Chẳng Có Gì Ngoài Ánh Sáng


Thành phố Bắc Kinh.

Vào mùa thu, ánh mặt trời gay gắt, những nhánh cây bạch dương màu xanh biếc vẫn như thế bị gió thổi đung đưa, phát ra âm thanh xào xạc.
Đứng dưới gốc cây là người quân nhân mặc quân phục màu xanh lá cây, dưới vành nón có chút lấm tấm mồ hôi, bóng cây loang lổ trên mặt đất ở dưới chân.

Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua trước mặt người quân nhân, lái vào khuôn viên thành ủy thành phố Bắc Kinh một cách vững vàng trật tự.

Một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội phá vỡ trật tự, chạy nhanh lao vào tòa nhà thành ủy, một trận gió thổi thổi qua ven đường làm góc áo quân nhân cũng bay lên.

Tiếng ve kêu ồn ào ban đầu dường như bị ấn nút tạm dừng, trước tòa nhà thành ủy hoàn toàn yên tĩnh.
Xe việt dã dừng lại, cửa xe mở ra, một đôi chân trắng nõn gợi cảm bước ra sau đó là chiếc quần da màu đen bó sát người, chiếc thắt lưng in hoa lần lượt hiện ra đập vào mắt, một người đẹp tóc dài đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng bước xuống xe, trên cánh tay còn đeo túi da Hermes phiên bản giới hạn.

Những người đi qua không khỏi ngạc nhiên khi biết đây là Ngụy Lạc Thần, phu nhân của bí thư thành ủy mới nhậm chức, bí thư đầu tiên của Đảng ủy khu cảnh giới.

Chỉ là bảo vệ đứng ở cửa vẫn nhìn nhau cười, ý tứ trong nụ cười không cần nói ra cũng hiểu, bí thư thật là có phúc khí mà, người đẹp yêu kiều động lòng người như thế ở trên giường nhất định lại càng quyến rũ hơn.

Một người gác cổng đi tới nhận lấy chìa khóa trong tay Ngụy Lạc Thần rồi lái xe đi.

Ngụy Lạc Thần đi giày cao gót, bên trong tòa nhà vang lên âm thanh sắc nhọn chói tai, cô ta đi vào thang máy, móng tay màu đen ấn xuống tầng hai mươi ba.

Cửa thang máy mở ra, các trụ sở trong hành lang đều đóng cửa, Ngụy Lạc Thần đi vào phía trong cùng, tiếng giày cao gót “lộp cộp - lộp cộp - lộp cộp”, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa trụ sở bí thư thành ủy.
Ngụy Lạc Thần vừa định gõ cửa, tay của cô ta đã bị kéo lại.

“Anh......” Vẻ mặt của Ngụy Lạc Thần không chút thay đổi nhìn sang.

“Bí thư đang gặp chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh, ngài chờ một chút rồi hãy vào.”

Người đang nói chuyện nho nhã lịch sự trước mặt này chính là trợ lý bậc nhất của Lệnh Hành Chỉ, Lý Thanh Sơn.

Ngụy Lạc Thần thu tay lại, Lý Thanh Sơn chỉ sang một bên: “Trước tiên ngài ngồi ở đây chờ một lát, bí thư sẽ ra ngay thôi.”

Hai người đi vào phòng khách kế bên, Lý Thanh Sơn lấy một ly nước cho Ngụy Lạc Thần sau đó đặt lên bàn trà đối diện với Ngụy Lạc Thần.

Ngụy Lạc Thần tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp cho dù Lý Thanh Sơn thường xuyên nhìn thấy cô ta nhưng khuôn mặt họa thủy* này vẫn khiến cho cậu ta phải hít sâu một hơi.
(*) Họa thủy: trong “Hồng nhan họa thủy” - sắc đẹp gây ra tai họa.
“Ai thế?”
Đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại, cằm khẽ nhếch lên, chỉ về phía văn phòng làm việc của Lệnh Hành Chỉ.
“Chu Hề Dã, chủ nhiệm trụ sở thành phố Tương Đàm.”
Ngụy Lạc Thần mím môi một cái, Lý Thanh Sơn nhìn cô nói tiếp: “Cô ta mới nhậm chức.”
“Là nữ?”
Lý Thanh Sơn gật đầu.
Ngụy Lạc Thần dựa người ra sau, cô ta bắt chéo chân, từ trong túi lấy ra điện thoại di động.
“Tôi còn có công việc nên xin phép đi trước.”
Lý Thanh Sơn đứng lên, Ngụy Lạc Thần cũng không ngẩng đầu lên, cô ta đưa hai ngón tay ra lắc lắc, ý bảo cậu ta cứ đi làm việc của mình.
Gió thổi vào làm lay động sợi tóc của Ngụy Lạc Thần, cô ta cảm thấy có chút lạnh, cầm điện thoại di động, ánh mắt không rời khỏi màn hình.

Cô ta đến trước cửa sổ, tay sờ đến cửa sổ, dưới chân lại không biết vấp vào cái gì, điện thoại di động trong tay đã bay ra ngoài.
Ngụy Lạc Thần giật mình, đưa tay bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một lát sau, tiếng giày cao gót vang lên trộn lẫn với rất nhiều tiếng bước chân.
Chu Hề Dã nhíu mày một chút, hơi nghiêng đầu, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Không cần để ý đến cô ấy, chúng ta nói tiếp đi.”
Chu Hề Dã nhìn về phía người đàn ông đối diện, cổ tay áo sơ mi của anh hơi xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, không gò bó, anh lười biếng tựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn.
“Tuy rằng chính quyền của Bắc Kinh và Tương Đàm không liên quan đến nhau nhưng trụ sở Bắc Kinh vẫn cần phải báo cáo công tác định kỳ cho thành ủy, ngoại trừ việc hoàn thành nhiệm vụ của các cô trong thành phố, chuyện ở đây của tôi cô cũng không thể lơ là.”
Khi nói chuyện, Lệnh Hành Chỉ cũng không nhìn về phía Chu Hề Dã nhưng ánh mắt Chu Hề Dã vẫn luôn dừng ở trên người anh.
“Được.”
Lệnh Hành Chỉ quay đầu lại, vẻ mặt lười nhác nheo đôi mắt, dùng ánh mắt dò xét đối diện với ánh nhìn của Chu Hề Dã.
“Cô vừa mới nhậm chức, không quen cuộc sống ở đây, tin tức lộn xộn, chắc là nghe nói không ít chuyện liên quan tới tôi?”
Chu Hề Dã lạnh nhạt cười: “Danh tiếng của bí thư Lệnh tất cả mọi người đều biết, đương nhiên tin tức sẽ không ít hơn người khác.”
“Người khác nói như thế nào không quan trọng nhưng công việc nên làm như thế nào, tôi nghĩ trong lòng cô hẳn sẽ có tính toán”, đôi mắt Lệnh Hành Chỉ chợt biến thành một lưỡi gươm sắc bén khoát chặt vào Chu Hề Dã, giây tiếp theo anh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống quan sát phản ứng của cô, vài tiếng cười phát ra ở trong lồng ngực, chờ cô đáp lời.
Chu Hề Dã cũng đứng lên: “Tôi hiểu.”
Gió thổi vào mang theo mùi của mùa thu, mùa hè lại âm thầm mang theo hơi nóng đến lần nữa.
Lệnh Hành Chỉ đưa tay về phía Chu Hề Dã.
Chu Hề Dã nhìn Lệnh Hành Chỉ, đưa tay nắm lấy tay anh.
Khô ráo và ấm áp.
“Hoan nghênh cô, đồng chí Chu Hề Dã.”
Ngược ánh nắng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, khoảnh khắc bắt tay này cũng được ghi lại bởi tiếng ve sầu kêu, dừng lại ở thời khắc cuối hè đầu thu.
Lệnh Hành Chỉ vừa mở cửa phòng làm việc, Ngụy Lạc Thần cũng dừng việc đang làm.

Cô ta chỉ thấy Lệnh Hành Chỉ đang nói chuyện với người phụ nữ bên cạnh: “Về vấn đề công việc, đặc biệt là công việc bàn giao, liên quan đến thành uỷ, cô cứ đến...”
Người phụ nữ bên cạnh anh mặc âu phục màu xám tro, trên mặt đeo kính không gọng.

Mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa thấp, hai bên trán rủ xuống vài sợi tóc, cổ áo mở ra một nút áo, ngón tay ở hai bên sườn cơ thể đều sạch sẽ, đường may quần thẳng tắp, chân đi giày cao gót đã lỗi thời.
Ngụy Lạc Thần không khỏi cười nhạo một tiếng, hai người kia nhìn qua cô ta.

Lệnh Hành Chỉ mỉm cười: “Đây là phu nhân của tôi, Ngụy Lạc Thần.”
“Đây là chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh, Chu Hề Dã.”
Hai người bắt tay nhau rồi gật đầu, đối mặt với ánh mắt trào phúng của Ngụy Lạc Thần, khóe miệng Chu Hề Dã mỉm cười hoàn mỹ không chút thiếu sót.

Cô vừa buông tay ra thì Ngụy Lạc Thần đứng bên cạnh Lệnh Hành Chỉ, khoác lấy cánh tay anh.
“Nếu phu nhân đã ở đây, vậy bí thư đưa tôi đến đây là được rồi, tạm biệt.”
Chu Hề Dã tạm biệt hai người, Lệnh Hành Chỉ và Ngụy Lạc Thần đứng đưa mắt nhìn Chu Hề Dã đi vào thang máy.

Nụ cười của Chu Hề Dã vừa vào thang máy đã biến mất, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, tin tức trong nhóm công tác hiện lên rất nhiều, cô không có thời gian trả lời.
Đến tầng một, cô bước ra ngoài rồi ngồi lên xe.
Tài xế khởi động xe, người ngồi ở ghế phụ tài xế là trợ lý của Chu Hề Dã.
“Chủ nhiệm, thế nào rồi?”
Trên mặt Chu Hề Dã không có chút cảm xúc nào, chỉ mở miệng nói: “Khăn ướt.”
Trợ lý đưa khăn giấy cho Chu Hề Dã, cô rút ra hai tờ, cầm lấy tỉ mỉ lau chùi từng ngón tay.
“Hôm nay còn có chuyện gì nữa không?”
Giọng nói lạnh lùng giống như người máy.
Trợ lý cầm điện thoại di động, vội vàng nói: “Đêm nay Diệp gia bày tiệc, nói là để chúc mừng ngài.”
Chu Hề Dã ném khăn ướt vào trong thùng rác: “Được, đã chuẩn bị quần áo chưa?”
“Đã chuẩn bị rồi, tiệc mừng tổ chức ngay tại biệt thự.”
“Biệt thự?”
Chu Hề Dã nhíu mày: “Biệt thự ở đâu?”
“Đối diện với vườn Viên Minh kia, loại tiệc mừng này sẽ không tổ chức quá lớn, không phù hợp ở trung tâm thành phố lắm, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt”, trợ lý giải thích: “Bắc Kinh và Tương Đàm không giống nhau, lộ liễu đi dự tiệc sẽ bị người ta chỉ trích...”
Chu Hề Dã nghiêng đầu nhìn sau gáy trợ lý, cô dừng vài giây rồi gật đầu một cái, đưa tay ra, ngón tay gõ nhẹ vào ghế xe, trợ lý quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy, chủ nhiệm?”
“Dừng xe.”
Trợ lý và tài xế liếc nhau, giảm tốc độ xe lại.

Trợ lý cười khan một tiếng: “Chủ nhiệm, con đường này trước không có làng sau lại không có cửa hàng, ngài dừng xe làm gì...”
“Dừng xe.”

Mặt của Chu Hề Dã không chút thay đổi lặp lại một câu.
Xe dừng ở ven đường, Chu Hề Dã dựa lưng vào ghế: “Cậu xuống xe.”
Trợ lý đối mặt với mệnh lệnh khó hiểu của Chu Hề Dã: “......!Tôi xuống xe?”
Lúc này Chu Hề Dã không lặp lại nữa, cô chỉ bình tĩnh nhìn trợ lý, trợ lý nhìn Chu Hề Dã, khuôn mặt không giận mà còn tự tin làm cho cậu ta như ngồi trên đống lửa, cuống quít tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe.
Vừa xuống xe, Chu Hề Dã nhắm mắt lại, đầu dựa ra sau, nói hai chữ đơn giản: “Lái xe.”
Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành.
Lệnh Hành Chỉ thấy Chu Hề Dã biến mất ở cửa thang máy, ánh mắt mới rơi vào trên người Ngụy Lạc Thần, hai người đi về phía văn phòng.
“Sao em lại tới đây...!Đừng kéo tay anh, sẽ ảnh hưởng không tốt, về nhà em muốn làm gì thì làm...”
Ngụy Lạc Thần ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, mũi chân lắc lư trên không trung, ánh mắt dõi theo Lệnh Hành Chỉ, khóe miệng cô ta nở nụ cười ngọt ngào: “Đêm nay chính là tiệc sinh nhật của cha, anh chuẩn bị quà gì rồi?”
Bên kia Lệnh Hành Chỉ bưng nước trà ngửa đầu uống ừng ực, nuốt một ngụm trà xuống, anh thở dài, hơi híp mắt cảm thấy hết sức thoải mái.
“Người mới tới lúc nãy là chủ nhiệm trụ sở Bắc Kinh đấy, là một người đứng đắn, có nề nếp, anh còn phải giả vờ một chút nhưng mà anh khát quá”, Lệnh Hành Chỉ nói xong, anh buông chén trà, đi tới bên ghế dựa, vẻ mặt lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, chân dài gác lên nhau đặt trên mặt bàn.
Ngụy Lạc Thần nghe anh nói như thế, cô ta cười ha ha, nói: “Anh này thật là, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, cũng không sợ quên mất bản thân là người thế nào sao?”
Lệnh Hành Chỉ nhướng mày, nhìn Ngụy Lạc Thần: “Anh thấy em, là biết mình vốn là người thế nào, em không cần phải sợ anh quên.”
Ngụy Lạc Thần vô cùng hưởng thụ những lời âu yếm không đứng đắn của Lệnh Hành Chỉ, cô ta đứng lên đi tới bên cạnh anh, khi cô ta đang muốn ngồi lên trên đùi anh thì cô ta lập tức bị Lệnh Hành Chỉ đẩy ra.
“Này, đây là phòng làm việc, em phải chú ý một chút, về nhà muốn thế nào cũng được.”
Ngụy Lạc Thần bĩu môi, đứng ở một bên: “Anh biết em gái tặng cha cái gì không?”
“Cái gì?” Lệnh Hành Chỉ cũng không muốn đoán, đây đều là trò trẻ con.
“Cái đồng hồ cổ mua của Sotheby's về, là năm mươi triệu đấy...!Nhìn thôi cũng thấy quà tặng của em hình như không đáng một xu” Ngụy Lạc Thần có chút uất ức.
Lệnh Hành Chỉ lấy chân từ trên bàn xuống, anh đứng lên, nói: “Anh thấy cái đồng hồ này chưa chắc là em gái anh tặng” Anh quay đầu nhìn Ngụy Lạc Thần: “Tống gia có ý kết thân với nhà chúng ta, vừa lúc em gái và một tên nhóc nhà anh ta ở cùng một chỗ, đoán chừng là Tống gia tặng.”
Ngụy Lạc Thần há miệng: “Hả?”
Lệnh Hành Chỉ nhìn thoáng qua đồng hồ, anh lại đưa mắt nhìn Ngụy Lạc Thần: “Việc này em đừng để ý, sinh nhật hàng năm của ông cụ đều như vậy, sống đến tuổi này, ông ấy còn cái gì mà chưa thấy qua? Hơn nữa, cấp trên cũng lên tiếng, nói muốn thực hiện theo cách giản dị, tiệc sinh nhật ăn một bữa cơm là được, về sau đừng tặng quà đắt tiền như vậy nữa.”
Nói xong, anh đẩy cửa thư phòng phía sau ra, nói: “Anh thay quần áo, bây giờ chúng ta xuất phát.”
Ngụy Lạc Thần đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cô ta nhìn Lệnh Hành Chỉ đi vào trong phòng, trong lòng có chút ngứa ngáy nên cũng đi theo anh vào.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận