Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Chu Hề Dã há miệng định cắn vào tay của người kia thì một giọng nói cùng với mùi hương quen thuộc thổi nhẹ qua bên tai.

"Là tôi."

Cửa đã đóng, Lệnh Hành Chỉ thả Chu Hề Dã ra.

"Bang - " Một tiếng vang lên, đèn bật sáng.

Chu Hề Dã lui về phía sau mấy bước, nhíu đôi chân mày nhìn Lệnh Hành Chỉ đang cầm tờ séc của cô hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Lệnh Hành Chỉ không để ý đến câu hỏi của cô mà cầm tờ séc lên nhìn, mặt trên viết tên ngân hàng Bao Thương, anh cười khẩy một cái mới ngẩng đầu nhìn cô: "Diệp Cảnh Hoài thật là hào phóng, cho em đến một ngàn vạn."

Chu Hề Dã xoay người đi đến sô pha ngồi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy hết sức hở hang, càng làm tôn lên vóc dáng của cô.

Lệnh Hành Chỉ bình tĩnh nhìn cô, yết hầu lay chuyển, sau vài giây anh khẽ cười một tiếng: "Em cố ý à? Diệp Nhu Tân định làm gì đấy?"

"Bí thư Lệnh thật thông minh, chuyện gì cũng có thể đoán được."

Lệnh Hành Chỉ đi tới ghế sô pha phía đối diện Chu Hề Dã, ngồi xuống đặt tấm séc lên trên bàn trà: "Đơn giản thôi, em không kinh ngạc khi tôi biết ai là người đã đưa tấm séc cho em...!Em lập tức kết với nhân viên phục vụ mở camera, cố ý diễn màn kịch cãi vã cùng với Diệp Cảnh Hoài, đúng chứ?"

Chu Hề Dã nhìn tới một khay dâu tây ở trên bàn trà thì lập tức vươn người lấy một quả đưa vào miệng cắn môt miếng, suy nghĩ của cô cũng không đặt trên người Lệnh Hành Chỉ.

Thấy cô không trả lời câu hỏi của mình, Lệnh Hành Chỉ cũng không thèm đặt câu hỏi nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.

Màn đêm bên ngoài tối đen giúp cho tấm kính phản chiếu toàn bộ mọi thứ trong căn phòng.

Dây tây rất ngọt, Chu Hề Dã ăn xong một quả, trên ngón tay đã dích nước và màu của trái dây tây, cô nhịn xuống cảm giác muốn liếm chúng đi, quay đầu nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ đang đứng bên cửa sổ.

Hai người đối diện nhau nhờ hình ảnh phản chiếu từ tấm kính thủy tinh: "Tắt đèn đi."

Trong câu nói mang ý ra lệnh đó, Chu Hề Dã lại có thể nghe thấy được một chút khẩn cầu, thậm chí cô còn cho rằng đây là ảo giác của mình.

Cô đứng lên đi tắt đèn.

Bóng tối ngoài cửa sổ tràn vào trong căn phòng, thực ra bầu trời cũng không quá tối, ở phía xa xa còn có những ánh mây mang sắc đỏ hồng.


Hoàng hôn có đèn, gió đêm có sương.

Rất nhanh Chu Hề Dã đã thích nghi được với căn phòng tối đen, cô nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ đang đứng bên cửa sổ nhờ vào chút tia sáng còn sót lại nơi cuối chân trời.

Có lẽ do cửa sổ quá lớn hoặc có lẽ là cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ quá sức mênh mông, mang đến cho cô cảm giác Lệnh Hành Chỉ đứng ở đó rất cô độc, sự yên tĩnh tiêu điều xác xơ phủ lên khắp người anh.

Tấm lưng thẳng tắp như một ngọn núi chẳng hề dao động, đôi mắt đen tựa vực sâu thăm thẳm đang nhìn về phía chân trời xa xăm ngoài cửa sổ.

"Tôi nghĩ rằng em lén tới tìm tôi có nghĩa rằng em là người của tôi."

Anh quay người lại nhìn Chu Hề Dã: "Diệp Nhu Tân cử người đi giám sát em...!Hay là hai người thật sự yêu nhau?"

Chu Hề Dã cong khóe miệng: "Bí thư Lệnh lại có thể tin vào tình yêu sao?" Đôi tay khoanh lại trước ngực, mái tóc đen xõa xuống bên tai, trong đôi mắt nhìn về phía Lệnh Hành Chỉ có vài phần trêu chọc.

Lệnh Hành Chỉ xoay người nheo đôi mắt lại, ánh mắt mang theo một chút cân nhắc lại thêm một chút tìm tòi nghiên cứu, sau đó chậm rãi đi về phía cô, tùy ý nâng tay cởi bỏ chiếc cà vạt đeo trước ngực, thờ ơ nói: "Nếu em đã không thừa nhận chuyện hai người..."

Anh đứng trước mặt Chu Hề Dã, pháo hoa đã nở rộ bên ngoài cửa sổ phía sau lưng ngay một giây trước khi anh cúi người cắn xuống lỗ tai cô.

Pháo hoa nở rộ như ngàn bông hoa giữa đêm gió đông, lúc tan ra càng như mưa sao trên trời.

"...!Vậy thì là do anh ta chơi em rất thoải mái."

Chu Hề Dã không kịp phản ứng lại, hai tay cô đã bị nắm chặt kéo lên trên đỉnh đầu, bị cà vạt cột chặt lại.

Giây tiếp theo cô nằm ngã trên sô pha, Lệnh Hành Chỉ cởi áo khoác cùng với hàng nút trên chiếc áo sơ mi trước ngực, nhìn chăm chú xuống Chu Hề Dã trong khi động tác kéo tay áo vẫn không nhanh không chậm.

Lệnh Hành Chỉ nhìn thấy sắc mặt Chu Hề Dã chuyển từ kinh ngạc sang bình tĩnh, ý cười trên miệng càng đậm hơn.

"Anh muốn làm gì?"

Lệnh Hành Chỉ bước vài bước về phía cô, Chu Hề Dã nhấc chân muốn đã anh nhưng cổ chân đã bị một tay của Lệnh Hành Chỉ bắt được, sau đó anh cởi giày giúp cô, phần eo cúi xuống cởi nốt chiếc giày cao gót bên chân còn lại.

Ngay sau đó anh dang một chân ra ngồi lên trên người Chu Hề Dã.

"Làm gì à? Dĩ nhiên là làm tình rồi."

Nói xong, anh vươn tay kéo phần váy ở trên ngực Chu Hề Dã xuống, bộ ngực mềm mại của Chu Hề Dã lập tức nảy ra.


Một tay Lệnh Hành Chỉ xoa nắn vuốt ve rồi cúi xuống cắn lấy núm vú.

Chu Hề Dã bị anh cắn vội hít lấy một ngụm khí lạnh, Lệnh Hành Chỉ nghe thấy lập tức cười thành tiếng, anh dùng đầu lưỡi cuốn một vòng quanh núm vú rồi mút thật mạnh.

Chu Hề Dã cong lưng lên theo bản năng muốn anh ăn nhiều thêm một chút.

Lệnh Hành Chỉ nhả một bên ra để ngậm lấy bên còn lại.

Tiếng pháo hoa kết thúc, trong căn phòng tràn ngập tiếng nước miếng đang mút vú.

Qua một hồi lâu, Lệnh Hành Chỉ mới ngẩng đầu lên, trên ngực Chu Hề Dã lúc này đều là nước miếng của anh.

Mềm mại thơm ngát là lời đánh giá chưa hề được nói ra của Lệnh Hành Chỉ đối với bộ ngực của Chu Hề Dã.

"Làm tình cùng anh không thành vấn đề đối với tôi, có điều..." Chu Hề Dã cố ý làm ra vẻ khó xử: "Cho dù vợ anh không ngại nhưng mà em họ anh phải làm sao bây giờ?"

Lệnh Hành Chỉ nhìn thoáng qua Chu Hề Dã rồi vươn tay kéo khóa quần xuống để thả dương vật thô to của mình ra, dương vật tiến về phía trước ấn lên trên bộ ngực của Chu Hề Dã.

Quy đầu chảy ra chút chất lỏng hòa làm một với chỗ nước bọt vốn đang nằm trên ngực của cô, khó có thể phân biệt được hai thứ đó.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho dương vật của Lệnh Hành Chỉ căng lớn ra thêm vài phần, anh thở gấp một hơi, sau đó nở nụ cười nhìn Chu Hề Dã.

"Vào lúc em mắng Diệp Cảnh Hoài, tôi lập tức cứng."

Nói xong anh chậm rãi di chuyển, đặt dương vật lên miệng Chu Hề Dã, quy đầu cọ sát vào bờ môi cô, trong mắt tràn ngập dục vọng.

Chu Hề Dã nghiêng đầu khiến cho quy đầu vẽ lên trên gò má cô một vệt nước.

"Sợ là bí thư Lệnh đã quên em họ mình rồi, không phải anh yêu cô ấy lắm sao?"

Lệnh Hành Chỉ bóp lấy hai má Chu Hề Dã bắt cô quay đầu lại: "Chơi miệng của em thì cũng không tính là làm tình đâu."

Trong mắt Chu Hề Dã bốc lên lửa giận, nhưng Lệnh Hành Chỉ không phải quân tử, anh không đánh con gái nhưng sẽ dùng quan hệ bằng miệng cùng lời nói để công kích và làm nhục nhân cách của cô.


Bóp lấy miệng cô xong Lệnh Hành Chỉ lập tức cắm dương vật của mình vào bên trong khoang miệng cô.

Phần lông mọc giữa hai chân anh rất rậm rạp, Chu Hề Dã từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở mang theo mùi tanh của đàn ông ập vào mặt.

"Dùng đầu lưỡi liếm quy đầu đi."

Chu Hề Dã không làm, vốn dĩ dương vật của Lệnh Hành Chỉ không vào sâu, lúc này tinh trùng lại bay lên não, anh vô cùng chán ghét chuyện Chu Hề Dã làm chuyện phản bội mình, kể cả việc không nghe lời.

Ngay sau đó anh hung hăng đẩy dương vật cắm vào sâu trong miêng, Chu Hề Dã lập tức mở mắt ra, cô không thể thở nổi.

Lệnh Hành Chỉ lại kéo dương vật lùi ra sau lại nói lần nữa: "Liếm dương vật đi."

Chu Hề Dã chỉ có thể nghe lời, cô sẽ dừng lại khi nào xong, vì vậy đầu lưỡi trắng mịn đảo quanh quy đầu của anh.

Dương vật của Lệnh Hành Chỉ hơi cong, phần đỉnh giống như một chiếc móc câu khiến cho cô liếm được vài cái thì không muốn ăn nữa, cô áp đầu lưỡi lên phần thân dùng sức nuốt đến mức hai gò má hóp lại, vang lên âm thanh xì xụp.

Anh nhìn bờ môi đỏ mọng của Chu Hề Dã kề sát lên dương vật của anh mà liếm hôn rồi nuốt vào nhả ra, dục vọng trong mắt càng trở nên nồng đậm hơn.

Vì vậy, đôi tay anh giữ lấy phần gáy cô, đẩy nhanh tốc độ nhả ra nuốt vào của cô, giống như khi chơi âm đạo vậy, để cho dương vật ra ra vào vào bên trong khoang miệng ấm áp của Chu Hề Dã, nhanh chóng co rút.

Chu Hề Dã bị Lệnh Hành Chỉ cắm cho trào nước miếng ra ngoài, anh không cho vào hết nhưng mà tốc độ lại rất nhanh cũng dùng lực rất mạnh.

Vì để anh nhanh chóng bắn ra, Chu Hề Dã dùng sức nuốt vào cây gậy to lớn kia, vội đẩy vào trong cổ họng mình rồi sau đó hút mạnh một hơi.

Quả nhiên, khi Lệnh Hành Chỉ đang sung sướng đột nhiên bị cô mút mạnh một cái khiến cho cửa xuất tinh mở rộng ra, bắn vào trong miệng cô.

Chu Hề Dã nhả dương vật của anh ra, nuốt hết mọi thứ trong miệng, đôi mắt ửng đỏ.

Lệnh Hành Chỉ rêu lên một tiếng, thở hổn hển nhìn dáng vẻ uất ức của Chu Hề Dã, lần đầu tiên anh nở một nụ cười trấn an cô.

Dùng tay vỗ nhẹ lên mặt cô rồi vươn tay rút ra vài tờ giấy, giúp cô lau nước bọt và tinh dịch bị trào ra.

"Đủ rồi chứ?"

Lệnh Hành Chỉ cẩn thật lau hết gương mặt cô, bàn tay lại bắt đầu xoa nắn bộ ngực kia, lực từ bàn tay càng mạnh mẽ, thành thạo xoa nắn cho bầu ngực càng gợi tình thêm.

Chu Hề Dã nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt sung sướng từ trong cuống họng.

Vốn dĩ chỉ muốn vén chiếc váy của cô lên nhưng chiếc váy tôn dáng này có hơi chật, Lệnh Hành Chỉ lập tức cởi khóa kéo ra, ôm Chu Hề Dã chỉ còn mặc đồ lót lên trên giường.

Trên tay quét qua tiểu huyệt của cô một cái, nó đã ướt đẫm.


Sau đó, Lệnh Hành Chỉ hung hăng xé chiếc quần lót kia ra, Chu Hề Dã nhấc chân đá qua.

Lần này Lệnh Hành Chỉ bị đá trúng, cơ thể bị ngã sang một bên, Chu Hề Dã nhân cơ hội này cưỡi lên trên người anh.

Lệnh Hành Chỉ không giãy dụa trong khi bàn tay của Chu Hề Dã đã bóp lên trên cổ anh nói: "Anh còn dám đụng đến tôi, tôi sẽ bóp chết anh."

Nghe được lời này khiến Lệnh Hành Chỉ cười lớn, tâm trạng dường như rất tốt, nắm lấy eo Chu Hề Dã xoay người cô lại, thuận lợi giữ chặt lấy chân cô.

"Đến mà không đáp lại thì đúng là bất lịch sự."

Nói xong anh vùi cả đầu vào giữa hai chân Chu Hề Dã, miệng há to ngậm lấy tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi nhanh chóng co rút mở ra cánh hoa khiến cho dòng nước càng chảy ra nhiều hơn.

Anh hút một hơi thật sâu làm cho tiếng rên của Chu Hề Dã càng lớn hơn nữa, bàn chân cô dẫm lên trên lưng Lệnh Hành Chỉ, cong người lên.

Đầu lưỡi Lệnh Hành Chỉ còn đang cử động nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Hề Dã, giống hệt như cá sấu đang đi săn ở trong nước, ngoại trừ dục vọng ở trong mắt thì chính là sự hưng phấn khi nhìn thấy kẻ địch.

Chỉ trong thoáng chốc, Chu Hề Dã đã lên đỉnh.

Chân kẹp lấy đầu của Lệnh Hành Chỉ, cả người không ngừng co giật.

Lệnh Hành Chỉ từ từ nhắm hai mắt lại, há miệng hứng lấy dòng nước tuôn ra rồi lại ngửi vào hương vị của cô.

Chờ khi Chu Hề Dã hoàn toàn bình tĩnh lại thì mới buông lỏng chân ra, mở rộng ở trên giường.

Lệnh Hành Chỉ không ngẩng đầu ngay lập tức mà hôn từ tiểu huyệt của cô sang tới bờ mông, bắp đùi, sau đó lại cán mạnh vào một bên đùi cô.

Lệnh Hành Chỉ ngẩng đầu, bên khóe miệng và trên chóp mũi đều dính nước của Chu Hề Dã.

"Tôi rất thích mùi vị của em."

Anh nói xong thì đứng dậy đắp tấm chăn lên trên người Chu Hề Dã, đi tới chỗ tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng lạnh như băng, ngẩng đầu uống.

"Súc sinh."

Chu Hề Dã mắng một câu.

Lệnh Hành Chỉ nghe thấy lời này của cô, nhếch miệng cười nói: "Sau đó thì sao?" Anh ngồi xuống bên mép giường vươn tay sờ lên gò má ửng đỏ của cô: "Cho em một cơ hội cuối cùng, giữa Diệp Lợi Phong và tôi, em chỉ có thể chọn một người."

"Dựa vào cái gì mà muốn tôi chọn anh?"

"Tôi dùng miệng cũng có thể khiến em lên đỉnh, một người vô tình như Diệp Nhu Tân sao có thể thỏa mãn em?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận