Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Khi Chu Hề Dã thay xong y phục đi đến phòng khách chỉ thấy Dịch công tử ngồi dạng chân trên ghế sofa lặng im, bất động, người khoác y phục, đầu cúi xuống, tóc tai không gọn gàng như lúc còn sớm mà hơi bù xù.

Chỉ là hơi thở có chút nặng nề.

Ánh hoàng hôn màu cam từ bên ngoài cửa sổ hắt vào hòa lẫn với ngọn tóc phía sau lưng Dịch Sâm Lĩnh khiến cả người anh ta trông vô cùng ấm áp.

Chu Hề Dã ngồi đối diện Dịch Sâm Lĩnh, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy được lông mi của anh ta, không thể không nói Dịch Sâm Lĩnh ngủ trông giống một con mèo vậy.

Trong phòng làm việc không có mấy người, Lý Tiểu Sầm thản nhiên đi vào, gọi một tiếng chủ nhiệm Chu, âm thanh rất to.

Chu Hề Dã quay đầu lại nhìn, Dịch Sâm Lĩnh cũng tỉnh dậy.

“Chủ nhiệm Chu, tôi đi đây! Hẹn mai gặp lại.”

Chu Hề Dã gật đầu, Dịch Sâm Lĩnh cử động chân, làm phát ra âm thanh.

“Đi thôi, tan làm rồi, ngủ lại sẽ vi phạm kỷ luật.”, Chu Hề Dã đứng dậy, nhìn anh ta.

Dịch Sâm Lĩnh ngước mắt nhìn Chu Hề Dã, bất động tại chỗ.

Hai người nhìn nhau vài giây, Chu Hề Dã đột nhiên mỉm cười, đi đến trước mặt Dịch Sâm Lĩnh, “Sao thế Dịch công tử, còn cần tôi đỡ anh dậy sao?”

Dịch Sâm Lĩnh nhếch miệng, anh ta bình tĩnh nhìn Chu Hề Dã, đôi mắt ướt át, đồng tử đen nhánh, bộ dạng đáng thương trông giống một con cún, “Chân anh tê rồi.”

Chu Hề Dã cười nhẹ nhàng, ngồi xổm trước mặt anh ta, vô tình lướt qua thứ phồng ra giữa hai chân Dịch Sâm Lĩnh, Chu Hề Dã vô thức nuốt nước bọt xuống.

Hành động nhỏ này bị Dịch Sâm Lĩnh bắt được, anh ta khép chặt hai chân lại, “Em định làm gì?”

Chu Hề Dã nhướng mày, vốn dĩ cảm thấy áy náy vì hành vi háo sắc đột ngột vừa xong của mình, nhưng vì anh ta đột nhiên giấu nó vào trong nên lại có chút hứng thú, tay đặt lên chân Dịch Sâm Lĩnh, sau đó liên tiếp vỗ vỗ.

“Anh nói xem tôi sẽ làm gì, duỗi thẳng chân ra, vận động một chút thì sẽ không bị tê nữa.”

Dịch Sâm Lĩnh vì hành động của Chu Hề Dã mà mặt trở nên đỏ ửng, nghe lời cô nói, duỗi thẳng chân, Chu Hề Dã tiện thể ngồi bên cạnh anh ta.

“Hiện tại tin đồn khẩn, rất nhiều người gọi điện để hỏi thăm nội tình, Dịch công tử có thể thông cảm cho kẻ địa vị thấp kém như tôi một chút không?”

Nghe xong Dịch Sâm Lĩnh không trả lời, Chu Hề Dã nhìn sang, anh ta đang tự nắn bóp chân, vỗ vỗ từ trên xuống dưới.

Chu Hề Dã không nói nữa, tựa người vào ghế sofa, nhắm mắt đợi một lát.

“Anh xong rồi.”

Chu Hề Dã mở mắt, Dịch Sâm Lĩnh đã mặc xong quần áo đang đứng trước mặt cô.

Cô chợt nhớ ra, Dịch Sâm Lĩnh với Khổng Linh Kỳ - em họ của Lệnh Hành Chỉ là một đôi, “Bạn gái của anh đâu? Sao lại rảnh rỗi bám trụ ở đây cả một ngày, không cần ở cạnh bạn gái sao?”


Dịch Sâm Lĩnh cau mày, “Đây là chuyện riêng của anh.”

Chu Hề Dã gật đầu, cũng không lưu tâm, đứng dậy, “Đi thôi, Dịch công tử, tan làm rồi.”

Hai người rời khỏi phòng làm việc, Dịch Sâm Lĩnh gọi Chu Hề Dã dừng lại, “Có rảnh không, cùng đi ăn tối được không?”

Chu Hề Dã vừa cắm chìa khóa xe, nhìn Dịch Sâm Lĩnh, không biết đang suy nghĩ gì, Dịch Sâm Lĩnh cảm thấy ánh nhìn của cô trong lòng không mấy dễ chịu, kéo mở cửa xe, “Chủ nhiệm Chu, lên xe đi.”

“Không, tôi lái xe, anh ngồi phía trước chỉ đường, tôi đi theo anh.”

Nhà hàng Dịch Sâm Lĩnh dẫn Chu Hề Dã đi là một nhà hàng phục vụ món Tây được gắn sao Michelin.

Vẫn là người trẻ tuổi tốt hơn, Chu Hề Dã đã lâu không giao thiệp với người trẻ tuổi rồi.

Người trong thể chế đều thích uống trà, đều đi đến những quán trà để bàn chuyện làm ăn.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng có cơ hội nói chuyện trong nhà hàng Michelin.

Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Dịch Sâm Lĩnh rất dễ hiểu, chưa trải sự đời, so với những lão già lọc lõi mà nói thì đơn giản hơn nhiều.

Chu Hề Dã không hiểu sao có chút căng thẳng, đối với người như vậy, cô lại thấy sợ hơn, không phải sợ hãi, mà là lo sợ không biết nên chung sống thế nào và nói gì để không làm tổn thương đến anh ta.

Luôn cảm thấy người đối diện mình quá trong sáng, ngược lại bộc lộ nhân cách cực kỳ bỉ ổi của bản thân.

“Dịch công tử, có chuyện gì xin cứ nói, chuyện rời khỏi Tử Cấm Thành đó, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Dịch Sâm Lĩnh liếc cô một cái rồi cắt một miếng thịt cho vào miệng, sau khi nuốt xuống, anh ta mới chậm rãi nói, “Thật sự có một việc cần em giúp.”

“Em có thể làm bạn gái anh không?”

Chu Hề Dã sững sờ mất mấy giây, há miệng không biết nên trả lời thế nào, nếu không phải Dịch Sâm Lĩnh có tướng mạo đẹp như vậy thì Chu Hề Dã có lẽ đã cho một bạt tai rồi.

“Chuyện của anh và Khổng Linh Kỳ em chắc đã biết rồi, anh không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh.

Nhưng gia đình sắp đặt không có cách nào từ chối, cho nên anh cần có một cô bạn gái.”

Chu Hề Dã thở dài, hiểu được ý của Dịch Sâm Lĩnh.

“Dịch công tử, anh nghe tôi nói, nhà anh và Khổng gia môn đăng hộ đối, đều là người làm quan, bất luận là từ địa vị xã hội, hay là từ bối cảnh đời sống đều rất phù hợp.

Người trong nhà mai mối cho hai người nhất định là vì hôn sự của hai người sẽ đem lại lợi ích to lớn, cho nên… mặc kệ anh không thích cô ấy, vì gia tộc của mình, nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.”

Giọng Chu Hề Dã dịu dàng giống như lời khuyên nhủ của một người lớn tuổi dành cho một người trẻ tuổi, lại vừa giống như lời dạy dỗ của cô giáo đối với học sinh vậy.


Không còn cách nào khác, đối mặt với Dịch Sâm Lĩnh, cô chỉ có thể trau chuốt từng li từng tí như vậy.

“Vả lại anh nhờ tôi chính là đang hại tôi.

Tôi là bạn gái của Diệp Nhu Tân, mặc dù anh ta là kẻ vô tính luyến ái, giữa hai người chúng tôi thật sự không có quan hệ nhưng trên danh nghĩa tôi cũng là bạn gái của anh ta, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, huống hồ tôi còn là bạn gái của anh ta.

Anh ta không thể động đến anh, nhưng có thể động chạm đến tôi....”

Dịch Sâm Lĩnh rũ mắt xuống, ánh mắt tập trung vào ly rượu vang đỏ, “Nhưng hôm đó em đã mắng cha của Diệp Nhu Tân ngay trước đám đông, em cũng không có chuyện gì, tại sao lại không dám giúp anh một lần.”

Chu Hề Dã đành bất lực cười trừ, tên nhóc đó chỉ nhìn thấy “tinh thần chống đối” của cô, “Đó là vì, tôi không làm như vậy, thì sẽ càng lớn chuyện hơn, xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát… hơn nữa, Diệp Nhu Tân ở trong Diệp gia không có địa vị, đắc tội anh ta là chỉ chuyện nhỏ, đắc tội Khổng gia và Diệp gia mới là chuyện lớn, không ai ngu ngốc đến mức tự tạo ra cho mình hai kẻ thù cùng một lúc như vậy.”

Dịch Sâm Lĩnh đặt dao nĩa trong tay xuống, không nói gì, trầm mặc nhìn đĩa cơm tinh xảo trên bàn.

Chu Hề Dã nhìn dáng vẻ của anh ta, cho rằng anh ta đã hiểu được lợi và hại liên quan trong chuyện này, cầm lấy ly rượu vang lên uống một hụm, nuốt xuống dạ dày, dư vị ngọt ngào.

Sau vài giây, anh ta ngẩng đầu lên, Chu Hề Dã nhìn anh cười, lắc lắc ly rượu trong tay.

“Vậy nếu anh nói, anh thích em, không muốn ở cùng Khổng Linh Kỳ thì sao?”

Lời vừa nói xong Chu Hề Dã ngửa cổ uống nốt phần rượu còn lại trong ly, ly rượu đặt trên bàn ăn phát ra tiếng leng keng, “Anh thích ai đều là tùy anh, Dịch công tử thoạt nhìn không giống một kẻ ngốc, tại sao lại luôn muốn làm những chuyện ngốc nghếch như vậy?”

Dịch Sâm Lĩnh không để ý đến lời của Chu Hề Dã, thản nhiên nói, “Cả một đời của anh đều bị sắp đặt rồi, quá vô vị, chẳng có ý nghĩa gì.”

Hóa ra đã đến lúc phản nghịch rồi, Chu Hề Dã do dự một chút, nhưng vẫn dùng giọng điệu dịu dàng nói, “Vậy thì anh đã đến lúc muốn tạo phản rồi nhỉ, nhưng mà không thể liên lụy người vô tội, cái này anh phải hiểu...”

“Khổng Linh Kỳ có một tình nhân bí mật, lúc anh và cô ấy hẹn hò anh đã nhìn thấy vết hôn trên cổ cô ấy.”

Chu Hề Dã cau mày, không hiểu lối suy nghĩ của Dịch Sâm Lĩnh.

Sau đó đã đưa ra câu trả lời của mình.

“Em có nguyện ý làm người tình bí mật của anh không?”

Đêm hôm đó, Chu Hề Dã có một giấc mộng xuân.

Từ khi Chu Bồi rời đi, đời sống tình dục của cô không được hoàn mỹ.

Hôm nay lại có một cậu bé thuần khiết tự mình khiêu khích, lúc đó đã kiềm chế rồi, nhưng hooc-môn trong cơ thể là loại kích thích không thể ức chế.

Dịch Sâm Lĩnh rất tốt, một cậu bé trắng trẻo thuần khiết, thẳng tắp như một cây dương xanh, khắp người ngập tràn mùi vị của tuổi trẻ.


Thân hình đẹp đẽ, dáng vẻ này cô rất thích.

Còn có cậu nhỏ của anh ta, có lẽ...cũng không quá nhỏ.

Chu Hề Dã xoay người lại, toàn thân nóng bừng, cô đã quen với việc trò chuyện giữa những người trưởng thành nhưng đối mặt với sự cám dỗ thuần khiết, trực tiếp nói anh thích em, em có muốn làm tình nhân… cộng thêm gương mặt đó, ai có thể từ chối đây?

Chu Hề Dã có thể.

Tại sao lúc đó lại từ chối anh ta?

“Tôi đã có bạn trai, chưa từng tìm cách đi lạc lối, Dịch công tử anh vừa từ nước ngoài trở về, nên thích ứng một chút với lối sống trong nước đi.”

Nhưng mà lúc này cô có chút hối hận.

Dục vọng không thể kiềm chế sâu bên trong nội tâm bộc phát ra bên ngoài, cô cởi quần lót, tay lần mò phía dưới gối, muốn tìm một món đồ chơi nhỏ, nhưng mò một lúc lâu, nước trong âm đạo vẫn chảy không ngừng, dịch nhờn chảy ra ngoài, cô quyết định không tìm món đồ chơi nữa.

Xếp lại chăn một chút, tách môi âm đạo, tiếng thở hổn hển từ miệng phát ra.

Rất nhanh, cô đã lên đỉnh, vài phần run rẩy, giữa hai chân cô đều là dịch nhờn, cô cũng không muốn cử động, âm đạo kẹp chặt nếp gấp nhỏ của chiếc chăn, cơn buồn ngủ ập đến, cô cứ trần truồng như vậy mà ngủ thiếp đi.

Chu Bồi trở về nhà, không mở đèn, nhìn thấy Chu Hề Dã dưới ánh trăng, quần lót vẫn đang ở dưới giường, bắp đùi trần trụi, bờ mông bóng loáng, xoay eo, kẹp chăn giữa hai chân.

Chiếc váy ngủ ngắn, vì tư thế ngủ mà cuốn lên tới phần ngực, thấp thoáng lộ ra phần tròn trịa phía dưới.

Hơi thở của cô rất trầm, không dồn dập như thường lệ.

Nhìn thấy dáng vẻ này, không cứng mới lạ.

Chu Bồi cởi quần xuống, nhấc mông lên, anh ta quỳ trên giường, ôm eo Chu Hề Dã, để cô nâng mông lên, nước từ âm hộ chảy ra, cậu đang cọ sát vào giữa khe hở của cô, sau đó từ từ thâm nhập vào, tiếng nước càng vang dội trong đêm đen tĩnh lặng.

Không lâu sau, tiếng da thịt va vào nhau vang lên.

Chu Hề Dã bị đụ tỉnh dậy, tay cô mò về phía sau.

Chu Bồi nghiêng người tới ôm lấy cô, tay nhào nặn ngực cô, mùi hooc-môn của đàn ông vây quanh người cô.

“Chị là em đây… chị không nhớ em sao...”

Nếu không phải thực sự có cảm giác dương vật ra vào trong cơ thể, Chu Hề Dã đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ rồi.

“...!Sao em lại quay về rồi?”

Chu Bồi không trả lời câu hỏi của cô, tăng thêm sức đẩy mạnh vào, côn thịt cứng và dài của cậu giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào bộ phận sinh dục của cô, cây gậy thịt khuấy tròn giã mạnh, khiến cho dịch nhầy tràn khắp âm đạo của cô.

Có thể do đã quá lâu không làm, những bong bóng chứa chất nhầy theo chất lỏng trong âm đạo của Chu Hề Dã chảy ra ngoài.

Còn có chất bọt dính Chu Bồi tạo thành mỗi lúc rút ra chảy xuống ga giường, hình thành một vòng nhỏ.

Chu Bồi một tay đè vào bụng dưới của Chu Hề Dã, mang bàn tay chai sạn lần mò đến nơi nối liền bộ phận sinh dục của hai người bắt đầu bới móc nhào nặn âm đạo của cô, tay còn lại đưa lên bóp lấy ngực của cô, bộ ngực trắng nõn mềm mại bị tuột khỏi lòng bàn tay cậu, nhào nặn chơi đùa, xoa xoa núm vú, vừa cọ vừa nhéo.

Chu Hề Dã bị cậu chơi đùa đến mức thở hổn hển, kêu lên thất thanh.

Chu Bồi nghe xong liền cười một tiếng, “Muốn đàn ông sao? Nhiều nước như vậy mà?”


Chu Hề Dã không thể trả lời được câu hỏi của cậu, vòng eo thon bị cậu túm lấy va chạm rung lắc.

Chu Bồi cúi người gặm nhấm vai cô, dùng tay ôm cô thật chặt

Chu Hề Dã bị siết chặt trước ngực, chậm rãi mà nặng nề ưỡn lưng quấy rối.

Cậu đổi tiết tấu, rút gậy thịt to và dài ra khỏi miệng lỗ, sau đó ôm lấy ngực cô, ấn bụng dưới của cô xuống rồi tàn bạo đâm thẳng vào.

Côn thịt của Chu Bồi to và dài, mỗi lần cắm rễ vào đầu dương vật sẽ đều chạm sâu vào trong tâm hoa của cô.

Phần thịt mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được siết chặt lấy mắt ngựa của cậu.

Mỗi lần như vậy cậu đều lắc mông, xoay dương vật trong âm đạo của cô, cọ sát vào cổ tử cung của cô.

Chu Hề Dã chịu không nổi, tay của cô rụt lại phía sau, sờ sờ ngực của Chu Bồi, “Em đừng như vậy nữa...đừng chơi như vậy nữa, khó chịu quá...”

Chu Bồi cười ủ rũ, đặt một nụ hôn lên vai cô.

“Có phải chị đã nhân lúc em không ở đây… đi tìm đàn ông khác rồi phải không?”

Thanh âm tràn đầy dục vọng, còn mang theo chút bất mãn, “Chị gái miệng trên hùng hổ dọa người, miệng dưới cũng không khoan dung như vậy, kẹp chặt cậu nhỏ của em, thật là thoải mái....”

Gậy thịt to khỏe lúc ẩn lúc hiện giữa hai chân Chu Hề Dã, dịch âm đạo bị dương vật giã thành bọt trắng dính, thuận theo động tác chồng chất cắm gậy thịt vào của Chu Bồi, nhiễm trên lông mao của cậu.

Chu Bồi càng đụ càng nhanh, vật cứng to dài giống như đóng cọc vào ra, cậu thở hổn hển, “Chị, lần này sẽ không đổi tư thế...”

Cậu đứng thẳng người lên, hai tay ôm lấy bờ mông căng tròn, điên cuồng thúc mạnh.

Bàn tay đang nắm ga trải giường của Chu Hề Dã đột nhiên siết chặt, Chu Bồi thúc một cái thật mạnh, hai hòn bi co rúm, một dòng tinh dịch bắn ra.

Nhưng cũng không giữ lại, Chu Hề Dã phun ra như thủy triều, nước phun ra vài phần đều là tinh dịch của cậu.

Song, may là đầu dương vật của Chu Bồi vẫn bị chặn lại bên trong lỗ của cô.

Cơ thể Chu Hề Dã mềm nhũn, Chu Bồi cũng không rút ra, cùng cô lên giường, hai người thở hổn hển.

“Tưởng tướng nói với em Bắc Kinh xảy ra chuyện, muốn em quay về.”

Chu Hề Dã đã không còn hơi sức, cô gật đầu.

“Chị, làm lại một lần nữa đi...”

Chu Hề Dã tỏ vẻ muốn đẩy cậu ra, “Ngày mai còn phải đi làm sớm.” Cô mất đi lý trí, nhưng trong vô thức biết rõ Chu Bồi đã nhịn quá lâu rồi nếu làm cả một đêm thì sáng sớm mai cô nhất định sẽ không dậy nổi.

Chu Bồi vuốt ve ngực cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Được rồi… vậy em nhét vào… bên trong rất dễ chịu.”

Hai người đắp chăn, Chu Hề Dã gối trên tay Chu Bồi, ngoài mặt hai người là chị em ruột thịt, nhưng dưới chăn dương vật của Chu Bồi lại đang nhét vào trong âm đạo của Chu Hề Dã, tinh dịch thỉnh thoảng theo dương vật chảy ra.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận