó buông ra, mỏng manh mà kích thích cô.

Chu Hề Dã giơ tay sờ đầu của cậu, nhìn vào mắt cậu hỏi: “Không mặc đồ có lạnh không?”

Thiếu niên thả tay ra, đứng thẳng nhìn cô.

“Đi tắm đi rồi đi ngủ.”

Lúc thiếu niên xinh đẹp ra khỏi phòng tắm, Chu Hề Dã đã ngủ rồi.

Thiếu niên lên giường, nhìn mặt cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi hồng nhuận cực kỳ giống trái ác quỷ: “Chị phải dẫn em đi.”

Ngày hôm sau, Chu Hề Dã rời giường, mới vừa ngồi dậy thì góc áo đã bị nắm chặt, thiếu niên mở mắt, đôi mắt trong veo tựa như dòng suối.

“Chị muốn mua em không?”

Chu Hề Dã nhíu mày.

“Bọn họ dùng em lấy lòng chị, chị sẽ tặng em cho những người khác sao?”

Chu Hề Dã giãn đôi lông mày ra.

“Chị phải dẫn em theo.”

Cậu nói lại một lần nữa.



















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận