Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Ngụy Lạc Thần và Lệnh Hành Chỉ rời khỏi trụ sở thành phố, tâm tình Ngụy Lạc Thần rất tốt, ngâm nga hát khi lái xe.

Lệnh Hành Chỉ nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế.
Hai người không nói chuyện suốt quãng đường.
Xe chạy đến khách sạn, thợ trang điểm trong khách sạn đang chờ bọn họ.
Vừa vào cửa, thợ trang điểm và trợ lý nhiệt tình đi tới ôm lấy Ngụy Lạc Thần, sau đó thấy Lệnh Hành Chỉ đi theo bên cạnh cô, gật đầu với anh.
“Tôi không cần, mọi người làm cho cô ấy là được.”
Lệnh Hành Chỉ dặn dò một câu, đi đến sô pha trong phòng ngồi xuống.

Tuy bí thư Lệnh cười, nhưng luôn có một loại cảm giác xa cách, trợ lý thợ trang điểm rót cho anh một ly trà, đặt cạnh tay anh, Lệnh Hành Chỉ dời ánh mắt từ điện thoại di động lên trên người trợ lý.
“Cảm ơn”, chú ý tới trợ lý bởi vì những lời này của anh mà đỏ mặt, khiến Lệnh Hành Chỉ hiểu rõ cười khẽ.
“Không khách khí.”
Khuôn mặt này của Lệnh Hành Chỉ lúc còn trẻ không ít lần lừa gạt các cô gái, trong những bữa tiệc ở Mỹ, giao lưu hữu nghị trong bộ đội, tụ họp ở trong gia tộc có chút càn rỡ và cấm kỵ.

Những chuyện tình bí mật không muốn người khác biết kia giống như dây leo bị chôn vùi trong đầm lầy thối rữa mốc meo, chỉ có khi Lệnh Hành Chỉ nghĩ đến, chúng mới có cơ hội giãy dụa sinh trưởng ra bên ngoài.
Chẳng qua, cùng với việc thăng chức, trái lại anh không còn dáng vẻ phóng túng như lúc trước, quản tốt thắt lưng quần, cưới một cô hồ ly tinh để ở nhà.
Từ trước đến nay, anh thích ngủ cùng những cô gái xinh đẹp gợi cảm.
Nghĩ tới đây, Lệnh Hành Chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Lạc Thần.
Ngụy Lạc Thần nhìn lễ phục đầy phòng, còn có trang sức, vui vẻ ra mặt, đến nhà vệ sinh rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, ngồi ở trước gương trang điểm.
“Lạc Thần, sao môi của cô vẫn đỏ thế? Thật sự là vẻ đẹp trời sinh”, thợ trang điểm vừa mở ra hộp trang điểm vừa khen ngợi.
Ngụy Lạc Thần và Lệnh Hành Chỉ nhìn nhau trong gương, Lệnh Hành Chỉ mỉm cười nhìn cô ta, Ngụy Lạc Thần liếm liếm môi của mình, một câu cũng không nói.


Nói gì? Vừa rồi ở trụ sở đã ngậm dương vật cho ông xã nên đỏ?
Chỉ là vừa nghĩ tới, Lệnh Hành Chỉ tay nắm tóc của cô ta, nửa thân dưới run rẩy ở trong miệng cô ta, tay Ngụy Lạc Thần sờ mông của anh, cảm nhận từng cơ bắp của anh, cô ta đã cảm thấy kích thích.
Có lẽ là ánh mắt Lệnh Hành Chỉ quá mức thẳng thắn và mãnh liệt, Ngụy Lạc Thần dời mắt, cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
Trợ lý bên cạnh nhìn thấy mắt hai người giao nhau, cười hì hì nói:“Lạc Thần và bí thư Lệnh thật sự là một đôi kim đồng ngọc nữ nha, tình cảm vô cùng tốt rồi!”
Tất cả mọi người đều đang cười, cười chúc phúc, cười hâm mộ, bao gồm cả Ngụy Lạc Thần cũng đang cười, cười hạnh phúc.
Cô nhìn Lệnh Hành Chỉ trong gương, ngược lại anh không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn điện thoại.

Nụ cười của Ngụy Lạc Thần đọng lại ở khóe miệng, vẫy vẫy tay, nói:“Mau trang điểm đi, nếu không lát nữa ăn rồi...”
Trợ lý bắt được sự lúng túng trong ánh mắt đó, giương mắt nhìn Lệnh Hành Chỉ, vừa vào cửa cô ta đã chú ý tới người đàn ông này, thân hình rắn rỏi cao lớn, bả vai rộng lớn có lực, khuôn mặt tuấn tú xuất sắc nhưng lại cố ý sinh ra một đôi mắt lười biếng quấn quanh mệt mỏi, khóe miệng nở nụ cười nhưng lại không cong lên, tựa hồ sinh ra đã có khuôn mặt của một vị Bồ Tát hiền lành.
Ngay cả lúc uống trà cũng biếng nhác, nhẹ nhàng thổi lá trà, như sợ làm tổn thương chúng.
Cô ta tin tưởng người đàn ông như vậy sẽ không chỉ có một người phụ nữ, cho dù người phụ nữ này là Ngụy Lạc Thần - xinh đẹp quyến rũ như vậy, đương nhiên, sau khi kết hôn cũng sẽ không chỉ có một người phụ nữ là cô ta.
Trợ lý nghĩ như vậy, thân thể không khỏi đi vài bước đến gần Lệnh Hành Chỉ, anh cũng không chú ý tới.

Trợ lý ngửi được mùi trên người Lệnh Hành Chỉ, ngoại trừ mùi nước hoa nồng đậm của Ngụy Lạc Thần, còn có mùi hương thoang thoảng đặc biệt của anh.
“Tiểu Dương, đi lấy bảng phấn mắt tới đây”, thợ trang điểm nói một câu, làm cô ta tỉnh táo.

Trợ lý bình tĩnh một chút, vội vàng rời đi lấy bảng phấn mắt.
Trang điểm thử quần áo mất rất lâu, Lệnh Hành Chỉ ban ngày đã ngồi, bây giờ còn ngồi, có chút mệt mỏi, tay chống trán, chậm rãi ngáp một cái.
“Mọi người làm việc đi, tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”
Nói xong, thì đứng lên đi ra ngoài.
Anh không đi nhà vệ sinh trong phòng, bên trong chất đầy quần áo, giá áo hỗn tạp, Lệnh Hành Chỉ đi tới nhà vệ sinh trong đại sảnh, đi vào cởi thắt lưng quần để đi vệ sinh.

Mới vừa cài xong quần, một mùi thơm nhào tới từ phía sau, ngay sau đó một đôi bàn tay đặt ở đũng quần của anh, anh nghiêng đầu nhìn một cái, là trợ lý nhỏ vừa nãy rót trà cho anh.
Lệnh Hành Chỉ khẽ mỉm cười: “Sao thế, cô đi nhầm đường rồi?”
Trợ lý nhỏ lắc đầu cười, ngồi xổm xuống: “Không đi nhầm, em tới phục vụ ngài...” .Vừa nói, vừa muốn kéo dây khóa của Lệnh Hành Chỉ ra, cô sờ thấy, bên trong là một đống lớn, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng cô ta làm thế nào cũng không tháo ra được, trên mặt Hành Chỉ không có một tia không vui nào, nhưng lại dùng tay ra sức bảo vệ đũng quần của mình.
Trong lòng trợ lý nhỏ hung hăng, trực tiếp hôn lên, hai má cọ vào Lệnh Hành Chỉ.
Lệnh Hành Chỉ nhíu mày, giơ tay đẩy trợ lý ra, sau đó lưu loát mặc xong quần áo, buộc chặt thắt lưng.

Trợ lý nhỏ không ngồi vững, ngã xuống đất, Lệnh Hành Chỉ cúi đầu nhìn cô ta, khóe miệng vẫn mang theo ý cười: “Cô bé tuổi còn trẻ, cũng muốn đường ngang ngõ tắt, tôi có tay có chân, đi vệ sinh còn cần người phục vụ?”
Nói xong lắc đầu, xoay người rời đi.
Chờ không thấy người, cô ta mới đứng lên, nhìn mình trong gương, dung mạo giống như hoa, mặc dù không bằng Ngụy Lạc Thần, nhưng coi như là nửa mỹ nhân.

Cô ta nghĩ mãi không hiểu, lý do Lệnh Hành Chỉ không cần cô ta, chẳng lẽ là anh yêu cầu quá cao?
Ra cửa Lệnh Hành Chỉ đụng phải thư ký của mình, Lý Thanh Sơn, hai người đứng ở cửa sổ, nhìn cảnh bên ngoài.

Lệnh Hành Chỉ giơ tay, xin Lý Thanh Sơn một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, khiến ánh mắt Hành Chỉ sâu kín, sau khi nhả ra một hơi thuốc thỏa mãn thở dài.
“Còn một tiếng nữa là tiệc sinh nhật bắt đầu, bí thư ngài xem......”
Lệnh Hành Chỉ ngậm điếu thuốc, giơ tay nhìn đồng hồ: “Biết rồi.”
Hút xong một điếu thuốc trở lại trong phòng, không khí trong phòng không thoải mái dễ chịu như vừa rồi, trợ lý nhỏ đưa tay sờ mặt, đứng ở trong phòng bị một đám người vây quanh, đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không có, tôi không có trộm đồ của cô...”
Người đối diện cô ta, chính là Ngụy Lạc Thần vểnh chân uống trà, trang điểm tinh xảo: “Cô trộm đồ của tôi còn không thừa nhận, tôi muốn báo cảnh sát bắt cô.”
Lệnh Hành Chỉ đi vào, chắp tay sau lưng nhìn đám người các cô giằng co.

“Tiểu Dương, cô giao đồ ra đây, sẽ không báo cảnh sát, nhanh lên...” Thợ trang điểm ở một bên khuyên giải.
Trợ lý nhỏ khóc đỏ mắt: “Tôi không có trộm đồ!”
Ngụy Lạc Thần ném ly trà xuống, đứng lên chỉ tay vào trợ lý nhỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Vậy cô nói xem, lúc tôi tìm trang sức, sao cô không ở trong phòng! Có phải cô lén lút giấu đi hay không?”
“Tôi không có trộm đồ của cô, tôi chỉ là...”
Trợ lý nhỏ không thể nói ra, không ngừng khóc.
Lệnh Hành Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt cười một tiếng, Ngụy Lạc Thần nhạy bén bắt được ánh mắt của anh, lập tức ủy khuất: “Ông xã, cô ta trộm đồ của em, còn không thừa nhận.”
Ánh mắt mọi người nhìn qua bí thư Lệnh, Lệnh Hành Chỉ đi tới bên người Ngụy Lạc Thần, ôm vai cô ta, nhìn về phía trợ lý nhỏ, trong mắt cô ta đầy thỉnh cầu: “Vừa rồi tôi ở cùng bí thư Lệnh...”
Lệnh Hành Chỉ không để ý tới lời của cô ta: “Nếu cô đã trộm đồ không thuộc về cô, còn không giao ra, vậy thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới tìm”, nói xong, cúi đầu nói với Ngụy Lạc Thần: “Để cho cảnh sát tới, hài lòng không?”
Ngụy Lạc Thần cũng đỏ mắt, nhìn Lệnh Hành Chỉ, mím môi gật đầu.
Lệnh Hành Chỉ nhìn nước mắt của cô ta, nở nụ cười, xoay người lấy tay nâng mặt cô ta, ngón tay cái lau nước mắt cho cô ta: “Không sao, không sao, đừng khóc, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa...”
“Được, cảnh sát đến...”
Lệnh Hành Chỉ buông tay: “Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Tiệc sinh nhật ở trong biệt thự tư nhân cực kỳ riêng tư, nằm trong quần thể biệt thự đối diện Viên Minh Viên.

Lý Thanh Sơn ngồi bên cạnh tài xế, phía sau là Ngụy Lạc Thần cùng Lệnh Hành Chỉ, hai người cũng không nói lời nào, trong lúc vô tình Lý Thanh Sơn nhìn thoáng qua thấy hai người nắm chặt tay nhau, quay đầu cười cười, đã kết hôn sáu năm, tình cảm vẫn tốt như vậy.
Xe dừng lại, Lệnh Hành Chỉ vừa mới xuống xe, đã thấy người đẹp mặc váy đỏ bước xuống từ chiếc xe phía trước, eo nhỏ mông đẹp, lộ ra phần xương bướm tự như thật sự muốn bay, toàn bộ bóng lưng có phong thái thướt tha nói không nên lời, bước chân anh dừng lại, híp mắt kéo cà vạt một chút.

Người đẹp giống như tâm linh tương thông quay đầu lại đối diện với anh, khiến nụ cười trên mặt Lệnh Hành Chỉ càng lớn hơn.
“Chủ nhiệm Chu?”
Chu Hề Dã nhìn thấy Lệnh Hành Chỉ, người này thay đổi trang phục, âu phục cao cấp, so với bộ dáng chuyên cần vì dân trong trụ sở thị ủy khác nhau rất lớn.
“Chào bí thư Lệnh.”
Chu Hề Dã đứng lại, ánh mắt Lệnh Hành Chỉ rơi vào đôi mắt đen nhánh của cô, dừng lại trên xương quai xanh của cô, sau đó là bộ ngực, Lệnh Hành Chỉ cười khẽ.

Cánh tay nóng lên, nghiêng đầu nhìn lại, là Ngụy Lạc Thần.
“Ông xã”, cô ta nhìn Chu Hề Dã, hình tượng hoàn toàn khác với những gì cô ta nhìn thấy ở tòa nhà thị ủy, siết chặt tay Lệnh Hành Chỉ: “Xin chào, Ngụy Lạc Thần.”

Chu Hề Dã chỉ gật đầu với cô ta, đứng chờ Lệnh Hành Chỉ đi về phía trước.

Cho đến khi Lệnh Hành Chỉ đi tới phía trước Chu Hề Dã, cô mới nhấc gót chân lên.

Vốn nói là Diệp gia mở tiệc chúc mừng cô, nhưng đến mới biết được, đây là sinh nhật của người đứng đầu Lệnh gia, cô một chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh nho nhỏ cũng có thể đáng để Diệp gia mở tiệc?
Trong lòng cô không khỏi cười tự giễu.
Sinh nhật Lệnh gia, mời nhân vật nổi tiếng các giới, quan chức mới như cô đương nhiên không được mời.

Diệp gia ra chút sức lực, mượn danh nghĩa mở tiệc để cô tới tham gia.
Mở cho cô một con đường.
“Chủ nhiệm Chu là tự mình tới?”
Trong lúc Chu Hề Dã đang tính toán, Lệnh Hành Chỉ đột nhiên hỏi.

Vừa ngẩng đầu, Ngụy Lạc Thần bên cạnh Lệnh Hành Chỉ đã sớm không thấy, trong tay anh cầm hai ly sâm banh, đưa cho cô một ly, Chu Hề Dã cười lắc đầu: “Tôi cùng bạn trai đến.”
“Bạn trai?” Lệnh Hành Chỉ uống một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn cô.
“Là Diệp Nhu Tân.”
Lệnh Hành Chỉ nghe thấy tên, lông mày giật giật: “Là cháu trai của bộ trưởng Diệp sao?”
Chu Hề Dã nhẹ nhàng gật đầu, Lệnh Hành Chỉ sau khi nghe được mỉm cười sâu kín, ý cười dừng ở bên miệng, trong mắt mang theo chút trào phúng, không nói một câu đã nhấc chân rời đi.
Ngụy Lạc Thần vừa vặn xoay người, thấy được Lệnh Hành Chỉ từ trong đám người đi tới, cô ta khẽ mỉm cười, bất luận nhìn người đàn ông này như thế nào đều rất có mị lực, vẫn là chồng của cô ta, khóe miệng cười càng lớn, cằm hơi nâng lên.
Nhưng trở tay không kịp, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đi ra từ trong đám, tóc đen dài xõa vai, cài một đóa sơn trà hoa sau tai, mắt cười dịu dàng.
Nụ cười của Ngụy Lạc Thần biến mất, giẫm giày cao gót bước qua, còn chưa tới, Lệnh Hành Chỉ và người phụ nữ kia đã biến mất.
Cô ta giậm chân một cách giận dữ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận