Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Lúc Chu Hề Dã về đến nhà thì Chu Bồi vẫn chưa ngủ, ánh đèn vàng rực chiếu rọi từ trong khe cửa, ngón tay đặt trên công tác của Chu Hề Dã thoáng dừng lại, cô không bật đèn nữa, dùng tay giữ cửa rồi cúi người cởi giày cao gót ra, đi chân trần ngồi xuống sô pha.

Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân tới gần, ánh đèn sáng đến mức chói mắt, Chu Hề Dã không nhịn được mà nhắm mắt lại.

“Sao giờ mới về?”

Giọng nói của thiếu niên vừa dễ nghe vừa dịu dàng, Chu Hề Dã hòa hoãn tinh thần rồi mới mở mắt ra, đối diện với Chu Bồi.

Cách đây không lâu Chu Bồi đã tốt nghiệp đại học vào trường quân đội, bây giờ đang ở quân doanh huấn luyện.

Có lẽ do được huấn luyện lâu ngày ở quân doanh mà nước da của cậu càng ngày càng giống với màu lúa mì hơn, nếu nhìn kỹ thì cậu cũng có một gương mặt anh khí đoan chính, góc cạnh rõ ràng, một đôi con ngươi sáng ngời có thần, ánh mắt sắc bén cực có lực công kích.

Thân thể cậu cao gầy, đường cong cơ bắp ẩn dưới chiếc áo phông, quần jean được giặt đến mức trắng bệch bao lấy hai chân của cậu, Chu Hề Dã híp mắt, giờ phút này mới có chút thả lỏng tinh thần.

“Em không có tiền sao? Quần jean này mặc bao lâu rồi còn không chịu vứt đi, không sợ người ta nói chị ngược đãi em à?”

Chu Bồi không quan tâm đến Chu Hề Dã tìm ngược, đi lên trước vươn tay nắm lấy cổ chân cô đặt trong lòng bàn tay của mình, sau đó ngồi lên sô pha.

“Sao chị đi xã giao lại không nói sớm với em, em hầm canh giải rượu cho chị.”

Chu Hề Dã nhắm mắt lắc đầu, cô cảm thấy thoải mái cực kỳ, bàn tay to lớn của Chu Bồi đang xoa bóp chân cho cô, đôi chân trắng nõn cùng với bàn tay màu lúa mạch, nhìn nhìn, yết hầu của Chu Bồi khẽ giật.

“Sao em lại đột nhiên trở về vậy? Quân doanh không tốt à?”

Chu Bồi “ừm” một tiếng: “Nghỉ phép, em nhớ chị.”

Nói xong tay cậu lướt nhẹ theo cổ chân lên phía trên, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.


Chu Hề Dã nhấc chân đá văng tay của cậu: “Sao tay em lại nhiều vết chai như thế?”

“Cầm súng.” Chu Bồi cũng không sờ nữa, tay nắm chặt lấy eo cô, ôm Chu Hề Dã vào trong lòng ngực: “Tháo trang sức ra, đi ngủ.”

Không để Chu Hề Dã phản kháng, Chu Bồi lập tức ôm Chu Hề Dã vào trong lòng đi đến phòng tắm.

Chu Bồi đặt Chu Hề Dã lên bồn rửa mặt, đôi tay đầy vết chai giúp cô tháo trang sức, bôi nước tẩy trang, Chu Hề Dã cũng thoải mái dễ chịu cho nên mặc kệ cậu nhích tới nhích lui.

Tối nay Chu Hề Dã uống rượu, làm tình với một người đàn ông hung hăng, rồi lại đối phó với cảnh sát.

Những vị cảnh sát đó cũng biết mình không có năng lực đắc tội Lệnh Hành Chỉ, hoặc là nói bây giờ lão đại trong hệ thống chính là Lệnh Hành Chỉ, cho nên không ai dám cản chân anh, vì thế cảnh sát thẩm vấn đứng về phía Lệnh Hành Chỉ, vẫn luôn hỏi cô rốt cuộc Lệnh Hành Chỉ đã cưỡng hiếp cô như thế nào.

Nói cách khác mọi người đều muốn nghe chuyện quan hệ của bí thư Lệnh, vậy thì cô cũng thoải mái mà nói: “Bí thư Lệnh có một nốt ruồi ở trên dương vật, rất gợi cảm, anh ra rất thô, đoán chừng là… bự như miệng bình ấy nhỉ? Tôi cảm thấy còn to hơn cái kia luôn đó, chiều dài hả… Dù sao thì nó cũng dài hơn điện thoại Iphone Plus của mấy người…”

“Bắn được chứ, vài lần, tôi cảm thấy dường như đã lâu rồi không làm.”

“A, đúng rồi, anh ta còn rất thích cắn núm vú của tôi, không tin lát nữa lúc mấy người kiểm tra thì nhìn đi, ngực của tôi vẫn còn có dấu răng của anh ta!”

“Nhưng chúng tôi làm quá ít, không biết anh ta thích tư thế nào, bí thư Lệnh làm tình không thích nói chuyện phiếm, rất nhàm chán.”

Chu Hề Dã còn muốn nói thêm, nhưng cuối cùng cảnh sát hình sự lại cứng, căng da đầu cắt ngang lời cô: “Được rồi, không cần nói nữa… Chúng ta sẽ kiểm tra cô một lần.”

Nói xong thì nửa người dưới cương cứng bước ra ngoài, Chu Hề Dã vòng tay ôm ngực mỉm cười lắc đầu, ở tuổi của cô mà có thể làm được giám đốc văn phòng tại Bắc Kinh, không phải ăn chay.

Nghĩ đến đây, Chu Hề Dã lại bị động tác của Chu Bồi làm cho ướt.

Không biết có phải lâu rồi không có làm tình hay không mà Chu Hề Dã lại cảm thấy mình có hơi khô nóng.


Một mùi hương lướt qua mũi của cô, Chu Hề Dã vẫn chưa mở mắt, ngón tay Chu Bồi đặt lên môi cô, giọng nói cậu vừa nhỏ vừa nghẹn ngào, thầm thì bên tai: “Cách chơi mới trong quân đội… Muốn không?”

Hoá ra là mấy món đồ của Chu Bồi.

Chu Hề Dã mở mắt mỉm cười: “Hôm nay chị đã làm rồi, không còn sức.”

Khoé mắt Chu Bồi hiện lên một chút không vui, ngón tay thô ráp đẩy mép quần lót của Chu Hề Dã, ngón giữa cắm vào, ngón cái vuốt ve hột le, Chu Bồi cắn lỗ tai của Chu Hề Dã, sau khi nhả ra thì chôn đầu vào cổ của cô: “Có phải em không ở đây cho nên chị lại đi tìm đàn ông bên ngoài hay không?”

“…Dâm đãng.”

Ngón tay hung hăng đâm vào bên trong, Chu Hề Dã kêu lên một tiếng.

“Có phải chị đã quên còn có một người bạn trai là em hay không?” Tay Chu Hề Dã đặt lên đầu vai của Chu Bồi, mà thân dưới lại đầy nước bởi sự chọc nguấy của ngón tay Chu Bồi.

Chu Bồi lại không nói với cô nữa, chỉ nghe âm thanh kéo khóa, sau đó là đầu khấc ấm áp từ từ đâm vào.

Chu Hề Dã ôm chặt lấy Chu Bồi, nửa người trên áp sát vào người cậu: “Ưm…”

“Không nhớ em là bạn trai, chị chỉ nhớ… Em là… em trai là chị, nhỉ?”

Dương vật Chu Bồi hoàn toàn đâm vào trong, nguyên cây đã hoàn toàn đi vào: “Em chưa từng xem mình là em trai của chị.”

Chân của Chu Hề Dã vòng qua eo của Chu Bồi, Chu Bồi ôm lấy eo cô, nhấc chân cởi quần jean và quần lót xuống, cái mông đầy đặn ưỡn lên, vừa đi ra ngoài vừa đỉnh cô.

Đi được vài bước, Chu Bồi đè Chu Hề Dã trên giường, Chu Hề Dã vẫn đẩy cậu ra: “Hôm nay thật sự rất mệt, không muốn làm lắm.”


Cây gậy ở trong thân thể của Chu Hề Dã giật giật, cậu nằm lên cởi hết quần áo của mình, sau đó cởi hết quần áo của Chu Hề Dã, hai người trần trụi ôm nhau: “Không làm, em để nó ở trong cơ thể của chị, thoải mái.”

Chu Hề Dã thở dài, rúc vào lòng ngực của Chu Bồi: “Nhặt em về không phải để em ngủ với chị.”

Chu Bồi xoa tóc của cô: “Chị cứ xem em thành đồ chơi tình dục là được.”

“Đồ chơi tình dục?” Chu Hề Dã hỏi lại một câu, hừ một tiếng, cô nhắm hai mắt ngáp một cái, trong đêm đen yên tĩnh, cô cảm nhận được tần suất nhảy lên của Chu Bồi ở trong thân thể mình, thỉnh thoảng cậu lại cọ xát một cái, hai người đều thở ra một hơi.

Chu Hề Dã “nhặt” Chu Bồi trở về là một chuyện ngoài ý muốn.

Khi cô học đại học ngành báo chí, có một lần cô đến Liên Hiệp Quốc với tư cách tình nguyện viên cứu viện nhân đạo của chủ nghĩa quốc tế, cô theo quân đội ra tiền tuyến, trong một trại tị nạn nhìn thấy Chu Bồi.

Lúc ấy, Chu Bồi vẫn chưa được gọi là Chu Bồi, cậu không có họ tên, nằm ở chỗ giao nhau của nhiều quốc gia, trên người Chu Bồi không biết chảy bao nhiêu dòng máu, nhưng bộ dạng của cậu lại làm cho tất cả mọi người đều phải thở dài.

Quá đẹp, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ giữa thế giới suy đồi này.

Dân bản xứ gọi cậu là “le visage embrasse par l’ange” (được thiên sứ hôn lên gương mặt), sở dĩ Chu Hề Dã chú ý đến cậu là bởi vì cậu quá đẹp, hai là vì quần áo của cậu xem như sạch sẽ ngăn nắp, đối lập với các đứa trẻ khác, giống như một chàng hoàng tử vậy.

“Nếu chị muốn, có thể lấy bánh mì hoặc quần áo…” Dân bản xứ nói bằng tiếng Anh, không nói nhiều nhưng Chu Hề Dã vẫn hiểu được.

Một cái bánh mì, một bộ quần áo là có thể qua đêm với thiếu niên này.

Khi đó Chu Hề Dã vẫn là một thực tập sinh không có bất kỳ quyền lực nào, cô khát vọng quyền lực, khát vọng tình dục.

Cô cũng có dục vọng, nhưng nhìn le visage embrasse par l’ange này, cô sợ cậu có bệnh, cũng cảm thấy cậu dơ.

Một ngày sau khi cứu trợ người bệnh, cô nằm la liệt trong doanh trại, một lúc sau cô cảm thấy có gì ấm áp trên ngón tay, không khỏi bị dọa đến mức bật dậy.

Là thiếu niên được dân bản xứ gọi là le visage embrasse par l’ange.

“Cảm ơn chị đã cứu anh của em, em có thể giúp chị miễn phí…”

Giọng nói thiếu niên rất êm tai, giống như bột phấn màu vàng bay trong không gian, tiếng Anh rất lưu loát, Chu Hề Dã mở mắt đối diện với thiếu niên.


Trong mắt thiên sứ hiện lên nét quyến rũ, Chu Hề Dã đã rất mệt, nhưng cô vẫn nắm lấy tay của thiếu niên: “Là việc nên làm.”

Thiếu niên lắc đầu, khăng khăng trả ân bằng cái giá mà mình có thể mua được: “Em được hoan nghênh nhất ở đây đó.”

Chu Hề Dã thật sự rất mệt mỏi, không có tâm trạng tranh luận với cậu, buông tay ra nói: “Vậy em massage giúp chị chút đi.”

Bọn họ hiểu về chuyện massage này không quá giống nhau, thiếu niên kéo quần Chu Hề Dã xuống, chui đầu vào nơi riêng tư của cô, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động lên xuống, Chu Hề Dã cong chân nắm lấy tóc của cậu: “Em muốn làm gì?”

“Chị yên tâm, miệng của em rất sạch sẽ, trước khi đến đây đã uống rượu.”

Không chỉ vẻ mặt thiên sứ quá mức bi thương, mà cậu còn là một đứa trẻ sống trong chiến địa này không dễ dàng, Chu Hề Dã buông lỏng ngón tay mình ra, mặc kệ động tác của thiếu niên.

Cô lần đầu tiên lên đỉnh.

Rất thoải mái, thiếu niên ngẩng đầu giữa hai chân cô, trên khóe miệng còn có dâm dịch của cô:“Nước của chị rất ngon.”

Chu Hề Dã mỉm cười, vươn tới tay xoa đầu thiếu niên: “Cảm ơn em, ra ngoài đi.”

Thiếu niên liếm nước trên khóe miệng, trong ánh mắt đều là ý thuận theo: “Sau này chị có yêu cầu thì cứ nói, tới tìm em… Miễn phí.”

Chu Hề Dã nghiêng đầu nhìn cậu, ừ một tiếng.











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận