Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Chu Hề Dã kéo lấy anh, ném chiếc kéo đi.
“Anh nghe tôi, cởi quần ra đi rồi cho tay vào.”
Tên ngốc nghe lời cô làm theo, tay vừa chạm vào dương vật, anh ta lập tức rên một tiếng, ngả vào lòng của Chu Hề Dã: “Chị… kỳ lạ quá… em muốn đi tiểu… nhưng không tiểu được.”
Chu Hề Dã thở dài, không thể hiểu nổi anh ta đã 30 tuổi rồi, trước đây không có ai giúp anh ta sao?
“Trước đây anh làm như thế nào?”
Tên ngốc nói: “Đợi nó tự xuống.”
Đôi mắt ngây thơ lộ rõ sự ngu ngốc nhưng không hiểu tại sao, Chu Hề Dã lại có ham muốn với anh ta.

Dù sao ở chỗ này mấy tháng rồi, vấn đề sinh lý cũng chưa giải quyết, nhưng mà… Chu Hề Dã nuốt nước miếng, cô không thể làm việc này với tên ngốc trên giường được.
Mà huống hồ, có thai ở đây lại càng phiền phức.
Vậy chỉ có thể hành vi tình dục vượt giới hạn rồi: “Anh đừng động, để tôi.”
Vừa nói, Chu Hề Dã vừa lấy chiếc quần lót vừa mới thay tối qua nhét vào miệng tên ngốc, sau đó còng tay anh ta lại, mặc quần lót của mình, cởi quần của tên ngốc ra, dương vật rất to và trắng nõn.
Cô chạm vào nó, tên ngốc bỗng rên lên, eo anh ta run rẩy.
Chu Hề Dã cưỡi lên, xuyên qua chiếc quần lót cọ xát vào dương vật của tên ngốc, vuốt ve ngực của anh ta, cô lại thở dài, trong lòng tự mắng bản thân: “Với tên ngốc mà còn nứng được, đúng là ngu ngốc mà.”
Xoa được một lúc, môi tiểu huyệt của cô mở ra, bởi vì nguyên nhân máu chảy, cọ xát được vài chút, cô lập tức lên đỉnh.
Lâu ngày không lên đỉnh, quần lót đã ướt đẫm.
Tên ngốc lúc này có xuất ra, đó là tinh dịch tích lũy gần 30 năm, phun ra như suối, vừa đặc, lại nhiều, trong lều tràn ngập mùi của anh ta.
Chu Hề Dã còn chưa kịp thưởng thưởng dư vị cao trào thì đã lập tức đứng dậy mặc quần, ngẩng đầu lên nhìn, mặt của tên ngốc đỏ, sướng tới mức trợn mắt.
Chờ anh ta ta tỉnh táo lại, Chu Hề Dã vỗ vào mặt anh ta, lấy chiếc quần lót trong miệng ra.

Tên ngốc mới thở hổn hển, hỏi cô : “Vừa nãy thoải mái quá, em muốn một lần nữa.”
Chu Hề Dã tát vào mặt anh ta một cái, tên ngốc này sau khi bị tát thì mặt như một chú con săn, lập tức nhíu mày: “Không phải chị cũng rất vui sao?”
“Thứ này không tốt, mỗi ngày chỉ được một lần thôi, không thì anh sẽ chết sớm đấy.”

Vừa nghe tới chết sớm, tên ngốc cũng không muốn nữa: “Chị buông em ra, em muốn ra ngoài, em muốn đi tìm cha.”
Vẫn còn nước mắt đọng lại trong mắt.
Chu Hề Dã đành phải buông anh ta ra, vốn dĩ cho rằng anh ta sẽ giải thích không rõ ràng, lần nào gặp Diệp Lợi Phong, ánh mắt của ông ta cũng chế giễu, tên ngốc ngồi cạnh cha, nhìn rất tự hào.
Sau khi báo cáo xong công việc, Diệp Lợi Phong mới nói: “Con trai tôi nó thích cô, khi tôi không ở đây, làm phiền cô khoan dung với nó một chút.”
Nghe hiểu rồi, chăm sóc tên ngốc đó.
Chu Hề Dã cũng không từ chối, quan hệ giữa cô và tên ngốc không tồi, như hình với bóng bảo vệ cho Chu Hề Dã, khi cô ngủ thì anh ta mở to đôi mắt sợ người khác đến gây phiền phức cho cô.
Cô tỉnh dậy thì tên ngốc quấn lấy cô một lúc, hai người quan hệ tình dục vượt giới hạn.
Khi người khác nói xấu cô, tên ngốc sẽ đánh nhau với họ.

Người đó cũng không dám dùng vũ lực, dù gì cũng là con trai của Bộ trưởng Diệp, ai dám ra tay.
Thời gian trôi qua, trong doanh trại không có ai dám nói ra lời của Chu Hề Dã.
Nhưng, tin đồn về một người phụ nữ và một kẻ ngốc đã xuất hiện.
Chu Hề Dã không quan tâm, quan tâm cũng vô ích, cô mới là người thực sự được hưởng lợi từ việc lên đỉnh.
Chuyện sau này xảy ra rất đột ngột, bộ trưởng Diệp và những người khác bị bao vây, cần một đội người đến giải cứu họ.

Chu Hề Dã cùng bảy người khác lái xe tăng hướng tới địa điểm của bộ trưởng Diệp vào ban đêm.

Vốn dĩ không mang theo tên ngốc này, nhưng tên ngốc lại lăn lộn trên mặt đất làm càn, ôm đùi Chu Hề Dã, khóc lúc như ma.
"Em không quan tâm.

Cha em đã nói chị phải chăm sóc em.

Chị đi tìm cha em, tại sao không thể đưa em đi cùng?"
Dưới sự chú ý của tất cả đồng đội, Chu Hề Dã nắm lấy cổ áo của tên ngốc lên, nói: "Đi đi đi, chúng ta cùng đi."

Nhưng đến lúc lên xe, tên ngốc lại biến mất, một lúc sau, tên ngốc leo lên xe tăng với một túi đồ.
Người khác muốn chạm vào, tên ngốc sẽ tát một cái, ôm chặt vào lòng: "Đây là bảo bối của em!"
Chu Hề Dã bọn họ không có thời gian quan tâm đến một tên ngốc, lập tức lái xe đi tới chỗ của Diệp Lợi Phong.

Mặc dù bọn Chu Hề Dã có trang bị hạng nhất, nhưng bên kia cũng có rất nhiều người, Chu Hề Dã chịu trách nhiệm tìm kiếm Diệp Lợi Phong, cô nhốt tên ngốc vào trong xe.
Ban đêm trời tối, ở đó có một cuộc chiến đang diễn ra, đạn pháo đang bay.
Chu Hề Dã bôi nhọ nằm sấp xuống bò về phía trước, sau rất nhiều nỗ lực, cô đã tìm được chỗ của Diệp lợi Phòng ở, đồng thời ra lệnh cho bọn họ bảo vệ Diệp Lợi Phong
Đồng thời, cô gửi tin nhắn cho đồng đội, đã tìm thấy bộ trưởng Diệp.
Nhưng trên đường bọn họ lại gặp phải vài binh lính đơn độc, sau một trận giao tranh, chỉ còn lại Chu Hề Dã và Diệp Lợi Phong còn sức lực đi bộ trở về.
Đi được nửa đường, lại có người tới, Chu Hề Dã thật sự không còn chút sức lực nào, lập tức để Diệp Lợi Phong đi, còn bản thân trốn sau một tảng đá, trong tay cũng có một quả lựu đạn, cứ như vậy cho bọn họ nổ tung.
Diệp Lợi Phong bước đi quá chậm, mà còn gây ra tiếng động lớn, điều này đã thu hút những kẻ thù khác, Chu Hề Dã vì để bảo vệ ông ta, bị một con dao đâm vào chân.

Diệp Lợi Phong phớt lờ cô, cứ tiếp tục chạy về phía trước.

Chu Hề Dã đẩy người đó, thuận tay ném quả lựu đạn.
Ngay lúc cô tưởng mình sắp chết thì có một đôi tay kéo cô dậy, đỡ cô rồi chạy.
Là tên ngốc.
Chu Hề Dã thật sự muốn mắng người, cậu ta là tên ngốc cái gì cũng không biết ngu ngốc, có thể làm được cái gì?
Nhưng đau quá, trên người có vết thương, không nghiêm trọng nhưng đau.
Chạy đến một nơi khuất, tên ngốc đặt cô xuống, Chu Hề Dã không còn sức lực mà tựa vào lòng anh ta.
"Đừng nói, chúng ta đợi một chút, đợi bọn chúng bị tiêu diệt hết rồi hẵng ra ngoài..."
Tên ngốc gật đầu, ôm chặt Chu Hề Dã, tay đang run rẩy.
Tình thế chiến đấu thay đổi quá nhanh, bọn họ đón được Diệp Lợi Phòng thì lập tức lái xe tăng rời đi.


Trong đầu Chu Hề Dã chửi tên ngốc đần độn, sao cậu ta lại tự mình chạy ra ngoài, vốn dĩ cô có thể chết một mình, tại sao bây giờ lại phải chết hai người?
Hơn nữa, chết cùng một tên ngốc cũng có chút xấu hổ.
Nghĩ đến đây, Chu Hề Dã lập tức ngất đi.

Cũng ngất chưa được bao lâu, lại có người đến, có tiếng súng.
Tên ngốc thấp giọng hỏi cô: "Chị, em có thể đánh bọn họ không?"
Chu Hề Dã lắc đầu.
Tên ngốc không nói gì, đám người Chu Hề Dã trốn tránh bọn họ, trong bóng tối, nghĩ thêm, tuyệt đối, đừng nhìn thấy bọn họ.
Dù sao thì nhóm người cũng đã đến.
Tên ngốc không kịp suy nghĩ gì, lập tức đứng lên, chưa kịp vùng vẫy đã bị một phát súng bắn xuyên qua người.
Anh ta ngã xuống.
Chu Hề Dã rất muốn mắng người, nhưng trong lòng lại tràn đầy hoảng sợ, nhưng tên ngốc này vẫn chưa chết, cậu ta đè chặt Chu Hề Dã dưới người mình: "Chị...!đừng nói...!bọn họ...!không phát hiện ra chị."
Dòng máu ấm nóng chảy trên mặt Chu Hề Dã.
"Bảo bối, bảo bối ở trong xe..."
Khi những người đó đi tới, Chu Hề Dã không dám lên tiếng, bọn họ lại bắn thêm mấy phát vào tên ngốc, cậu ta không động đậy, chắc chắn là chết rồi.
Dù sao trời cũng đã tối, bọn họ cũng không chú ý tới Chu Hề Dã đang bị tên ngốc ôm chặt trong tay.
Tên ngốc chết rồi.
Anh ta chết trên người Chu Hề Dã theo một cách khác.
Cô không dám cử động, khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, nghe thấy tiếng xe biến mất, cô vẫn không dám cử động.
Trong đầu tràn đầy hoang mang, Chu Hề Dã không thể tin được tên ngốc lại chết như thế này.
Trời dần sáng, tiếng ô tô lại vang lên, Chu Hề Dã muốn nhắm mắt lại nhìn vẻ mặt tên ngốc khi chết, nhưng cô không còn sức lực nữa.
Tiếng bước chân của người rất lớn, Chu Hề Dã cũng không muốn trốn nữa, chết cũng tốt, một mạng đổi một mạng.
Nhưng người đến chính là Diệp Lợi Phong.
Đêm qua khi trở về căn cứ, ông ta phát hiện con trai mình đã mất tích, ông ta tức giận muốn quay lại.

Nhưng các thế lực thì không giống nhau, họ không còn khả năng hy sinh người nữa nên không có chuyện đó.
Sáng nay tới đây, nhìn thấy tên ngốc đang ôm chặt Chu Hề Dã.

Đám người nhấc tên ngốc, Chu Hề Dã chớp chớp mắt, được đỡ ngồi dậy.

Diệp Lợi Phong chạy tới, nhìn tên ngốc đã chết, cầm khẩu súng bên cạnh chĩa vào đầu Chu Hề Dã, tay ông ta run rẩy.
Những người khác ngăn cản Diệp Lợi Phong.
Chu Hề Dã không hề sợ hãi, mặt không biểu cảm đón nhận ánh mắt của ông ta, "Ông đưa tên ngốc tới, cũng là để có người giúp ông chặn súng, ông giả vờ làm cha ở đây làm cái gì?"
Diệp Lợi Phong tiến lên lập tức muốn đá người.
Chu Hề Dã không hề nhúc nhích, người ở một bên nhanh chóng kéo bọn họ đi.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn thi thể của tên ngốc khi bị mang đi.
Đêm qua cô đã tận mắt chứng kiến cuộc đời của tên ngốc trôi qua, tên ngốc hôm qua còn vui vẻ thoải mái, hôm nay đã là người chết rồi.
Trên đường cô vô cùng bối rối, đầu óc trống rỗng.
Sau khi trở về căn cứ, cô nằm trên giường muốn ngủ, nhưng lại ngủ không ngon giấc, mọi thứ nhìn thấy đều khiến cô liên tưởng đến tên ngốc.
Một lúc sau, tiểu đoàn trưởng bước vào, ném một chiếc túi xuống đất.
“Nhìn đi, bảo bối mà tên ngốc để lại cho cô…”
Chu Hề Dã nhìn chiếc túi màu đen, chính là chiếc túi mà tên ngốc trước khi lên xe tăng đã giữ chặt, nói rằng bên trong có bảo bối, là dành cho Chu Hề Dã.
Cô đờ đẫn bước tới, nhẹ nhàng mở khóa kéo, giống như đã mở khóa quần của tên ngốc vô số lần.
Khi cô mở nó ra, toàn là bánh mì.
Chu Hề Dã đột nhiên nghĩ tới, bánh mì ngày đầu tiên tên ngốc cho cô, cô còn chưa ăn.
Nước mắt chợt trào ra, làm ướt quần áo, rơi xuống chiếc bánh mì.
“Cho nên...!cô vì tên ngốc, thay Diệp Lợi Phong bán mạng cả đời à?”
Chu Hề Dã cầm chiếc cốc trong tay, không nói gì.
Lại một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận