Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Chu Hề Dã nghe nói như vậy thì mỉm cười, chưa kể, lúc Dịch Sâm Lĩnh không che giấu vẻ ngoài chân thật của mình cũng khá dễ thương.

Ở trên giường rất muốn ăn đòn.

Lệnh Hành Chỉ nhìn qua nhướng mày: "Chủ nhiệm Chu, lần trước thật sự đã mạo phạm, tôi ở chỗ này xin lỗi cô."

Dịch Sâm Lĩnh cảm thấy đắc ý, anh ta đoán đúng rồi, Lệnh Hành Chỉ quen biết Chu Hề Dã, dù sao lúc bình thường Lệnh Hành Chỉ gặp ai cũng cười hì hì, anh ta có thể nhìn ra vẻ mặt Chu Hề Dã không đúng, chắc chắn hai người có quen biết hơn nữa cũng có mâu thuẫn.

"Chuyện gì vậy? Chủ nhiệm Chu, sao em không nói cho anh biết? Là bạn trai của em có chuyện gì mà anh không thể biết được sao?"

Dịch Sâm Lĩnh gia nhập chiến trường cần phải châm thêm lửa mới được.

Chu Hề Dã cũng không thèm nhìn anh ta nói với Lệnh Hành Chỉ: “Lần trước thứ chạm vào tay tôi có lẽ lần sau sẽ không còn nữa.”

Lệnh Hành Chỉ khó hiểu cười nhưng cũng không giải thích nhiều mà chỉ nhìn Dịch Sâm Lĩnh nói: "Không ngờ cậu lại thích phong cách của dì."

Nói xong anh xoay người rời đi.

Dịch Sâm Lĩnh dường như đã nhận ra điều gì đó.

Lệnh Hành Chỉ gọi Chu Hề Dã là dì là đang châm chọc cô sao? Hay anh muốn cho hai người bọn họ cùng một thế hệ?

Chu Hề Dã cảm thấy buồn chán, làm việc vất vả cả buổi chiều nên đến đây nghỉ trưa nên thật không muốn cãi vã.

Hơn nữa, cô vốn đã đói bụng nên đóng cửa lại rồi xoay người rời đi.

Dịch Sâm Lĩnh bị cô bỏ lại phía sau.

"Này, Chu Hề Dã, vừa mới ngủ dậy đã vội vàng rời đi có phải là quá đáng không? Anh vẫn là bạn trai của em chứ?"

Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng mọi người trong hành lang đều nghe thấy.

Chu Hề Dã cũng không phải là người có da mặt mỏng, nghe Dịch Sâm Lĩnh ở phía sau nói, Chu Hề Dã là một người phụ nữ hư hỏng không chịu trách nhiệm sau khi ngủ với anh ta, cho đến khi Chu Hề Dã đi tới bên cạnh thang máy, ấn nút xuống rồi mới quay đầu nhìn Dịch Sâm Lĩnh, cô vén mái tóc dài xõa vai nói: “Anh đi hay là không đi đây.”

Dịch Sâm Lĩnh đi nhanh hai bước đuổi theo cô vào thang máy, cửa từ từ đóng lại.

Anh ta ngước mắt nhìn dãy số trong thang máy lại đối diện với Chu Hề Dã trong gương thang máy: "Sau đó thì sao? Em nói em luôn là người đầu tiên, sau đó thì sao chứ?"


Chu Hề Dã kéo khoé miệng: "Đó là tình thú khi ở trên giường còn dưới giường nói ra sẽ không có ý nghĩa gì."

Sau khi hai người ngủ với nhau một lần, Dịch Sâm Lĩnh không biết lấy từ đâu ra một bộ bài, thua thì phải cởi quần áo, sau khi hai người cởi sạch quần áo còn chơi lại vài lần.

Không có gì thú vị nữa nên bắt đầu kể câu chuyện của mình.

Bí mật trao đổi bí mật, Dịch Sâm Lĩnh muốn tìm hiểu thêm về Chu Hề Dã và điểm yếu của cô thông qua câu chuyện của cô.

Nhưng bản thân anh ta lại không nói thật.

Chu Hề Dã đang chơi được nửa chặng đường rồi suy luận logic ra Dịch Sâm Lĩnh đang nói dối nên không nói hai lời lập tức đánh nhau.

Dịch Sâm Lĩnh nhận một cái tát thật mạnh vào mặt nhưng anh ta cũng không thua kém một kẻ điên nào.

Bệnh thần kinh sẽ không quan tâm chuyện đánh phụ nữ có phải là chuyện đạo đức hay không nên anh ta nhào lên người Chu Hề Dã, sau đó hai người dây dưa đánh nhau rất lâu.

Dù sao Chu Hề Dã cũng kể một số chuyện xưa, Dịch Sâm Lĩnh muốn biết nhiều hơn nên đã đi theo phía sau Chu Hề Dã, không sợ cô lãnh đạm, anh ta đã đoán được tính tình của Chu Hề Dã, chỉ cần anh ta không trêu chọc cô, cô vẫn rất kiên nhẫn và không phải là người sẽ tuỳ tiện nổi giận.

"Khi còn nhỏ anh cũng là số một, những người đó thật ngu ngốc." Nói tới đây giống như nghe được một câu chuyện cười nào đó, anh ta đưa tay trống rỗng để ở trước miệng rũ mắt xuống cười nói, sau đó nhìn về phía Chu Hề Dã: "Em cảm thấy bọn họ có ngu ngốc không?"

Cửa thang máy mở ra, Chu Hề Dã bước ra ngoài.

“Tôi lấy hạng nhất không phải để giễu cợt bọn họ.”

Hai người bước vào gara, tiếng bước chân vang vọng và giọng nói của Chu Hề Dã rất bình tĩnh: “Anh lấy hạng nhất không chỉ thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân mà còn giễu cợt bọn họ và càng thêm vinh quang cho gia tộc.

Đối với tôi mà nói, nếu tôi không lấy được hạng nhất, tôi sẽ bị cha mẹ đánh chửi cho nên tôi không thể không lấy hạng nhất.

Tôi có người áp bức còn anh thì không.”

"Tích" một tiếng, Chu Hề Dã mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Dịch Sâm Lĩnh ngồi ở ghế phụ.

"Cha mẹ em thực sự rất nghiêm khắc...Sau đó thì sao?" Anh ta hỏi tiếp.

Chu Hề Dã thắt dây an toàn, lái xe ra khỏi hầm để xe rồi nhìn xe cộ trên đường, cô tự giễu cười một tiếng: “Cha mẹ tôi cũng không quan tâm tôi thi được bao nhiêu điểm hay tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà chỉ muốn hạng nhất mà thôi.

Nếu tôi không lấy được bọn họ sẽ đánh tôi, chỉ khi tôi lấy được hạng nhất bọn họ mới có thể yêu thương tôi.”


Lúc nói xong lời này hai người nhìn nhau vài giây, Chu Hề Dã quay đầu nhìn tình hình giao thông phía trước rồi tự mình nói: "Anh thấy eo tôi có một cái lỗ không, là mẹ tôi đánh tôi, đẩy tôi một cái nên rớt một miếng thịt sau đó thì không lành được nữa.”

Dịch Sâm Lĩnh cảm thấy Chu Hề Dã hơi đáng thương, trong thế giới của anh ta hiếm có người lớn tuổi đánh người nhỏ tuổi.

Nhưng mà Chu Hề Dã vẫn không quan tâm tiếp tục nói: “Nếu thi không đạt hạng nhất thì về viết kiểm điểm trước, sau đó lại bị đánh một trận.

Nếu không viết kiểm điểm thì bị đánh hai trận.

Tôi nhớ có một lần, hồi lớp một trung học cơ sở, tôi chăm em trai mình nên việc học của tôi sa sút và xếp hạng hai.

Tôi không muốn bị đánh nên viết một bản kiểm điểm đứng ở dưới lầu đợi mẹ tôi.

Lúc đó gia đình chúng tôi sống ở ký túc xá của công nhân viên chức.

Tôi đứng ở dưới lầu nghĩ có nhiều người đi lại như vậy, mà bọn họ đều là đồng nghiệp của bà ta nên bà ta chắc chắn sẽ vì thể diện mà không trực tiếp đánh tôi.

Nhưng kết quả thì sao, đợi đến khi bà ta tan làm trở về, em trai tôi thì ngồi ở ghế sau của bà ta, bà ta dừng xe lại đi tới trước mặt tôi, tôi đưa bản kiểm điểm ra, bà ta nhìn cũng không nhìn trực tiếp ném nó đi rồi giơ tay cho tôi hai bạt tai."

Chu Hề Dã nói xong quay về phía Dịch Sâm Lĩnh cười nói: "Đánh tôi đến choáng váng, có rất nhiều đồng nghiệp của bà ta nhìn, em trai tôi ngồi ở ghế sau xe cũng nhìn."

Dịch Sâm Lĩnh nhịn không được đưa tay sờ sờ eo của cô, anh ta nhớ rõ chỗ này có một cái lỗ nhỏ.

"Sau đó thì sao nữa?"

Gặp đèn đỏ, Chu Hề Dã dừng xe lại "Sau đó tôi về nhà làm bài tập như không có chuyện gì xảy ra."

Dịch Sâm Lĩnh lắc đầu: “Bọn họ hiện tại đương nhiên không dám đánh em, nhưng em thật sự rất thảm… Nhìn dáng vẻ này của em, anh còn tưởng rằng em là một đại ma đầu đó.”

Chu Hề Dã không để ý tới chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động, cô đạp ga đi về phía trước.

“Nhìn thế này, cuộc sống của em thật nhàm chán.” Dịch Sâm Lĩnh chậm rãi ngáp một cái híp mắt nhìn sườn mặt của Chu Hề Dã, giống như một con mèo lười biếng: “Người như em chỉ là thiếu tình yêu thôi.

Có người hơi đối xử tốt với em, em sẽ cực kỳ mềm lòng, em xem, anh ngủ với em có mấy lần em đã kể chuyện xưa cho anh nghe."

Nói xong anh ta còn lắc đầu.


"Nhưng anh biết em sống không tốt, thời gian anh dành cho em cũng không tính là lãng phí."

Chu Hề Dã hừ một tiếng nhìn về con đường phía trước: “Tôi xuất thân từ một gia đình danh tiếng, có một người cha nổi tiếng nên từ nhỏ đến lớn đã được mọi người nâng đỡ, không biết trời cao đất rộng, ngủ với tôi rồi quay video, ngoài miệng nói muốn giúp cha tìm người hợp tác nhưng hết lần này đến lần khác lên giường của tôi trở thành khách quen, anh cảm thấy mình không dậy nổi nên chơi trò mèo vờn chuột với tôi à?

Chu Hề Dã khinh miệt cười nói: "Không phải anh muốn thu hút sự chú ý của tôi chứ?"

Dịch Sâm Lĩnh vốn cho là mình có đạo đức cao thượng nhưng anh ta không nghĩ tới Chu Hề Dã lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy: “Em đang nói cái gì vậy?”

"Ngoại trừ lúc ở trên giường anh hơi mê người thì dưới giường anh lắc lư trước mặt tôi giống như một thằng hề vậy.

Lúc đầu tôi còn cảm thấy rất buồn cười nhưng sau này nhìn nhiều quá thì lại cảm thấy chán.

Một tên bệnh tâm thần mà thôi.

Bây giờ tôi chán ghét đến mức không muốn nghe thấy tên anh."

Một trong những đặc điểm lớn nhất của những người sinh ra trong gia đình giàu có và quý tộc là bọn họ chưa bao giờ nghe những lời lẽ gay gắt.

Ngôn ngữ kích thích của Chu Hề Dã khiến Dịch Sâm Lĩnh tái mặt "Em nghiêm túc đấy à?"

Cô gật gật đầu.

Dịch Sâm Lĩnh quay đầu lại giống như biểu hiện ngôn ngữ và cảm xúc hoảng loạn trong phim ảnh, mọi thứ trước mặt đều bị bóp méo, thằng hề? Bệnh tâm thần?

“Loại người như các anh tôi biết rõ, anh cảm thấy tốn thời gian và tập trung tinh lực trên người tôi nên tôi phải cảm động đến rơi nước mắt bò tới phục vụ anh, quỳ liếm anh.

Nói thật…Bệnh này của anh, cha anh không tìm bác sĩ tâm lý xem cho anh sao?"

Dịch Sâm Lĩnh chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tương đối bình tĩnh đột nhiên giơ tay túm lấy tóc trên đỉnh đầu Chu Hề Dã, Chu Hề Dã vội vàng rẽ xe sang một bên khẩn cấp thắng lại.

Anh ta túm tóc ấn Chu Hề Dã vào lưng ghế ác độc nói: "Tôi bị bệnh tâm thần, người bệnh tâm thần làm việc gì đó cũng không gọi là phạm pháp, cô nghĩ tôi muốn làm gì?"

"Tôi đoán anh muốn tìm đường chết!" Chu Hề Dã vỗ một cái vào mặt Dịch Sâm Lĩnh, “chát” một tiếng khá lớn khiến mặt anh ta lệch sang một bên, lúc anh ta quay lại đôi mắt đỏ rực lóe lên tia khủng bố.

Anh ta đột nhiên siết chặt năm ngón tay làm Chu Hề Dã cảm thấy da đầu mình sắp bị kéo xuống.

Nhưng lúc này Dịch Sâm Lĩnh lại thay đổi thái độ chậm rãi nói: "Không đúng, cô đoán lại xem, tôi muốn làm gì?"

"Anh muốn làm tình với tôi à?" Chu Hề Dã đột nhiên nói nhưng vẻ mặt lại rất ghê tởm: "Anh là một tên rác rưởi, một kẻ ghê tởm còn hơn cả chuột, anh chỉ xứng thủ dâm với điện thoại."

Dịch Sâm Lĩnh không tức giận, anh ta thích khoảnh khắc mình nắm quyền chủ động hơn.

Nhưng mà Chu Hề Dã không yếu thế, thừa dịp anh ta không chú ý tránh khỏi tay anh ta, lao tới dùng hai tay túm lấy tóc anh ta, lấy đà đập đầu anh ta vào cửa sổ xe ba lần, Dịch Sâm Lĩnh cảm thấy hoa mắt chóng mặt đưa tay nhéo eo Chu Hề Dã đẩy cô ra, nhưng Chu Hề Dã ra tay quyết đoán nhất định đẩy anh ta vào chỗ chết.

Hai người lại đánh nhau trong xe.


Mâu thuẫn vốn nên đến cục cảnh sát để giải quyết nhưng khi hai người chửi bới mắng giết lẫn nhau khiến mọi người hoảng hốt bảo cảnh sát đưa vụ án đến cục cảnh sát.

Lúc hai người đến cục cảnh sát cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Người cảnh sát già biết hai người này, một người là Dịch công tử, một người là Chủ nhiệm Văn phòng Bắc Kinh, ai cũng không thể đắc tội được.

"Đây là chuyện riêng của chúng tôi.

Ngại quá khiến ông chê cười rồi."

Chu Hề Dã chườm đá lên trán, trên cổ áo có máu.

Cục cảnh sát chỉ có pháp y, sau khi xử lý vết thương cho Chu Hề Dã, cô ấy còn nhẹ nhàng lo lắng: "Chủ nhiệm Chu, cô bị thương ở đâu? Còn có máu nữa."

Chu Hề Dã cúi đầu nhìn tay áo của mình: "À, không phải máu của tôi."

Vụ án tạm thời được giải quyết riêng tư.

Lúc Chu Hề Dã bước ra nhìn thấy Dịch Sâm Lĩnh đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.

Chu Hề Dã đứng tại chỗ cười chỉ vào anh ta nói: "Nếu anh còn nhìn tôi như vậy, lần sau tôi sẽ nhổ hết răng của anh!"

Bây giờ xem ra ở trên giường hay ở dưới giường Dịch Sâm Lĩnh đều đáng bị đánh.

Người là người, bệnh tâm thần là bệnh tâm thần, chó là chó…Dịch Sâm Lĩnh là Dịch Sâm Lĩnh, đều phải bị đánh, không đánh không nên thân.

Dịch Sâm Lĩnh đột nhiên nhìn Chu Hề Dã bình tĩnh đi ra khỏi cục cảnh sát mà anh ta phải ở chỗ này đợi tài xế đến đón.

Chuyện giữa Chu Hề Dã và Dịch Sâm Lĩnh bị Dịch Thư Viễn đè xuống, Dịch Sâm Lĩnh bị cấm túc đồng thời Dịch Thư Viễn cũng chú ý tới Chu Hề Dã, người có thể cùng con trai biến thái của ông ta đánh nhau không nhiều lắm.

Không ngờ không lâu sau, Dịch Sâm Lĩnh lại lẻn ra ngoài tìm Chu Hề Dã tính sổ.

Đương nhiên đây là chuyện riêng tư nên không ai biết cả.

Nhưng mà chuyện tốt không ra khỏi cửa còn chuyện xấu thì truyền xa ngàn dặm.

Lệnh Hành Chỉ lúc diễn thuyết trong lớp học ở trường Đảng trêu chọc: “Đồng chí có vấn đề thì cố gắng lấy lý thu phục người, nhớ kỹ không thể ra tay.”

Không biết những người bên dưới đang hùa theo Lệnh Hành Chỉ để nịnh nọt hay Lệnh Hành Chỉ cố tình làm khó dễ Chu Hề Dã, với tư cách là một đảng viên, Chu Hề Dã không chỉ tiếp nhận sự giáo dục từ Đảng mà trên tổ chức còn sắp xếp một lớp học chủ đề cho cô: Tầm quan trọng của văn hóa truyền thống Trung Hoa.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận