Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Trên tàu điện ngầm, người vừa tan tầm nhàm chán mở Douyin ra, cùng một lúc hiện lên video giống nhau, trong nháy mắt bình luận và sự chú ý giống như núi lửa bộc phát.

“Quan thương cấu kết, mưu hại bách tính, thật là chuyện bình thường, vừa qua dịch bệnh mà mọi người đã quên rồi?”

“Trời ạ, không có ai quản sao? Chính phủ Môn Đầu Câu ở dưới chân thiên tử, trắng trợn giết người, còn có vương pháp hay không.”

“Phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác? Có phải trả tiền quá ít, không hài lòng không?

“Quá nhiều hộ gia đình ở Bắc Kinh bị phá bỏ và dời đi, không chừng sẽ tốn một hai trăm triệu?”

“...”

Theo thanh tiến độ video trong điện thoại di động đi đến cuối cùng, nút tạm dừng cực lớn xuất hiện trên màn hình, Chu Hề Dã thu hồi điện thoại.

“Tổng giám đốc Thôi, thị trưởng đã xem đoạn video này, ông ấy nói cuộc gặp với anh...!có thể còn cần suy nghĩ một chút.”

Thôi Hạo Nhiên xoa mặt một cái, anh ta không ngờ video này có thể tiết lộ ra ngoài: “Chủ nhiệm Chu, chuyện này dễ xử lý, cô tin tôi, công ty chúng tôi chưa từng thấy qua sóng to gió lớn gì, chút chuyện này còn có thể phá hỏng việc làm ăn của chúng ta sao?”

Chu Hề Dã thở dài, biểu cảm tiếc hận trên mặt cô: “Không phải tôi có thể quyết định, anh xem, chúng tôi cũng tới sân golf, thị trưởng ngồi ở trên xe thấy đoạn video này, nói mình có việc đi trước, ông ấy không muốn gặp anh, tôi cũng không thể trói ông ấy lại đây gặp anh.”

Thôi Hạo Nhiên tựa vào sô pha, tay đặt trên lưng sô pha, nhìn chằm chằm ly thủy tinh trên bàn trà.

Thái độ thay đổi của chủ nhiệm Chu là điều anh ta không hề muốn, vốn cảm thấy Chu Hề Dã là một khúc xương khó gặm, kết quả cô lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, bày tỏ rằng cô đã bỏ mặc anh ta, nói một đống, thái độ chuyển biến 180 độ, nói cho anh ta biết đã lên thời gian gặp mặt với thị trưởng, địa điểm là sân golf mà anh ta nói.

Thôi Hạo Nhiên nghe xong thì tinh thần sảng khoái, ngay cả trợ lý cũng nói: “Chủ nhiệm Chu tốt xấu gì cũng phải lăn lộn ở Bắc Kinh, phỏng chừng cô ấy biết sự lợi hại của ngài, nếu không cũng không thể đối xử tốt với chúng tôi như vậy.”

Lúc ấy Thôi Hạo Nhiên nghĩ như thế nào?

Gã to con sau lưng anh mới là một nhân vật lợi hại, anh ta vừa lên tiếng, bất động sản cả nước đều phải run rẩy.

Nhưng chuyển biến quá nhanh.

“Tổng giám đốc Thôi, tôi biết chắc chắn anh đã trải qua mọi chuyện, không bằng như vậy, anh xử lý việc riêng của anh trước, tôi ở trước mặt thị trưởng nói mấy lời hay ho?”

Chu Hề Dã cười khiêm tốn: “Hòa khí sinh tài, đúng không?”

Vẻ mặt Thôi Hạo Nhiên cũng trầm tĩnh lại: “Được, làm phiền cô.”

Thôi Hạo Nhiên và Chu Hề Dã cùng rời khỏi sân golf, Chu Hề Dã tự mình lái xe, xe quẹo vào trước một căn biệt thự, một người đi ra từ bên trong, mở cửa xe lên xe của cô.


Lệnh Hành Chỉ vừa thắt dây an toàn xong, xe bắt đầu chạy.

Còn chưa mở miệng nói chuyện, điện thoại của Chu Hề Dã sáng lên: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại trước.”

Là Chu Bồi gọi tới.

Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Chu Hề Dã nhíu mày: “Được, vậy em chú ý an toàn.”

Cúp điện thoại, Chu Hề Dã mở miệng trực tiếp hỏi: “Chuyện video, là anh sắp xếp?”

Lệnh Hành Chỉ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước: “Không phải là tôi đã nói anh ta dính chuyện, sao em còn giới thiệu lão Hà qua?”

Lão Hà chính là thị trưởng thành phố Tương Đàm.

Chu Hề Dã nở nụ cười: “Bí thư Lệnh, cho dù anh ta không liên lạc với lão Hà từ đường dây này của tôi, cũng sẽ liên lạc với lão Hà qua phương thức khác, huống chi tôi còn phụ trách giật dây.”

Lệnh Hành Chỉ hừ một tiếng, khóe miệng giật giật, không nói chuyện, điều chỉnh góc độ ghế ngồi, miễn cưỡng tựa vào lưng ghế.

“Tôi thấy lời bàn tán của dân chúng khen chê không đồng nhất, phần lớn đều là mắng chính phủ Môn Đầu Câu”, Chu Hề Dã nhìn Lệnh Hành Chỉ từ trong gương phản quang, chỉ thấy anh cười chế giễu: “Vốn nên mắng.”

“Vậy tiếp theo...”

Lệnh Hành Chỉ cắt ngang lời Chu Hề Dã: “Chuyện này sau này không liên quan gì đến em, đi theo trình tự bình thường.”

“Mâu thuẫn giữa hộ phá dỡ và nhà đầu tư vẫn luôn có, muốn lật ngược tình thế chỉ là hướng dư luận, anh là muốn cho bọn họ một bài học?”

Gặp đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại.

Tay Lệnh Hành Chỉ đột nhiên khoác lên vai Chu Hề Dã, rút ra một sợi tóc quấn quanh tay: “Chủ nhiệm Chu, vì sao tôi giúp em, trong lòng em hẳn là biết rõ, chuyện tiếp theo, một chủ nhiệm như em không thể quan tâm.”

Chu Hề Dã nghiêng đầu nhìn Lệnh Hành Chỉ, vẻ ngoài không tệ, là một thiếu niên tuấn tú trong miệng cha mẹ, là ngọc thụ lâm phong trong miệng bọn họ, là ông chú đẹp trai trong miệng bọn trẻ.

“Bí thư Lệnh đều đối xử như vậy với tất cả nữ cấp dưới sao?”

Lệnh Hành Chỉ rút tay về, nhìn thoáng qua đèn xanh, xe chuyển động: “Qua đường, tìm một chỗ có thể đỗ xe.”

“Bí thư Lệnh đi đâu, tôi tiễn anh.”

Hồi lâu không có tiếng trả lời, Chu Hề Dã nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, Lệnh Hành Chỉ nhắm hai mắt tựa vào lưng ghế.


Sau khi ra lệnh dừng xe, Chu Hề Dã nhìn anh đi về phía trước vài bước, lại có một chiếc xe dừng lại, có người xuống mở cửa xe cho anh, sau đó xe khởi động, biến mất ở một chỗ rẽ.

Chu Hề Dã lái xe trở lại văn phòng, xuống xe gặp dì Trương ở kho dữ liệu, chào hỏi rồi hai người cùng lên thang máy.

“Chủ nhiệm Chu, triển lãm ở thành phố Tương Đàm phải đợi sau khi duyệt binh mới làm đúng không? Mấy ngày nay tôi đã điều tra tư liệu triển lãm rồi.”

Chu Hề Dã gật đầu: “Phiền cô đặt ở trên bàn làm việc của tôi trước.”

Trở lại phòng làm việc của mình, Chu Hề Dã cởi áo, ngồi ở trên ghế, nghĩ xem rốt cuộc Lệnh hành Chỉ có ý gì.

Công ty Kinh Nhiên Minh Thần này, người khống chế thực tế sau lưng hẳn là nhà kinh tế học nổi tiếng Hoàng Thu Sinh, mà Diệp Lợi Phong ở bên kia nói, quan hệ của Lệnh Thanh Vân và Hoàng Thu Sinh không tệ.

Lệnh Hành Chỉ ra tay với Kinh Nhiên Minh Thần, tương đương với việc khiêu khích Lệnh Thanh Vân.

Đây là điều cô thích nghe ngóng cho nên mới thay đổi thái độ chủ động liên lạc với Kinh Nhiên Minh Thần, muốn thử thăm dò tâm tư Lệnh Hành Chỉ.

Nhưng cô không ngờ Lệnh Hành Chỉ lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp thả chứng cứ mấu chốt giết người ra.

Lệnh Hành Chỉ muốn làm gì?

Còn chưa nghĩ ra, Diệp Nhu Tân đã gọi điện thoại tới.

“Ông nội nói cô làm không tệ.”

Chu Hề Dã cười khổ: “Việc này vốn là do Lệnh Hành Chỉ dừng hành động của mình, không liên quan gì đến tôi.”

Bên kia Diệp Nhu Tân nói: “Ít nhất có thể khẳng định quan hệ của hai cha con bọn họ không tốt” Giọng nói của anh ta mang theo ý cười: “Bạn gái thân thiết của tôi ơi, khi nào thì gặp mặt đây?”

Chu Hề Dã xoa trán: “Diệp Nhu Tân, anh và tôi chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, không cần phải thường xuyên gặp mặt.”

Chu Bồi luôn tức giận vì hai người bọn họ gặp nhau, mặc dù Chu Hề Dã không cảm thấy đây là một chuyện lớn lao nhưng cô vẫn cưng chiều Chu Bồi, chuyện có thể làm được tất nhiên sẽ tìm mọi cách thỏa mãn anh ta.

Diệp Nhu Tân cười ha ha ở trong điện thoại: “Bé ngoan đừng giận, em muốn có quan hệ thực tế với anh cũng được, anh rất tán thưởng em.”

Chu Hề Dã cúp điện thoại.

Điện thoại vừa đặt ở một bên, trợ lý Lý Tiểu Sầm đi tới: “Chủ nhiệm, đây là báo cáo, còn có một vài báo cáo nữa…Đúng rồi, đây là thư mời của chủ nhiệm văn phòng trú kinh thành phố Trường Sa gửi tới...”


Chu Hề Dã cầm lên nhìn thoáng qua, lại nhìn Lý Tiểu Sầm, hỏi cô: “Cô có bạn trai chưa?”

Lý Tiểu Sầm lắc đầu, mặt hơi đỏ.

Chu Hề Dã đưa thiệp mời ra: “Đây là thư mời giao lưu hữu nghị ở Bắc Kinh, nhiều người không có bạn trai tham gia loại hoạt động này, tìm bạn trai trong biên chế càng đáng tin cậy hơn nhiều so với những người mặc âu phục tinh anh bên ngoài.”

Lý Tiểu Sầm gật đầu, trong mắt có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiếp nhận thiệp mời.

Chu Hề Dã rút lại tay cầm thiếp mời: “Tôi nói với cô một lần, quan hệ trong biên chế có thể mang đến lợi ích nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô, cô là người trong thể chế, cũng không cần lãng phí tài nguyên này, thế giới bên ngoài tất nhiên tốt, nhưng bọn họ đều muốn vào xem một chút.”

“Được...!Chủ nhiệm, tôi hiểu rồi.”

Lý Tiểu Sầm cầm thiệp mời, Chu Hề Dã cười cười, cô biết cô gái trước mắt này còn chưa hiểu.

Hành động của Lệnh Hành Chỉ vẫn khiến Chu Hề Dã tò mò, cho đến khi cô thấy Lệnh Hành Chỉ trên tivi, ngồi giữa một đám người mặc áo khoác không thể bình thường hơn, bên trong là áo sơ mi trắng: “Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi vụ việc Môn Đầu Câu, chính phủ phái một tổ chuyên cải chính đến Môn Đầu Câu tiến hành giám sát.”

“Quan thương cấu kết, là chuyện chúng ta quyết không cho phép, nếu tra ra thì sẽ nghiêm trị không tha, toàn bộ quá trình đều minh bạch, hi vọng dân chúng tham dự trong đó, đưa ra đề nghị đúng trọng tâm, nghiêm khắc giám sát.”

Thì ra Lệnh Hành Chỉ đã dẫn theo tiểu ban tới Môn Đầu Câu, tự mình xử lý công việc phá bỏ và dời đi nơi khác, đồng thời chỉnh đốn chính phủ Môn Đầu Câu không cấu kết với quan thương.

Chu Hề Dã tắt tivi, trong lòng cảm thấy buồn cười, quan thương cấu kết lớn nhất chính là cha con!

Lệnh Hành Chỉ họp xong, Lệnh Thanh Vân lập tức gọi điện thoại tới: “Bí thư Lệnh, bộ trưởng bảo anh buổi tối về nhà một chuyến.”

Nơi Lệnh Thanh Vân ở cách Trung Nam Hải không xa, trong tứ hợp viện phố Tây Trường An, nói là tứ hợp viện, có chút uất ức, là vương phủ thời Minh Thanh lưu lại, sau khi chữa trị thì sắp xếp các vị bộ trưởng vào ở, bên trong vô cùng riêng tư.”

Bóng đêm sâu thẳm, đèn đường sáng trưng, nhiều xe chạy qua từ cửa Tây Hoa, cửa hàng tạp hóa bên đường đã sớm đóng cửa.

Lúc này du khách cũng sẽ không đi lung tung trên đường Trường An, ba bước một cảnh vệ, năm bước một cảnh vệ.

Xe dừng lại, Trần Nhiên xuống xe giúp mở cửa xe, chân Lệnh Hành Chỉ bước ra cửa xe, cửa lớn màu đỏ mở ra, cảnh vệ đứng hai bên cúi chào Lệnh Hành Chỉ.

“Các ngươi ở bên này chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi ra.”

Trần Nhiên gật đầu, vốn định hỏi anh không ở chỗ bộ trưởng sao? Nhưng nhìn Lệnh Hành Chỉ không có cảm xúc gì khác với ngày xưa, cậu ta không hỏi, ngoan ngoãn nghe lời gật đầu.

Ven đường còn có một chiếc xe đỗ lại, Lệnh Hành Chỉ nhìn lướt qua, là xe của Hoàng Thu Sinh.

Quả nhiên, vừa vào cửa, quản gia nói cúi đầu nhìn mặt đất nói: “Bộ trưởng và Hoàng tiên sinh đang bận, ông ấy nói ngài đến thì trực tiếp vào là được rồi.”

Lệnh Hành Chỉ nhìn cánh cửa bên trong: “Tôi biết rồi.”

Quản gia rời đi, Lệnh Hành Chỉ mới chậm rãi đẩy cửa ra, đi vào một gian phòng bí mật.

Vừa đi vào, tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người phụ nữ trong phòng đang cố gắng rên rỉ và hưởng thụ khiến khóe miệng Hành Chỉ nhếch lên một nụ cười trào phúng.


Bình phong trước cửa thật lớn, mặt trên vẽ xuân cung đồ, là vua Long Khánh thời Thanh bỏ ra giá cao ra để làm, cũng là hợp với tình hình.

Bóng dáng chiếu trên bình phong, có người quỳ trên mặt đất, giống như một con chó, còn có người cầm roi, không ngừng hướng về người phía trước.

Lệnh Hành Chỉ đi về phía trước vài bước, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi người phụ nữ trần trụi trốn ở dưới ngăn tủ, không thích thú, cũng không kinh ngạc.

Ánh mắt người phụ nữ khi nhìn anh mang theo nỗi hận, kiểu tóc khí chất, là kiểu tóc mà các tiểu thư quý tộc thường làm, nhưng thân thể lại trụi lủi, trần trụi.

Người phụ nữ dường như cũng không quan tâm đến ánh mắt của Lệnh Hành Chỉ, anh đánh giá từ trên xuống dưới một chút, người phụ nữ đã già, trên người không có một chút thịt thừa, điều quái dị chính là vòng cổ trên cổ bà ta, giống như xích chó, buộc ở trên cổ bà ta.

Lệnh Hành Chỉ nở nụ cười, gật đầu với người phụ nữ: “Mẹ.”

Quách Hoài Thịnh nhắm mắt lại, xoay đầu.

Lệnh Hành Chỉ dời ánh mắt đi, nhìn vào bên trong, bốn người phụ nữ trần trụi quỳ dưới đất, nửa người dưới của hai người đàn ông trần trụi, tinh hoàn giữa đùi theo động tác vung tới vung lui.

“Tiểu Lệnh, tới rồi?”

Hoàng Thu Sinh quay đầu nhìn thấy Lệnh Hành Chỉ, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cầm lấy một lần chén trà uống một ngụm, sau đó thở hổn hển: “Bộ trưởng, tôi không được nữa rồi, ngài vẫn là tuổi già sức yếu!”

Lệnh Thanh Vân cười ha ha, chân giẫm lên ngực người phụ nữ, giơ tay lại là một roi, tiếng roi sắc bén, thịt và roi đụng vào nhau, một tiếng thanh thúy: “Ba –“

Người phụ nữ rầm rì một tiếng khiến Hành Chỉ nhận ra người phụ nữ dưới chân anh chính là nghệ sĩ nổi tiếng.

Hoàng Thu Sinh buông trà trong tay xuống, ngồi vào một bên ghế, ghế dựa cũng bắt chước đồ cổ thời Minh triều, anh vừa ngồi xuống, một người phụ nữ trần trụi bò tới, vuốt dương vật màu tím đen giữa hai chân Hoàng Thu Sinh, há miệng ngậm lại.

Loại hành vi này diễn ra tự nhiên như phản ứng tức thời.

“Cho người khác xem dương vật của tôi thì không hay, để cho cô ấy ngậm lại, tôi thoải mái, hơn nữa chúng ta cũng tiện nói chuyện.”

Yết hầu Lệnh Hành Chỉ giật giật, quay đầu nhìn cơ thể già yếu của ba, dương bật rủ xuống, luôn cảm thấy người trước mắt này quá yếu ớt không chịu nổi một kích.

Nhưng một giây sau, Lệnh Thanh Vân dùng sức quất roi thật mạnh khi không ai chú ý tới, xoay người vung một roi về phía Lệnh Hành Chỉ khiến áo sơ mi màu trắng của Hành Chỉ in ra vết máu màu đỏ.

“Ngu xuẩn, mày quỳ xuống cho tao!”

Lệnh Hành Chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, tay nắm thành quyền đặt ở hai bên người.

“Tôi không làm sai chuyện gì, tại sao phải quỳ xuống.”

Lại một roi đánh tới: “Biết rõ còn hỏi, thật con mẹ nó ngu xuẩn, ngu giống như mẹ mày vậy!”

Tay Lệnh Hành Chỉ chậm rãi buông ra, buông xuống hai bên quần, không ngừng run rẩy.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận