Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn Biên Bá Hiền, hồi lâu mới hỏi: “Muốn chép bài tập?”
Biên Bá Hiền nhìn sách trong tay Phác Xán Liệt, lắc đầu mấy cái, “Tôi dĩ nhiên không phải muốn chép bài tập, cái này cậu cũng có làm đâu.” Nhớ tới tờ giấy trắng còn chưa ghi gì, nói: “Mượn học án* với sách giáo khoa của cậu nhìn một chút.”
*Học án: từ gốc là 学案, tìm trên baidu thì sơ sơ nghĩa của nó là một cuốn sách mô tả nội dung giảng dạy của trường, học án ở đây chắc là sổ tóm lược kiến thức.
“À…” Phác Xán Liệt như đã hiểu, gật đầu, “Chờ tôi viết xong sẽ cho cậu mượn.”
Biên Bá Hiền vừa muốn nói “được được”, nhưng đột nhiên kịp phản ứng, cảm thấy Phác Xán Liệt hơi kì quái…
Phác Xán Liệt viết xong cho cậu xem, thế này là trắng trợn cho chép bài tập rồi còn gì? Chờ Phác Xán Liệt viết xong, hắn là quỷ mới cho cậu mượn.
“Không cần.” Biên Bá Hiền giữ vững tinh thần, kiên định xua tay, “Cậu viết đáp án ảnh hưởng tôi ôn bài, tôi chỉ mượn học án của cậu thôi, tự tôi làm.”
“Ồ…” Phác Xán Liệt lại gật đầu, không nhanh không chậm hỏi: “Nhưng tôi cho cậu mượn, tôi dùng cái gì?”
Biên Bá Hiền ngẩn người, “Xem chung đi?”
Biên Bá Hiền dựa vào tường trượt xuống, đem giấy đệm kê trên đầu gối viết viết.
Cậu không chê đất bẩn, cũng không ngại tường dơ.
Biên Bá Hiền dựa theo học án viết mấy thứ linh tinh trước, bây giờ sách vẫn còn nằm trong tay Phác Xán Liệt.
Tài liệu mới phát đáng lẽ phải nồng nặc mùi mực in, nhưng Phác chủ tịch đưa sách cho Biên chăm học lại không ngửi thấy mùi mực, chỉ có mùi hương thoang thoảng tươi mát tản ra.
Biên Bá Hiền một bên lật qua lật lại tìm ‘phương thức sản xuất tư liệu vật chất do đâu tạo thành’, một bên trong đầu nghĩ Phác Xán Liệt làm sao thích mấy thứ đồ lòe loẹt như vậy.
Đồ con công màu mè! Đây không phải việc cường giả nên làm.
Nhưng cường giả lật sách từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy câu trả lời của ‘phương thức sản xuất tư liệu vật chất do đâu tạo thành’.
Trong sách hỏi một hai chữ cậu còn biết, nhưng mà hỏi một câu dài ngoằn thế này… Biên Bá Hiền thật sự không biết nó đang hỏi cái gì…(◞‸◟)
Biên Bá Hiền khép sách lại, liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt.
Sách thì ở đây, hắn chỉ có mỗi học án, vậy mà bút chuyển động liên tục.
Biên Bá Hiền chống tay từ từ đứng dậy.
Cậu đến gần bên cạnh Phác Xán Liệt, nhìn học án môn triết, vẫn chưa tìm thấy câu trả lời thì đối phương đã quay đầu nhìn: “Không phải không muốn chép bài tập à?”
“…”
“Tôi không phải chép bài tập.” Dừng lại hồi lâu, cậu nói: “Tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”
Khóe miệng Phác Xán Liệt cong lên, “Chuyện gì?”
Biên Bá Hiền có đất dụng võ, tiếp tục tấn công: “Phương thức sản xuất tư liệu vật chất do đâu tạo thành?”
Phác Xán Liệt bật cười, “Câu đầu tiên hả?”
Biên Bá Hiền không nói lời nào.
Tầm mắt Phác Xán Liệt lướt qua học án trống rỗng trên tay Biên Bá Hiền, cỏ dại mọc um tùm, căn bản không nhìn ra viết cái gì.
“Năng lực sản xuất và quan hệ sản xuất.”
“À.
cám ơn.”
Biên Bá Hiền cúi đầu, nhanh chóng trồng thêm hai mảng cỏ dại trên giấy trắng.
Trồng cỏ xong, vô cùng tự nhiên hỏi tiếp một câu: “Cậu không phải chuẩn bị bài rồi sao? Chủ nghĩa duy vật định nghĩa thế nào hả?”
“Chuẩn bị bài rồi.” Phác Xán Liệt rũ mắt, ngồi bên cạnh xem Biên Bá Hiền trồng cỏ, “Bản chất thừa nhận thế giới là vật chất, vật chất có trước, ý thức có sau, vật chất quyết định ý thức, ý thức là vật chất…” (ai cứu tôi với)
Tốc độ tay Biên Bá Hiền nhanh không tưởng, vèo vèo đã trồng thêm hai bụi cỏ dại trên giấy, nhướng mày, “Chờ một chút, nói chậm lại đi…”
“Ý thức là phản ứng của vật chất.” Phác Xán Liệt nói chậm lại, đến câu cuối cùng thì dừng lại, “Bàn trước, cậu không chép bài tập, cho nên đổi sang nghe viết chính tả?”
Bút Biên Bá Hiền dừng hoạt động: “?”
Phác Xán Liệt nâng mí mắt, đá lông mày, “Tôi giúp cậu đọc học án từ đầu đến cuối, cậu có chừa chữ nào lại cho tôi không?”
“…”
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt.
Cậu rũ mắt, đem sách triết học trả lại, “Trả cậu, cám ơn.”
“Cậu không cần nữa à?”
“Không cần, tôi có cái rắm làm nữa ấy.” Biên Bá Hiền lạnh nhạt nói: “Phiền phức.”
Phác Xán Liệt chớp mắt, “Không được, bài tập vẫn phải làm.”
Biên Bá Hiền nhìn xung quanh, ở cửa sau nhìn giáo viên bộ môn, thừa dịp bà ở trên bảng viết bài, từ trong hộc bàn rút cặp ra chuẩn bị tan học sớm.
Cậu đưa lưng về phía Phác Xán Liệt khoát khoát tay, lười biếng nói: “Ngài tự mình viết đi.”
“Vì tình nghĩa bàn trước bàn sau của chúng ta.” Phác Xán Liệt khẽ nói: “Cậu không làm bài tập, tôi không thể làm như không thấy.”
Nếu như Trần Phùng Trạch ở chỗ này nghe mấy lời này của Phác Xán Liệt, chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.
Lời này tuyệt đối không phải nói thật.
Đừng nói bàn trước bàn sau, Trần Phùng Trạch quen biết hắn hơn một năm, cậu ta dám khẳng định nếu một ngày cậu ta phải thi lại, Phác Xán Liệt tuyệt đối sẽ thấy chết mà không cứu, thậm chí còn có thể chụp bảng thành tích của cậu ta lại.
Miệng lưỡi của Alpha, gạt người gạt quỷ!!!
Nhưng Biên Bá Hiền không hề biết Phác Xán Liệt còn một góc khuất như vậy.
Cậu nghiêng đầu, gạt gạt khóe miệng, “Thì ra là chủ tịch lấy việc giúp người làm niềm vui à?”
“Không có.” Sắc mặt Phác Xán Liệt hơi thay đổi, “Chung một chí tuyến.
Đằng trước giàu thì đằng sau cũng giàu, cuối cùng sẽ cùng nhau trở thành phú nhị đại.”
Biên Bá Hiền: “…”
Phác Xán Liệt nói tiếp: “Đây là kiến thức trong sách triết.”
“Không hổ danh là học sinh giỏi.” Biên Bá Hiền không cười nhìn hắn: “Tùy thời nhắc nhở mình gánh vác trách nhiệm trọng đại của lịch sử, còn có sứ mệnh vĩ đại của thời đại.”
Phác Xán Liệt rũ mi đáp: “Phải.”
“…” Mẹ nó, phải cc!
Biên Bá Hiền xách cặp lên, tựa vào tường cười giễu cợt hỏi: “Coi như là một phần của lớp, cậu vẫn cần tôi đóng góp vào sự nghiệp vĩ đại của cậu sao?”
Phác Xán Liệt giương mắt, chân thành trả lời: “Cần.”
“??”
“Nếu cậu đã chủ động nói ra, vậy thì thêm Wechat đi.” Phác Xán Liệt nghiêng đầu đề nghị: “Lúc về tôi sẽ đem bài tập cuối tuần gửi cho cậu, cậu cố gắng làm.
Nếu không hiểu đề, cậu…” Hắn cong cong khóe miệng, “Tự mình cố gắng, thiên đạo thù cần*”
*Thiên đạo thù cần (天道酬勤): Nếu có cố gắng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Biên Bá Hiền: “…”
Chuông tan học chưa reo, Biên Bá Hiền tự mình reo trước.
Bởi vì nếu không đi, cậu sợ lát nữa không nhịn được đánh Phác Xán Liệt mất.
Biên Bá Hiền khoác túi, thẳng từ cổng Tây bật tường ra ngoài.
…
Chưa đến năm giờ rưỡi nhưng tiểu học Minh Thành đã sớm tan học, sân trường trống trải, nắng chiều phủ lên những tầng lầu, ánh ra một mảnh vàng ấm áp.
Biên Bá Hiền theo thói quen đi đến lớp 3-2.
Hôm nay không giống thường ngày, trên bục giảng còn một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi mặc quần trắng đang thu dọn đồ đạc.
Đây là chủ nhiệm lớp 3-2, Liễu Hồng.
Biên Bá Hiền lười biếng giơ tay lên, “Cô Liễu.”
Liễu Hồng cười đáp: “Đến đón Tinh Tinh à?”
A Tài vẫn ở hàng đầu vùi đầu làm việc riêng, không thèm ngẩng lên.
“Vâng.” Biên Bá Hiền gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Tuần này không có chuyện gì chứ?”
Liễu Hồng nhìn thiếu niên trước mặt.
Từ lúc Biên Tinh Tinh làm thủ tục nhập học đến khi chuẩn bị khai giảng, mỗi ngày đều là Biên Bá Hiền đưa đón nhóc, cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ của đứa nhỏ này.
Liễu Hồng biết Biên Bá Hiền muốn hỏi gì, trả lời: “Không có, không ai bắt nạt em ấy đâu, nhưng là Biên Tinh Tinh quá cô độc, em ấy thường không phản ứng với các bạn trong lớp.”
“Không sao.” Biên Bá Hiền cúi đầu thu dọn mặt bàn bừa bộn của A Tài, “Không ai bắt nạt em ấy là được, chuyện kết bạn không vội.”
Liễu Hồng có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tình hình sức khỏe của Biên Tinh Tinh thế nào cô có thể hiểu, nói thêm: “Vậy thì từ từ đi, vừa tựu trường, không vội.” Liễu Hồng do dự một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: “Nhưng tuần tới trường sẽ tổ chức đại hội thể thao giao lưu giữa ba mẹ với con… Ba mẹ Biên Tinh Tinh sẽ đến tham gia chứ?”
Biên Bá Hiền ngước lên: “Đại hội thể thao giao lưu?”
“Đúng vậy, đại hội thể thao giao lưu giữa ba mẹ và con, nhưng không có hạng mục gì quan trọng, chủ yếu là thể hiện tình thân với nhau, để cho người lớn và trẻ con gắn kết hơn.”
Biên Bá Hiền hỏi: “Thứ mấy nhỉ?”
“Thứ tư.”
Biên Bá Hiền lại cúi đầu, “Gia đình bạn học Biên Tinh Tinh đều đến hết sao?”
Liễu Hồng có chút chần chờ, ngập ngừng đáp: “Trước mắt phải xem tình hình, nhưng có lẽ là vậy.”
“À…” Biên Bá Hiền gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Liễu Hồng thở dài, “Người nhà các cậu cũng quá bận nên không có thời gian tới, không sao, vốn dĩ Biên Tinh Tinh hoạt động cũng không thuận lợi… Nếu em ấy muốn chơi cái gì, tôi giúp em ấy.”
Biểu tình của Biên Bá Hiền không có gì thay đổi, cúi đầu cho lấy mũ nhỏ bên ghế A Tài, nói: “Cảm ơn cô giáo, nhưng không cần làm phiền cô, tôi sẽ đến.” Cậu với tay lấy cặp sách của A Tài, “Tôi mang Biên Tinh Tinh về.”
Liễu Hồng sửng sốt một chút.
Anh trai Biên Tinh Tinh không phải vẫn còn là học sinh cấp 3 sao? Cô còn chưa kịp hỏi, Biên Bá Hiền đã kéo Biên Tinh Tinh đi mất.
Cổng trường tiểu học Minh Thành không còn bóng người.
Biên Bá Hiền đứng ở cổng đợi, Biên Tinh Tinh ở phía sau chậm chạp đi tới.
Biên Bá Hiền ngáp một cái, không yên lòng hỏi: “Cuối tuần có bài tập không?”
“Có” A Tài ỉu xìu trả lời.
“Có bài tập gì?”
“Làm báo tường.” A Tài bẻ đầu ngón tay, “Cộng thêm… đối thơ.”
Biên Bá Hiền thở dài, bài tập của cậu còn nhiều hơn so với A Tài….
Cẩu họ Phác, hắn thêm wechat với cậu chỉ để gửi bài tập! Đây là cách hành xử của mấy người khô khan sao??
A Tài đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên một ngọn đuốc nhỏ, con rùa chậm chạp bỗng dưng tăng tốc, thoáng cái chạy đến bên cạnh Biên Bá Hiền, kéo một góc áo đồng phục của cậu: “Anh… Làm báo tường đi.”
“Anh giúp em làm báo tường à?”
A Tài gật đầu lia lịa.
“Không thể nào.” Biên Bá Hiền vô tình đem quần áo kéo ra, “Mơ đi.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
A Tài khổ sở thở dài, nhóc muốn khóc TTwTT
***
Tác giả có lời muốn nói: Biên gia đã bị bài tập tiêu diệt roài!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...