- Người đâu… Mang xác con tiện tỳ đó bỏ ra ngoài đồng hoang… Cho nó chếtkhông có đất chôn thây, nghe chưa?
Trong lồng ngực Thoát Hoan, An Tư giật mình nghe những lời thông báo. Nàng vội nhổm dậy khiến Thoát Hoan cũng ngồidậy theo nàng:
- An Cơ… Nàng làm sao mà dậy sớm thế? Trời còn chưa sáng mà…
- Hoàng tử… Thiếp nghe có tiếng…
- À… Là cô gái ta kể nàng nghe đó – Thoát Hoan mỉm cười – Nàng ta to gan bỏthuốc độc vào rượu định độc chết hoàng đệ. Thật là ngu ngốc…
An Tư lòng chấn động. Nàng biết hắn đang nói tới ai.
- Rồi cô ấy… cô ấy sao ạ?
- Hoàng đệ đổ lại thuốc độc vào miệng cô ta. Nàng cũng không cần để ý đâu,ngủ đi! – Hắn trở dậy – Ta phải ra ngoài, chuẩn bị sáng nay tập trận….
- Vâng!
An Tư khép mắt. Nỗi buồn dâng cao. Có một cái gì đó rất nặng đè ngang ngựclàm nàng không thở nổi. Nếu hôm ấy không tiếp cận Hải San, trao cho nàng trâmngọc thì có lẽ cô gái đó vẫn còn sống…. Mái tóc mượt đổ dài trên vai, tạo mộtvẻ đẹp vừa xa xôi vừa lại u uất nặng nề. Nơi chốn này, vốn đâu dành cho nhữngkhao khát yêu thương vụng dại giọt Nước mắt An Tư rơi xuống, nàng không kềm chếđược. Hải San… Xem như là một lời đưa tiễn với người vừa mới ra đi!
Bên ngoài, Thoát Hoan thở dài:
- Quyết định rồi sao?
- Đệ xưa nay không quen thay đổi quyết định của mình.
- Vậy thì… đệ cứ làm theonhững gì đã lựa chọn. Ta hy vọng, đệ không hối hận mà thôi.
Tình yêu vốn có những quy luật khác người. Trái tim cũng tồn tại những nhịpđập lạ thường của nó. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ chạm nhẹ vào gò má của người congái đang nằm gọn trong lòng mình. Tái nhợt, nhưng nàng vẫn sống. Bên tai hắn làhơi thở nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng. Con hắc mã đang từ từ bước đến… Nó liếm tay hắn… như làmột sự xẻ chia:
- Ta không sao!
Hắn ôm nàng lên lưng ngựa. Tấm thân bé nhỏ mềm mại yếu ớt trong lòng hắn.Mấy tháng thôi mà tình vấn vương sâu đến vậy... Dưới ánh mặt trời đang dần lên,hắn ôm nàng dừng lại trên một đồng cỏ nhỏ. Nụ hôn bất chợt lướt qua vành tailạnh như băng.
Nàng bỗng cựa mình, đôi mắt khi chưa tỉnh hẳn hiện rõ niềm vui sướng khinhìn thấy hắn. Hải San chợt nghĩ, có lẽ đâylà địa ngục, có hắn có nàng.
- Tỉnh rồi sao? Xem ra, ta hạ thuốc mê vẫn còn nhẹ quá!
Mê dược? Những cảm giác chân thật? Lẽ nào nàng chưa chết? Chưa chết thật sao?
- Nàng chưa chết được đâu… Và cũng sẽ không phải chết…
Rất chân thực… Gương mặt đó thật thân quen. Là A Khắc Nhĩ…A Khắc Nhĩ bằngxương bằng thịt. Bàn tay hắn không lạnh như băng như thường lệ. Ấm áp…Cảm giácấm áp tràn ngập khi bàn tay ấy chạm lên má Hải San:
- A Khắc Nhĩ!
- Rất êm tai. Ta rất muốn nghe nàng gọi hoài nhưvậy. Tiếc là…
Tiếc là ta sẽ không được nghe thời gian tới nữa… Cũng có thể là mãi mãi. Mộtkhi đã chọn lựa, có thể trọn đời này chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa…Tim hắnkhông còn bình thản nữa. Nó đang đau nhói. Cái đau có thật, co thắt, co thắttừng hồi.
- Ngài… ngài không phải đã… Còn tôi….?
- Nàng có thể bỏ lối xưng hô đó được không? Gọi ta là A Khắc Nhĩ một lầncũng được…
Đôi mắt hắn tràn ngập yêu thương, Hải San cũng không muốn chìm đắm vào việctự dối mình, dối người nữa…
- A Khắc Nhĩ…
Hắn nắm ghiền mắt, tận hưởng cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp châu thân. Hắncó được trái tim nàng, vậy đã là quá đủ.
- Hải San!
Một đôi tình nhân, mới bắt đầu đã phải chia tay. Dưới ánh bình minh, cả haivẫn say sưa hôn nhau. Hắn vội vàng, mạnh bạo, nàng yếu ớt nhưng không chốnglại, khiến người thương tiếc không muốn rời.
Nhưng không có gì trên đời nàytồn tại mại. A Khắc Nhĩ buông nàng ra trong luyến tiếc. Từ lưng ngựa hắn lấy xuống một tay nải, trao vào tay Hải San:
- Nàng đi đi!
Lời nói ngập ngừng trong cổhọng. Rõ ràng là không nỡ… Nhưng mà đã không còn chọn lựakhác nữa rồi.
- Từ nay cẩn thận nhé! Ta phải về đây.
- A Khắc Nhĩ…
-……………
- Vì sao ngài làm vậy? Thả Hải San đi, ngài không sợ thiếp tiết lộ chuyệnquân doanh của Nguyên triều sao? Thiếp cũng từng mưu sát ngài…
- Nhưng nàng cũng đã cùng uống ly rượu đó. Nàng muốn chết chung với ta sao?
Ta không thể chết. Trên vai ta, trongcuộc chiến này ta là người cầm binh. Còn nàng, mạng sống nhỏ bé, chỉ là mộttrong những con cờ người ta có thể sử dụng trên bàn cờ chính trị. Hắn biết… Đãbiết ngay khi nhìn thấy cây trâm ngọc ấy. An Tư công chúa, vốn không thể tùytiện tặng một thứ quý giá thế cho nàng dù có là đồng hương đi nữa. Hắn cũng đã nhìnthấy Hải San run run bỏ thuốc vào bình rượu độc. Hắn nhìn thấy những giọt nướcmắt của nàng, nhìn thấy sự đớn đau khi nàng tự nguyện ôm lấy hắn… Nàng có biết,trong lúc ấy lòng hắnđau đớn thế nào không?
Hắn thực sự muốn đẩy Hải San ra, một gươm giết chết nàng. Nàng đãchọn quê hương chứ không chọn hắn!.... Nhưng ngẫm lại, hắn chẳng phải ở đâycũng vì trách nhiệm với quốc gia dân tộc mình sao? Hắn làm gì có quyền phán xétnàng. Đây là chiến tranh, và mỗi người đều có một lý do. Hắn chém giết, lấy đầukẻ địch để mở rộng đất đai cho Nguyên triều, cho người Mông cổ của hắn trởthành vô địch. Còn nàng – giết hắn vì hắn là người xâm lược đất nước nàng.Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ chết đi, sẽ dễ dàng hơn trong quá trình giành lại quốcgia. Hắn cũng từng nghĩ, lợi dụng Hải San để làm một gián điệp, thế thì tráchsao được người dùng nàng như một thứ vũ khí trí mạng đối với hắn, có trách, chỉtrách hắn đã mềm lòng…Đã quá mềm lòng!
- Mỗi người có một quê hương đúng không Hải San? Nàng có thể chết vì đấtnước của nàng, nhưng… ta không muốn nhìn thấy nàng đau lòng vì nó. Mạng của ta,bây giờ không thể cho nàng. Nàng là vết thương trí mạng của ta, thả nàng đi,cũng là để giải thoát cho ta. Mong là…
Tiếng nói bỗng dưng nhẹ như gió thoảng:
- Không bao giờ gặp lại nữa. Không bao giờ phải tiễn nhau như thế này nữa.Nàng khóc và ta cũng rất đau…
Hắn ôm nàng vào trong ngực. Hải San của hắn vốn là một cành san hô biển.Nàng thuộc về biển cả. Cuộc chiến này không có chỗ cho nàng. An Tư, nàng ta làcông chúa. Nàng ta là người hoàng tộc. Nàng ta đến đây với trách nhiệm chậmbước quân Nguyên nên ta có lợi dụng nàng làm một con cờ cũng là điều đươngnhiên. Không ai trách được ai. Hải San cònở lại trong doanh trại, sớm muộn gì cũng lại bị cuốn vào vòng tranh chấp đó.Nàng sẽ lại khóc rất nhiều. Còn ta, một lúc nào đó, lựa chọn giữa nàng và tráchnhiệm, có lẽ ta không thể không xuống tay vì Tổ quốc. Nàng và ta – sẽ càng đauđớn hơn gấp trăm lần. Biết vậy, thà buông tay ngay lúc này. Thà đau khổ mộtlần, để rồi…sau này chẳng còn vướng bận. Nàng và ta, mỗi người có một quê hương.
- Đây là kim bài của ta. Nếu gặp những tên lính Nguyên nào ngăn cản, nàngcó thể đưa nó cho chúng. Hãy… đi đi!
- Còn cha thiếp?
- Hải San, đây là chiến tranh. Ta phải giữ lại những gì có lợi cho ta. Nàngyên tâm, ta hứa nếu tình thế không bức bách sẽ không giết ông ấy. Dù sao… ôngấy cũng già rồi.
- ……………….
Hải San biết, thả nàng đi đãlà cực hạn của hắn. Nàng và hắn, từ bây giờ đã có một biên giới vô hình. Mãimãi không làm sao đến gần hơn nữa. Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ…A Khắc Nhĩ… củanàng:
- Thiếp yêu chàng, A Khắc Nhĩ… Thiếp yêu chàng!
- Trần Hải San… Ta cũng rất yêu nàng…
Nụ cười đó của nàng… tuy là trong nước mắt nhưng vẫn rất đẹp. Rạng ngời,không miễn cưỡng.Nụ cười dành cho hắn. Trái tim nàng cũng thuộc về hắn, dù cóthể trọn đời này số phận đã định cho hai người hai ngả. Chẳng còn có thể nhìnthấy nhau lần nữa. Chẳng bao giờ bàn tay kia nắm lại được bàn tay.
Nàng rời đi, chìm sâu đằng sau chân trời nhuộm hồng sắc đỏ. Hắn trở về vớicuộc chiến đẫm máu tanh. Sau này…
“Quê hương mỗi người chỉ một,
Như là chỉ một mẹ thôi.
Quê hương nếu ai không nhớ,
Sẽ không lớn nổi thành người…”
(Chợt nhớ đến bốn câu thơ củaĐỗ Trung Quân. Dù không phù hợp với hoàn cảnh lắm song vẫn đưa vào để kết thúcchương)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...