Ngay khi ngón tay người đó chuẩn bị luồn vào đồ ngủ của tôi, tôi cuống quýt la lên: "Chờ...!chờ đã!"
Người đó khựng lại, ngay sau đó liền thu tay về, một lát sau đầu giường vang lên tiếng mở công tắc, trong phòng liền sáng.
Tôi chống khuỷu tay xuống giường, hơi nâng nửa người trên lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người kia, tôi sững sờ tại chỗ.
Người bên kia có khuôn mặt tương tự như Thương Mục Kiêu, mặc một chiếc áo sơ mi xanh xám với ghi lê màu xám đậm, trên tay cầm áo vest cùng màu.
Khóe mắt khắc sâu dấu vết thời gian, giữa mày hằn vết nhăn, trông trưởng thành và uy nghiêm.
Là Thương Lộc.
Sống sờ sờ, bằng da bằng thịt Thượng Lộc.
Lúc trước bị Thương Mục Kiêu vô duyên vô cớ đưa về nhà, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc và hoảng sợ, không có tâm trạng để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cũng không có cảm giác gì khi sắp thực sự nhìn thấy Thương Lộc.
Nhưng bây giờ Thương Lộc đang ở ngay trước mặt tôi, dù biết rằng có thể thần tượng này trước đây không thể nhìn thấy tôi, nhưng do phản xạ có điều kiện của một fan điện ảnh, tôi vẫn vô thức nín thở, tim đập nhanh hơn.
Minh tinh đúng là khác với người thường, ông ấy gần năm mươi tuổi nhưng nhìn vẻ ngoài nhiều nhất chỉ là bốn mươi, thậm chí không có một sợi tóc bạc trắng nào, thực sự là vẻ đẹp trời phú.
"...!Cậu là?" Thương Lộc ngây người nhìn tôi, có lẽ là bởi vì quá kinh ngạc, một chân vẫn đang khuỵu xuống mép giường, cả người cứ như vậy hướng về phía trước không cách xa tôi ra,
Đối với hai người xa lạ lần đầu gặp mặt thì tư thế này hơi quá thân thiết.
"Tôi..." Tôi ngập ngừng, lúng túng không biết nói gì, hoàn toàn không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào.
Con người có một hệ thống ngôn ngữ phức tạp nhất trên thế giới, cùng một từ ngữ có thể được sắp xếp lại và kết hợp để trở thành một nghĩa khác, nhưng điều đáng tiếc là không phải ai cũng có năng khiếu nói chuyện.
Đối với những trường hợp khẩn cấp, không phải ai cũng có thể liến thoắng như sáo, ứng đối khéo léo tự nhiên.
"Thầy ơi, bên ngoài..."
Ngay khi tôi đang đau khổ không biết làm thế nào để xác định thân phận mình với Thương Lộc, thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Thương Mục Kiêu cười toe toét bước vào, đang nói nửa chừng, đột nhiên dừng lại, bất động ở cửa.
Nếu thật sự có vũ trụ ý trí, ắt hẳn nó phải rất ngây thơ, bướng bỉnh, những người được nó ưu ái thì phải chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt đến nghẹt thở của nó, trở thành chủ nhân của mọi màn kịch.
(chỗ này thầy nói ko hiểu j hết =)))
Không kịp chuẩn bị gì, cả ba chúng tôi vội vã mặt đối mặt nhau.
Nụ cười trên mặt Thương Mục Kiêu bay biến đi hết, vẻ mặt chuyển sang lạnh lùng đến mắt thường.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Thương Lộc quay lại nhìn cậu, rồi lại nhìn tôi.
Lúc quay lại nhìn tôi lần nữa, sự bối rối trong mắt ông ấy biến mất, như thể ông ta đã hiểu được.
"Xin lỗi, tôi nhận nhầm người." Ông ấy đứng thẳng người, quay người đi về phía Thương Mục Kiêu.
Hai người càng lúc càng gần, Thương Mục Kiêu toàn thân căng ra, khóe môi nhếch lên, bày ra bộ dáng đã sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Thương Lộc không ở lại trong này lâu hơn, lướt thẳng qua người cậu, mở miệng ra lệnh bằng giọng nói lạnh như băng tuyết: "Mày, đi ra ngoài với tao."
Thương Mục Kiêu liếc mắt nhìn tôi rồi nhanh chóng đánh mắt sang chỗ khác, đóng cửa đi ra ngoài với Thương Lộc.
Nhưng không biết Thương Lộc quá tự tin về cách âm của căn nhà hay là cố ý muốn cho tôi nghe đoạn đối thoại này, mà hai người không đi xa, đứng cãi nhau ngay ngoài cửa.
"Người trên giường là ai vậy?" Giọng Thương Lộc ẩn ẩn truyền vào, có chút ngột ngạt, nhưng vẫn có thể nghe rõ được.
"Chị chưa nói với ông sao? Đó là giáo viên dạy triết học của tôi, cũng là người yêu của tôi hiện tại." Giọng Thương Mục Kiêu chưa đầy sự hả hê khi báo được thù.
Thương Lộc im lặng, như đang tiêu hóa thông tin này.
"Mày cho rằng tao sẽ tức giận khi mày mang người về sao? Mày muốn dùng cách này để chống lại sự áp chế của tao lên mày à?" Thương Lộc lại lên tiếng, giọng rất châm chọc, "Thương Mục Kiêu, dù mày có đi yêu đương với chó, tao cũng sẽ không tức giận.
Đời mày là của mày, không liên quan gì đến tao."
Mặc dù ông ấy không trực tiếp so sánh tôi với một con chó, nhưng ý nghĩa cũng gần giống nhau.
Quả nhiên, các vai diễn là các vai diễn, đừng bao giờ gộp vai diễn vào với diễn viên.
"Không liên quan gì đến ông à, thế tại sao ông luôn can thiệp vào cuộc sống của tôi rồi ép tôi làm mấy việc tôi không thích vậy? Lúc trước ông bắt tôi thi vào ngành tài chính, giờ lại muốn đóng phim.
Cuộc đời của tôi là của tôi à?" Thương Mục Kiêu cười lạnh, "Bản thân tôi cũng không biết đấy!"
"Vì đó không hề chỉ là cuộc sống của mày, mà còn là cuộc sống của tao.
Khi quỹ đạo cuộc đời của chúng ta chồng chất lên nhau, mày nghĩ tao có nên ưu tiên cho cảm thụ của mày không? Quần áo mày mặc còn không phải dùng tiền của tao à? Ngay cả cuộc sống của mày cũng là do tao ban cho, mày có quyền gì mà tức giận?"
"Ông ban cho? Không phải ông hay nói, mạng của tôi đổi lấy mạng của mẹ sao?"
Thương Lộc không trả lời, không biết là không còn gì để nói hay quá lười để ý, nhưng tôi không nghĩ là vế sau.
Sau một hồi im lặng, giọng của Thương Mục Kiêu mới bình tĩnh lại, chỉ lộ ra mệt mỏi cùng cực: "Tại sao hai người lại muốn sinh ra tôi?"
Thương Lộc lần này im lặng lâu hơn.
"Tao đã nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc nếu có thêm một đứa con, nhưng không ngờ, điều đó lại khiến cô ấy không thể hạnh phúc hơn.
Tao cũng hối hận chuyện này." Giọng ông ta trầm xuống, lộ ra giọng điệu hoàn toàn khác với vẻ hung hăng của lần trước, như chỉ cần nhắc đến Mai Tử Tầm thôi cũng đủ khiến ông nhẹ nhàng.
"Vậy ông hận tôi, ông cho là tôi giết bà ta."
"Không." Thương Lộc dừng lại nói, "Tao và mày cùng nhau giết cô ấy."
Tôi đột nhiên hít một hơi thật mạnh, siết chặt vạt áo mình, tôi chỉ nghe thôi đã bị sốc bởi lực sát thương đáng sợ của câu nói này.
Thương Mục Kiêu từng nói rằng mặc dù Thương Lộc không phải là một người cha tốt nhưng ông ta chưa bao giờ bạo hành con mình.
Cậu sai rồi, Thương Lộc đúng là không ngược đãi cậu về thể chất, vẫn cung cấp đủ cơm ăn áo mặc nhưng lại bạo hành cậu về tinh thần, dùng ngôn ngữ, thái độ lạnh nhạt thù ghét, biến thành một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào đứa trẻ lẽ ra chính là người vô tội nhất.
Thật khó để tưởng tượng Thương Mục Kiêu đã phải chịu đựng những "bạo lực" này như thế nào trong bao nhiêu năm qua.
Bên ngoài hoàn toàn im lặng, sau khi Thương Lộc nói vậy, ngay cả Thương Mục Kiêu cũng phải giảm tốc độ.
Hồi lâu, ngay lúc tôi tưởng rằng cãi nhau kết thúc, hai người đã mạnh ai nấy đi, Thương Mục Kiêu lại chậm rãi mở cửa bước vào.
Cơ thể cậu còn nguyên vẹn, không có vết thương nào trên mặt, nhưng bay giờ dù ai đối diện với cậu cũng nhận ra rõ ràng cậu đang bị thương, thương rất nặng, thoi thóp, máu chảy đầm đìa.
Cậu ngồi xuống giường, không hề nhắc đến chuyện cãi vã.
"Thầy ơi, ngoài trời tuyết rơi rồi."
Trước khi đi ngủ, tôi không kéo rèm che, chỉ kéo một lớp voan mỏng màu trắng, lúc này tôi nhìn ra chỉ thấy một mảng tối đen, không nhìn thấy ánh sáng cũng như tuyết rơi.
"Vậy thì ngày mai trời sẽ lạnh..."
"Ông ta đụng vào anh ở đâu?" Thương Mục Kiêu đưa tay vuốt má tôi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa môi dưới của tôi.
Đột nhiên chủ để thay đổi làm tôi cảm thấy hơi choáng ngợp.
"Ông ấy nói nhận nhầm người, có lẽ về nhà không tìm thấy Phương Kỳ Niên nên nghĩ cậu ta ngủ phòng dưới..." Lúc nói tôi không tránh khỏi chạm vào ngón tay của Thương Mục Kiêu, làm đầu ngón tay cậu hơi ươn ướt.
"Ông ta có chạm vào chỗ này của anh không?" Thương Mục Kiêu như hoàn toàn không nghe thấy tôi, theo môi răng mở ra đóng vào khi nói, cậu đưa ngón tay vào miệng tôi sâu hơn.
Tôi hơi khó chịu muốn lùi lại, nhưng cậu cố định mặt tôi không cho phép tôi cử động.
"...!Ưm..
anh tưởng đó là em."
Tôi cố giải thích hiểu lầm với cậu, nhưng cậu dường như không cần tôi giải thích gì cả.
"Đúng vậy, bố con em giống nhau." Đôi mắt cậu sâu hút, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tại sao anh lại nhìn ông ta như vậy?
Như vậy là như thế nào?
Đưa ngón tay cái áp vào đầu lưỡi, cậu vuốt ve trêu chọc nó như một con vật cưng ngoan ngoãn, trốn không thoát cũng không thể tránh.
Tôi bị ngón tay cậu chọc đến đầu óc choáng váng, ngay sau đó nước bọt trong cơ thể trượt xuống khóe môi, để lại một vệt tê ngứa trên quai hàm.
"Ưmm..."
"Anh có thích ông ta chạm vào anh không?"
Tim nhói lên một cái, cuối cùng tôi cũng xác định được cậu đang vô lý giận cá chém thớt lên người tôi.
Không nhịn được nữa, tôi siết chặt khớp hàm cắn xuống.
Thương Mục Kiêu nhíu mày, vô thức rụt tay lại, nhìn vết răng sâu ở đốt ngón tay, mặt mày càng tối sầm lại.
Lau sạch nước bọt trên môi, tôi lạnh lùng đuổi cậu: "Đi ra ngoài."
Cậu nhướng mắt nhìn sang, cảm xúc nguy hiểm dâng trào trong mắt thật đáng sợ, như thể giây tiếp theo cậu sẽ vồ lên, xé rách yết hầu, gặm cắn xương thịt tôi.
Căn phòng to rộng giờ chỉ có tiếng thở nhẹ của hai chúng tôi, trong sự im lặng đến tột cùng này, thần kinh căng đến đỉnh điểm, nếu phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không bất ngờ.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tràng nổ lớn, đằng sau lớp vải trắng mờ ảo, từng đóa pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm đen.
Tiếng pháo chào tạm biệt năm cũ, nghênh đón năm mới.
0 giờ.
Tất cả cảm xúc đều bị tiếng động làm gián đoạn, giống như Lọ Lem phải trở lại hình dáng ban đầu khi đồng hồ điểm nửa đêm, Thương Mục Kiêu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày giãn ra, mọi cảm xúc tiêu cực bén nhọn và hoang dã đều thu lại hết.
"Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta rời khỏi đây." Cậu nghiêng người về phía trước, tựa như định hôn tôi, nhưng tôi lại tránh ra.
Cậu dừng lại, không ép buộc, cũng không nói gì, chỉ đứng dậy bỏ đi.
Sự náo nhiệt bên ngoài vẫn tiếp tục, pháo nở thắp sáng hoàn toàn bầu trời đêm, tôi ngồi trên giường một lúc, trong lòng xen lẫn đủ loại mùi vị, trong đó nhiều nhất là vị đắng, nó dồn lên cổ họng tôi, tràn ngập khoang miệng của tôi.
Bên ngoài ồn ào quá, tiếng pháo nổ dồn dập cứ vang vọng lại đây, điện thoại thì không ngừng rung lên, nhận lời chúc Tết của tất cả mọi người.
Tôi cũng soạn bừa một cái tin chúc tết gửi đi.
Khoảng hai giờ, khu vực xung quanh cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi lại chìm vào giấc ngủ, chập chờn rất nhiều giấc mơ, khi tỉnh dậy cảm thấy cả người nặng trĩu, tưởng chưa ngủ được nhiều, nhưng nhìn điện thoại thì đã mười giờ sáng.
Sau khi tắm rửa xong, tôi mặc quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.
Biệt thự của nhà Trương lớn quá.
Tối hôm qua tôi không nhớ đường đi, giờ lòng vòng tìm cửa lớn đến choáng váng.
Lúc đi ngang qua một ngã tư, tôi đột nhiên nghe thấy giọng của Thương Vân Nhu từ bên trái.
"Làm sao chị giống em được?"
Bên trái là một phòng khách nhỏ, ngăn cách với hành lang bằng một cái kệ bác cổ, Thương Vân Nhu đang hạ giọng nói chuyện với Thương Mục Kiêu, hai người họ quay lưng về phía tôi, tôi cũng bị khuất sau cái kệ nên không ai chú ý là tôi đến.
Thương Mục Kiêu ngồi trên sô pha, giọng điệu khó chịu: "Có gì khác nhau?"
"Chỗ nào cũng khác!" Thương Vân Nhu cố hết sức kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự kích động.
Tôi có linh cảm rằng chủ đề của họ không chạy đâu ra khỏi tôi, cho nên tôi không vội lên tiếng, cẩn thận định quay trở lại.
"Được thôi, vậy chị chia tay với tên họ Dương đi, em sẽ chia tay với anh ấy ngay."
Tôi sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của khung kệ bác cổ, nụ cười bất cần trên mặt Thương Mục Kiêu hiện ra trước mắt tôi.
Cậu có thể thích tôi, nhưng cậu không hề trân trọng mối quan hệ này.
Sự thật này tôi chỉ mới ngẫm ra tối hôm qua, bây giờ một lần nữa lại được đặt ra trước mắt tôi một cách rõ ràng và không thể chối cãi.
Đột nhiên, tôi lại không cảm thấy bất ngờ nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...