Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


“Tôi sẽ chỉ chọn anh ấy.”

Chu Hề Dã nói xong thì nhếch miệng nhìn anh, Lệnh Hành Chỉ mỉm cười: “Có thể là em chưa hiểu ý tôi, hỏi nhiều lần như vậy, ám chỉ nhiều lần với em như vậy, ý nghĩa cũng rất rõ ràng.”

Nói xong, anh chậm rãi kề sát mặt Chu Hề Dã, lời nói mang theo hơi thở thổi vào mặt cô: “Em chỉ có thể chọn tôi.”

Chu Hề Dã nhìn Lệnh Hành Chỉ, đột nhiêt bắt đầu cười, Lệnh Hành Chỉ đứng thẳng người lên, tay men theo mặt đến ngực Chu Hề Dã, nhào nặn, thay đổi hình dáng.

“Bí thư Lệnh, nếu như anh cảm thấy rất sướng khi cạy đi một con cờ từ nhà họ Diệp, vậy thì bây giờ tôi có thể đồng ý với anh.” Cô ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Nhưng mà chỉ là tạm thời thôi, trong căn phòng này, trên chiếc giường này, tôi có thể là của anh.”

Lệnh Hành Chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn thứ mềm mại trong tay, dường như là đã nảy sinh sự thích thú vô cùng với ngực, hai ngón tay cầm chặt hai đầu ngực.

Qua một lúc anh hỏi: “Sao em lại trung thành với nhà họ Diệp như vậy? Em sẽ vì anh ta mà trả giá bằng tính mạng sao?”

Chu Hề Dã bị anh nhào nặn đến vô cùng khô nóng, mắt nhắm lại, nhỏ giọng than thở: “Sẽ không, so với quyền lợi thì tôi yêu bản thân hơn.”

“Tại sao thích quyền lợi?”

Giữa lúc đó Lệnh Hành Chỉ nhẹ nhàng lướt qua bụng cô rồi cắm vào.

“Vì để cho người khác càng thích tôi hơn.”

Nói xong lời này thì ngón tay Lệnh Hành Chỉ đã bắt đầu kiểm tra cơ thể cô: “Em gạt tôi.”

“Tùy anh.”

Chu Hề Dã sắp không còn lý trí gì nữa rồi, khoái cảm sinh lý khiến lý trí cô tan rã.

“Tôi đã xem qua tư liệu về em, từ lúc tốt nghiệp đại học đến vị trí này của hiện tại, em rất ưu tú, cũng rất cẩn thận...!Tại sao làm quan chức?”

Môi Chu Hề Dã nhếch lên, thuận theo nhịp độ ngón tay anh kiểm tra nhả ra mấy chữ: “....Tôi thích khống chế người khác.”

Lệnh Hành Chỉ nghe xong thì bật cười: “Trái lại rất giống với ông cụ....” Anh lắc đầu: “Không, ở nơi này của em, có thể sẽ già đi nhưng không chết...”

Nhìn Chu Hề Dã lại cao trào lần nữa, Lệnh Hành Chỉ lấy khăn giấy lau sạch sẽ ngón tay, đứng ở bên giường, điện thoại trên sô pha ở xa bên kia vang lên.


Lệnh Hành Chỉ đi qua đó, cầm điện thoại lên xem: “Là Diệp Nhu Tân.”

Chu Hề Dã thở dốc, không còn sức lực, trên dưới toàn thân đều đang mềm nhũn.
Lệnh Hành Chỉ đặt điện thoại xuống, đứng ở cuối giường nhìn Chu Hề Dã, ánh mắt dịu dàng sâu xa giống như nhìn tác phẩm của mình vậy.

“Dáng vẻ bây giờ của em rất đẹp, để Diệp Nhu Tân đến xem nhé?”

Lệnh Hành Chỉ rất hài lòng, Chu Hề Dã cao trào vì anh, tức giận vì anh, bây giờ anh hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc và thân thể của cô.

Tiếp theo, anh phải chinh phục tinh thần của cô.

Thế là anh cầm điện thoại lên, tắt điện thoại, gửi số căn phòng, cúi người lấy quần áo của mình trên ghế sô pha rồi rời đi.

Lúc Diệp Nhu Tân bước vào thì nhìn thấy hai tay Chu Hề Dã bị trói, toàn thân cô đều ửng hồng, đối với bộ dáng này của cô nhưng anh ta không có một chút lung lay, giúp cô cởi cà vạt ra, cầm cà vạt lên tỉ mỉ xem: “Là....của Lệnh Hành Chỉ?”

Chu Hề Dã ngồi dậy, dùng chăn quấn quanh thân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!”

Diệp Nhu Tân ném bỏ cà vạt, quay người đi tới sô pha ngồi xuống, trên bàn trà nhỏ có một bình rượu mà anh ta mang tới, rót ra hai ly, mỗi người một ly.

“Chuyện của anh ta chúng ta để sau, cô có thể giải thích một chút chuyện của cha tôi và cô không?” Ánh mắt của Diệp Nhu Tân liếc chi phiếu trên bàn trà nhỏ, lắc lắc ly rượu trong tay.

Chu Hề Dã từ trên giường bước xuống, trong miệng còn có mùi tinh dịch của đêm qua khiến cô cảm thấy buồn nôn, cầm lấy đồ lót bên cạnh mặc lên, trần truồng chạy vào nhà vệ sinh, một lúc thì âm thanh đánh răng truyền ra từ bên trong, sau đó là tiếng nước.

Chu Hề Dã quấn khăn tắm đi ra, đầu tóc vẫn còn đang ướt, cô đi đến sô pha ngồi xuống, cầm ly rượu lên uống cạn, nhìn thấy tờ chi phiếu thì vội vàng cầm lên cất đi.

“Tôi đang đợi lời giải thích của cô.”

Diệp Nhu Tân quay sang nhìn Chu Hề Dã, cô nhún vai: “Thì giống như anh nhìn thấy đó, cha của anh đã đắc tội với tôi, bị tôi mắng cho một trận.”

Chu Hề Dã lại rót thêm một ly rượu cho mình, chửi rủa một câu: “Tên đàn ông già lẳng lơ Lệnh Hành Chỉ, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

“Vậy tại sao lại phải là hôm nay?”

Chu Hề Dã lắc đầu: “Không phải hôm nay, là lúc trước khi tôi chưa lấy được thứ đồ mà tôi muốn, tôi không thể làm như vậy.” Cô nói một cách dứt khoát: “Nếu như hôm nay anh ở buổi tiệc Trung thu nói ra chuyện cha anh ngầm biển thủ tài sản quốc gia và lạm dụng chức quyền, tôi dám nói chẳng mảy may ảnh hưởng gì đến cha anh, ông ta còn sẽ dùng thân phận người vô tính của anh để tống anh vào bệnh viện tâm thần, nếu như anh còn không nghe lời thì sẽ trực tiếp thủ tiêu anh.”


Diệp Nhu Tân nghiêm túc nhìn cô.

“Tôi là đang cứu anh, cũng là giữ thể diện cho cha anh.

Anh biết là điều kiêng kị nhất lớn nhất của ông ta ở vị trí này chính là vấn đề mặt mũi, anh làm xấu mặt trước mặt mọi người, ông ta sẽ không bỏ qua cho anh, hơn nữa con trai ông ta nhiều như vậy, con riêng bên ngoài nhiều như vậy mà còn sợ thiếu một đứa con trai sao?”

Chu Hề Dã bỏ ly rượu xuống, đứng dậy: “Vị trí chủ tịch chỉ có một, mà ông ta có năm đứa con trai, chết một người cũng không sao.”

Diệp Nhu Tân nhìn dáng vẻ nghiêm túc thành thật của cô, mỉm cười nói: “Cô luôn rất biết cách thay đổi chủ đề, rõ ràng là cô đang sợ đánh mất chỗ dựa vững chắc này.”

“Lúc không có ông ta, tôi cũng có thể sống tốt.”

Diệp Nhu Tân than thở, đứng dậy ôm lấy Chu Hề Dã, nhắm mắt lại, tinh thần vô cùng thoải mái: “Tôi thật sự rất ghét ôm nhau với người khác… Đoạn thời gian này, tôi phải đi nước ngoài, tránh ông ta một thời gian, Diệp Lợi Phong chắc chắn sẽ tán thưởng cô....” Anh ta vỗ vỗ lưng cô, giữ vai cô rồi đứng thẳng người lên: “Tôi phải đi Havana, mang vài người đàn ông hoang dã đến cho em, bù đắp cho sự tiếc nuối khi làm một người bạn gái hữu danh vô thực của tôi.”

Chu Hề Dã mỉm cười: “Tôi lại không muốn chết ở trên người của đàn ông.”

Diệp Nhu Tân rút tay lại, nhét vào túi: “Đáng tiếc, nếu như tôi không phải là người vô tính, chắc chắn mỗi ngày tôi đều sẽ ngủ với cô, dương vật sẽ không rời khỏi âm hộ của cô.”

Chu Hề Dã trợn trắng mắt: “Con người anh rất đáng sợ, không có trái tim, nhưng dương vật vẫn biết cương lên, miệng vẫn biết nói chuyện tục tĩu.”

Diệp Nhu Tân bật cười ha ha: “Lúc nãy tôi đã gọi quần áo cho cô rồi, đi trước đi.”
Chu Hề Dã từ trong phòng bước ra, Diệp Lợi Phong đang nói chuyện giữa đám đông nhìn thấy cô, đưa mắt ra hiệu cho cô, Chu Hề Dã đi đến nơi khuất đợi anh ta.

Không bao lâu thì Diệp Lợi Phong tự mình đến: “Cảm ơn sự giải vây ngày hôm nay của cô, tôi đã sinh ra hai tên ngu đần, một tên không có não thì thôi đi, tên còn lại vậy mà lại muốn cha nó chết.” Anh ta thở dài một hơi: “Sớm biết như vậy thì lúc sinh ra đã bóp chết bọn nó, cho bọn nó đãi ngộ xuất thân, đứa thì là phế vật, đứa thì vong ân bội nghĩa....”

Chu Hề Dã đứng bên cạnh im lặng nghe lời chửi rửa của anh ta, mãi đến khi Diệp Lợi Phong hỏi cô: “Thằng nhóc nhà họ Lệnh có phải là lại đi tìm cô không?” Chu Hề Dã mới gật đầu: “Ừm.”

Ánh mắt Diệp Lợi Phong đánh giá Chu Hề Dã một chút, trong nụ cười mang theo sự thô tục: “Cô trông như thế này, anh ta không thích cô mới lạ....”

Chu Hề Dã cúi đầu, trong lòng có mắng chửi khó nghe như thế nào thì trên mặt cũng phải kìm nén.

“Cái chết của Thôi Hạo Nhiên chắc chắn có liên quan đến Lệnh Hành Chỉ.” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện này: “Thực sự không biết là trong hồ lô anh ta bán thuốc gì, Môn Đầu Câu vốn dĩ rất thân thiết với nhà họ Lệnh, Lệnh Hành Chỉ làm như vậy, ngược lại lại cảm thấy hơi kì lạ, giống như là thanh lý môn hộ hơn.”

Diệp Lợi Phong lắc đầu: “Đây là nội chiến giữa hai cha con bọn họ, không cần chúng ta thêm dầu vào lửa, bọn chúng sẽ tự chém giết lẫn nhau, cứ đợi tiếp đi.”


Chu Hề Dã không nói chuyện, Diệp Lợi Phong rời đi, cô dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào đôi giày của nhân viên phục vụ.

“Cô ơi, cô muốn uống một ly không?”

Chu Hề Dã vẫn chưa trả lời thì người đàn ông ở bên cạnh đột nhiên nói một câu: “Cô có muốn hút thuốc cùng tôi không?”

Cô vui vẻ gật đầu, cầm ly rượu rồi đi ra ngoài hút thuốc với người đàn ông xa lạ.

Ở khu vực hút thuốc rất nhiều người, người đàn ông xa lạ châm một điếu thuốc cho cô, hai người bắt đầu giao tiếp.

Nói đến cuối cùng, Chu Hề Dã đã hiểu được ý người đàn ông đến đây là tìm bạn tình, Chu Hề Dã cảm thấy không có hứng thú, Chu Bồi không dễ đối phó, huống chi là bây giờ còn phải đối phó với Lệnh Hành Chỉ không chơi sẽ không làm tình.

Bỏ lại người đàn ông, Chu Hề Dã rời khỏi bữa tiệc.

Người cũng rời khỏi như vậy còn có Lệnh Hành Chỉ.

Anh trở về nhà ở của mình, vừa đến trên lầu, đèn sáng lên thì thấy một người gầy gò đang co rúm người trước cửa.

Ngụy Lạc Thần đợi anh rất lâu, ngẩng đầu thấy Lệnh Hành Chỉ thì vội vàng đứng dậy.

“Có việc gì?”

Ngụy Lạc Thần đánh giá anh một lúc, xác định không phải là từ trên người phụ nữ nào bò xuống mới nói: “Mở cửa, em muốn vào.”

Khu nhà này là địa bàn của một mình Lệnh Hành Chỉ, anh không thích bất kỳ ai đến.

“Chúng ta về nhà nói chuyện.” Nói xong thì xoay người muốn đi ra, Ngụy Lạc Thần giẫm giày cao gót đùng đùng chạy tới kéo tay Lệnh Hành Chỉ lại: “Không được, em muốn vào trong xem.”

Lệnh Hành Chỉ nghiêng người: “Xem cái gì?”

“Xem cái gì mà em không được xem.”

Lệnh Hành Chỉ cảm thấy rất buồn chán, bản thân kết hôn không đồng nghĩa với việc là sẽ nhường hết toàn bộ không gian riêng tư cho một nửa kia, anh hất tay Ngụy Lạc Thần ra rồi đi về phía cửa thang máy: “Anh ở trong xe đợi em.”

Qua một lúc lâu, lâu đến mức lúc Lệnh Hành Chỉ tưởng rằng Ngụy Lạc Thần sẽ không xuống thì cô ta đã xuống rồi, mở cửa xe ra ngồi vào.

Hai người không có gì để nói, cả đoạn đường đến nhà đều trầm mặc.

Vừa vào nhà, vẫn chưa kịp thay giày thì Ngụy Lạc Thần đã vứt bỏ túi của mình, chặn Lệnh Hành Chỉ ở cửa: “Mấy ngày này anh đều ở khu nhà của anh sao?”

“Ừm, đúng vậy.”


Ánh mắt Ngụy Lạc Thần cảnh giác nhìn anh: “Có ngủ với người phụ nữ khác không?”

Lệnh Hành Chỉ cau mày: “Không có.”

Đầu lưỡi Ngụy Lạc Thần đảo qua lại mấy lần trong khoang miệng: “Em không tin” Cô ta nói xong thì ngồi xổm xuống kéo quần Lệnh Hành Chỉ ra, kéo quần lót của anh xuống, Ngụy Lạc Thần ngửi dương vật của anh.

“Có người phụ nữ đã dùng miệng cho anh, là ai?”

Lúc Lệnh Hành Chỉ đang muốn kéo quần lên thì đột nhiên một giọng nói hoảng hốt quấy rầy bọn họ: “Xin lỗi....!xin lỗi...!Bí thư, phu nhân, tôi không phải cố ý đâu....”

Đúng vậy, người hầu tưởng rằng bản thân nhìn thấy cảnh tượng phu nhân đang quan hệ bằng miệng cho bí thư.

Sau khi Ngụy Lạc Thần liếc một cái thì đứng dậy, tay nắm chặt dương vậtcủa anh: “Dương vật này chỉ có thể là của em, là ai đã dùng miệng cho anh?”

“Không có ai cả.”

“Không có ai? Lệnh Hành Chỉ, dương vật của anh không có mùi hương sau khi tắm, cũng không mùi khai sau khi đi tiểu, lông trên nó có mùi tinh dịch của anh, anh nói anh không có?”

Lệnh Hành Chỉ kéo quần lên đi về phía trước, Ngụy Lạc Thần lớn giọng gọi anh lại: “Em không đủ để anh giải trí sao, còn đi tìm người phụ nữ khác?”

“Nếu như anh đi tìm phụ nữ, anh sẽ nói với em, giống như lần trước anh bị cưỡng ép vậy, lúc kết hôn anh đã từng nói là hai gia tộc chúng ta rất chú ý chặt chẽ, có gì trao đổi cần thiết sẽ liên hệ với em, anh cho em trở thành bạn đời hợp tác thân mật thì sẽ không gạt em...”

Ngụy Lạc Thần nghe tới đây thì mắt đỏ lên, giậm chân mắng: “Lệnh Hành Chỉ đồ khốn nhà anh, dương vật của anh đã dính nước bọt của người phụ nữ khác, trở về còn nói với em có gì cần thiết sẽ liên lạc...”

Lệnh Hành Chỉ hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, cắt ngang lời cô ta: “Đúng, anh đã cho người phụ nữ khác dùng miệng cho anh rồi, không chỉ dùng miệng mà sau đó anh còn chơi cô ta.

Em chưa từng nghĩ qua tại sao anh cho người khác ngậm dương vật lẳng lơ của anh mà không bằng lòng cho em ngậm sao?”

Ngụy Lạc Thần rơi nước mắt: “Là bởi vì anh là đồ không biết xấu hổ, súc vật!”

Lệnh Hành Chỉ quen thói bật cười: “Đúng vậy, không phải em yêu anh sao?”

Ngụy Lạc Thần rất tuyệt vọng, anh sẽ dùng tình yêu của cô ta trở thành vũ khí nhưng cô ta lại không có cách nào khác.

“Tại sao chúng ta lại trở thành như vậy.....” Ngụy Lạc Thần dần dần ngồi xổm xuống, đau khổ bật khóc.

Lệnh Hành Chỉ không hề xúc động trước hành động của cô ta, mà ngược lại lời nói ra như một con dao hung hăng đâm vào tim cô ta: “Nếu không phải em đụng vào thứ không nên đụng tới, tham gia vào buổi tiệc không nên tham gia, có lẽ con của chúng ta có thể đi học mẫu giáo rồi, không phải sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận