Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Vết thương trên tay có hơi đau, Lệnh Hành Chỉ đi ra khỏi cửa phòng, cúi đầu nhìn vết thương trên hổ khẩu.

Còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Ngụy Lạc Thần cách đó không xa trên hành lang, cô ta lộ ra một nụ cười vô cùng hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại men theo tay của Lệnh Hành Chỉ, di chuyển tới chỗ hổ khẩu của anh, khẽ cau mày.
“Làm sao vậy?”
Lệnh Hành Chỉ lắc đầu, bước chân ổn định, thân người nhà Lâm Đông cũng xoay qua chỗ khác, thế nhưng lại đang mặc lễ phục, đi giày cao gót, váy đuôi cá rũ lên tấm thảm trên mặt đất làm cô ta vấp ngã.
Xoay người nhìn lại, tư thế nằm bò trên mặt đất cũng rất ưu nhã, Lệnh Hành Chỉ không nhìn thấy khoảnh khắc cô ta ngã xuống, nhưng bây giờ dáng vẻ ưu nhã kia chắc chắn là kết quả của quá trình huấn luyện quy củ.

Khóe miệng anh thoáng một nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay ra kéo Ngụy Lạc Thần.
Ngụy Lạc Thần liềm bám vào tay anh đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của Lệnh Hành Chỉ, khóe miệng thoáng qua một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa giễu cợt, giây tiếp theo cô ta nắm thật chặt tay của Lệnh Hành Chỉ, nhìn vào mắt anh cười đến xinh đẹp: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người nắm tay nhau mà đi, dưới hành lang mờ nhạt, một người đi ngang qua nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười gật đầu, dáng vẻ của một đôi vợ chồng ân ái.
Vừa đi vào thang máy, ánh đèn màu vàng quýt biến mất, bóng đèn trên đỉnh đầu bọn họ sáng lên.
Nụ cười trên miệng Ngụy Lạc Thần dần biến mất, móng tay dài đang nắm tay Lệnh Hành Chỉ hung hăng đâm vào trong da thịt anh: “Anh đã nói sẽ không phản bội em.” Trong giọng nói của Ngụy Lạc Thần mang theo vài phần run rẩy, cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh Lệnh Hành Chỉ ở đối diện.
“...!Ít nhất...!sẽ không phản bội thân thể em.”

Giữa hai người có chút trầm mặc.
Lệnh Hành Chỉ rũ mắt, gợn sóng trong mắt lưu chuyển, giọng nói trầm thấp: “Xin lỗi, chuyện ngoài ý muốn, không có lần sau.”
Ngụy Lạc Thần hung hăng cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên trên: “Anh xin lỗi em hay là xin lỗi Khổng Linh Kỳ?”
Lệnh Hành Chỉ nhíu mày, quay đầu nhìn cô ta: “Khi kết hôn, anh đã nói với em, anh yêu cô ấy.”
Lời này giống như một cây kim, hung hăng đâm vào tim Ngụy Lạc Thần, cô ta cố gắng gạt tay Lệnh Hành Chỉ ra, lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Tên biến thái nhà anh, lại còn không biết xấu hổ mà nói ra câu yêu sao? Ngủ với tôi, yêu cô ta, anh không cảm thấy bản thân anh có bệnh sao?”
Nghe Ngụy Lạc Thần chỉ trích, khóe miệng Lệnh Hành Chỉ chậm rãi cong lên, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Đúng vậy, anh có bệnh cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi, giờ em mới biết sao?”
Lời này làm Ngụy Lạc Thần không còn cách nào đáp lời, cô ta chỉ có thể thở hổn hển nhìn Lệnh Hành Chỉ.
Thang máy phát ra một tiếng “Đinh” thanh thúy, dừng lại giữa lúc hai người đang giằng co.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lệnh Hành Chỉ điều chỉnh lại biểu cảm, khóe miệng như cười như không, chờ cửa thang máy mở ra hoàn toàn.
“Anh có bệnh, em cũng có bệnh.”
Người đàn ông đi ra ngoài, Ngụy Lạc Thần đứng im không nhúc nhích, qua hai giây, cô ta mới chậm rãi xoay người, đi trên giày cao gót, bắt kịp Lệnh Hành Chỉ, cô ta khẽ cười bên cạnh anh: “Đúng vậy, em cũng có bệnh, chính là quá yêu anh.


Chỉ là cũng không sao cả, em là Lệnh phu nhân, chúng ta sẽ dày vò nhau cả đời vậy.”
Lời vừa dứt, âm nhạc tao nhã trong phòng yến hội vang lên, dàn nhạc ở tầng hai bắt đầu diễn tấu, tiệc tối mới chân chính bắt đầu.
Mọi người ăn mặc quần là áo lụa nâng ly rượu xã giao trong phòng, nói chuyện phiếm, bông tai ở bên tai của các danh viện phát ra tia sáng chói mắt dưới ánh đèn chiếu xuống.

Hai người Lệnh Hành Chỉ và Ngụy Lạc Thần mỗi người cầm một ly sâm panh, vừa uống một ngụm, một đôi vợ chồng trung niên đã đứng trước mặt bọn họ.
“Bí thư Lệnh, phu nhân, đã lâu không gặp.”
Đó là vợ chồng Khu trưởng thị khu đông thành, “Khu trưởng Trương, đã lâu không gặp, nghe nói ông lại có chuyện vui hả?” Lệnh Hành Chỉ cười hỏi, Ngụy Lạc Thần khoác tay vào khuỷu tay anh, mắt mỉm cười dịu dàng.
Cục trưởng cục công an đời trước vì nhận hối lộ trong cuộc trấn áp tham nhũng và tội phạm có tổ chức mà đã đi tù, vị trí này vẫn bỏ trống, tin tức bên trên quá kín, một năm sau mới có tin tức truyền tới là khu trưởng thị khu đông thành nhậm chức, tuy rằng mới chỉ là tin đồn không có căn cứ, thế nhưng những loại tin tức như vậy vừa truyền ra thì đã chắc tới tám, chín phần mười.
Khu trưởng Trương kín đáo cười: “Nào có tin vui gì chứ, tuổi tôi cũng đã cao, làm việc không nhanh nhẹn như thanh niên các cậu nữa, có lòng mà không có sức.”
“Ông có kinh nghiệm, tư lịch lại tốt, thăng chức không liên quan gì đến tuổi tác, rất xứng đáng.”
Lệnh Hành Chỉ đáp trả vẫn tao nhã lịch sự như trước, Ngụy Lạc Thần bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng rất muốn cười.
Bên ngoài nho nhã lễ độ, nhưng không biết bên trong đã bại hoại tới mức nào rồi, nhưng cũng không thể nói là bại hoại, hẳn là sa đọa, như một ao đầm bẩn thỉu, không thể mọc nổi một đóa hoa.
Thật ra Ngụy Lạc Thần rất muốn biết, nếu anh lộ ra bản chất vốn có trước mặt mọi người, cuối cùng sẽ như thế nào đây?

Bọn họ sẽ kinh ngạc chứ?
Cô ta nghĩ, sớm muộn rồi sẽ có ngày nào đó, chờ cô ta không còn yêu anh nữa, Ngụy Lạc Thần nhất định sẽ phải hủy hoại Lệnh Hành Chỉ.
Khu trưởng Trương và Lệnh Hành Chỉ nhìn nhau cười, cụng ly chúc mừng xong thì uống một ngụm rượu.
“Chúc bộ trưởng Lệnh hôm nào cũng như hôm nay, năm nào cũng giống năm nay!”
Lệnh Hành Chỉ có chút thỏa mãn khi được ông ta chúc mừng: “Lời này vẫn nên nói với ông già thì hơn, ông ta thích nghe.”
Khu trưởng Trương gật đầu căng thẳng vội vàng nói: “Cậu nói là...”
Lời còn chưa dứt, âm thanh thanh thúy của thủy tinh vang lên, âm thanh diễn tấu của dàn nhạc dần biến mất, mọi người nhìn về phía sân khấu, một cô gái ăn mặc lộng lẫy cầm chén rượu và chiếc thìa trong tay, cười ung dung phóng khoáng, sau khi động tác trên tay hấp dẫn được sự chú ý của mọi người thì dừng lại.
“Hoan nghênh mọi người đến bữa tiệc sinh nhật của Lệnh thanh Vân- bộ trưởng Lệnh, thân là MC, tôi có hơi căng thẳng.” Nói xong, cười một cách xinh đẹp, người đẹp nũng nịu chọc cho mọi người cười lên.
Ngụy Lạc Thần uống một ngụm rượu, ánh mắt rơi lên người phụ nữ kia, ca sĩ Tống Hồng xuất thân từ quân đội, chủ yếu biểu diễn lúc áp chót ở các buổi dạ hội lớn, trước đó không lâu có theo bộ trưởng bộ ngoại giao qua Triều Tiên, lần đầu phô diễn giọng hát ở dạ hội.
Đang trong thời gian vô cùng hot.
Nhà họ Lệnh không bình thường, bối cảnh của người phụ nữ này càng không đơn giản, có thể mời cô ấy tới đây làm MC của tiệc sinh nhật, ánh mắt Ngụy Lạc Thần quan sát một phen những khách mời, không biết có phải là nhà họ Lệnh lại sắp được thăng chức hay không.
Lại thăng...!Ngụy Lạc Thần lại uống một ngụm rượu để đè nén sự kinh hãi.
Tống Hồng đọc diễn văn trên sân khấu, nhẹ nhàng, xinh đẹp, còn có chút ý cười điểm xuyết.

Lệnh Hành Chỉ khẽ cười hùa theo bọn họ, ánh mắt hướng về đám người ngồi xuống bàn của cha mình, ánh mắt dừng lại mấy giây rồi rời đi, lại nhìn về phía cô gái trên sân khấu.
“Tôi nhìn thấy gia tộc Bố Lan Đặc Triệt, bọn họ cũng tới tham dự tiệc sinh nhật của ông ấy sao?”

Ngụy Lạc Thần khẽ hỏi một câu bên Lệnh Hành Chỉ, ánh mắt của anh cũng không rời đi, chỉ là nhỏ giọng nói: “Trước kia cha có làm ăn qua lại đôi chút với bọn họ.”
Ngụy Lạc Thần nghe xong thì gật đầu, gia tộc Bố Lan Đặc Triệt, quý tộc nước Anh, gia tộc có lịch sử hơn hai trăm năm, ngược dòng thời gian về thời gian công ty Ấn Độ ở miền đông nước Anh buôn bán người da đen, nói chung là không thể không qua lại với quý tộc, hào môn.
“Nhà bọn họ quản lý tạp chí của em, lát nữa anh theo em qua đó xã giao chút nhé?”
Lệnh Hành Chỉ gật đầu, ý cười nơi khóe miệng không thay đổi, cũng không biết vì sao, Ngụy Lạc Thần luôn cảm thấy thái độ của anh khác trước, còn khác ở chỗ nào thì không nói rõ được.
Nham hiểm, đối mặt với ai cũng là dáng vẻ tươi cười, sau lưng lại đâm cho người ta một dao, chết cũng không biết chết như thế nào.
Chỉ trong chớp mắt đó, Ngụy Lạc Thần cảm thấy may mắn vì bản thân là vợ của anh, tối thiểu cũng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không làm ra chuyện gì đi quá giới hạn thì Lệnh Hành Chỉ sẽ không làm gì cô ta cả.
Sau khi Tống Hồng đọc lời phát biểu, đi xuống bên dưới, đến phiên Lệnh Hành Chỉ, anh chậm rãi đi lên sân khấu, đứng trước microphone, sau khi ánh mắt dừng lại mấy giây trên bức tranh to lớn của cha mình ở trên tường, rồi mới chậm rãi mở miệng.
“Ông cụ lại sinh nhật rồi, phận làm con trưởng của ông, kỳ thực tôi rất phiền lòng, quà không biết nên tặng cái gì, dù sao kiến thức của ông cụ cũng rất nhiều, làm nhỏ, cũng sợ bị chê cười...”
Còn chưa nói được mấy câu, đột nhiên cửa của phòng tiệc bị đẩy ra, người mặc cảnh phục đi tới, lớn tiếng chất vấn câu: “Ai là Lệnh Hành Chỉ?”
Chiếc ghế cục trưởng cục công an đang trống, người đang chịu trách nhiệm hiện tại là phó cục trưởng, phó cục trưởng thấy cảnh sát đi tới lớn tiếng chất vấn, trên mặt thoáng vẻ không nén nổi giận.
Đẩy đám người ra, đi về phía cảnh sát, còn chưa đi được mấy bước thì chợt nghe thấy tiếng nói: “Là tôi.”
Quay đầu nhìn lại, trên mặt Lệnh Hành Chỉ vẫn mang theo ý cười như trước, tay nhẹ nhàng để lên micro, thần sắc và vẻ ngoài cũng không còn lười nhác nữa, sinh ra một phần cảm giác áp bách không giải thích được.
“Có người báo án, nói anh cưỡng gian, chúng tôi tới dẫn anh đi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận