Chân Trời Góc Bể

Bị đặt trên tấm đệm mềm như nước, tôi mới mơ màng mở mắt, về đến nhà nhanh vậy sao? Tôi ngủ từ lúc nào? Vừa rồi tôi đã làm gì?

Càng nghĩ đầu càng đau, thôi, không nghĩ nữa.

“Dương! Mình khát nước…” Đợi mãi không thấy trả lời. “Tư Tư …”

Tôi bị ai đó xốc lên, miệng cốc thủy tinh lạnh ngắt kề bên môi. Tôi khoai khoái uống một ngụm lớn, nước lạnh làm nhạt vị đắng chát trong miệng, cũng đánh thức ý thức mơ hồ của tôi, vừa mơ màng mở mắt, đang định nói “cám ơn” lại bất ngờ nhìn thấy đôi mắt hơi nheo, hàng lông mày lưỡi mác khẽ nhíu của Lâm Quân Dật.

Hơi thở của anh ta nặng nề và loạn nhịp…

Tôi sực tỉnh, liếc nhanh căn phòng xa lạ, gam màu chủ đạo vẫn là màu trắng mà tôi sùng bái, đơn giản mà trang nhã, hơi giống cách trang trí phòng làm việc ở công ty, thoảng mùi hương nhài….

“Đây là…?” Không đợi anh ta trả lời, tôi đã đoán ra đây là đâu, vội vàng xuống giường nói: “Tôi phải về nhà.”

Nhưng đi được vài bước tôi đã bị anh ta tóm eo, ấn xuống giường.

“Không! Đừng…” Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm của anh ta, xương cổ tay như sắp vỡ vụn.

Luc này hơi men trong người tôi đã hết, tôi vô cùng tỉnh táo biết sắp xảy ra chuyện gì.

Tôi hít một hơi dài, cố trấn tĩnh. Trong tình huống thế này, phản kháng dường như là vô ích.

“Lâm tiên sinh…” Tôi quyết định thuyết phục anh ta, đáng tiếc vừa mở miệng, lời phía sau đã bị môi anh ta vít lấy.

Nụ hôn hung hãn đẫm nhục dục và ham muốn chiếm đoạt khiến tôi kinh hoàng đến mức tim sắp bắn ra khỏi lồng ngực, cơ thể như không còn chút hơi sức.

Tôi trợn mắt, không tin vào những gì đang xảy ra, lời nói của mấy đồng nghiệp phòng Tài vụ vẫn còn rất rõ. Chẳng phải họ nói, bao nhiêu người đẹp lao vào lòng anh ta nhưng anh ta phớt lờ? Nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy ham muốn trong mắt anh ta, rõ ràng tôi cảm thấy bên dưới anh ta cương cứng một cách khác thường…

Nụ hôn đó khiến người tôi run lên, không phải là cảm giác ghê tởm, nhưng nó làm tôi kinh hãi, chống lại theo bản năng.

Tôi ngoảnh đầu sang bên, hét to: “Đừng… đừng như thế… Chính anh đã nói sẽ không có chuyện mập mờ với thư ký cơ mà?”

Cơ thể cứng lại một giây, đột nhiên anh ta giơ tay tóm cái cằm nhọn của tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười khinh khi. Trong ánh mắt đó, tôi nhìn thấy sự phẫn nộ, căm hận, khinh ghét và cả khát khao như lửa cháy.

Cuối cùng, tôi sực nhớ chuyện đã xảy ra. Trời ơi, tôi đã làm gì thế này?!

Tôi uống say, hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì… trong khi tôi vẫn là trợ lý thư ký của anh ta.

Một ông chủ bình thường đều nghĩ tôi đang quyến rũ ông ta, muốn ông ta nhìn mình bằng “con mắt khác”.

Hết rồi! Hết cả rồi! Tôi đích thực là con tằm nhả tơ tự trói mình.

“Lâm tiên sinh, anh hiểu lầm rồi… Tôi không có ý đó, tôi chỉ hơi say nên đã coi anh là người khác….”


Tôi nghĩ, anh ta nhất định nhìn thấy vẻ cầu khẩn và sợ hãi trong mắt tôi, cho nên mới hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy thì tốt nhất cô đừng động đậy, nếu không, hậu quả tự chịu!”

Tôi đương nhiên hiểu, trong tình huống này, bất kỳ một sự va chạm, cọ xát nào đều khơi dậy ham muốn xác thịt mà anh ta đang cố nén.

Cho nên tôi lặng lẽ nằm yên, để mặc cho anh ta ôm…

Đồng hồ phía trên đầu giường tích tắc kêu, anh ta đăm đăm nhìn tôi, một phút, hai phút… mười phút…

Cuối cùng. anh ta buông tôi ra, vùng dậy lấy từ trong tủ bộ đồ ngủ phụ nữ rất đoan trang ném cho tôi.

“Thay bộ đồ này rồi nghỉ đi…”

Tôi ngồi bật dậy, nói to: “Tôi muốn về nhà.”

“Không được!” Anh ta phẫn nộ nhìn tôi, dường như yêu cầu của tôi là quá đáng.

Muốn về nhà mình có phải là yêu cầu quá đáng?

“Tôi…” Tôi thử thuyết phục anh ta thì lại bị ngắt lời: “Hoặc là thay bộ đồ này, ngoan ngoãn đi ngủ, hoặc là cởi quần áo lên giường với tôi!”

Tôi chần chừ một lát, rất biết với loại đàn ông độc đoán như vậy, cách tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, đành cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc tôi đi ra, anh ta đã nằm yên trên đi văng, hình như ngủ rồi.

Tôi mừng thầm, nếu anh ta ngủ rồi, có phải tôi có cơ hội chạy trốn khỏi đây? Không ngờ, mới đi được vài bước đã nghe thấy giọng lạnh lùng tứ phía sau: “Cô cứ thử ra khỏi căn phòng này nửa bước xem!”

Tôi hoảng hồn lùi lại, tuân lệnh trở về bên giường, trực giác cho tôi biết, không nên khiêu khích thói ngang tàng của con người đó, việc gì anh ta cũng dám làm!

Trong mơ…

Tôi nói với Trần Lăng, tôi gặp một ông chủ rất giống anh, nhưng tính tình thì kém xa, sau đó tôi e ngại hỏi anh, cuộc sống của anh có ổn không, có hạnh phúc không?

Trần Lăng hiền hậu mỉm cười, những ngón tay ấm nóng lau nước mắt chảy dài trên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.

Giọng anh khàn đặc: “Anh sẽ không bao giờ xa em…”

Giấc mơ như vậy tôi đã gặp bao lần, không hiểu sao hôm nay lại thật như thế…

Sáng sớm, nhạc bài hát Dũng cảm vang lên, tôi mơ màng nhỏm dậy sờ soạng tìm điện thoại.

Đang dụi hai mắt cay sè, đột nhiên tôi phát hiện Lâm Quân Dật quỳ trên sàn nhà, gục đầu lên giường ngủ.

Mặc dù trong tư thế đó, anh ta vẫn có vẻ tao nhã, duyên dáng.

Đầu gối lên cánh tay, tóc trước trán xõa trên mặt, lay nhẹ theo nhịp thơt đều, hàng mi dài rung rung, không còn mảy may bóng dáng “ác quỷ” đêm qua.


Tôi không thể không hoài nghi, phải chăng anh ta hơi mắc chứng tâm thần phân liệt.

Lại có tiếng hát, không còn thời gian suy nghĩ tại sao anh ta ngồi ngủ như vậy, tôi vội vàng xuống giường tìm điện thoại.

“Dương…” Tôi nói nhỏ với Liễu Dương : “Chờ một chút!”

Để khỏi đánh thức anh ta, tôi trốn vào nhà tắm.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Liễu Dương: “Lọ Lem của tôi, đối với sự kiện này, tôi nên chúc mừng hay an ủi đây, suốt đêm cậu không về?”

“Mình đang… làm thêm.” Không phải tôi muốn nói dối Liễu Dương, chỉ là không biết giải thích thế nào. Tôi và ông chủ, một nam một nữ chung phòng, sao không khiến người ta dị nghị.

“Ông chue cậu cũng thật quá đáng, nhớ bảo anh ta chi thêm tiền cho người nhà cậu.”

“Tư Tư ngoan không ?”

“Rất ngoan, chỉ có tối qua nhớ mẹ… Thôi, mình đưa Tư Tư đi mẫu giáo đây.”

Ngắt máy, tôi nhón chân rón rén trở về phòng, phát hiện Lâm Quân Dật đã thức, đang ngồi trên đi văng hút thuốc.

Trong làn khói nhẹ, thấp thoáng nhìn thấy ánh mắt u uẩn của anh ta. Tôi cứ tưởng một công tử sống trong nhung lụa như thế sẽ không bao giơd biết đến ưu phiền, xem ra tôi đã sai.

Trên mặt anh ta, ngoài vẻ mệt mỏi, u uất, còn chứa chất sự bất lực.

Thấy tôi đi ra, anh ta cười khuẩy nói: “Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không tin công việc của trợ lý thư ký lại cần làm thêm suốt đêm.”

“Chẳng lẽ anh muốn tôi nói, tôi bị ông chủ giam lỏng ở trong nhà anh ta? Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không tin có một ông chủ bệnh hoạn, thích vô duyên vô cớ giam lỏng nữ thư ký trong nhà.”

Anh ta không tỏ ra bực tức mà bật cười, bước về phía tôi: “Cô hiểu tôi nhanh đấy, tâm lý tôi cực kỳ bệnh hoạn, mọi người đều biết.”

Tôi hơi sợ, lùi về phía sau, lòng thầm cầu khẩn anh ta chỉ nói đùa, nhưng nụ cười của anh ta mỗi lúc một quái dị, cách tôi mỗi lúc một gần…

Khi cong cách tôi một bước, anh ta đi vòng qua tôi, mở cái tủ lấy ra một bộ váy áo, ném lên đi văng.

“Thay quần áo đi làm.”

Đã có kinh nghiệm từ tối hôm trước, tôi ngoan ngoãn tuân lệnh, nhanh chóng cầm đồ, đi vào phòng tắm.

Chiếc váy này cũng mới tinh, chưa xé mác, hơn nữa tôi mặc rất vừa.

Không ngờ trong căn hộ của một người đàn ông lại có nhiều quần áo phụ nữ như vậy, là của vị hôn thê của anh ta sao? Nhưng cô ta đang học MBA ở Mỹ cơ mà?


Lẽ nào lại là một thông tin giật gân!

Nhưng bất luận thế nào, một người đàn ông có thể vượt qua được tình huống như đêm qua cũng không đến nỗi quá xấu, đàn ông trung thành với người yêu đâu còn nhiều.

Xem ra anh ta vẫn là loại đàn ông không tồi, ngoài việc hơi bị tâm thần phân liệt…

Để không trở thành chủ đề bàn luận của các nữ nhân viên, khi cách công ty một con đường, tôi xuống xe, đi bộ đến công ty. Vừa vào phòng làm việc, tôi lập tức ngồi ngay ngắn, làm tiếp công việc còn bỏ dở ngày hôm qua. Triệu Thi Ngữ bảo tôi chỉnh sửa tất cả tư liệu về những khách hàng có quan hệ với công ty. Biết chắc là tư liệu Lâm Quân Dật cần, cho nên tôi làm rất kỹ, lại sắp xếp thứ tự theo chức vụ của họ trong công ty.

Còn ba phút nữa là đến giờ làm việc, Triệu Thi Ngữ thong dong tiến vào, hỏi tôi: “Tư liệu chuẩn bị xong chưa?”

“Xin lỗi, tối qua có việc đột xuất nên tôi chưa chuẩn bị xong.”

“Vẫn chưa xong?” Triệu Thi Ngữ sầm mặt. “Chẳng phải tôi đã nói với cô tư liệu này rất quan trọng, nhất định phải làm xong trước hôm nay sao?”

“Tôi biết, tôi đang làm.” Tôi nhanh chóng giở danh sách những khách hàng Lâm Quân Dật đã gặp, đối chiếu, kiểm tra lại xem có khách hàng quan trọng nào bị bỏ sót không.

“Đúng thật là! Làm gì cũng lề mề… Tư liệu khách hàng chẳng phải trong kho số liệu đã có rồi sao? Cô xem những danh sách đó làm gì?” Cô ta cao giọng vẻ bực bội: “Rốt cuộc cô đã từng làm thư ký chưa vậy? Sao chậm chạp thế hả?...”

Tôi đang định giải thích thì cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Lâm Quân Dật đứng ở cửa, sắc mặt sầm sì.

“Thư ký Triệu, chẳng phải hôm qua tôi yêu cầu cô chuẩn bị tư liệu.” Anh ta nhấn mạnh tứ “cô”.

Tôi vội đứng lên nói: “Tôi là trợ lý của thư ký Triệu, việc này tôi nên phối hợp cùng làm. Không làm kịp là lỗi của tôi.”

Triệu Thi Ngữ lập tức tìm lý do đùn đẩy trách nhiệm: “Hôm qua tôi hơi mệt, anh đã cho phép tôi về nghỉ, tôi sợ anh cần gấp nên mới giao cho trợ lý làm. Sau này sẽ không như thế nữa.”

Lâm Quân Dật nhìn tôi: “Cô đến phòng Nhân sự thông báo, bắt đầu từ hôm nay chức vụ của cô cũng là thư ký, lương và tiền thưởng như Triệu tiểu thư. Còn nữa, công việc của hai người tốt nhất nên phân chia rõ ràng, tôi không thích nhân viên thoái thác trách nhiệm, càng không thích ai vơ trách nhiệm vào người.”

“Vâng!” Tôi cúi đầu trả lời. Được thăng chức là việc đáng mừng nhưng nhìn đôi môi run run của Triệu Thi Ngữ, tôi không sao vui được.

Sau khi Lâm Quân Dật đi vào, Triệu Thi Ngữ giật tư liệu trong tay tôi, giở thật nhanh, tiếng giấy loạt soạt cho thấy sự bất mãm của cô ta.

Đột nhiên tay cô ta cứng lại. Nhìn bộ váy của tôi, đôi môi anh đào nhỏ xíu càng há to: “Bộ váy này của cô…mua ở đâu?”

“Có vấn đề gì không ?” Tôi cúi nhìn, cảm thấy chiếc váy ngắn màu trắng rất đẹp, không hiểu tại sao cô ta lại ngạc nhiên như vậy.

Cô ta lại sờ chất liệu, khẽ kêu: “Đây là kiểu dáng mới nhất trong bộ sưu tập thời trang hè của Pháp năm nay… Ở trong nước không thể mua được!”

“Hàng nhái.” Tôi buột miệng, nghĩ bụng, bộ váy đắt tiền như vậy, mình nên trả lại anh ta, nếu cô vợ chưa cưới của anh ta phát hiện bị mất đồ, nhất định sẽ nổi giận.

Triệu Thi Ngữ không nói gì nữa, nhưng nét mặt lộ rõ vẻ không tin.

Tin hay không tùy cô ta, tôi cũng không bận tâm.

Gần trưa, tôi đang trong toilet thì bên ngoài có người hỏi: “Thư ký Triệu, Lâm tiên sinh đột nhiên thăng chức cho Diêu Băng Vũ? Chuyện này quá không hợp lệ.”

Triệu Thi Ngữ cất giọng khinh miệt: “Còn gì nữa, “luật ngầm”!”

Hỏa khí bốc lên đầu, tôi đã sớm đoán sẽ có những chuyện thị phi như thế, chỉ là không ngờ nó đến nhanh hơn dự đoán rất nhiều.

“Thật à, cô ta trèo lên ông chủ nhanh vậy sao?”

Một cô gái nói chen vào: “Cái cô mới đến phải không? Tôi nghe Trưởng phòng Lý nói, dạo trước ông chủ xem hồ sơ của cô ta đúng hai mươi phút, không hề xem những hồ sơ khác!”


Những chuyện như vậy rất dễ thu hút mọi người. Cô khác lập tức tiếp lời: “Tôi thấy Diêu Băng Vũ kia rất giống tình nhân, ông chủ thích điểm gì ở cô ta chứ?”

“Còn thích gì nữa? Cái vỏ ngoài chứ còn gì… Nhưng không muốn lấy làm vợ, bất chấp cô ta có tư chất hay không!”

“Mọi người có để ý cái váy cô ta mặc không ?” Triệu Thi Ngữ bắt đầu thể hiện bản lĩnh tạo tin đồn. “Chỉ có ở Pháp mới mua được… các cậu biết không ? Tháng trước ông chủ đã bảo tôi gọi điện đặt mua.”

“Nghe nói ông chủ mắc chứng mê quần áo của phụ nữ, có thật không ?” Một cô hỏi.

Triệu Thi Ngữ tiếp tục: “Đúng! Có lần anh ta phát hiện trong tạp chí của tôi có bộ nữ trang rất đẹp, còn hỏi tôi, có thể mua ở đâu.”

Lâm Quân Dật còn có sở thích thu thập nữ trang sao? Liệu có phải mỗi cô gái bị anh ta giam lỏng đều được chia một thứ? Sống lưng tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cảm thấy chiếc váy trên người trở nên khó chịu.

Một cô phán quyết: “Tôi thấy ông chủ mua những bộ váy áo đó đều để tặng cho người anh ta thích, có khi Diêu Băng Vũ đã lên giường với anh ta.”

“Chắc chắn thế!”

Tôi than thở, ôi! Chỉ vài ba câu của mấy cô nhân viên mà tội danh của tôi đã được xác định: tình nhân bí mật của ông chủ! Cũng may bây giờ đàn ông làm quan tòa tương đối nhiều, nếu không án oan, án sai nhất định không hiếm.

Tôi đẩy cửa bước ra, bình tĩnh nhìn gương trang điểm lại trước những cặp mắt trợn tròn.

Thấy họ không nói gì, chuẩn bị tản đi, tôi cười nói: “Các vị đánh giá tôi quá cao. Tôi vẫn chưa có bản lĩnh trèo lên ông chủ nhanh như vậy… Chiếc váy này đúng là Lâm tiên sinh tăng tôi là vì hôm qua tôi phải đi tiếp khách… Anh ta có phong lưu hay không, tôi không được biết, tôi chỉ biết loại con gái không có tư chất như tôi, anh ta hoàn toàn không thèm liếc mắt!”

Nói xong, tôi nện giày cao gót, ra khỏi toilet trong không khí im lặng tứ phía.

May Liễu Dương không có mặt, nếu không cô bạn tôi sẽ hô lên: “Diêu Băng Vũ, thật không chịu nổi, cậu giả bộ thanh cao nỗi gì!”

Tôi không giả bộ có được không ? Càng nhẫn nhịn im tiếng, họ càng cho tôi là có tật giật mình.

Vốn tưởng họ đã tán hết chuyện, không ngờ lúc ăn trưa, lại nghe thấy hai cô gái bàn tán. Lần này họ không tránh né bởi vì chuyện không liên quan đến tôi.

Một cô tóc thẳng chấm vai, có khuôn mặt thanh thoát hỏi: “Này, căn hộ của ông chủ có phải ở hoa viên bên sông?”

“Đúng, sao?” Một cô rất xinh hỏi.

“Tôi phát hiện chiếc BMW của anh ta gần đây hay đậu dưới tầng tiểu khu tôi ở, lẽ nào anh ta nuôi tình nhân ở đó?”

“Khu nhà cậu? Đối diện tòa nhà Cẩm Tú phải không ?”

“Đúng!”

Đối diện tòa nhà Cẩm Tú? Tôi choáng váng, hình như chính là chỗ tối qua tôi ở.

Xem ra đúng là nơi hành lác của anh ta, nếu không, một người sao lại cần tới hai căn hộ? Anh ta cũng đâu phải đại minh tinh màn bạc, hoàn toàn không cần một nơi công khai, một nơi bí mật.

Cô gái có khuôn mặt thanh thoát nói: “Có lẽ tớ đoán đúng, cậu nghĩ xem, vợ chưa cưới ở nước ngoài, một ông chủ vừa đẹp trai vừa giàu có như anh ta chẳng lẽ sống như hòa thượng? Không có tình nhân, có bị đánh chết tớ cũng không tin.”

Chỉ một lát, tội danh của Lâm Quân Dật đã được xác định

Tôi không nén nổi, thở dài thay anh ta.

Có điều nghĩ kỹ, cô gái đó nói rất có lý, đàn ông bình thường thấy phụ nữ chủ động lao vào lòng đều sẽ hiểu lầm, chuyện hôm qua, suy cho cùng vẫn là tôi sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui