Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Diệp Lợi Phong biết chuyện Chu Hề Dã đánh nhau với Dịch công tử vào cục cảnh sát nên ông ta gọi điện thoại cho cô trực tiếp hẹn người đến nhà ông ta.

Chu Hề Dã cũng biết lần này mình đã làm sai điều gì, cùng một người đàn ông mất trí đánh nhau trên đường rồi bị đưa đến cục cảnh sát.

Nghĩ lại thì thấy nó như trò đùa đồng thời trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.

Dù không phạm pháp, nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề tác phong trong sinh hoạt cá nhân.

Nhưng mà thân phận của Dịch Sâm Lĩnh không tầm thường.

Ngày đến nhà Diệp Lợi Phong, trời vừa mưa làm cái lạnh chưa tiêu tán hết và mặt đất vẫn còn ẩm ướt.

Diệp Lợi Phong phái xe đến đón cô, tài xế đón cô lái xe ra ngoài sân, khi cô xuống xe thì có người canh gác.

Chu Hề Dã đi theo một người lính bước vào.

Trong sân sạch sẽ như chưa từng có người ở.

"Chủ nhiệm Chu, xin chờ một chút, bộ trưởng Diệp có khách ở bên trong."

Người lính nói xong thì rời đi để lại một mình Chu Hề Dã đứng trước cửa phòng làm việc.

Vừa vào mùa thu không lâu nên gió cũng không lớn, Chu Hề Dã ngước mắt nhìn những chạm khắc phong cách cổ xưa, những con sư tử nhỏ được chạm khắc bằng gỗ, tì hưu và các loại hoa trang trí trên bên ngoài phòng làm việc.

Bên trong cửa sổ thuỷ tinh có rèm che nên không nhìn thấy cái gì cả.

Chu Hề Dã giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua rồi.

Cô quay người nhìn ra ngoài mái hiên nhưng không có ai cả.

Trong sân có rất nhiều cành cây nhưng tiếc là khi gió thu thổi qua và mưa thu rơi xuống khiến lá rơi đầy đất.

Nhìn vết bụi trên mặt đất, có lẽ sáng sớm đã có người quét qua.

Trong phòng làm việc không có tiếng động nào, Chu Hề Dã đi một đôi giày cao gót nhỏ đã đứng đợi nửa tiếng mới động động chân.

Ngày thường họp công tác cũng không cần đứng thẳng nên đương nhiên là sẽ không mệt mỏi.

Nhưng Diệp Lợi Phong bảo cô đợi.

Bây giờ thì Chu Hề Dã đã hiểu Diệp Lợi Phong đang dạy dỗ cô.

Nếu làm sai chuyện gì đó cô cam tâm chịu phạt, bị đánh bằng roi là chuyện bình thường, cứ đứng thẳng người bị đánh là được.

Nhưng mà cô không mặc gì nhiều, chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng và áo sơ mi trắng bên trong.

Lá cây xa xa vừa rơi thì gió đã lùa vào áo cô.

Cô đút tay vào túi giống như bước vào một hầm lạnh.

Cô đưa tay ra, hai tay yếu ớt nắm chặt lại, cô thở dài một hơi sau đó lại cho vào túi.

Chờ thêm một giờ nữa, Chu Hề Dã đi vài bước nhưng vẫn không dám rời khỏi cửa mà đi đi lại lại trong hành lang với trạng thái hoàn toàn trống rỗng, Diệp Lợi Phong đối với cô như thế nào? Sẽ mắng cô một trận sau đó chuyện thăng chức sẽ kéo dài, nghĩ tới đây Chu Hề Dã dừng bước.

Lại muốn dậm chân tại chỗ sao? Chu Hề Dã thở dài một hơi càng cảm thấy hối hận hơn.

Cô đến Bắc Kinh làm gì? Không phải là để vào cơ quan cốt lõi sao? Một Chủ nhiệm Văn phòng Bắc Kinh làm sao có thể là mục tiêu của cô được.


Diệp Lợi Phong không phải cha cô, ông ta có thể dẹp mớ hỗn độn cho cô không? Hiện tại chỉ nhìn một bước đi một bước.

Hai giờ sau, Diệp Lợi Phong vẫn không có ý định gặp cô.

Chu Hề Dã vừa động chân, lúc này điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn thấy là của Lý Tiểu Sầm gửi tới: "Chủ nhiệm, bắt đầu rồi, khi nào cô đến? Hôm nay có buổi diễn thuyết của hiệu trưởng trường Đảng."

Cô suy nghĩ một lát, ước chừng trong chốc lát sẽ khó vượt qua được: "Cô ký giúp tôi trước đi, lát nữa tôi sẽ đến, sẽ không vắng mặt."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đứng đó thêm vài phút nữa.

Lúc này trong phòng làm việc vang lên một tiếng động, cô thu lại cử động nhỏ của mình đứng thẳng người, cửa từ bên trong mở ra.

Là thư ký của Diệp Lợi Phong.

"Chủ nhiệm Chu đến rồi? Mau vào đi, bộ trưởng Diệp ở bên trong."

Chu Hề Dã gật đầu mỉm cười với anh ta, sau khi thư ký bước đi cô gõ cửa phòng làm việc thì nghe thấy một tiếng: "Vào đi."

Cô mới đi vào.

Cô vừa đóng cửa phòng làm việc lại, đi được vài bước thì một tách trà bay tới chân cô khiến nước bắn tung tóe còn tách vỡ thành từng mảnh.

Chu Hề Dã đứng yên không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn lại.

Diệp Lợi Phong đứng sau bàn làm việc, mặc bộ quần áo dệt kim màu xám, tóc chải cẩn thận, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

"Tôi xin lỗi, tôi biết mình đã làm sai chuyện."

Chu Hề Dã bình tĩnh nói với Diệp Lập Phong: “Tôi không nên dây dưa với Dịch Sâm Lĩnh lại càng không nên ầm ĩ với cậu ta.

Tình thế hiện tại…” Chu Hề Dã thở dài: “Có thể là cậu ta thích nghe ngóng, là do tôi bất cẩn.

"

Diệp Lợi Phong hừ một tiếng quay người lại lấy thứ gì đó từ giá sách.

Chu Hề Dã cũng không nhúc nhích mà cúi đầu nhìn tách trà dưới chân và nước trên mặt đất, có một số chuyện cũng giống như tách trà bị rơi vỡ này, xảy ra là xảy ra, việc cần làm không phải là làm rõ vì sao nó rơi vỡ mà là kết thúc nó như thế nào.

“Cô và cậu ta có thể giống nhau được sao?”

Diệp Lợi Phong đột nhiên lên tiếng: "Cậu ta là con trai của chủ tịch ngân hàng, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì sẽ có người giúp cậu ta gánh vác.

Còn cô thì sao? Cô có nghĩ tới không?"

Chu Hề Dã hơi cúi đầu.

"Cùng một đạo lý, Diệp Nhu Tân có thể xằng bậy là bởi vì nó là con trai tôi, còn cô thì sao? Hả? Tôi trọng dụng cô là để cô đánh người ở bên đường rồi đến cục cảnh sát sao? Chu Hề Dã, có phải cô đã quên mình là ai hay không?"

Chu Hề Dã ngẩng đầu nhìn ông ta, đối diện với Diệp Lợi Phong cô chưa từng quên bản thân là ai.

"Đi, lấy cho tôi một tách trà nữa!"

Chu Hề Dã gật gật đầu, đi mấy bước đến bên cạnh bàn làm việc lấy ra một tách trà mới, lại pha trà rót ra làm hơi nóng tỏa ra, trong phòng cuối cùng cũng có mùi trà.

Diệp Lợi Phong ngồi trên ghế nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống "Gần đây kỹ năng pha trà của cô có tiến bộ, ngồi đi!"

Chu Hề Dã ngồi đối diện với ông ta, chuyện đánh nhau Diệp Lợi Phong xem như đã bỏ qua.


"Hai ngày trước tôi đến Bộ chính trị họp.

Sau khi tan họp, tôi đã nói chuyện với Kỷ Thanh Châu.

Tôi cũng đã nói với Thủ tướng về tình hình ở Ngân hàng Trung ương.

Ông ấy sẽ xem xét trao đổi với Chủ tịch."

Chu Hề Dã gật gật đầu.

"Mặt mũi này tôi đã bán cho Dịch Thư Viễn, bọn họ sẽ tổ chức một cuộc họp để giải quyết những vấn đề tiếp theo." Khi nói đến chuyện này, vẻ mặt của Diệp Lợi Phong đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Chu Hề Dã cười cười.

"Gần đây lớp Đảng thế nào? Lệnh Hành Chỉ đã sắp xếp cho cô à?"

Diệp Lợi Phong lại hỏi.

"Đi học đúng giờ nên mọi việc đang diễn ra tốt đẹp.

Anh ấy...Chỉ đang đùa tôi thôi."

Diệp Lợi Phong hừ một tiếng dựa lưng vào ghế: “Cũng không thể nói như vậy.

Dịch Thư Viễn đã dạy dỗ Dịch Sâm Lĩnh một bài học.

Cô chỉ là Chủ nhiệm Văn phòng Bắc Kinh nho nhỏ, tổ chức không xử lý sẽ không dễ ăn nói, cho cô đi học coi như thoải mái rồi."

"Tôi biết…"

"Biết là được rồi, tôi sẽ giúp cô không bị phạt.

Việc này dù lớn hay nhỏ cũng đừng lãng phí thời gian trên người đàn ông nữa...Người bên kia đã bắt đầu chuẩn bị bỏ phiếu bầu cử."

Chu Hề Dã gật đầu nhìn ông ta, chờ Diệp Lợi Phong nói tiếp.

"Tôi muốn vị trí đó."

Gió thổi vào làm ngón tay Chu Hề Dã khẽ động.

Diệp Lợi Phong đứng dậy đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, không biết từ lúc nào bên ngoài lại có thêm vài người quét dọn, quét sạch lá rụng chất thành từng đống trên mặt đất.

"Hai người được chọn là tôi và Lệnh Thanh Vân.

Cấp trên nhất định hy vọng Lệnh Thanh Vân sẽ đắc cử, đều là người của ông ta."

Ông ta chắp tay ra sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ nghiêng mặt: “Cô có ý kiến ​​gì không?”

Chu Hề Dã đứng lên nói: "Lệnh Thanh Vân chỉ được một người ưu ái thôi.

Không phải ai trong Bộ chính trị cũng thích ông ta, ngài biết mà."

"Vị trí Thủ tướng chỉ có thể là người của ông ta."

Chu Hề Dã cúi đầu di chuyển cây bút trên bàn: "Không phải người của ông ta mà là người của tập đoàn sau lưng ông ta."


Diệp Lợi Phong quay lại nhìn cô trong lòng cả kinh.

Sở dĩ những người trong Bộ chính trị trước chọn chủ tịch hiện tại đơn giản là vì bọn họ thấy ông ta dễ thao túng, nhưng ông ta không giống như người tiền nhiệm, ông ta muốn có quyền lực.

Sau nhiều trận chiến với cựu chủ tịch, hai thế lực hiện giờ gần như cân bằng.

Nhưng sau khi luật được thay đổi chủ tịch hiện tại có nhiều lợi thế hơn, lợi thế lớn nhất của ông ta là có thời gian tại vị.

Mạng lưới của cựu chủ tịch dù có lớn đến đâu thì ông ta cũng sẽ bào mòn chúng từng chút một.

Lệnh Hành Chỉ cũng giống như Diệp Lợi Phong, có thể được coi là người có địa vị và chức vụ cao qua ba thời kỳ.

Một người dựa vào người mới, một người bám chặt vào vị trí của mình.

Những khúc mắc này chỉ những người trong giới bọn họ biết.

Ngay cả cô ở Bắc Kinh cũng không có cách nào dò xét được.

Diệp Lợi Phong không xác định Chu Hề Dã có biết những chuyện này hay không, hay chỉ dựa vào cục diện hiện tại suy luận ra.

"Có ý gì?"

Chu Hề Dã ngẩng đầu nói: "Muốn một cái cây lớn chết đi, không cần phải từng chút từng chút bứt lá của nó, chặt đứt cành của nó mà phải trực tiếp chặt bỏ thân cây."

Hai người nhìn nhau đều hiểu được ý tứ trong lời nói của nhau, một người ở địa vị cao chắc chắn không thể chiến đấu một mình.

Chuỗi lợi ích vốn đã phức tạp đan xen vào nhau, có một số việc không thể do một người quyết định.

Diệp Lợi Phong quay lại: "Việc này hơi phiền phức, thời gian lại gấp gáp, trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi Tây Tạng, cô ngoan ngoãn ở đây đừng gây phiền toái cho tôi!"

Chu Hề Dã gật đầu cười cười.

Khi cô vội vã đến trường Đảng, cô đã bỏ lỡ các lớp học bình thường nên Lý Tiểu Sầm đã giúp cô hoàn thành chúng.

Chu Hề Dã trực tiếp đến hội trường nghe hiệu trưởng diễn thuyết, nội dung chủ yếu nói về việc mở rộng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới.

Chu Hề Dã vốn đi muộn lại có người đến muộn hơn ngồi bên cạnh Chu Hề Dã.

Kiểu tóc được chải chuốt gọn gàng, mùi nước hoa thoang thoảng tao nhã, Chu Hề Dã liếc nhìn người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã đang mặc âu phục.

Khuôn mặt này nhìn quen quen, Chu Hề Dã nhìn hiệu trưởng trên bục diễn thuyết nhưng trong đầu lại thắc mắc người này là ai.

Qua hai ba giây sau cô mới nhớ ra.

Bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, Lục Đại Uyên.

Nội dung của hiệu trưởng thú vị và sống động khiến mọi người trên khán đài đều cười lớn.

Lục Đại Uyên quay đầu nhìn về phía Chu Hề Dã: “Cô cảm thấy ông ta nói có gì thú vị sao?”

Nụ cười của Chu Hề Dã hơi cứng: “Tạm được thôi.”

Lục Đại Uyên gật gật đầu: “Cười chỗ nào?”

Chu Hề Dã hơi sửng sốt nhưng Lục Đại Uyên lại bị vẻ mặt của của cô chọc cười: "Tôi tới đây để học thêm, không có ý quấy rầy."

Bí thư tỉnh ủy Chiết Giang tới đây? Tham gia lớp học?

Chu Hề Dã quay đầu lại, việc bí thư tỉnh ủy đến đây vào lúc này cũng không phải kỳ lạ mà là một loại dấu hiệu nào đó.

Sau khi buổi diễn thuyết nghỉ giữa chừng, cả đoàn người đến căng tin ăn cơm tự chọn.

"Có ý gì? Cậu ta đã nói gì?"

Chu Hề Dã đến gần phía sau Lục Đại Uyên: “…Nếu tôi có thời gian, tôi còn phải quản cậu ta?” Chu Hề Dã tức giận cúp điện thoại, chọn đúng thời cơ bưng đĩa ngồi xuống cạnh bàn của Lục Đại Uyên.

Những người đến trường Đảng và những người làm việc ở Bắc Kinh đều biết nhau, các bí thư tỉnh ủy nơi khác cũng biết nhau nhưng không ai nghĩ họ đang ở đây.


Lục Đại Uyên nhét điện thoại di động vào túi nghiêng đầu nhìn Chu Hề Dã đang lạc đàn.

"Chào cô, tôi nghe thấy có người gọi cô là Chủ nhiệm Chu.

Cô là chủ nhiệm bộ phận nào?"

Chu Hề Dã dừng lại một chút nói: "Tôi đến từ Văn phòng Bắc Kinh.

Xin chào, bí thư Lục."

Ông ta nở nụ cười nói: “Có người mắt sáng nhìn ra rồi.”

Hai người ngừng nói chuyện yên tĩnh ăn cơm.

Căng tin trường Đảng rực rỡ, đèn nhỏ trên đầu trang nghiêm và ấm áp.

“Này, cô tốt nghiệp ở đâu thế?”

Đột nhiên Lục Đại Uyên ngẩng đầu lên hỏi cô.

"Đại học Thanh Hoa."

"Bằng tiến sĩ?"

Chu Hề Dã lắc đầu: "Không, sinh viên đại học chính quy."

Lục Đại Uyên gật đầu đột nhiên có vài phần khen ngợi Chu Hề Dã: "Cô vào đại học Thanh Hoa mà không đi Trung ương cũng không ra nước ngoài...!Là từ địa phương được thăng chức lên sao?"

"Đúng."

Chu Hề Dã bỏ đũa xuống, tập trung nói chuyện với ông ta để thể hiện sự tôn trọng.

"Vậy cô rất lợi hại nha..."

Chu Hề Dã lắc đầu: "Cũng không lợi hại như vậy, lúc trước tốt nghiệp xong thì đến chiến trường..."

Lục Đại Uyên hơi kinh ngạc cúi đầu múc một muỗng, uống một ngụm, giống như chưa từng nghe thấy Chu Hề Dã nói: “Tôi là thạc sĩ của Đại học Chiết Giang, lần này đến Bắc Kinh để thăm...Vậy cô rất quen thuộc Đại học Thanh Hoa?”

Chu Hề Dã mỉm cười, cô đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra: "Đúng vậy, khá quen thuộc.

Bạn học của tôi còn khá nhiều, lúc tốt nghiệp đều là những sinh viên xuất sắc."

Lục Đại Uyên cười cười ăn một miếng cơm chiên trứng: “Đúng rồi, cô gái, cô đã từng tham dự quốc yến chưa?”

"Chưa từng."

Lục Đại Uyên ngước mắt nhìn cô đổi chủ đề: “Phong cảnh bên hồ Vị Danh không đẹp, vẫn là cổng trường đại học Thanh Hoa đẹp hơn.”

Sau khi ra khỏi trường Đảng, Chu Hề Dã lên xe và nhờ tài xế đưa cô đến Đại học Thanh Hoa.

Trên đường đi cô gọi điện cho Diệp Lợi Phong.

"Bộ trưởng, có thể có người sẽ ra khỏi Bộ chính trị để thay người khác vào."



Kịch độc diễn của chị Chu!

Ông Lệnh sắp ra rồi!

Đừng thiếu kiên nhẫn~

Tất nhiên là sẽ có trong cốt truyện rồi!

Ông Lệnh không phải là người đàn ông trong dàn hậu cung của chị Chu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận