Đã là ba ngày sau đó, Tư Duệ cuối cùng cũng có thể dậy khỏi giường, hiện đang được hai người bạn thân hỏi han chăm sóc.
Còn Uyển Dư thì ngồi đây với Minh Viễn và Tuyết Y.
Nàng trầm mặc, không thể nói được câu nào.
Không khí lúc này quả là thảm hại.
"...!Uyển Uyển, dù sao Lâm thị vệ cũng toàn mạng!" Minh Viễn bất đắc dĩ mở lời.
Nàng biết Uyển Dư không có thiên phú nấu nướng, nhưng không nghĩ còn có thêm một Tư Duệ liều mạng trong ái tình, ăn bằng hết những món sống nhăn sống nhở do nữ nhân của mình chế biến.
Kết cục chính là ngộ độc.
"...." Uyển Dư không biết trả lời sao.
"Tỷ...!cũng không nên ủ dột quá.
Dạo này Vương gia từ chối tất cả lời ngỏ ý kết thông gia, còn luôn miệng khẳng định đã có tế tử.
Tế tử họ Lâm..." Tuyết Y nói xong cũng không biết là hỉ hay bi, lập tức bặm môi, bẽn lẽn ánh nhìn.
Không khí lúc này còn dưới cả thảm hại.
Mấy ngày nay phủ Nhan Vương gia náo loạn, náo loạn đến mức khiến con người ta chỉ biết há miệng kinh ngạc.
Có một câu chuyện như vậy: Quận chúa vào bếp và bắt Lâm thị vệ thử hết các món ăn nàng nấu.
Đây là chuyện kinh thiên động địa, lời đồn đi xa hơn còn có ý: "Quận chúa ghét Lâm thị vệ nên cố ý ám sát bằng đồ ăn, Lâm thị vệ vì thích Quận chúa nên người tình ta nguyện, kết quả là tự đưa mình bước một bước đi gặp Diêm Vương".
Râu ria không quan trọng, thứ Nhan Vương gia quan tâm chính là: Lâm thị vệ thích nữ nhi hắn.
Nhan Vương gia tuy không ưng ý gương mặt quá đẹp đẽ của Tư Duệ, song, sau khi nghe nữ nhi hắn nói qua về chuyện: "Lâm thị vệ dù không rõ thực hư nhưng quyết tâm đi tới Kim Cương quốc giải cứu con gái hắn" – việc này làm Nhan Vương gia cảm thấy hết sức vui sướng, hảo cảm dâng cao.
Hơn nữa bệnh tình của Lâm thị vệ nghe đồn đã gặp được vị thần y giỏi giang, vì vậy mà được chữa khỏi – lấn cấn trong lòng Nhan Vương gia đã không còn quá nhiều.
Và chuyện cuối cùng: "Lâm thị vệ ăn hết đồ ăn do nữ nhi hắn chuẩn bị".
Nhan Vương gia cho rằng bản thân đánh giá Tư Duệ như vậy vẫn còn quá thấp, phải là một người yêu nữ nhi hắn đến nhường nào mới có thể có dũng khí như vậy, đến bậc phụ mẫu như ta cũng không thể...!Nhan Vương gia thực sự quá sức ưng ý với Lâm Tư Duệ.
Hắn quyết định, Quận mã phải là Lâm Tư Duệ.
Tế tử Nhan gia, phải là hắn!!!
Đây cũng là lý do phủ Vương gia náo loạn: Nhan Vương gia chốt Lâm thị vệ là con rể, từ chối tất cả các Công tử dòng dõi cao quý khác tới ngỏ ý muốn kết thân với hắn để chiếm được tiện nghi với Uyển Dư.
Hắn đã ưng con rể Lâm đến mức có thể cảm thấy: Uyển nhi không thành thân với Lâm Tư Duệ, vĩnh viễn không thể hạnh phúc! Con gái ta phải lấy hắn!!!
Chuyện vốn là vui, nhưng đấy là khi Nhan Vương gia chưa biết Tư Duệ là nữ tử.
"Uyển Uyển, cha ngươi đang rất vui sướng và tâm đắc Lâm Tư Duệ.
Hai ngươi..." Minh Viễn rõ ràng muốn nói gì đó để khẳng định đây là chuyện tốt, nhưng nàng không nói được.
Có câu: hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Với loại kỳ vọng này của Nhan Vương gia, nếu lộ ra Lâm Tư Duệ là nữ khẳng định sẽ là chuyện tuyệt vọng nhất.
Chẳng thà là hắn không có hảo cảm với Tư Duệ, có khi sau này còn dễ dàng hơn.
Uyển Dư không biết vì một bữa cơm mà gây ra hai đại hoạ: khiến người nàng yêu lâm bệnh; khiến phụ thân nàng bằng sống bằng chết khẳng định chỉ gả nàng cho Tư Duệ.
Với cái hoạ thứ nhất, Tư Duệ đã khoẻ trở lại, không cần bàn tới.
Loại hoạ thứ hai mới đáng bận tâm.
Vốn là định chu toàn đại sự ở Hoa Thanh xong xuôi, rồi nói với phụ thân chuyện Tư Duệ là nữ, sau đó sẽ dần dần tỏ ra hai người phải lòng nhau với thân phận nữ tử - nữ tử, rồi dẫn đến kết quả muốn sống cùng nhau đời đời kiếp kiếp.
Với dự tính như vậy, Nhan Vương gia tâm lý đã sẵn sàng, không hề đường đột mà ngã ra.
Chuyện dự kiến có đảo lộn, là đảo lộn hoàn toàn.
Một bước vọt: Tư Duệ phải lòng Uyển Dư, lời đồn này đã lan ra khắp cả phủ.
Nếu giờ lộ Tư Duệ là nữ, tình cảm của cha nàng dành cho cô sẽ tụt xuống vực sâu, hảo cảm sẽ xuống mức âm vì hắn cho rằng niềm tin của mình dành cho Tư Duệ bị đả kích.
Tự trọng không cho phép hắn tiếp nhận cô.
"Ta cũng không biết nên thế nào-..."
"T-T-TIỂU THƯ!!!!"
Cái hớt hả của Tiểu Dĩnh làm Uyển Dư giật mình, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô bé thì khẳng định lại có một chuyện kinh hãi nào khác tiếp diễn.
Uyển Dư nuốt khan một tiếng, gật đầu hướng tỳ nữ của mình: "Em nói đi!"
"L-L-Lão gia...!T-T-Thăm Lâm thị vệ!!!"
"..."
Ba mỹ nhân tròn mắt trước một lời này, lập tức đánh mặt sang nhìn nhau.
"T-Thăm???" - Uyển Dư.
"T-Trong đó không chỉ có Lâm Tư Duệ...!Còn có L-Lâm Quốc Thành...!" – Tuyết Y.
"Và Lâm Bân Bân!" – Minh Viễn.
Ba nàng không hẹn, mặt rủ nhau hoá thành than.
Lập tức đứng dậy, sải bước chân đến phòng Tư Duệ trong gấp gáp.
Đ-Đừng có nói gì lung tung đấy, Tư Duệ! – Uyển Dư.
Đ-Đừng có nói gì lố bịch đấy, Quốc Thành! – Tuyết Y.
....!Đừng có thoải mái, dùng cái đầu nhiều vào, Bân Bân! – Minh Viễn.
Nhan Vương gia vốn chỉ định đến thăm Lâm thị vệ nhà hắn, song lại thấy hai vị bằng hữu của cô, lại chính là hai người còn lại trong Tam-tài-đại-phú thì hết sức mừng rỡ.
Hắn trọng người tài, càng tâm đắc hơn khi người tài là người nhân hậu.
Nhan Vương gia vẫn luôn đánh giá Tam-tài-đại-phú chính là báu vật, rất muốn tuyển dụng vào cung với chức vụ cao, dự định một thời gian sau sẽ tuyển thẳng.
Chẳng qua hắn không ngờ Tam-tài-đại-phú lại chọn vào cung theo cách thi tuyển.
Ban đầu hắn cho rằng ba người này không biết chờ đợi thời cơ và tận dụng danh tiếng, nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý với trí lực của họ, hắn ngẫm sâu xa hơn thì cho rằng: Tam-tài-đại-phú chính trực, không muốn "đi cửa sau", muốn đường đường chính chính thành danh từ chức vụ nhỏ nhất.
Với suy nghĩ này, Nhan Vương gia càng thêm coi trọng Tam-tài-đại-phú.
"Không ngờ có thể cùng lúc gặp ba người tài của đất nước, ta đây rất lấy làm sung sướng!"
"Tiểu thần bái kiến Vương gia!" Bân Bân cùng Quốc Thành thôi cái chết sững, lập tức hành lễ.
"Đứng lên, đứng lên đi!"
Nhan Vương gia cười cười vuốt chòm râu, trong đầu là đang có sự so sánh.
Nếu như thông thường, hắn đặt ba người này đứng chung một chỗ, khẳng định sẽ khen ngợi diện mạo của Lâm Bân Bân.
To lớn, săn chắc, gương mặt lại ra dáng trượng phu – nhìn thế nào cũng một trời một vực với Lâm Tư Duệ, và đây là bộ dạng nam nhi mà Nhan Vương gia ưng ý.
Đó là trước kia, còn hiện tại lọt vào mắt Nhan Vương gia chỉ có Lâm Tư Duệ mới là bậc nam nhi chuẩn mực nhất.
Hai người này chẳng ai đẹp bằng con rể ta, hahaha...!
Càng nghĩ càng mừng rỡ, Nhan Vương gia chễm chệ ngồi xuống ghế.
Lúc này Tư Duệ mới hoàn hồn, lập tức khẩn trương muốn xuống giường.
"T-Tiểu nhân-...."
"A, Tư Duệ, con cứ hảo nghỉ ngơi, không cần đa lễ!"
Nhan Vương gia có nét hốt hoảng, nhấp nhổm đặt người Tư Duệ lại về giường.
"A...!Â-n, đa tạ Vương gia...!"
Tư Duệ hé miệng càng thêm kinh ngạc, không rõ vì sao Nhan Vương gia lại có thái độ quan tâm cô như vậy, thậm chí lúc nãy cô còn nhìn ra bộ dạng trìu mến hướng mình từ ông ta, trong lòng càng thêm nhiều nghi vấn.
Đừng nói là, nghĩ Uyển nhi suýt lấy mạng mình nên áy náy đấy nhé...!???
"Hai ngươi cũng ngồi đi!" Nhan Vương gia hướng Bân Bân và Quốc Thành.
"Đ-Đa tạ Vương gia!" Bân Bân và Quốc Thành đồng thanh.
Quái lạ, sao mình lại cảm thấy có mùi nồng nặc yêu thương vậy? – Quốc Thành.
Sao mình lại cảm thấy ánh mắt của lão Vương gia nhìn mình có nét cười cợt nhỉ? – Bân Bân.
"Tư Duệ, con thực sự đã ăn gần hết chỗ đồ ăn đó sao?" Nhan Vương gia thừa biết câu trả lời nhưng vẫn muốn nghe một lời khẳng định từ Tư Duệ.
Tư Duệ thật thà, thành tâm không hiểu ánh mắt có ý cười của lão Vương gia hướng mình là gì, ngoan ngoãn gật đầu: "Ân, tiểu nhân đã ăn gần hết!"
Hảo hán!!! Nhan Vương gia nhịn cười đến run run khoé miệng.
"Thế ta hỏi con thêm câu nữa, con thấy Uyển nhi nhà ta thế nào?"
Tư Duệ nghe nhắc đến Uyển Dư thì lập tức sáng bừng đôi mắt.
Cô nhiệt tình, hăng hái đáp lại: "Tiểu thư xinh đẹp, tốt bụng, dịu dàng, cơ trí.
Là mỹ nhân thiên hạ này không ai sánh bằng!"
Vớ vẩn, Công chúa mới là mỹ nhân thiên hạ vô địch! – Quốc Thành mím môi hận không thể lên tiếng trong hoàn cảnh này.
Xàm ngôn, Dương tiểu thư mới chính là mỹ nhân số một! – Bân Bân nhăn nhó hằm hằm nhìn Tư Duệ.
"Vậy con có thích Uyển nhi nhà ta không?"
"Tất nhiên là có!!!!" Hả?
HẢ???? – Bân Bân cùng Quốc Thành há mồm nhìn Tư Duệ, rồi lại nhìn Nhan Vương gia.
Tư Duệ thấy không đúng, lập tức mặt đỏ bừng: "Ý-Ý tiểu nhân là....!"
"Hảo, hảo!!!!" Nhan Vương gia cười sảng khoái, vỗ tay mấy tiếng mừng rỡ.
Nói tiếp: "Nghe đây Lâm Tư Duệ, Nhan Mỗ Lịch ta chỉ gả Uyển nhi cho con.
Tuyệt đối sẽ không ưng tên tiểu tử nào khác ngoài con.
Nên...."
C-C-CÁI GÌ???? Tam-tài-đại-phúc sốc đến tái gương mặt.
"Nên con cũng phải cố gắng làm Uyển nhi thích con.
Sẵn có thêm hai vị bằng hữu của con ở đây, sao chúng ta không thử bàn qua về cách?" Nhan Vương gia hào hứng, kéo ghế sát về phía giường Tư Duệ hơn.
"C-Cách???" Tư Duệ không nhịn được nữa, ngôn từ cứ vậy thốt ra.
"Phải rồi.
Mấy tiểu tử các con sao có thể có kinh nghiệm như ta? Còn nhớ năm đó mẫu thân Uyển nhi cũng là đệ nhất mỹ nhân, vậy mà nàng chọn ta, không phải ta trên cả vạn nam nhân khác sao? Hahahaha..." Nhan Vương gia nghĩ lại thì tấm tắc, tự tán dương tài nghệ của mình.
"Cốt vấn đề là, ta diện mạo bình thường vẫn chiếm được trái tim mẫu thân Uyển nhi.
Không chỉ thích một người liền có thể có tình cảm từ người đó, con phải có chút thủ đoạn!" Nhan Vương gia tiếp lời, chuyên tâm vào cốt lõi hơn.
L-Lão Vương gia muốn có con rể đến mức động viên Duệ tính cả thủ đoạn lên người nữ nhi ông ta sao? Bá đạo thật!!! – Bân Bân cùng Quốc Thành đem ánh mắt khinh thường nhìn Nhan Vương gia.
Tư Duệ nuốt khan đã được ba lần, cô không rõ chuyện như này là tốt hay không, nhưng rõ ràng cô có linh cảm rất tệ với những thứ Vương gia sắp nói ra tiếp theo.
"Từ giờ con phải làm theo ta, thế thì mới mong được Uyển nhi yêu thích.
Ta sẽ luôn ở cạnh con và giúp đỡ, cứ tin ở ta!" Nhan Vương gia mang ánh mắt quyết tâm chứa đầy tự tin.
Tư Duệ run run khoé môi, rõ ràng đang rất khốn khổ.
Nghe mọi thứ có vẻ bùi tai, mà vấn đề chính là ở câu: "luôn ở cạnh và giúp đỡ".
L-Là sao? Sao mình cứ cảm thấy ớn lạnh như vậy???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...