Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


"Chu Hề Dã, tại sao em ngủ với tôi? Muốn nắm thóp được tôi sao?” Tay Lệnh Hành Chỉ quấn quanh lọn tóc của Chu Hề Dã, anh hừ cười một tiếng: “Chuyện *Ly kinh bạn đạo tôi làm không ít, chỉ một việc cưỡng hiếp nhỏ bé có thể làm cho tôi khuất phục sao?”

(*) Rời xa, phản bội lại những gì kinh sách dạy, đạo nghĩa

Chu Hề Dã cười lạnh: “Tại sao tôi ngủ với anh?” Cô nhẹ giọng nói, chậm rãi quay đầu nhìn Lệnh Hành Chỉ: “Còn không phải tại anh nhận lầm tôi thành một người khác sao?”

Lệnh Hành Chỉ thả tay ra, hút một hơi thuốc, chờ Chu Hề Dã nói nửa câu sau.

“Dù sao, chắc chắn ngài không nhận lầm tôi thành vợ của ngài.”

Yết hầu của Lệnh Hành Chỉ nhấp nhô lên xuống, cho đến khi anh hút xong điếu thuốc, mới nói: “Đừng lòng vòng, em muốn gì?”

“Tôi muốn ổn định ở vị trí chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh.”

Lệnh Hành Chỉ cười: “Không ai cướp với em đâu.”

Dưới ánh trăng, Lệnh Hành Chỉ nhìn thấy ánh sáng kỳ dị trong đôi mắt đen của Chu Hề Dã, giống như đôi mắt báo đen khi bắt được con mồi của kẻ thù, cực kỳ có lực công kích, cực kỳ có dã tâm.

“Em thử tôi?”

Chu Hề Dã từ chối cho ý kiến: “Đêm đó thì phải, bây giờ cũng vậy.”

Trên mặt Lệnh Hành Chỉ không còn ý cười, anh thản nhiên vứt điếu thuốc xuống đất, dùng mũi chân nghiền: “Bí mật này tốt nhất chỉ có một mình em biết, thành phố Bắc Kinh nhiều việc, người hỗn tạp, chết mấy người không quan trọng.”

Vẻ mặt Chu Hề Dã vẫn ung dung như cũ: “Những người khác đã biết thì tôi có thể dùng gì để uy hiếp ngài?”

Lệnh Hành Chỉ nhìn chằm chằm Chu Hề Dã một lúc: “Tại sao em biết?”

Chu Hề Dã ngửa đầu nhìn anh, đặt tay lên khung cửa sổ gỗ ở hành lang, hơi nghiêng người, tóc đen rủ xuống, vài sợi tóc rơi ở sườn mặt, tay kia cô tháo kính mắt xuống, bớt đi khí thế hùng hổ dọa người, trên môi nở một nụ cười quyến rũ.

“Hoa sơn trà.”

Lệnh Hành Chỉ sau khi im lặng hai giây thì nở nụ cười: “Do nhà họ Diệp cho không đủ sao?”

Chu Hề Dã không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Tôi sẽ không tham gia tranh đấu giữa các anh, tôi cũng không có bất kỳ giá trị nào để các anh lợi dụng.”

“Giao dịch giữa em và tôi, không liên quan đến nhà họ Lệnh đúng không?”

Chu Hề Dã gật đầu, sau khi Lệnh Hành Chỉ nhận được đáp án chính xác thì quay người rời đi, tiếng bước chân rất có quy luật, không nhanh không chậm:

“...!Thật, ghê tởm.”


Giọng không lớn, nhẹ nhàng nhưng quỷ mị.

Lệnh Hành Đình dừng bước, anh không dám quay đầu, luôn cảm thấy trong bóng tối có thứ tà ma gì đó.

Dừng hai giây, tiếng bước chân có quy luật mới vang lên.

Trong phòng rất náo nhiệt.

“Tôi thấy chủ nhiệm Chu và bí thư Lệnh không bình thường, hai người ra trước ngoài theo sau…”

Trương Hòa chạm mũi chân, thân thể nghiêng về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn ăn: “Không phải nói lưng quần của bí thư Lệnh rất chặt sao, làm sao có thể có một chân với chủ nhiệm Chu?”

“Đúng vậy, cho đến bây giờ, bí thư Lệnh ngoài việc làm với vợ anh ta, chưa từng nghe nói qua đến người phụ nữ khác, có lẽ quần lót còn sạch hơn mặt tôi.”

Vương Nhân Kiến chậc một tiếng: “Bí thư Lệnh ngủ với ai thì anh ta nói cho mấy người biết chắc? Chỉ cần lừa được vợ là quá tốt rồi, cậu xem ngoại hình của anh ta, cơ thể đó, không trêu chọc phụ nữ mới là lạ.”

Tuy rằng ngoài miệng mọi người nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không có khả năng, Lệnh Hành Chỉ ở phương diện nam nữ ấy không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Đang thảo luận, Lệnh Hành Chỉ trở về, tươi cười: “Tôi đã thanh toán hoá đơn, xin lỗi các vị, vợ tôi gọi điện cho tôi, nên phải chuẩn bị về nhà.”

Mấy chủ nhiệm khác đứng lên tiễn người, ngoài miệng nói quá xấu hổ khi bí thư Lệnh mời chúng tôi ăn cơm.

Có người còn nói, vốn tưởng là Hồng Môn yến, không ngờ là Mãn Hán Toàn Tịch.

Hai ba câu nói, Lệnh Hành Chỉ mặc áo vào, đi ra cửa phòng riêng.

Chu Hề Dã cũng không trở về, đứng ở xa nhìn Lệnh Hành Chỉ đi ra ngoài, cô cầm điện thoại gọi một cú điện thoại cho tài xế, không bao lâu xe dừng ở cửa, Lý Tiểu Sầm mở cửa ra, Chu Hề Dã ngồi vào.

"Chủ nhiệm, về nhà sao?"

Chu Hề Dã gật đầu, nhận lấy điện thoại: “Chủ nhiệm, vừa rồi chủ nhiệm Lưu tìm cô, nói có chuyện muốn nói với cô.”

“Được, tôi biết rồi.”

Chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh tại thành phố Trường Sa, cùng tỉnh với cô.

Thông tin rất đơn giản, chỉ là liên hệ với chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh mới bổ nhiệm ở thành phố Tương Đàm, sau này có chuyện gì có thể chào hỏi một tiếng.

Dù sao thì quan hệ giao tiếp cá nhân giữa người với người có thể xếp vào top 3, nhà ai cũng có việc, chỉ là chiếu cố lẫn nhau.


Về đến nhà, vừa mở cửa, tiếng TV truyền đến, cô hoàn toàn đẩy cửa ra, Chu Hề Dã thấy Chu Bồi ngồi dưới đất chơi cờ một mình.

“Về rồi à?” Chu Bồi đứng lên.

Chu Hề Dã đóng cửa, bước đến bên cạnh sô pha.

Chu Bồi chú ý đến tóc của cô, ngồi xuống bên cạnh cô, vùi đầu ngửi cổ cô: “Ra ngoài xã giao?”

“Ừ.”

Chu Bồi gật đầu, vừa cởi áo cho Chu Hề vừa hỏi: “Mệt không? Có muốn tắm không?”

“Không được, đêm nay phải đi ngủ sớm chút.”

Chu Hề Dã cầm cổ tay Chu Bồi, Chu Bồi mỉm cười: “Em không muốn làm gì chị, thứ tư em sẽ đi.”

Cô nhìn Chu Bồi, hơi dừng rồi mới nói: “Đêm nay chỉ một lần.”

Chu Bồi tiếp tục động tác trên tay: “Hai lần.”

Cậu cởi quần áo của Chu Hề Dã, ôm cô đi vào phòng tắm.

Hai người ở trong phòng tắm làm một lần, sau khi đi ra, Chu Bồi làm cho Chu Hề Dã một bát mì, đi ra ngoài xã giao ngoại trừ uống rượu, cũng không ăn gì được vào bụng.

Chu Hề Dã cũng đói bụng, 10 phút sau ăn xong một chén cơm.

Chu Bồi không rửa chén, vén váy ngủ của Chu Hề Dã lên, chậm rãi đẩy vào, đâm một đường từ phòng ăn cho đến phòng ngủ.

Chu Bồi rất thích mông của Chu Hề Dã, anh nhìn cô kẹp dương vật của mình trước sau kích thích, rất kích thích.

Làm rất nhiều lần, vẫn rất thỏa mãn và kích thích.

Vào lúc hai người đắm chìm trong biển tình, điện thoại vang lên.

Chu Hề Dã nhìn thoáng qua, giơ tay vỗ mông của Chu Bồi, cậu nghe lời nằm trên người cô, dương vật vẫn còn trong cơ thể cô.

“Alo, mẹ.”

Chu Bồi nhắm mắt hôn cô, cảm nhận được âm đạo của Chu Hề Dã đang co bóp.


Chu Hề Dã nằm trên giường, tay Chu Bồi xoa bóp mông cô, dương vật còn giật trong cơ thể cô, vận sức chờ phát động.

“Có ý gì? Cậu ta sắp kết hôn?”

Chu Hề Dã nhíu mày, Chu Bồi đẩy vào trong, thân thể Chu Hề Dã hơi run.

Tay cậu chạm đến chỗ kết hợp của hai người, một vòng chất lỏng, có cả của cậu và của cô, ngón tay cậu sờ rồi đặt ở trong miệng liếm láp, có vị tanh ngọt.

“Chuyện công việc con đã giải quyết giúp cậu ta, sao còn nhiều chuyện như vậy? Mẹ là mẹ của nó, con không phải mẹ nó.”

Giọng Chu Hề Dã cao hơn một chút, tay Chu Bồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhân cơ hội sờ đến ngực, xoa bóp ngực cô, thay đổi hình dạng.

Cậu thích nhất điều này, miệng trên nói chuyện đứng đắn, bên dưới âm đạo nhỏ vẫn ngậm lấy dương vật của cậu.

Qua một lúc lâu mới cúp máy, Chu Hề Dã thở hổn hển một hơi, rút dương vật của Chu Bồi ra khỏi cơ thể mình.

Cô lấy áo ngủ rớt một bên mặc lên người, đi ra phòng ngủ đến trước tủ lạnh, lấy lon bia ra, gỡ nắp lon, ngồi trên ghế uống bia.

Chu Bồi đỡ dương vật trần trụi đi ra: “Sao vậy? Bọn họ lại gọi đòi tiền chị? Không phải đã lâu rồi không liên lạc sao?”

Vẻ mặt Chu Hề Dã mệt mỏi, gật đầu: “Em trai bảo bối của chị sắp kết hôn, vay tiền mua nhà, cầu xin chị giúp vợ cậu ta giải quyết vấn đề công việc.”

Chu Bồi nhíu mày, cầm lon bia trong tay Chu Hề Dã uống một ngụm: “Em còn tự dựa vào thực lực của mình, cậu ta là cái thá gì muốn chị giúp đỡ.”

Chu Hề Dã nghe nói như thế, cười nhìn cậu: “Có lẽ bởi vì cậu ta và chị có quan hệ huyết thống.”

Chu Bồi hừ một tiếng: “Em còn là em trai đang ngủ với chị đấy.”

Chu Hề Dã cười ha ha, cúi đầu nhìn dương vật của cậu, phía trên còn tích tinh dịch, còn có dâm dịch của cô.

“Đúng rồi, trước khi đi, có muốn ăn một bữa với Tưởng tướng quân khu Bắc Kinh không?”

Tay cầm bia của Chu Bồi dừng lại, nhíu mày: “Chu Hề Dã, chị nhờ ông ta chiếu cố em?”

Chu Hề Dã vội vàng lắc đầu: “Chị không có, ông ta chủ động liên lạc với chị, hỏi chị có muốn cho em đến bộ đội đặc chủng rèn luyện không, trở về sắp xếp một vị trí tốt cho em.”

Cô rất hãnh diện về Chu Bồi, những thứ cậu có hiện tại đều nhờ vào cố gắng và thực lực của mình đạt được, bao gồm cả sự tán thưởng của tướng quân.

Chu Bồi đặt bia xuống, nghiêng người ôm lấy Chu Hề Dã, cởi áo ngủ của cô, nhét dương vật mang theo khí lạnh vào, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể của cô.

“Em thấy chị đang bán em rồi, Tưởng tướng không chỉ dẫn con gái của ông ta đến ăn cơm với em một lần, em cũng không muốn làm con rể, chỉ nghĩ mãi ở bên chị, làm em trai ngủ với chị.”

Chu Hề Dã vuốt tóc cậu, không nói điều gì.

Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.

Ngụy Lạc Thần đến quán bar, mắt phải giật liên tục, dựa vào sô pha với ly tequila đã vơi hơn một nửa.


Cô ta bắt chéo chân, đôi giày cao gót trên chân thuộc kiểu dáng siêu quý, trên đùi là quần bó sát người hoạ tiết báo, nhưng phần trên ăn mặc giống như một người phụ nữ đàng hoàng.

“Sao đột nhiên nghĩ đến đây, bình thường không phải đều ở nhà một mình trông coi khuê phòng sao?”

Người trêu ghẹo cô ta tên là Tôn Lập Minh, người Singapore, cũng được coi là phú tam đại.

Mỗi ngày chỉ thích ăn chơi đàn đúm, làm một chủ blog thời thượng, bình luận cách ăn mặc của các ngôi sao trên các nền tảng lớn, chia sẻ thói quen hàng ngày của mình.

Ngụy Lạc Thần nghe nói như thế liếc mắt một cái: “Lát nữa tốt nhất anh đừng chụp ảnh chung với tôi, nếu không người trên mạng lại mắng tôi, nói thưởng thức của tôi có vấn đề kết bạn với loại người như anh.”

Tôn Lập Minh cười ha ha: “Vậy cô khoe khoang chồng cô đi, đẹp trai lịch sự, ai mà không thích chứ?”

Cô ta uống một ngụm không để ý đến cậu ta, Ngụy Lạc Thần không muốn khoe sao? Muốn chứ, với địa vị của Lệnh Hành Chỉ, khoe ra không tốt, tác phong bình thường của cô ta xa hoa lãng phí khoa trương, chuyện ngu xuẩn liên lụy đến hai nhà thì cô ta sẽ không làm.

Người đến càng ngày càng nhiều, Ngụy Lạc Thần đứng dậy xã giao mấy vòng, nhìn người phụ nữ trên sân khấu lắc mông nhảy, cô ta lắc đầu, không biết đã uống nhiều hay rất lâu không nhảy nên muốn thử, đi lên sân khấu cầm cột xoay eo cong mông, nước chảy mây trôi.

Dưới sân khấu bộc phát tiếng hò reo chói tai như sấm.

Những tiếng đó giống như cổ vũ làm cho Ngụy Lạc Thần bị mê hoặc, cái gì mà Lệnh Hành Chỉ, Khổng Linh Kỳ đều vứt hết khỏi đầu.

Cô ta đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, có ai mà không thích?

Nhảy xong một điệu, Ngụy Lạc Thần bước xuống sân khấu, mồ hôi dính đầy mặt.

Uống mấy ngụm nước trái cây, ngồi trên sô pha thở dốc.

Di động ở trong góc vang lên một tiếng, cầm lên nhìn, là bảo mẫu gửi đến: “Tiên sinh về rồi.”

Ngụy Lạc Thần từ từ tỉnh táo, nhắm mắt thở dài, rối rắm vài giây vẫn đứng lên cầm túi: “Đêm nay đến đây thôi, tiền tính vào tài khoản của tôi.”

Cô ta lắc lư đi ra ngoài.

Ngồi trên xe, lúc sắp về đến nhà, Ngụy Lạc Thần mới nhận ra có gì đó không ổn.

Ly nước trái cây đó có vấn đề.

Má cô ta ửng đỏ.

Cô ta rất muốn.

Tài xế dừng xe xong, Ngụy Lạc Thần không xuống xe, nhắm hai mắt, ngực phập phồng kịch liệt.

“Phu nhân…”

Ngụy Lạc Thần há miệng, giọng khàn khàn: “Bảo anh ấy đến ôm tôi xuống xe.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận