Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Lệnh Thanh Vân quay đầu sang: “Sao nhà con không có ai hết vậy?”

Lệnh Hành Chỉ ngồi đối diện ông ta: “Ngụy Lạc Thần tham gia buổi tiệc từ thiện, con ra ngoài xã giao một chút.”

Lệnh Thanh Vân gật đầu, đặt tách trà xuống: “Buổi chiều hôm nay, một tướng quân chết bất đắc kỳ tử ở quân khu Tô Châu, thời gian bọn họ vào Bắc Kinh bị trì hoãn.”

“Hả?” Lệnh Hành Chỉ sững sờ: “Người không hợp với chủ tịch ở quân khu Tô Châu bên đó đều đã thủ tiêu hết rồi, sao đột nhiên lại có tướng quân chết bất đắc kỳ tử, là ai?”

“Bên đó giấu rất kĩ, truyền đến Trung Nam Hải cũng chỉ nói có một tướng quân chết ở Tô Châu, tin tức vẫn chưa được đưa đến, quân khu Bắc Kinh phái người đi giải quyết rồi.”

Lệnh Hành Chỉ dựa lưng vào sô pha, ngón tay đặt trên đùi hơi động: “Là muốn tạo phản trước khi hai cuộc họp bắt đầu sao? Người phương nam lần trước ông ta để lại còn sao?”

Lệnh Thanh Vân lắc đầu: “Sự việc xảy ra gấp gáp, không ai biết chuyện gì cả” Ánh mắt rơi trên người Lệnh Hành Chỉ: “Tiểu đội chính quyền trung ương bí mật đi trước, máy bay vừa đáp, cha sợ bọn họ...!không trở về được.”

“Ý của cha là...!để con dẫn người đến Tô Châu sao?”

Lệnh Hành Chỉ mỉm cười, lời nói với Lệnh Thanh Vân không hề mang theo một chút ấm áp: “Bây giờ lại không phải thời cổ, chính quyền trung ương muốn kiểm soát địa phương, thủ đoạn hơi nhiều, cái chết kỳ lạ của tướng quân, không chừng cũng là một cái bẫy, không hề có bất cứ thương vong nào, thu hút vài tên quan chức cao đến đó cũng không phải không có khả năng.”

Sắc mặt Lệnh Thanh Vân trầm xuống ngay, Lệnh Hành Chỉ nhếch miệng, nhìn cha mình: “Con ở bên đó có người đáng tin, con sẽ để ý đến tin tức, chuyện này chúng ta không thể trắng trợn tham dự.

Chủ tịch vốn đa nghi, càng huống chi là người có liên quan đến, đây chính là đại kị.”

Lệnh Thanh Vân nhắm mắt gật đầu, trầm mặc khoảng hai phút, ngoài cửa truyền đến âm thanh cười đùa.

Ngụy Lạc Thần cùng với Quách Hoài Thịnh đi vào, hai người mặc trang phục người hoa, Lệnh Hành Chỉ nghe thấy âm thanh thì quay đầu sang: “Hành Chỉ, em vừa về đến nhà, ở dưới nhà gặp được mẹ, mẹ đến tìm ba đó.”

Nói xong cô ta ôm Lệnh Hành Chỉ từ phía sau, Quách Hoài Thịnh xách theo hộp thuốc nhỏ hiệu Hermes đi đến bên cạnh Lệnh Thanh Vân, nụ cười thân thiết dịu dàng: “Đến lúc phải uống thuốc rồi, đo thử huyết áp.”

Ánh mắt Lệnh Hành Chỉ đi theo sự di chuyển của tay Quách Hoài Thịnh, trong lúc vô ý nhìn thấy vết bầm trên cánh tay bà ta.

Sắc mặt Lệnh Thanh Vân không có cảm xúc gì, tùy theo động tác của Quách Hoài Thịnh.


Khoảng một lúc thì Lệnh Thanh Vân đã uống xong thuốc, hai người rời đi.

Ngụy Lạc Thần cởi bỏ giày cao gót rồi nằm trên đùi Lệnh Hành Chỉ, cầm điện thoại xem: “Hôm nay Khổng Linh Kỳ đã đến buổi tiệc từ thiện, cô ta dẫn theo bạn trai.”

Lệnh Hành Chỉ ừ một tiếng, ngẩng đầu lên dựa vào sô pha, nhìn trần nhà:
“Con trai của chủ tịch ngân hàng trung ương, Khổng Linh Kỳ thật thủ đoạn.”

Qua một lúc rồi mà Lệnh Hành Chỉ vẫn không trả lời, Ngụy Lạc Thần để điện thoại xuống ngồi dậy: “Anh đều đã biết rồi? Vậy thì anh vẫn sẽ thích cô ta chứ?”

Lệnh Hành Chỉ tỉnh táo lại nhìn cô ta, trang điểm tinh tế, trang sức đắt đỏ, anh đưa tay lên sờ sờ hoa tai của cô ta: “Luôn hỏi những vấn đề này, không thấy mệt sao?”
Ngụy Lạc Thần chu môi: “Anh thấy phiền sao?”

Lệnh Hành Chỉ thả lỏng tay, đứng dậy đi lên lầu: “Sắp tới có công việc rất bận nên anh sẽ ngủ trong phòng làm việc.”

Chưa đi được vài bước thì Lệnh Hành Chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng lớn truyền đến từ phòng khách.

Đã quen rồi, chỉ cần là từ chối cô ta, cô ta sẽ gắt gỏng rồi sau đó lại đập đồ.

Trời tối, trở về phòng làm việc, không mở đèn, dựa trên bàn làm việc hút thuốc.
Buổi chiều, Khổng Linh Kỳ có đến tìm anh.

Kéo rèm cửa sổ, trong phòng mờ tối, cô ấy sờ mặt anh từng chút một.

“Anh họ, đợi sau khi duyệt binh xong rồi, chúng ta dành chút thời gian đi Vân Nam đi.”

Lệnh Hành Chi nắm tay cô ấy lại: “Ừm, được.”

“Em muốn thân cận với Dịch Sâm Lĩnh, anh không có gì muốn nói sao?”

Lệnh Hành Chỉ than thở: “Tôi không cho em một cuộc sống hôn nhân được, không có tư cách yêu cầu em làm gì cho tôi cả.”


Nghe thấy lời này, Khổng Linh Kỳ tựa đầu vào trong lòng anh: “Người sai là bọn họ, không phải chúng ta.”

Lệnh Hành Chỉ ôm chặt Khổng Linh Kỳ, mùi vị hoa sơn trà quanh quẩn bên cạnh anh.

“Trong khoảng thời gian anh đến Paris, anh đừng làm tình với cô ta có được không?” Khổng Linh Kỳ nhỏ giọng nói: “Em thật sự rất sợ hai người có con, vậy thì em phải làm sao đây?”

Lệnh Hành Chỉ buông tay ra: “Con của tôi và Ngụy Lạc Thần, chẳng qua cũng chỉ là sản phẩm của một cuộc hôn nhân chính trị mà thôi.”

Khổng Linh Kỳ hơi vui mừng, ngồi lên đùi của Lệnh Hành Chỉ: “Chúng ta làm tình một chút đi, đã lâu chưa làm rồi.”

Nói rồi, nghiêng người hôn lên cổ Lệnh Hành Chỉ, Lệnh Hành Chỉ nhắm mắt lại, cúc áo vừa cởi được một cái thì Lệnh Hành Chỉ nắm cổ tay cô ấy lại: “Chút nữa tôi còn có việc, lần sau đi.”

Đụng vào Chu Hề Dã là anh cố ý nhưng không hề nghĩ đến lại có thể nhìn thấy một mặt khác của Chu Hề Dã.

“Tôi mà có quyền thế rồi thì sẽ ức hiếp những thứ ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh như mấy người.”

Lệnh Hành Chỉ hút một điếu thuốc, hung hăng hút một hơi, nhả ra khói thuốc, nghĩ đến lời nói này anh đột nhiên bật cười.

Lúc hai người lần đầu tiên làm tình, sự phản kháng của cô, một đoạn chăn gối đó, thưởng thức tỉ mỉ, chẳng qua cũng chỉ là tính toán của quyền lợi và kiểm soát.
Lúc dập tắt điếu thuốc, anh đã cứng rồi.

Cởi quần ra, tự mình dùng tay nắm lấy dương vật, nhắm mắt tự mình quay tay.
Bắn lên cửa sổ.

Chu Hề Dã trở về nhà, Chu Bồi đã thu dọn xong hành lý.

Cậu ôm Chu Hề Dã, hưởng một lượt từ trên xuống dưới, giống như mùi hương để thăm dò tâm trạng hôm nay của cô.

“Sao vậy?”


Chu Bồi đặt tay lên hai bên Chu Hề Dã, cô hỏi cậu.

“Em sẽ không đi quân khu nữa, em đi với Tưởng tướng quân đến Tô Châu một chuyến, bên đó xảy ra chuyện rồi.”

Chu Hề Dã sờ đầu cậu: “Ừm, được, lúc duyệt binh có trở về không?”

Chu Bồi nắm lấy tay Chu Hề Dã, đặt lên miệng hôn một cái: “Không biết, chuyện có hơi nghiêm trọng.” Nói xong, cậu vùi đầu vào ngực cô: “Mau làm một lần đi, em sợ em quá nhớ chị...”

Lần cuối cùng chia ly làm tình rất nhiệt liệt, lúc ăn cơm, tay của cậu cũng không nhàn rỗi.

Chu Bồi hận không thể nhét hoàn toàn dương vật của mình vào trong cái động nhỏ của Chu Hề Dã, lúc vừa đang làm, cậu nâng tay lên vỗ một cái: “Còn nói gì mà xem em như em trai, chị nhìn dáng vẻ của chị bây giờ đang ở dưới hông em lẳng lơ, chị à, em chơi chị có sướng không?”

Chu Hề Dã thật sự cảm thấy Chu Bồi càng ngày càng hèn hạ, đưa tay lên muốn cho cậu một bạt tay, không ngờ đến tay vừa đưa ra đã bị Chu Bồi ngậm vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt động đậy.

Lúc Chu Bồi mang tình dục đến cho cô, sau khi Chu Hề Dã cao trào rất dễ ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cậu rời đi còn đem theo quần lót của Chu Hề Dã và một bộ đồ ngủ dơ của cô.

Bên trên đều là mùi hương của cô, Chu Bồi muốn ngửi, rất thích mùi hương của cô.

Lúc vừa rời khỏi cô, đi ra cửa, cậu không có mùi hương của cô thì có thể mất ngủ cả đêm.

Đối với Chu Bồi mà nói, Chu Hề Dã không chỉ là chị gái trên danh nghĩa của cậu mà còn là ân nhân cứu mạng và là thượng đế của cậu, là tín ngưỡng cả đời này của cậu.

Chà đạp tín ngưỡng của mình, nhìn cô cao trào dưới thân mình, đừng nói có bao nhiêu cấm kị, cậu thật sự muốn biết, nếu thượng đế thật sự nghe thấy âm thanh bọn họ làm tình thì sẽ có cho bọn họ xuống địa ngục cùng nhau không?

Lúc Chu Hề Dã tỉnh lại, Chu Bồi đã đi rồi.

Thường thì cậu không thích nói lời tạm biệt, cho dù là đi đại học hay đi quân đội, cô chưa từng đến tiễn đưa lần nào.

Đến đơn vị, cô nhận được tin tức thứ hai tuần sau thị trưởng thành phố Tương Đàm sẽ đến, cô phải sắp xếp, đi cùng còn có người phụ trách của quân khu Tương Đàm.

Chu Hề Dã đã sắp xếp khách sạn, theo sở thích của thị trưởng sắp xếp, đồng thời báo tin bọn họ đến.

Buổi chiều, vị khách không mời mà đến, Thôi Hạo Nhiên lại đến nữa rồi.

Mục đích mà anh ta đến rất rõ ràng: “Nghe nói Thị trưởng thành phố Tương Đàm đến đây, tôi nghe nói thành phố Tương Đàm muốn mở triển lãm, nhà bao thầu vẫn chưa được chọn, chính phủ gọi đấu thầu thì sao?”


Ý đến quá rõ ràng: “Chuyện của Tương Đàm, tôi không với tới.”

Thôi Hạo Nhiên mỉm cười: “Lần trước đã mạo muội với cô rồi, có thời gian chúng ta đi chơi golf nhé, tôi biết ở Bắc Kinh có một bãi cỏ rất tốt...!Cô xem, có tiện gọi luôn thị trưởng thành phố Tương Đàm cùng đi không?”

Chu Hề Dã đẩy kính, hơi nghiêm túc nói: “Tôi rảnh nhưng thị trưởng không chắc chắn sẽ rảnh, ông ấy đến rồi cũng phải sắp xếp thời gian.”

Ý nghĩa của lời này quá rõ ràng rồi, có thể giúp anh ta hay không thì đều ở một ý nghĩ của cô.

Thôi Hạo Nhiên cười đến vui vẻ: “Cô để Bí thư sắp xếp đi, chúng ta có thời gian đi đánh Golf.”

Tiễn người đi rồi, Chu Hề Dã cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại cá nhân.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy rồi: “Tài liệu về Kinh Nhiên Minh Thần, ông chủ phía sau nó nhất định phải giúp tôi điều tra.”

Lệnh Hành Chỉ rất nhanh đã nhận được tin tức thị trưởng thành phố Tương Đàm đến, anh cúp điện thoại, cầm một chuỗi hạt Phật làm bằng cây tử đàn ở bên cạnh, chạm vào từng hạt một, video trong máy tính phát đi phát lại.

“Kinh Nhiên Minh Thần.”

Anh nhỏ giọng lặp lại một câu, qua một lúc lâu, gọi Lý Thanh Sơn vào:
“Cậu truyền video này ra, mỗi trang đều đăng một ít.”

Lý Thanh Sơn nhìn sơ qua video trên máy tính, là đoạn chôn người đó.

Cậu ta do dự một lúc: “Ngài thật sự muốn điều tra chuyện này sao?”

Lệnh Hành Chỉ bỏ chuỗi Phật xuống, đứng dậy, khóe miệng như có như không mỉm cười: “Cậu có vấn đề gì với quyết định của tôi sao?”

Nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, là thách thức quyền hạn, Lý Thanh Sơn vội vàng gật đầu.

“Nhân chứng đều được bảo vệ tốt hết chưa?”

“Xong rồi.”

Lệnh Hành Chi hài lòng gật đầu: “Để phó cục chuẩn bị, đến lúc cậu ta lên sàn rồi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận