Như cái tựa, qua chap sau cho main đi bay lắc bên ngoài chứ ở ru rú trong dinh thự có ngày mọc rễ mất :))
****************
- Ehem! Mọi người lắng nghe tôi này. [Chloe]
Tôi hiện đang đứng trên 1 cái bục phát biểu...
... đúng hơn là cái thùng gỗ cơ.
Nhưng kệ đi, có chỗ đứng v̶à̶ ̶c̶ứ̶n̶g̶ ̶c̶h̶ỗ̶ ̶đ̶ó̶ là được rồi.
Về phần mấy người lính kia thì sau khi được Gideon chỉnh đốn lại thì liền xếp thành 4 hàng rồi ngồi bệt dưới đất và ngước mặt lên nhìn tôi nói.
- MỌI NGƯỜI YÊN LẶNG LẮNG NGHE CÔ CHLOE PHÁT BIỂU!! [Gideon]
Không cần thiết phải trang trọng đến vậy. Tôi nhắc nhở chứ có kêu gọi "tổng động viên" đâu!
- Tạm chưa nói đến kết quả thu hoạch của mọi người trong hôm nay. Kết quả thì tôi chưa biết nhưng hậu quả thì tôi thấy rồi đấy!!! [Chloe]
Nhìn mấy bác mà tôi cứ tưởng vừa đi từ chiến trường về.
Cũng may còn đủ quân số, chứ lúc đi 40 thằng về còn 1 thằng thì tôi tội lỗi đến hết đời mất.
- Ban sáng tôi đã nói gì?!! [Chloe]
Để xem bọn họ trả lời thế nào.
- Cô bảo bọn tôi tìm ma hạch. [binh lính 1]
- Càng nhiều ma hạch thì càng được bắn nhiều hơn. [binh lính 2]
- Phẩm chất ma hạch cao còn được cô tặng cho món vũ khí ấy nữa. [binh lính 3]
Không ngoài dự đoán, bọn họ chỉ quan tâm tới việc sẽ được bắn bao nhiêu phát đạn và liệu có được tặng 1 cây "hàng nóng" hay không.
- Thì đúng là tôi có nói như vậy, nhưng tôi đã lưu ý điều gì??? [Chloe]
Cái lưu ý an toàn ý!!!
- Cô bảo bọn tôi là "đừng cố quá để rồi giỗ quá lớn" đúng không? [Gideon]
Tuyệt vời!! Vậy mới đúng là 1 vị chỉ huy chứ!!
Ông chưa bao giờ làm tôi thất vọng cả.
- Chính xác! Mà giờ thì xem này, các người vừa tham gia chiến tranh hay gì mà thương tích đầy mình thế hả?! [Chloe]
1 người chết thì nguồn cung ma hạch của tôi bị giảm thì sao!!!
Thôi... đùa đấy, ai chứ tôi thì không bao giờ nghĩ vậy đâu, mỗi sinh mạng đều đáng được trân trọng.
Công việc của bọn họ là bảo vệ và trị an lãnh thổ Nam tước mà, thiếu họ là tới công chuyện.
- Thì chúng tôi làm theo lời cô nói mà. [Gideon]
Là sao vậy...?
- Giải thích đi được không? Tôi không hiểu cho lắm. [Chloe]
Trong đầu tôi đang dần nghĩ tới 1 điều kinh khủng ổng sắp sửa nói ra.
- Cô mà không nhắc nhở là bọn tôi kéo nhau vào sâu bên trong rừng để đi săn cho dễ rồi. [Gideon]
Đúng là ông đéo bao giờ làm tôi thất vọng cả... tuy là theo chiều hướng tiêu cực.
- Muốn găm đạn vào đầu ông quá... tôi thấy để ông sống có khi là tội ác chống lại loài người. [Chloe]
Hết hùa theo đội viên thì lại tới dắt đội viên vào cửa tử chung cho vui...
Riết hết cái để nói.
- Ồ! Tới giờ bắn cái gọi là "súng" rồi à?! Cơ mà binh lính dưới chướng của tôi đa phần là Á nhân nên có chống lại loài người cũng không hẳn là cái gì đó tệ đâu. [Gideon]
Thôi... ông câm luôn đi cho tôi nhờ...
- Ừ tới giờ bắn rồi... ông đi gom "chiến lợi phẩm" giúp tôi... [Chloe]
Tôi BẤT LỰC rồi, cái thể loại "ăn chửi cũng thấy nứng" như ông thì tôi phục sát đất rồi. Muốn ăn gì tôi cúng cho.
Thôi thì ngồi đợi ổng đi gom hàng lát vậy.
— Ít phút sau —
- Của cô đây. [Gideon]
Ông ấy đưa tôi 1 cái túi da trông cũng khá nặng.
- Trong đó bao gồm 32 viên ma hạch tất cả, cô đếm xem có đúng không. [Gideon]
Sao có người nói là sẽ đem về cả bao ma hạch lun mà... nhưng giờ lại chỉ có 32 viên là sao...?
Mà thôi, có là được rồi, không nên đòi hỏi nhiều. Dù sao ma hạch cũng là thứ bọn họ đem tính mạng bản thân ra tìm về.
- Vậy ngài đợi tí. [Chloe]
Tôi nhảy xuống khỏi cái "bục phát biểu" rồi dùng cái thùng gỗ mà ban nãy tôi đứng làm 1 cái bàn để đổ tất cả ma hạch từ trong túi ra.
Xem nào...
• 9 viên ma hạch trong suốt.
• 10 viên ma hạch xám. (tác: trắng sáng —> xám)
• 12 viên ma hạch xanh lá cây. (tác: hơi ngả xanh —> xanh lá cây)
Và...
• 1 viên ma hạch màu xanh biển.
Về mấy viên ma hạch trong suốt kia tôi đoán nó là loại thấp nhất trong tất cả các ma hạch mà tôi đã được biết đến. Vì mấy loại kia cái nào cũng có màu nhưng riêng nó thì lại như 1 mảnh thủy tinh vậy. Tối về kiểm chứng là biết ngay ý mà.
Còn cái viên ma hạch màu xanh biển kia cũng là lần đầu tôi thấy nó, to hơn mấy viên ma hạch kia chắc gấp đôi.
Nhìn phát biết hàng ngon rồi.
- Mọi người kiếm được viên ma hạch này ở đâu vậy? [Chloe]
Tôi hỏi để tiện sau này có dịp thì đi kiếm cho dễ.
- Từ một con ma thú cấp 5 ý, nhưng nếu cô đang có ý định sẽ đi săn nó thì tôi khuyên cô nên dừng lại đi. [Gideon]
Tôi không biết cấp độ phân chia ma thú là ra sao, nhưng nghe ổng nói thì chắc phải mạnh lắm.
- Nó mạnh lắm ư? [Chloe]
- Thì tất nhiên là phải mạnh rồi, cũng cần ít nhất 3 mạo hiểm giả cao cấp để cân được thứ đó. [Gideon]
Khó hình dung quá đi mất, mạo hiểm giả là cái gì nữa?
- Tôi sẽ ghi nhớ. [Chloe]
Bắn từ xa chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?
- Nhưng nếu nó mạnh như vậy thì sao giờ lại có cục ma hạch xanh lè nằm đây? [Chloe]
Tuy không biết ma thú cấp 5 mạnh như nào nhưng tôi vẫn chưa quên cái lần tôi hỗ trợ đoàn hộ tống đánh mấy con sói với mấy tên bắt cóc đâu.
Tôi không biết cấp độ của ma hạch có tượng trưng cho cấp độ của ma thú hay không nhưng tối qua lúc tôi gacha mấy vật phẩm từ ma hạch của mấy con sói thì nó có hiện rõ là ma hạch cấp mấy luôn.
Để lát hỏi cho chắc, đỡ phải đoán già đoán non.
- Thì bọn tôi hợp sức lại đập nó chứ sao. Nguyên nhân dẫn đến cái viễn cảnh cô vừa thấy đấy. [Gideon]
Giờ thì tôi hiểu tại sao mấy người đó có người bị thương phải băng bó, có người thì lấm lem đất cát.
- Vậy đây là công lao của tất cả mọi người à? [Chloe]
Tôi có hứa là sẽ tặng 1 khẩu súng cho những ai tìm được ma hạch chất lượng cao.
Nhưng nếu là 41 người thì tôi có mài ra đinh cũng không gom đủ cho tất cả.
- Thì đúng là mỗi người có 1 phần công lao thật, nhưng chúng tôi quyết định là sẽ để người thực hiện "chốt hạ" nhận vinh dự này. [Gideon]
May thật...
- Thế người đó đâu? [Chloe]
- Đang nằm bất tỉnh ý. [Gideon]
...
Thôi bỏ đi, nếu viên ma hạch màu xanh tôi gacha ra được 1 khẩu súng thì tôi sẽ tặng cho người đó luôn.
Coi như là phần thưởng như đã hứa cũng như là để củng cố tinh thần.
À... còn tạo uy tín nữa.
- Gửi lời cảm ơn của tôi đến cậu ấy trước, tôi sẽ cảm ơn và tặng quà cho sự cố gắng của cậu ấy vào ngày mai. [Chloe]
- Tôi sẽ truyền lại cho cậu ấy.
Xong việc!
À, còn điều nữa.
- Mấy con sói hôm các ngài bị phục kích ý, nó có phải là ma thú không? Nếu phải thì ma thú cấp mấy? [Chloe]
Giải đáp nốt cái này rồi tôi bắt đầu cho bọn họ bắn súng thử, nhìn ánh mắt mấy người lính đang ngồi chờ nãy giờ là tôi biết bọn họ nôn nóng tới đâu rồi.
- Cô nhớ kĩ này, mọi sinh vật sống đều có ma hạch cả, không riêng gì ma thú, nhưng ở người hay mấy động vật ăn thực vật thì ta gọi là tâm hạch. [Gideon]
OH~!!! Thì ra là thế.
Nếu nói như vậy nghĩa là tôi cũng có tâm hạch đúng không?
Vậy thì nó cũng 1 phần lí giải được việc khi tôi vận chuyển mana thì có 1 cảm giác thoải mái từ ngực đi ra.
- Thế... mấy con sói ấy là ma thú cấp mấy? [Chloe]
Sói là động vật ăn thịt nên suy ra nó là ma thú.
- Mấy con soi nhỏ thì chắc là cấp 2, con đầu đàn thì thường lớn hơn 1 cấp. [Gideon]
Vậy là đúng rồi, ma hạch cũng tượng trưng cho cấp của ma thú.
- Tôi biết rồi, cảm ơn ngài nhiều. [Chloe]
Sau này cứ tìm mấy con cấp 4 cấp 5 rồi tỉa. Chỉ cần da của chúng không đủ dày để cản hoặc chống lại đạn là được rồi.
- Thế... chừng nào... [Gideon]
Biết rồi khỏi nhắc xéo!
- Kêu mọi người tập hợp đi. [Chloe]
— Lát sau —
- Cái thứ "to" kia đâu? [anh lính]
Trong lúc tôi đang hướng dẫn mọi người các kiến thức cơ bản khi dùng súng thì 1 cánh tay đưa lên và phát biểu.
- Ý cậu là cái khẩu hồi sáng? [Chloe]
Lựa từ mà nói chứ sao lại dùng từ dễ gây hiểu nhầm thế?!
- Vâng, đúng vậy. [anh lính]
Đạn đâu cho mấy chú dùng???
- Xài tạm khẩu trên tay tôi đi, chừng nào tôi tích đủ đạn thì sẽ cho mọi người bắn thử khẩu đó sau. [Chloe]
Biết thế sáng đừng lôi cái khẩu kia ra rồi.
- Hổng chịu đâu... muốn cái thứ "to" kia cơ. [anh lính]
Hết từ ngữ để dùng à?
Mà đừng có được nước lấn tới nhá!
- Không chịu cũng phải chịu. [Chloe]
Tôn trọng người cầm súng đê. Thường thức đấy.
- Mọi người ai cũng thích thứ "to" và "dài" đúng chứ? [anh lính]
Khoá mõm lại dùm tôi luôn đi.
Những anh lính khác ngồi xung quanh tuy không đáp lại nhưng cũng ngầm thừa nhận rồi.
- Cả cô cũng thế đúng không? Cái gì "lớn" cũng mạnh hơn cái "bé" mà nhỉ? [anh lính]
Nói tới đây thì tôi chính thức sôi máu não lên rồi, chán cũng nổi gân.
- Ừ... đúng—vậy—nhỉ—!!! [Chloe]
Tôi ngằn từng chữ.
- Anh em ơi... bộ tôi vừa làm cổ tức à? [anh lính]
- (Giờ mới nhận ra à?!) [binh lính khác]
Rồi, bà ghim mày luôn. Những người kia mỗi người bắn 3 viên...
Riêng mày thì đứng nhìn.
- Có vẻ như khẩu trên tay tôi đây không phù hợp với cậu rồi, thế thì đợi khi nào tôi cho mọi người dùng khẩu kia thì cậu hẳn vô bắn nhé~ [Chloe]
Không phải nói nhiều, làm vậy cho nhanh!
- Ơ kìa... tôi đã làm nên tội gì đâu, thưa cô Chloe? [anh lính]
- (Chắc chắn nó phải được đạo tạo qua rồi chứ không thể nào tự nhiên ngu một cách chuyên nghiệp như vậy được?!) [binh lính khác]
- Nếu mọi người nắm được cách dùng súng rồi thì xếp hàng chuẩn bị bắn thử nhé! [Chloe]
Tôi từ chối nghe mọi lời biện minh của tên kia.
— Vô việc —
- Cầm súng cho thật chắc vào, thả lỏng tay coi chừng nó bay vô mặt đấy! [Chloe]
Sau 1 hồi làm "cô phục vụ tận tâm", thì cuối cùng cũng đến người cuối cùng rồi.
Hô hào nhiều nên giờ họng rát quá đi mất.
- Ngài Chloe này... [anh lính]
Huh? Cậu lính bị tôi cho ra rìa hồi nãy đây mà.
Cơ mà sao chuyển sang gọi "ngài" rồi?
- Chuyện gì? [Chloe]
Đang tính đi kiếm Gideon để hỏi 1 vài vấn đề lẹ để còn đi tắm.
Thôi thì nán lại 1 chút để xem tên này nói gì. Nhìn có vẻ khá khúm núm, chắc vừa được mấy người lính khác thông não.
- Chuyện là ban nãy tôi nói chuyện có dùng từ không được đúng cho lắm, cho tôi xin lỗi cô và hứa lần sau không tái phạm nữa. [anh lính]
Có vẻ như công tác tư tưởng của những người lính khác xem ra khá hiệu quả.
Haiz... thôi thì tha vậy.
- Thôi bỏ đi, tôi cũng không để ý việc này nhiều. [Chloe]
Xong rồi thì giờ đi tìm ông đội trưởng kia thôi.
...
- Còn việc gì à? [Chloe]
Đi đi, hết chuyện rồi thì đi đi!
- Cô có thể cho tôi bắn thử vài phát được không? [binh lính]
Tưởng gì thì ra là việc này.
Tôi tháo băng đạn ra để xem còn bao nhiêu viên.
Có 1 viên trong băng vậy nghĩa là còn 1 viên đã lên nòng sẵn. Tổng 2 viên còn lại.
Cho bắn hết luôn vậy, lát đỡ phải gỡ đạn.
- Được rồi, đứng đó đợi tí. [Chloe]
Tôi phải tranh thủ thời gian bàn chuyện xong để còn đi tắm và còn phải đi chuẩn bị bữa tối cho mình nữa nên là không rảnh đứng đây hướng dẫn tiếp đâu.
- Anh lính đằng kia ơi~ [Chloe]
- Đúng rồi, là anh đấy. [Chloe]
- Liệu có thể dành chút thời gian cho tôi được không?[Chloe]
Nhờ mấy người khác hướng dẫn thay cho đỡ tốn công, tiện thể xem bọn họ có nhớ những gì tôi hướng dẫn lúc đầu không.
- Phiền anh hướng dẫn cậu ấy như lúc nãy tôi hướng dẫn mọi người. Cho cậu ta bắn xong 2 viên rồi đưa súng về cho tôi nhé. [Chloe]
- Tôi hiểu rồi. [anh lính]
Xong rồi~ giờ thì ông đội trưởng kia đâu rồi nhỉ~?
- Thật sự hôm nay rất cảm ơn cô vì đã— [Gideon]
- Ông đây rồi! Đỡ mất công tìm. [Chloe]
Đang tính đi tìm thì ổng tự mò đến. Mà ông đang tính nói gì à?
- À... nói cho xong đi rồi tôi nói. [Chloe]
Tự dưng nhảy vào miệng người khác có hơi bất lịch sự.
- Ý tôi muốn nói là cảm ơn cô vì đã cho mọi người giải trí sau 1 ngày làm việc mệt mỏi. Tôi chỉ muốn nói thế thôi, cô tìm tôi có việc gì thì hãy nói đi. [Gideon]
Có qua có lại thôi.
- À, tôi muốn biết là cứ bao lâu thì ngài cùng mấy người lính khác đi săn 1 lần? [Chloe]
- Còn về việc bắn súng ban nãy thì mọi người thích là được. Riêng với tôi thì có qua có lại nên là ngài không cần phải cảm ơn đâu. [Chloe]
Giờ nghĩ lại lấy ma hạch đổi vài viên đạn có hơi bất công cho bọn họ nhỉ?
- Dù ý định của cô có là gì đi nữa thì cứ nhận lời cảm ơn của tôi đi cho tôi vui. [Gideon]
Trọc đầu rồi mà cái nết vẫn như trẻ con.
- Rồi rồi, tôi xin chân thành nhận cái lời cảm ơn của ngài ạ. [Chloe]
Cũng chả có gì to tát lắm, thôi thì nhận cho ổng vui.
Mà tại sao tôi lại hùa theo cái tính trẻ con đó của ổng vậy?
- Được rồi, để tôi trả lời câu hỏi của cô. [Gideon]
Nên làm ngay từ ban nãy.
- Thông thường thì cứ mỗi tuần sẽ có ít nhất 3 ngày được ra ngoài thực chiến, tất nhiên là số ngày đi thực chiến có thể tăng thêm. [Gideon]
Vậy cái hôm Sara đi thăm mộ có tính là hôm thực chiến không nhỉ?
- Cơ mà muốn tăng thêm hay không còn tùy thuộc vào việc lũ kia có đồng loạt phản đối hay không. [Gideon]
Nghe dễ tính thật.
- Mà cô hỏi việc đó để làm chi? Muốn đi theo à? [Gideon]
Đoán đúng rồi đấy anh trọc.
- Ừ, tôi muốn xin đi theo mọi người thực chiến để luyện tập đó mà. [Chloe]
Công việc cho ông Nam tước không phải là công việc chọn đời vì thế nên sẽ đến 1 ngày tôi phải rời khỏi nơi này thôi.
Từ bây giờ tập làm quen với thế giới bên ngoài là được rồi.
- Xời, tưởng gì. Nếu cô muốn thì mai có lịch cho cô đi luôn. Tôi khá chắc việc có cô đi theo thì bọn chúng không lên tiếng phản đối đâu. [Gideon]
- Mừng còn không kịp ấy chứ. [Gideon]
Tuyệt!
Tối nay về tích đạn mai đi xả súng.
- Nghe vậy là tôi yên tâm rồi. Nhưng trước hết ngài vẫn nên đi hỏi ý kiến của bọn họ đi. [Chloe]
Kết quả thì tôi cá 90% là không ai phản đối cả, nhưng vẫn đi hỏi để tiện báo trước cho mọi người luôn cho ngày mai đỡ bỡ ngỡ.
- Được, bình thường chúng tôi sẽ đi sau khi dùng bữa sáng xong nên sáng sớm mai lúc tập huấn tôi sẽ báo lại cô sau. [Gideon]
Không nói tôi cũng quên luôn là sáng mai có tập luyện chung với bọn họ.
- Cảm ơn ngài nhiều. Hiện tại không còn sớm nữa nên là tôi xin phép rời đi trước để tắm và còn chuẩn bị bữa tối. [Chloe]
- Mai gặp lại. [Gideon]
Cuối cùng cũng xong~
Chắc giờ đi tắm trước nhể? Người toàn mồ hôi với đất cát không!
Đem cái thân này đi nấu ăn thì mất phẩm vị quá.
Không biết mấy giờ rồi nhỉ? Mà Sara giờ này học xong chưa? Nếu xong rồi thì rủ tắm chung luôn.
Không có ý đồ xấu gì đâu, chỉ đơn thuần là tắm chung thôi.
Mà dù cho có ý đồ thật đi nữa thì cái "công cụ gây án" còn méo đâu mà xài.
Tới giờ vẫn còn hơi đau... Đau trong lòng.
Không dài dòng nữa, trời cũng tối rồi. Tắm lẹ để còn nấu kịp giờ ăn.
À... tí thì quên.
- TRẢ SÚNG ĐÂY!!! TÍNH NGHỊCH TỚI BAO GIỜ?!! [Chloe]
Mất cái này là mệt đấy.
— Skip —
Công nhận làm việc mệt mỏi cả ngày xong được vô bồn tắm nước nóng ngâm mình cứ phải gọi là phê đến 9 tầng mây.
Bộ đồ cũ thì tôi đưa cho người hầu giặt giúp rồi.
Bộ mới thay thì là một chiếc áo vải mỏng, nhưng không nhìn xuyên được!
Ban đầu thì tôi tính mặc chiếc quần hơi "ngắn" chút để khi đi ngủ cho thoải mái.
Cơ mà lát nữa ngồi ăn trước mặt ông Nam tước với Sara thì mặc vậy có hơi...
Thế nên tôi chọn bừa 1 cái váy nào đấy dài hơn đầu gối tí, quần ngắn thì vẫn mặc bên trong. Chừng nào về đến phòng thì tôi cởi váy ra là được.
Nhắc đến Sara tôi mới nhớ ra là ban nãy lúc chuẩn bị đi tắm tôi có đi tìm em ấy. Nhưng tìm hoài không thấy đâu nên tôi đi tắm trước luôn.
Ok...
Giờ đi làm bữa tối.
— Bếp —
- Chào mọi người~ [Chloe]
Cũng sắp đến giờ ăn rồi nên là ở đây cũng sôi động lắm.
Toàn nghe thấy tiếng bếp núc không.
- Chào cô Chloe. Tôi đã được thông báo là cô sẽ tự nấu bữa tối cho bản thân nên tôi đã chuẩn bị sẵn 1 khu vực trong bếp cho cô rồi. Thiếu gì cứ nói. [bếp trưởng]
Xem nào...
Thịt, rau, các dụng cụ bếp đều đầy đủ cả.
- Trước mắt tôi không thấy thiếu gì cả. Có việc gì tôi sẽ gọi ông sau. [Chloe]
Rau thì đã được rửa sẵn, tôi đỡ phải làm sạch. Chỉ cần tập trung vô làm đồ ăn là được. Lát chỉ cần thái rau là xong.
Mà tôi dự định làm mì Ý cơ, dù gì nước sốt hồi sáng vẫn còn dư khá nhiều... Mặc dù chỉ vừa đủ cho 1 người ăn.
Thôi bắt tay vào làm đã.
Ở đây khá nóng dù cho bên ngoài trời cũng hơi lạnh.
Tôi không muốn bị đổ mồ hôi sao khi đã tắm xong đâu, lúc ngủ khó chịu lắm vì thế nên làm nhanh thôi nào.
— Chương trình Master Chef bắt đầu —
Để làm món mì Ý thì thứ chắc chắn không thể được chính là mì.
Do ở đây không có sẵn mì sợi nên tôi phải tự làm.
Cách làm sợi mì thì cũng dễ thôi. Cơ mà... Nó cực khổ vãi bìu!
Nhất là với sức mạnh của tôi hiện tại.
Thật ra hồi trước cũng éo làm nổi đâu. Nói vậy để bớt nhục thôi.
Tôi vừa đi xin 1 cục bột đã ủ xong chuẩn bị đợi cho vô lò để nướng thành bánh mì.
Giờ thì xắn tay áo lên làm thôi. Vì sức không đủ nên phải dùng cả cường hoá để làm.
Tìm cả thế giới chắc chẳng có mấy ai làm mì mà cầu kì như tôi đâu nhỉ?
*Rầm*
Tôi ném cục bột lên thớt để có tinh thần hăng hái.
1 cục bột đã ủ men to bằng 1 ổ bánh mì hồi sáng nên tôi đoán là sẽ làm được khoảng 5 hay 6 đĩa mì Ý với sức ăn của tôi.
Đầu tiên tôi sẽ lăn qua lăn lại để từ 1 cục bột ấy chuyển sang thành 1 sợi ống dài cở 1 cánh tay.
Rồi công việc kế đến ngh tuy đơn giản nhưng lại cực khổ vô cùng đó là gấp lại 1/2 rồi kéo dãn nó ra. Lặp lại như thế đến khi nào có được đường kính sợi mì mong muốn.
Cứ cách vài lần kéo sợi thì chấm thêm chút nước lên tay và ném 1 ít bột mì vào để đề phòng nó bị đứt.
— Lát sau —
- Phù~ [Chloe]
Tí thì ngất vì mana gần chạm đáy.
Tuy nhiên cuối cùng cũng có được thành phẩm.
Nhưng vì tôi làm có hơi quá tay nên là đường kính sợi mì có hơi nhỏ hơn so với yêu cầu ban đầu.
Mà sao cũng được, bỏ vừa miệng là được.
Công đoạn cực khổ nhất đã qua rồi. Giờ chỉ cần thư thả làm mấy việc còn lại thôi.
Tôi lấy tạm 1 cái nồi nhỏ rồi cho nước vô và đun sôi lên để diệt khuẩn, xong thì liền giảm nhiệt độ lại để giữ độ nóng cố định không tới mức để nước sôi lên.
Kế đến là cho 1 vắt mì vào trụng, để tầm 1 phút hơn rồi vớt ra để nguội. Không để lâu vì nó sẽ rục ra mất.
Do làm ra khá nhiều nên chỉ lấy 1 phần thôi, số mì còn lại vẫn như cũ là bỏ vô hộp đựng rồi ném vào {storage space}.
Kế đến là lấy thịt ra bằm nhuyễn.
Lấy một cái chảo ra xong cho tí dầu vào, đợi dầu nóng rồi cho thịt đã bằm nhuyễn vô đảo qua đảo lại.
Khi thịt có vẻ hơi tái thì tôi liền lấy sốt cà chua hồi sáng ra cho vào. Đồng thời nêm nếm lại gia vị cho sốt mặn hơn tí.
Đảo thêm chút nữa cho thịt chín hẳn thì tôi tắt bếp, lấy dĩa rồi bỏ mì thật ngay ngắn vào chính giữa đĩa.
Bước cuối cùng là đổ nước sốt vào trong.
Và thế là xong! 1 đĩa mì Ý đã ra lò.
À, còn rau nữa. Đi xử lý cũng nhanh thôi.
- Cô làm xong chưa? Mà món ăn cũng ngon đấy, nó tên gì vậy? [bếp trưởng]
Có vẻ như bọn họ cũng làm xong bữa tối cho gia đình Nam tước rồi thì phải.
- Món đó xong rồi, tôi chỉ đang cắt nhỏ rau để ăn kèm thêm thôi. [Chloe]
- Món đó gọi là mì Ý, chỉ là mì được phủ nước sốt lên bên trên thôi. [Chloe]
Không biết thế giới này có 1 món ăn nào đấy tựa tựa như món này không nhỉ?
- Cô có thể chỉ tôi làm món này được không? Vào 1 ngày rảnh rỗi nào đấy chẳng hạn. [bếp trưởng]
- Tất nhiên là được rồi, để có dịp tôi sẽ chỉ ông cách làm sau. Nhưng giờ thì nhờ ông bỏ hết chúng lên xe đẩy giúp tôi đã. [Chloe]
Rau đã được tôi cắt nhỏ và bỏ vào 1 cái đĩa khác.
- Được rồi, cô đi đến nhà ăn trước đi. Chắc giờ này bọn họ cũng có mặt hết ở đó rồi đấy. [bếp trưởng]
Mãi mê làm đồ ăn nãy giờ làm tôi không nhận ra bây giờ trời đã tối om. Đoán tầm này cũng đến giờ ăn của gia đình Nam tước rồi.
- Cảm ơn ông nhiều, vậy tôi đi trước đây. [Chloe]
Tôi rời khỏi nhà bếp và tiến về phòng ăn.
— Tại phòng ăn —
- Cô tới hơi bị trễ đấy, bận làm đồ ăn dưới bếp à? [Ethan]
Đoán đúng rồi đó anh giai.
- Vâng, dù sao tôi cũng đã nói là sẽ tự làm đồ ăn cho mình rồi. Giờ không làm thì chỉ có nước tối ôm cái bụng đói đi ngủ thôi. [Chloe]
Lí do chính vẫn là để bản thân không bị mơ thấy nguyên tảng thịt orc khổng lồ.
- Mà Sara đâu rồi thưa Ngài? [Chloe]
Nãy giờ cảm thấy thiếu thiếu tiếng nói của ai đó, nhìn quanh mới biết thiếu ẻm.
- Đi tắm rồi, nãy có tìm cô đi tắm chung nhưng tìm không thấy nên tôi kêu nó đi tắm để kịp giờ ăn. [Ethan]
Sao em ấy thoát ẩn thoát hiện vậy? Nãy tôi cũng có tìm thấy đâu.
Việc này làm tôi nhớ đến vụ "trốn tìm" hồi sáng quá.
Thôi không nhắc lại.
- Ban nãy tôi cũng có đi tìm em ấy nhưng chả thấy đâu nên đi tắm trước luôn rồi mới xuống bếp làm đồ ăn. [Chloe]
Tôi thấy sau lưng mình cũng có hơi ướt đẫm mồ hôi rồi nên chắc tối về phòng lấy khăn lau tạm rồi thay áo mới.
- Thôi, cô ngồi xuống đi. Tôi đoán nó cũng tắm xong rồi. [Ethan]
Nghe lời chủ nhà, tôi ngồi vào chiếc ghế được người hầu kéo ra. Vẫn là chỗ như hồi sáng thôi.
- Cô có muốn dùng bữa trước không để tôi kêu người đem món lên? Không cần phải đợi đâu. [Ethan]
Chủ chưa ăn thì thuộc hạ sao dám động đũa.
- Tôi sẽ ăn cùng lúc với em ấy, nếu Ngài đói có thể ăn trước. [Chloe]
Thật ra tôi cũng đói lắm rồi. Chỉ đang đợi ổng ăn trước thôi rồi mình mới ăn.
- Vậy thì đợi nó đến rồi ăn luôn vậy. [Ethan]
Rồi thôi...
Chịu đói tí đi tôi ơi.
— Lát sau —
*Tiếng mở cửa*
Cuối cùng cũng tới.
- A! Chị biến mất đâu từ chiều đến giờ vậy chị? [Sara]
Không phải người hỏi câu đó nên là tôi à?
- Được rồi cô nương, ngồi vào ghế đi rồi chúng ta bắt đầu dùng bữa tối thôi. [Chloe]
Cái bụng của tôi hiện đang biểu tình, chuẩn bị phát động chiến tranh.
- Lên món đi. [Ethan]
- Dạ rõ. [Andrew]
Tuyệt, được ăn rồi.
Từng đĩa thức ăn được đậy nắp mang lên bàn ăn.
Của Nam tước với Sara thì vẫn 3 đĩa như thường, riêng của tôi thì là 1 đĩa mì được đậy nắp với 1 đĩa rau không được đậy.
- Lại rau à? Ngon nghẻ gì mà khoái nhai vậy? [Ethan]
Đúng là chưa thấy bệnh nhân táo bón chưa rơi lệ mà!!!
- Tôi khuyên Ngài là nên để ý chế độ dinh dưỡng của mình đi trước khi hối hận không kịp. [Chloe]
Bị nặng thì dù có nốc thuốc xổ thì cũng không cứu được đâu.
- Hối hận? [Ethan]
Thôi kệ ổng đi, đói rồi.
Tôi chả thèm quan tâm đến vẻ mặt đầy câu hỏi của ổng mà mở cái nắp đậy ra.
- Nào, trả lời tôi đi ch— Ủa cái gì nhìn ngon vậy? [Ethan]
Tốc độ lật mặt của ổng chắc chỉ sau thời tiết.
- Tôi thử miếng được không? [Ethan]
- Không. [Chloe]
- Tại sao? [Ethan]
Không thích thì không cho chứ sao.
- Ngài có phần của mình rồi thì việc gì phải ké phần của tôi? [Chloe]
- Nhưng nhìn của cô ngon hơn. Muốn đổi phần ăn không? Của tôi 3 đĩa, của cô 1, cô lời to rồi đó. [Ethan]
Khôn như ông hồi xưa tôi thường hay xích cổ dắt đi dạo công viên ý!
- Tóm lại không là không, ngài ăn phần của mình đi. Sắp nguội rồi kìa. [Chloe]
Phần của tôi cũng sắp nguội luôn.
- Hic. [Ethan]
- Nín rồi nhai đi. [Chloe]
Tôi cũng bắt đầu trộn đều phần sốt bên trên với mì.
- Chị cho em thử 1 ít được không ạ? [Sara]
Giờ mới lên tiếng làm tôi xém xíu quên luôn sự tồn tại của em ấy.
- Tất nhiên là được rồi. Nhưng phải ăn chung với rau đấy nha. [Chloe]
- Vâng ạ~ [Sara]
Ít ra em ấy dễ bảo hơn 1 ai đấy.
- Tại sao nó được thử?! [Ethan]
- Thật à? Giờ Ngài lại đi so với em ấy??? [Chloe]
Làm bạn với đĩa thịt orc đi.
Ý kiến ý cò. Đồ ai thì người đó nắm quyền quyết định.
Cơ mà nói theo góc độ nào đấy thì...
Toàn bộ đồ trong lãnh thổ của ổng đều thuộc quyền sở hữu của ổng nhỉ?
— Sau khi dùng bữa xong —
- Ngon đó, sáng mai cô làm món đó nhé. [Ethan]
- Không, hết sốt rồi. [Chloe]
Sau 1 hồi kì kèo thì tôi chịu thua ổng nên đành cuộn 1 ít mì rồi để sang đĩa của ổng.
- Thì làm thêm. [Ethan]
- Hết nguyên liệu. [Chloe]
Đang tìm lí do để từ chối khéo nên đừng làm khó nhau nhé!
- Thiếu gì thì nhập thêm cái đó, gì chứ nguyên liệu thì dưới phố có đầy chỗ bán. [Ethan]
Đúng là sân nhà của ổng thì luật là của ông. Cãi có mà thắng bằng niềm tin với hi vọng cộng dồn.
- Tôi lười làm. [Chloe]
- Tặng 10 đồng vàng không tính vào lương. [Ethan]
Hứ! Có tiền nghĩ ngon ăn chắc!
- Sáng mai em có muốn ăn món này không Sara? [Chloe]
- Có ạ. [Sara]
- Vậy mai chị làm món đó. [Chloe]
Tôi làm vì Sara chứ không phải vì tiền nhé!
Đừng có mà đồn bậy!
- Vậy đi, cô với nó chơi gì thì chơi đi. Nhớ ngủ đúng giờ. [Ethan]
Tôi có làm món đó vì ông đâu mà ông được quyền quyết định!
À mà... tiền công 10 đồng vàng nhớ đưa nha. Từ khi tới thế giới này tôi chưa được sờ tay vào bất kỳ đồng tiền nào luôn đó.
- Tối nay em qua phòng chị ngủ tiếp nhé? [Sara]
- Nếu em muốn thì chị hoan nghênh. [Chloe]
Không phải có ý đồ gì xấu đâu. Chẳng qua là có 2 người thì dễ ngủ hơn thôi.
- Giờ em chẳng muốn đi đâu chơi nữa nên ta về phòng luôn chị nhé. [Sara]
- Uhm. [Chloe]
Và thế là tôi dắt tay em ấy tung tăng về phòng mình.
À...
- Em muốn đi đánh răng luôn không? Dù gì từ giờ tới lúc ngủ cũng chẳng ăn gì thêm. [Chloe]
- Cũng được, vậy đi đánh răng trước đi. [Sara]
Vậy là tôi cùng em ấy bẻ lái vô nhà vệ sinh.
— Phòng ngủ của main —
*Bịch*
Việc đầu tiên tôi bước vô phòng là phóng lên giường nằm.
- Ư~~~ [Chloe]
Kế đến là giãn cơ.
Đừng nghĩ bậy.
- Phòng chị có thứ gì giải trí không? [Sara]
...
Để xem nào.
Từ giờ đến lúc ngủ cũng còn mấy tiếng nữa. Không có gì chơi thì đúng là chán chết.
Hay là gacha luôn nhỉ?
Tiện thể xin 1 ít vía từ em ấy xem có ra đồ ngon gì không.
Nghe cũng hay đấy nhỉ?
Triển thôi.
- Chị có trò này hay lắm, nhưng nếu em muốn chơi chung thì tuyệt đối phải hứa với chị là không được nói cho người ngoài biết. Nếu em thất hứa thì chị không bao giờ chơi chung với em nữa. [Chloe]
- Chịu chơi không? [Chloe]
Hù em ấy chút để em ấy không tiết lộ với bên thứ 3 khiến Gif của tôi bị bại lộ dẫn tới việc có vô số kẻ thù tối nào cũng trèo cửa sổ hỏi thăm tính mạng mình.
- Em hứa danh dự với chị luôn là sẽ không nói với bất kì ai khác kể cả ba em hoặc người quen. [Sara]
Nghe có vẻ uy tín nên chắc tin tưởng được.
- Được, vậy chị cho em thấy liền đây. [Chloe]
- {Gacha}. [Chloe]
Lần này tôi nói nhỏ nhẹ chứ không gào mồm như tối qua.
- Thứ này là? [Sara]
Em ấy chỉ tay vào khối lập phương đang lơ lửng kia.
- Đồ chơi. [Chloe]
Tuy em ấy có hứa rồi nhưng biết ít vẫn an toàn hơn.
- Vậy giờ chúng ta làm gì với nó? [Sara]
Nghiện ngập em ạ!
Tôi mò sang cái tủ cạnh giường rồi lấy ra bịch ma hạch mà mấy người lính kia mang về. Tôi cất nó ở đây khi mà tôi quay về phòng lấy đồ đi tắm.
Tôi đổ toàn bộ số ma hạch bên trong ra ngoài.
Tổng vẫn là 32 viên tất cả, gồm:
• 9 viên ma hạch trong suốt.
• 10 viên ma hạch xám.
• 12 viên ma hạch xanh lá.
• 1 viên ma hạch màu xanh biển.
- Chúng ta làm gì với chúng? [Sara]
Em ấy cầm 1 viên lên và hỏi.
- Đầu tiên ta sẽ cho chúng vào cái khối kia. Nào, em thử đi, cho viên ma hạch tới gần là được. [Chloe]
Quả nhiên khi cái khối lập phương ấy "đánh hơi" được mùi ma hạch là nó liền bú luôn. Éo có hỏi trước.
- Hút vào thật này! [Sara]
Viên ma hạch mà em ấy bỏ vào là viên trong suốt nên khối lập phương cũng hiện thị viên ma hạch cấp 1 luôn.
Tôi thì bấn lắm rồi nên là cầm tất cả số ma hạch còn lại rồi ném hết vào luôn.
Kết quả nó hiện thị là:
[Ma hạch cấp 1: 9]
[Ma hạch cấp 2: 10]
[Ma hạch cấp 3: 12]
[Ma hạch cấp 5: 1]
(tác: rút ngắn lại bớt chứ ghi như cũ hơi dài)
Làm xong tôi quay sang nắm tay Sara để xin miếng luck cho hên.
- Giờ em úp mặt xuống gối tí nhé. [Chloe]
Lát mở hộp mà dán mắt vô thì 2 đứa mù luôn!
- Tại sao? [Sara]
- Cho bất ngờ ý mà. [Chloe]
Hỏi nhiều, nhanh em! Chị bấn lắm rồi.
Tôi sẽ xài từng loại ma hạch để xem tỉ lệ rơi đồ của nó như thế nào.
Đầu tiên là số lần quay từ ma hạch cấp 1.
Tôi nhanh chóng chọn khung có ghi ma hạch cấp 1 rồi đánh mặt sang chỗ khác và che mắt lại.
Cái chức năng "phát quang" này phiền thật sự!!!
...
Vừa có ánh sáng nháy lên nên tôi đoán đồ rơi ra rồi.
- Dậy kiểm đồ được rồi em ơi. [Chloe]
- Xong rồi ư? Thế bất ngờ chị muốn em xem là gì vậy? [Sara]
Tôi cầm 9 lá bài lên và đưa ra trước mặt em ấy.
- Đây. [Chloe]
Tiện thể kiểm xem mình nhận được những gì.
Để coi nào...
• 3 túi MRE (N)
• 2 túi *gạc vô trùng (N) (*tác: bandage ý)
• 1 Đôi boot quân dụng (N)
• 1 khăn tắm (N)
• 1 thuốc kháng sinh (N)
• 1 *Balo chiến thuật (N) (*tác: tactical backpack, mấy bác cứ hình dung nó như balo lv3 trg pubg đi cho lẹ :> )
Tổng kết lại thì theo tôi thấy ma hạch cấp 1 hầu như toàn chỉ cho đồ cấp N thôi. Mà đa phần đồ N hoặc trước mắt những gì tôi kiếm được thì đều là mấy cái vật dụng hằng ngày, không có tính sát thương.
Cơ mà được cái balo để mai đi có cái đựng coi như cũng lời được 1 tí.
Ma hạch cấp 1 chả có gì đáng nói mấy thế nên qua ma hạch cấp 2 luôn cho nóng.
- Chúng ta làm gì với chúng? [Sara]
- Lát em sẽ biết thôi, ngay sau khi chị xử lý toàn bộ. [Chloe]
Làm hết 1 lượt rồi mới xé.
- Úp mặt xuống gối tiếp đi em. [Chloe]
- Nữa hả?! [Sara]
Nốt lần này rồi thêm 2 lần nữa thôi em.
Quy trình thì tôi vẫn làm giống như ban nãy. Chọn ma hạch muốn dùng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Có "chế độ tối" không nhỉ? Chứ cứ mỗi lần muốn gacha mà cực khổ quá.
Thấy loé lên 1 cái thì quay sang hốt đồ.
Lần này được gì nè...
• 1 đôi găng tay chiến thuật (N) (tác: tactical gloves)
• 1 Pháo sáng cầm tay (N)
• 1 thuốc khử trùng (N)
• 1 thuốc chống côn trùng (N)
• 2 chai nước (N)
• 1 chai Vodka (N) (tác: ( ͡° ͜ʖ ͡°) .)
• 1 hộp diêm (N)
• 2 trái lựu đạn nổ (C)
Có vẻ như tỷ lệ rớt đồ của ma hạch cấp 2 là 80% đồ N và 20% đồ C.
Mấy cái thuốc thang gì đấy thì tôi không quan tâm lắm vì tôi có 1 túi "30 loại thuốc khác nhau" nên là có thêm cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mà từ đồ cấp C trở đi là xuất hiện nhiều món có khả năng gây sát thương rồi, lựu đạn nổ là 1 ví dụ dễ hiểu.
- Dậy được rồi—. [Chloe]
- À thôi... úp mặt tiếp đi, còn 2 lần nữa. [Chloe]
Đỡ phải gọi dậy.
- Thôi chị ạ, em ra ngoài nhờ người hầu lấy sữa uống tí rồi quay lại sau. Chứ cứ úp mặt vào gối như này lát nữa chị sẽ không còn thấy em thở nữa đâu. [Sara]
Nghe cũng... đúng nhể?
- Cũng được... vậy ngon miệng nhé. [Chloe]
*Đóng cửa*...
Haiz...
Thôi thì tiếp tục vậy.
Làm nhanh để rồi còn ngồi nghịch với em ấy.
Ban nãy tôi thấy ánh mắt em ấy nhìn chán nản lắm rồi.
Rõ ràng là qua chơi mà toàn bị bắt úp mặt vô gối thì không chán mới lạ!
Đánh nhanh rút gọn thôi.
Thao tác vẫn như 2 lần trước. Và lần này tôi được:
• 1 set quân phục tác chiến đô thị (C)
• 2 thẻ cung cấp đạn dược sơ cấp (C)
• 1 Dao găm (C)
• 2 quả Flashbang (C)
• 2 quả lựu đạn nổ (C)
• 1 quả lựu đạn khói (C)
• 1 cục C-4 khối lượng 200g (C)
• 1 bộ đàm (C)
• 1 hộp dụng cụ vệ sinh súng (C)
Xem ra ma hạch cấp 3 sẽ cho ra 100% đồ cấp C.
Nếu trang phục ở cấp N thì nó chỉ cho món nào đó thôi, ví dụ như quần, áo,... chỉ 1 món riêng lẻ.
Nhưng trang phục ở cấp C thì lại là nguyên set, có thể là từ chân tới đầu luôn.
Quan trọng mai có cái để mặc đi dã ngoại là tuyệt rồi.
2 cái thẻ cung cấp đạn dược và thêm 1 cái còn trong kho kia, cái tên nó nói lên thương hiệu rồi nên không cần phải giải thích nhiều.
Với thẻ sơ cấp thì nó có thể quy đổi ra lượng đạn tương ứng với 500 mana, nhưng điểm trừ của nó là chỉ có thể quy ra 1 loại đạn duy nhất và không thể cộng dồn.
#(tác: nghĩa là không thể xài 1 thẻ cho 2 loại đạn và giả sử như có loại đạn cần 1000 mana thì cũng không thể ghép 2 thẻ sơ cấp lại với nhau)
Với cái chỉ số mana thấp đến đáng thương của tôi thì mấy cái thẻ này rất hữu ích.
Mà có sơ cấp thì ắt sẽ có những cấp khác, không biết nó sẽ quy ra được bao nhiêu nhỉ?
Qua món kế tiếp.
Dao găm? Hình như tôi có hơi nhiều rồi thì phải. Cần 1 con là đủ rồi, hoặc để dành thèm 1 con nữa để dự phòng.
Có nhiều dao quá chắc đem bán bớt kiếm thêm thu nhập cũng được.
Về lựu đạn...
Sắp làm khủng bố được rồi. 1 mình ôm cả đống bom.
Kiểu này cần gì đạn? Cầm lựu ném đủ chết rồi chứ bắn gì tầm này?!
Nhưng giờ mới thấy 1 cục C-4, nó tặng kèm luôn cả kíp kích nổ luôn.
Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc tôi bay sang thế giới này đấy!
Còn lại 2 món.
1 là bộ đàm, cái này tôi quên chưa đưa cho mấy nhân vật quan trọng để tiện liên lạc.
Ở cái thế giới mà công nghệ viễn thông còn chưa thấy mặt đâu thì lỡ mấy người quan trọng có xảy ra mệnh hệ gì chắc chỉ có trời mới biết.
Cái thứ 2 đó là hộp dụng cụ vệ sinh súng ống.
Cũng khá quan trọng vì súng muốn xài tốt thì cần bảo quản thường xuyên, tôi thì đang lo không có dụng cụ để vệ sinh súng, lấy khăn lau thì sẽ mệt mỏi với nòng súng và mấy bộ phận nhỏ.
Nói chung có cái hộp này tiện biết bao nhiêu việc!
Ma hạch cấp 3 xong rồi.
Giờ chỉ còn lại 1 thứ duy nhất thôi...
Ma hạch cấp 5.
Cấp 4 mấy người lính không săn được nên nhảy thẳng lên cấp 5 luôn.
Con sói đầu đàn hôm kia hình như cũng cho ra ma hạch cấp 4 nhỉ? Và cấp 4 tôi đoán nó giống với cấp 2 là 80% cấp C và 20% cấp R. Tôi may mắn rơi vào 20% kia nên hốt được cây Hk416.
(tác sửa đổi lại mấy con sói ấy thay vì là quái cấp 2 và 3 thì giờ sẽ là 3 và 4. Lỗi tại tác khi chưa soạn cấp độ ra đồ của ma hạch :> )
1 viên duy nhất nhưng cũng là viên tôi mong chờ nhất vì viên này khả năng rất cao là sẽ rơi ra 1 cây hàng nóng.
Phù~
Dứt!
Tôi lặp lại các thao tác trên lần cuối cùng, vừa quay mặt tránh ánh sáng "mù mắt" vừa niệm trong đầu mong rằng sẽ ra 1 khẩu gì đấy phù hợp với thể chất của tôi hiện tại.
Mấy khẩu *SMG có vẻ như là 1 lựa chọn hợp lý.
(*tác: SubMachine Gun, tiểu liên ý)
Ra gì đây?!!!
Ngay sau khi ánh sáng vừa tắt, tôi quay sang cầm lá bài lên xem nó cho tôi khẩu gì.
LÀ!!!
Một khẩu súng với uy lực đáng nể!
Phù hợp với nhiều môi trường!
Bắn từng viên!
Giết địch ở khoảng cách rất xa!
...
Thôi.
Nghe tới đó là tôi tắt điện rồi.
Nó cho tôi khẩu*AWM.
(*Arctic Warfare Magnum)
(#tác: mấy bác đừng nói nó chơi pubg nữa! Tôi có muốn éo đâu, mở vote cho mấy đứa trg group chọn ấy chứ, khẩu hk416 cũng thế :<
Cứ coi như trùng hợp đi :>)
Tôi biết bắn tỉa đâu mà xài!!!
Chưa kể với lực giật của nó có khi tôi bóp cò 1 phát thôi là súng văng mất dạng luôn ấy!
ĐAU...
Tiếc vãi *beep*!
Chắc đem đi cho tạo uy tín vậy.
*Tiếng gõ cửa*...
- Chị xong chưa? Nếu rồi thì em vào nhé? [Sara]
Em ấy uống sữa xong rồi à?
Đúng lúc lắm.
- Vào đi em. [Chloe]
Coi như tôi chưa từng thấy viên ma hạch cấp 5 vừa nãy đi.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Dù gì mai tôi cũng cho nó vào tay người khác.
Tôi rủ Sara vào xé mấy lá bài vừa quay ra kia rồi ngồi giải thích cho em ấy công dụng từng món đồ.
Riêng mấy lá thẻ cung cấp đạn dược thì tôi để lại vì mai tôi sẽ xem tình hình rồi xét xem nên dùng loại đạn nào chủ yếu.
Ngồi chơi 1 hồi 2 đứa mệt quá nên tôi gom đồ lại bỏ kho rồi ra tắt đèn và sau đó cả 2 ôm nhau ngủ ngon lành cành đào luôn.
****************
7k6 chữ.
Có 3 lí do chap này delay tới giờ:
1. Do muốn kết thúc slice of life nhanh mà đầu nhiều ý tưởng quá mà đã hẹn là chap này phải kết thúc rồi nên không để sang chap khác được thế nên nó mới dài như vậy.
2. Tác bị bí phần vật phẩm gacha ra được. Suy nghĩ nát óc luôn mới tìm đc mấy món tạm bợ. Mà hình như tác quên gần hết mấy món quay ra được từ đầu tới h rồi thì phải :>
3. Lười.
(tác: lí do ngắn nhất nhưng lại là lí do chính :> )
Hết chap này là dễ thở rồi, xem đây như cột mốc đi. Sau chap này tag action sẽ có đất diễn nhiều hơn.
Ảnh khẩu AWM:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...