Nếu đây là một cảnh phim, thì ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi và Thương Mục Kiêu sẽ nhìn nhau trìu mến.
Nhưng thực tại là, cậu không trả lời tin nhắn, cũng không ra mở cửa.
Không biết là bị sốc quá hay là chưa đọc tin.
Thế là tôi đi đến trước cửa nhà, sau đó đành phải gọi thẳng vào điện thoại của cậu.
Cách một cánh cửa có thể lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ bên trong cùng với tiếng chó sủa vang nhà.
Sau một tràng bước chân binh hoang mã loạn, điện thoại mới được kết nối.
Bên tai toàn tiếng thở dốc, Thương Mục Kiêu thận trọng không nói trước.
Tôi đứng trước cửa, thở dài bấm chuông.
"Đại diện Tiêu, em không định mở cửa cho anh à?"
Theo tiếng chuông cửa ding dong ding dong, Lòng Đỏ Trứng càng sủa hăng.
Từ sau cửa và cả trong điện thoại vang lên tiếng té ngã, sau đó là những câu chửi lung tung của Thương Mục Kiêu.
"Cẩn thận đấy." Tôi nói với cậu.
Một giây tiếp theo, cánh cửa đột nhiên được mở ra, Thương Mục Kiêu luộm thuộm xuất hiện trước mặt tôi.
Có vẻ như cậu vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa lau đã phải vội nghe điện thoại của tôi, áo ngủ còn cài nhầm một chiếc cúc, dép thì chiếc có chiếc không.
"Anh...!sao anh lại ở đây?" Tôi ở ngay trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn cầm điện thoại di động, có thể thấy cậu bị dọa sợ tới mức nào.
Bước vào phòng, tôi thấy Lòng Đỏ Trứng quay đi quay lại trên tấm thảm phòng khách.
Những con chó khác thì phải xích dây, làm hàng rào, nó thì ngược lại, một cái thảm là đủ nhốt.
"Đến gặp em." Cất điện thoại đi, tôi nhìn lướt dưới đất, không thấy dép đi trong nhà.
"Có dép hay gì không?"
Cậu sững sờ một chút, sau đó ấm ớ trả lời: "Không.
Không cần cởi giày, em...!em cũng không quét nhà nhiều, mang giày vào luôn cũng được."
Không biết cậu dùng sữa tắm gì, khi đi ngang qua, mùi trái cây nồng nàn cùng với hơi nóng ẩm trên người cậu tản ra, nghe có mùi giống như một loại trái cây nhiệt đới chua ngọt.
Trong nhà cậu đúng chuẩn một căn nhà thuê: một chiếc ghế sofa chất đống quần áo bẩn, một thùng các-tông đầy đồ dùng chưa được phân loại và một chiếc bàn cà phê phủ đầy đủ thứ cả có thể nghĩ đến và không nghĩ đến.
Cũng may phòng ở tuy bừa bộn nhưng cũng không bẩn, không có hộp cơm ly mì mấy ngày không vứt.
Nhớ lúc Dương Hải Dương mới ly hôn, chưa gượng dậy nổi, đứa con thì nó mẹ mang đi, còn cậu ấy thì nằm nhà cả ngày tiêu pha thời gian.
Tôi đi đến chỗ cậu ấy, vừa bước vào, chưa kịp đứng vững đã bị mùi hôi trong nhà hun đến lảo đảo.
Hôm đó tôi với Dương Hải Dương uống cả chục chai bia, cậu ấy uống nhiều đến nỗi ôm bồn cầu nôn đến mù mịt đất trời, nôn xong lại ôm xe lăn của tôi, vừa khóc vừa thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.
Cuối cùng, Dương Hải Dương khóc mệt nằm lăn ra giường, tôi giúp cậu ấy dọn dẹp căn phòng.
Trong đống rác đó có những thứ gì bao nhiêu năm rồi tôi cũng không muốn nhắc lại.
"Anh..
anh....!từ khi nào...!anh biết em là...là...." Thương Mục Kiêu khó khăn lắp bắp, mấy chữ cuối cùng cũng không dám nói.
"Là Đại diện Tiêu hả?" Tôi nói thay cậu
Ở bức tường đối diện với ghế sô pha, có một cái TV lớn khoảng 60 inch, chắc là TV sẵn của nhà thuê, dưới TV là một cái hộp nhỏ giống cái CPU, cùng với chiếc gamepad màu đỏ ở trên, tôi đoán là máy chơi game.
Nhìn sang bên cạnh, trên ban công có một cái kính thiên văn màu đen quen thuộc, không phải cái 300 ngàn tệ mà là chiếc kính viễn vọng cũ của tôi bị Thương Mục Kiêu làm vỡ.
Cùng một mẫu mã, nhưng mới hơn nhiều so với của tôi, có mấy chỗ còn chưa xé tem.
Vòng đi vòng lại, phảng phất như thể ông bạn già lại trở về.
"Anh biết từ hôm ngày cưới của chị em." Tôi sờ lên thấu kính viễn vọng, quay đầu lại hỏi cậu: "Em ngắm trăng à?".
Thương Mục Kiêu đảo mắt, nhìn xuống đất: "Ừm."
Tôi buồn cười cúi người xuống, mắt trái hướng vào thị kính, tôi không nhìn thấy mặt trăng, chỉ thấy cửa sổ nhà bếp đang kéo rèm của tôi.
"Nhà anh có mặt trăng hả?"
"Vậy là anh cố ý nói dối em là anh thích em?" Cậu không trả lời câu hỏi của tôi, vẫn còn đang giằng co với đại diện Tiêu.
"Đúng là cố ý, nhưng anh không nói dối em." Tôi đứng thẳng người, tiếp tục đi thăm thú những nơi khác.
Cách bài trí của căn nhà này giống hệt của tôi, chỉ khác là phòng ngủ của tôi có làm phòng vệ sinh lớn chiếm một phần diện tích khiến căn phòng hơi chật chội.
Còn phòng ngủ của Thương Mục Kiêu không có gì ngoài một chiếc giường lớn và một dãy giá treo áo quần mở, trông rất rộng rãi.
"Tại sao? Tại vì em giúp anh đứng lên à?" Tôi nhìn ngó phòng ngủ và tủ treo quần áo của cậu, cậu thì dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn tôi.
Đầu nạng bọc cao su đập xuống nền lát gạch phát ra tiếng "cạch cạch".
Hiện tại tôi đã thích nghi tốt với bộ xương ngoài, có thể đi được bằng một chiếc nạng, nếu đi chậm thì có thể không cần nạng nhưng sẽ không vững.
"Lý do đó còn không đủ sao?" Tôi quay mặt nhìn cậu.
Trước đây, chỉ mỗi việc cho cậu cơ hội làm lại luận văn là cậu có thể nghĩ khùng nghĩ điên cho là tôi đang muốn "đi cửa sau" với cậu.
Bây giờ lúc cần cậu nghĩ khùng nghĩ điên, thì lại đi thật thà.
"Em không biết." Cậu cụp mắt xuống, hơi nhíu mày, trông khá rối rắm, "Em...! em muốn anh thích em, nhưng lại không muốn anh thích em vì em mua cho anh bộ xương ngoài...!Em không muốn anh cảm thấy anh nợ em, anh phải báo ơn như ốc đồng cô nương...!"
Bây giờ cậu còn lo trước lo sau hơn cả tôi.
Tôi không nghe nữa, liền đi tới mấy bước ôm mặt cậu, ịn môi lên,
Chỉ là cái chạm môi đơn giản nhưng dường như khiến cho tâm hồn thoải mái thở phào một hơi.
Tại thời điểm này, cho dù là lý thuyết nào mà tôi đã tin tưởng chắc chắn trước đó, tôi cũng phải thừa nhận một điều - sự vật tự nó, cái tôi, ý chí, tâm trí...!hay tất cả những tồn tại siêu hình khác đều bị cơ thể kiểm soát và khống chế.
Hành vi của Thương Mục Kiêu cũng chứng minh rõ điều này.
Cứng người chỉ một lúc, cậu đã tận tình đón nhận nụ hôn, nhanh chóng chuyển từ bị động sang chủ động, hôn lại sâu hơn, nhiệt tình hơn, hoàn toàn không màng tới những lời danh chính ngôn thuận vừa rồi.
Vòng tay cậu không ngừng siết chặt eo tôi, như muốn cuốn tôi vào cơ thể cậu, hòa làm một với cậu.
Trước khi không thở được, tôi buộc mình phải chấm dứt nụ hôn.
Cậu muốn đuổi theo, nhưng lại bị lòng bàn tay tôi áp vào môi ngăn cản.
"Anh không phải là ốc đồng cô nương." Tôi nhìn vào mắt cậu, "Anh hạnh phúc vì em tặng anh, chứ không phải ai khác tặng cho anh.
Nếu bộ xương này là do Hạ Vi Chu tặng cho tôi, dù có bán nhà tôi cũng sẽ vét đủ không thiếu một xu trả lại cho anh ta để đảm bảo rằng tôi sẽ không dính dáng gì đến anh ta nữa cả.
"Sự bất quá tam, là lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng.
Anh sẽ cho em cơ hội cuối cùng, cũng tự cho mình cơ hội cuối cùng.
Lần này không phải vui vẻ nhất thời, mà là cả đời, có muốn không?"
Đây có lẽ là điều táo bạn thứ hai tôi đã làm trong mười năm qua sau việc hẹn hò với Thương Mục Kiêu, đó là quay trở lại với cậu.
Đôi mắt Thương Mục Kiêu ngay lập tức mở to khi nghe thấy câu này, vẻ không thể tưởng tượng được.
Tôi quay đi không nhìn cậu, trong lúc lo lắng chờ đợi tôi cũng có chút tự nghi ngờ bản thân.
Có cần cho cậu thêm thời gian để cân nhắc không nhỉ? Việc này cũng lớn mà.
Rốt cuộc, cậu chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cả đời đối với cậu quá xa xôi.
Cuộc đời có muôn vàn biến số, không phải cứ hứa suông là có thể thực hiện mọi thứ.
Với cả...!mấy câu này nghe như đang cầu hôn ấy, có khi nào cậu bị sốc không?
"Em..." Tôi chỉ muốn nói cậu không cần trả lời tôi ngay, có thể suy nghĩ thêm, nhưng vừa nói được một chữ, cả người tôi đã bị cậu ôm lên.
Nạng rơi xuống đất, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, trong nháy mắt tôi đã nằm ngửa trên giường, Thương Mục Kiêu đè lên người tôi.
"Hôm đó anh không nói về Linh Linh." Cậu đột nhiên không đầu không đuôi nhắc đến Dương Ấu Linh, "Ngôi sao của anh là em! Là em, đúng không?"
Cậu siết chặt cổ tay tôi, nhìn xuống tôi, cố chấp chờ đợi câu trả lời của tôi, trong mắt anh không còn sự bối rối và do dự.
Khi tôi uống mê dược lần nữa và sẵn sàng trở thành tù nhân của bản năng, cậu cũng lấy lại sự kiêu ngạo và trở nên vô cùng nhạy bén.
Cậu nói đúng, không có gì phải chối cãi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi gần như không bao giờ nói những câu như thế, đây có thể coi là mấy câu sến sẩm nhất mà tôi từng nói trong đời.
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Tôi nói bóng nói gió.
Đôi mắt Thương Mục Kiêu sâu thẳm, như thể thủy triều đen tối đang rình rập, chỉ chực nhấn chìm tôi mọi lúc mọi nơi.
"Đúng vậy, em không ngắm trăng, em đang ngắm anh.
Khi anh đưa tên bác sĩ thú y về nhà, em đã tức điên lên."
Tôi sững sờ vài giây mới nhận ra cậu lại đi trả lời cái câu hỏi trước trước đó nữa của tôi.
"Lúc đó em nghĩ, sao anh lại bỏ em mà đi dan díu với mấy người như thế."
Hoặc, có lẽ cậu không muốn trả lời câu hỏi của tôi, cậu chỉ trở lại với sự tự tin vốn có, cái đuôi lại chĩa thẳng lên trời.
"Đừng nhìn người khác như vậy nữa..." Tôi cảnh cáo cậu.
"Em biết, em chỉ nhìn anh." Cậu hôn lên khóe môi tôi, ngẩng đầu lên.
"Anh có thể dạy em cách sống với anh cả đời.
Em thông minh lắm, em sẽ chăm chỉ học tập.
"
Không đợi tôi nói gì, cậu lại đè tôi xuống công thành đoạt đất, môi răng đan xen, đó là một nụ hôn không cho người ta một chút ngơi nghỉ nào để thở.
Giống như dã thú bị đói ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng có đồ ăn ngon đưa lên miệng, còn lý do gì để từ chối?
Cậu thực sự rất thông minh, không cần tôi nhắc, cậu đã nhanh chóng tháo bộ xương ngoài ném nó xuống đất.
Một triệu tệ lận đấy...
Mặc dù bản thân thiết kế bộ xương ngoài đã có chức năng chống va chạm, nhưng tôi vẫn không khỏi xót xa, tầm mắt bất giác nhìn theo xuống đất, lại bị Thương Mục Kiêu bẻ trở về.
"Nhìn em đi." Cậu nhẹ nhàng cắn cằm tôi, sau đó đến cổ, từ từ tạo cho tôi ảo giác mình đang bị "cắn nuốt".
Tôi nuốt nước bọt, hầu kết lăn lên lăn xuống, bị cậu vừa cắn vừa ngậm, càng dùng sức càng kích thích hơn.
Cậu cởi từng cúc áo sơ mi của tôi, dừng lại, liếc nhìn tôi, rồi đứng dậy giống như đang chuẩn bị bước đến công tắc đầu giường.
"Không cần..." Tôi nắm lấy vạt áo nhẹ nhàng kéo cậu lại, cậu quay đầu lại, tầm mắt chuyển xuống nơi khác.
"Không tắt đèn?" Cậu không động đậy.
"Ừm."
"Để em xem chân anh?"
"...!Cũng có phải chưa nhìn thấy đâu."
Cậu quay lại, dùng ngón tay cái vuốt ve đuôi mắt tôi, thủy triều đen trong mắt cậu dường như càng thêm mãnh liệt.
"Vậy anh đừng khóc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...