Một chiều hoàng hôn mùa xuân, hương cỏ xanh thoảng qua mái tóc nhưng không làm tôi bận lòng.
Khoác tay Liễu Dương đi xuống tầng trệt ký túc xá, tôi nhìn thấy một gã trai mặc áo sơ mi bộ dáng rất lôi thôi, ngó nghiêng như tìm ai mà như đợi ai.
Người đó vừa nhìn thấy tôi là nhìn chòng chọc như muốn nuốt sống tôi.
Tôi đã quen kiểu nhìn như thế, đi ngang qua như không có chuyện gì, không hề chú ý đến diện mạo của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta vô cùng nhếch nhác, tóc ít nhất nửa tháng không gội, bết vào mặt, quần áo loang lổ vết bẩn.
Tôi ghét nhất những thứ bẩn thỉu.
“Diêu Băng Vũ !” Giống hệt giọng nói trong mơ, tôi sững người dừng lại.
Anh ta chạy về phía tôi, nắm tay áo hỏi: “Không nhận ra anh à? Anh là Trần Lăng !”
“Trần Lăng ...” Tôi vội vén mái tóc xõa xuống trán, nhìn đăm đăm vào mặt anh ta.
“Em có bạn trai chưa?”
Tôi nhoẻn cười, mắt ngấn nước, lắc đầu lia lịa: “Chưa!”
Anh cười, mặc dù khuôn mặt anh sưng phồng, chỗ thâm, chỗ tím như hóa trang trong vai tuồng, nhưng khi anh cười, quả thực vô cùng quyến rũ.
Anh nói: “Hai người có thể gặp lại nhau không dễ...”
Tôi nói: “từ nay mình không bao giờ xa nhau nữa, được không ?”
Anh vẫn như xưa, bất chấp xung quanh, lao đến ôm tôi: “Không xa nhau nữa, mãi mãi không, anh yêu em!”
Căn phòng trọ ẩm thấp, ga giường nhăn nhúm đầy những vết ố bẩn.
Tôi cau mày, vẫn cố chịu.
Ngồi bên giường, tôi lấy ra hộp thuốc bôi vừa mua, bôi lên từng vết thương của anh, từ trán tới cằm, từ vai xuống thắt lưng....
Bên dưới hình như cũng bị thương. Tôi đang nghĩ có nên tiếp tục bôi, Trần Lăng đột nhiên quay người, ôm chặt tôi, giọng run run gọi: “Băng Vũ...”
Nỗi khao khát của anh giống như câu thần chú thổi bùng ngọn lửa tình yêu đè nén trong tôi.
Tôi ngây ngất ôm riết vai anh, nhắm mắt...
Đôi môi mềm nóng như lửa dán vào môi tôi, một dòng điện tê tê lập tức lan khắp người, khi lưỡi anh vừa chạm vào môi tôi, qua bờ môi hé mở đi vào miệng, người tôi bỗng mềm nhũn, mất hết tri giác, ngã ra giường, hai tay vẫn bíu chặt vai anh, từng cơn sóng khát khao dồn dập dâng trong cơ thể, cuốn phăng lý trí...
Cơn thèm khát khi cửu biệt trùng phùng luôn dữ dội nhất, bào mòn nhất, chúng tôi đã hôn bao nhiêu lần cũng không biết, chỉ biết môi và lưỡi nóng bỏng, sục sôi ham muốn quấn quýt tựa những cánh hồng run rẩy khi bông hồng đen ma quái rùng mình.
Lúc đó, nếu tay anh đặt giữa đùi và eo tôi dich lên chút nữa, hoặc đi vào trong chiếc váy dài quá gối, tôi nghĩ, tôi sẽ không từ chối.
Nhưng anh đã không làm thế, mặc dù bàn tay anh vã mồ hôi ướt cả váy tôi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để yên một chỗ.
Lưu luyến kết thúc những nụ hôn, tôi dựa vào lòng anh hỏi: “Sao lại đến tìm em, em tưởng anh không bao giờ đến nữa?”
“Anh đến là vì câu nói đó, em nói, em nhớ anh.”
“Trần Lăng ...”
Tiếng của tôi lại biến mất trong miệng anh.
Trong căn phòng đơn sơ, chúng tôi dùng nhịp đập trái tim để thổ lộ tình yêu. Năm năm rồi, chúng tôi đều đã lớn, những vẫn còn là những cô cậu học trò non nớt, đã yêu là cháy hết mình.
Khi còn giữ được chút lý trí cuối cùng, tôi đẩy anh ra, sờ lên những vết thương trên lưng anh hỏi: “Ai đánh anh thành ra thế này? Tại sao?”
Anh cắn môi không nói, xem ra tính cách sau bao năm vẫn thế, nụ cười thì luôn hào phóng ban tặng, nỗi đau thì một mình nhấm nháp.
Có lẽ ám ảnh tâm lý tuổi thơ là những ký ức vĩnh viễn không phai của chúng tôi.
“Nghe nói anh được nhận nuôi, là người đó gây ra phải không?”
Anh nắm chặt ga giường, gật đầu.
Tôi nghe nói những đứa trẻ được nhận làm con nuôi thường phải chịu bạo lực gai đình, không ngờ lại là sự thật.
“Sau này anh định thế nào?”
“Anh sẽ không đi nữa, quyết không trở lại... Băng Vũ, anh muối cùng em, chúng ta sống với nhau được không ?”
“Được.” Tôi cười, tựa vào lòng anh, đó là giấc mơ bấy lâu của tôi.
Cuối cùng, trong thế giới cô đơn này, tôi đã tìm được bến đỗ của riêng mình.
Cuối cùng, đã có người có thể đi cùng tôi, mãi mãi không xa.
Ngày hôm sau, chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ, vì trong túi anh không có đồng nào nên tôi dùng tất cả số tiền vất vả dành dụm mấy năm qua mua sắm quần áo, đồ dùng sinh hoạt.
Anh rất tự nhiên đón nhận, không đắn đo, khách sáo, không sĩ diện như những đứa trai khác luôn miệng tuyên bố không thèm tiêu tiền của con gái.
Cuộc sống trong một tháng ngày nào tôi cũng chìm đắm trong mật ngọt. Ai bảo tình yêu như cà phê, trong vị đắng có hương thơm?
Tình yêu đối với tôi chính là ly sữa, thơm đậm và ngọt sắc...
Hằng ngày, trong căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, chúng tôi nói chuyện trên trời dưới bể, ngày nào cũng có những chủ đề kể không hết. Tôi không hỏi những năm qua anh sống thế nào, nhìn những vết thương, tôi biết anh cũng không muốn nhắc tới chuyện cũ. Nếu muốn, anh sẽ tự nói. Nếu không muốn, hà tất tôi phải làm anh khó xử.
Trần Lăng là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, tinh tế, dịu dàng, ân cần.
Bất luận tôi muốn làm gì, chỉ cần nói ra, nhất định anh sẽ chiều theo.
Chưa bao giờ anh nổi cáu, bất kể tôi ngang bướng thế nào, anh đều nói rất nhẹ, dường như nói to sẽ làm tôi sợ...
Có cô bạn bảo tôi, anh ấy giỏi chiều chuộng như vậy, có thể là người rất giàu kinh nghiệm với phụ nữ.
Tôi nói ngay: “Chỉ cần anh ấy yêu tôi, những thứ khác không quan trọng.”
Sống với anh không lâu, tôi bị anh chiều quá sinh hư, ngang ngược quá mức tưởng tượng.
Nửa đên không ngủ được, bất luận mấy giờ cũng gọi điện cho anh, nghe giọng ngái ngủ của anh: “Ai đấy?”
Tôi tinh nghịch nói: “Còn ai nữa?”
“Băng Vũ? Có chuyện gì?” Anh lập tức tỉnh ngủ, lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là nhớ anh, muốn nghe giọng của anh thôi.”
“Ô, vậy sớm mai anh đến.”
“Ứ... Em muốn gặp anh ngay bây giờ!” Tôi vốn chỉ định làm nũng một chút, không ngờ anh nói ngay: “Vậy đợi anh, hai mươi phút nữa anh sẽ đến.”
Hai mươi phút sau, tôi mở cửa sổ đã thấy anh đứng đợi dưới tầng.
Anh mặc áo khoác trắng, quần bò xanh, đứng dựa vào tường phòng học đối diện nhìn tôi cười.
Trong đêm tối, anh vẫn có sức quyến rũ mê hồn, không , còn quyến rũ hơn trước.
Khuôn mặt rõ nét hơn, đôi mắt sâu hơn khiến tôi chìm sâu trong mộng ảo.
Đó là một đêm đầu xuân, gió hơi lạnh nhưng không làm nguội chất men rạo rực trong mỗi chúng tôi.
Đêm đó, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, chúng tôi nhìn nhau rất lâu, dùng ánh mắt trao nhau niềm hân hoan căng tràn lồng ngực.
Tôi không bao giờ quên câu nói của anh: “Anh đến... vì em nói, en nhớ anh.”
Hôm sinh nhật Trần Lăng , tôi đi khắp thành phố, chân mỏi đến rã rời mà vẫn không chọn được món quà phù hơpl cho anh, bởi vì tiền tôi dành dụm chẳng được bao nhiêu, khó khăn lắm mới duy trì đến khi tốt nghiệp, vì thế tôi quyết định tặng anh món quà không cần tiền nhưng rất quý giá.
Đến tối, chúng tôi thắp nến, cùng ước, cầu cho chúng tôi yêu nhau trọn đời. Dưới ánh nến hồng, chúng tôi nhấm nháp cốc rượu nho giá rẻ, cùng cắt bánh sinh nhật.
Sắp đến mười một giờ, Trần Lăng nhìn đồng hồ, nói dứt khoát: “Hôm nay không về trường, được không ?”
Tôi đỏ mặt, bẻ ngón tay.
“Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn”, anh vội giải thích.
“Không cần...”
Lời vừa nói ra, khi thấy tiếng tim mình đập mạnh, tôi hơi hối hận vì sự bồng bột của mình.
Nhưng anh lại hiểu nhầm ý tôi, đứng lên nói vẻ hơi thất vọng: “Vậy đi thôi, anh đưa em về.”
Tôi mím môi, nắm tay anh nói: “Ý của em là trời lạnh, ngủ dưới sàn dễ bị cảm lạnh.”
Tôi đợi anh trả lời, thần kinh căng thẳng, người cứng đờ, mỗi giây trôi qua, người càng co rúm, còn anh vẫn đờ đẫn không có phản ứng gì, cũng không biết anh có hiểu ý tôi không .
“Trần Lăng ...” Tôi vừa định nói rõ ý của mình thì đột nhiên anh kéo mạnh tôi vào lòng, hôn lên môi tôi, lần này anh không giữ được phong độ quân tử nữa, tay men theo chiếc váy ngắn dệt kim màu trắng của tôi lần lên trên, lại từ vai dịch xuống, dừng lại ở bộ ngực căng mềm mại. Tôi cảm thấy ngón tay anh khẽ vuốt ve, như muốn tiếp tục lại như không dám. Một lát sau, thấy tôi không có dấu hiệu phản kháng nào, anh cuồng nhiệt hơn... Người tôi dán chặt vào người anh, chỉ thấy tiếng thở ngắt quãng của anh, tiếng tim anh đập thình thịch...
Một đêm quay cuồng, gió rên rỉ, cánh tay chắc khỏe của anh bế bổng tôi, đặt lên giường...
“Anh sẽ cươid em chứ?” Tôi hỏi nhỏ khi anh cởi áo tôi.
Anh nhìn vào mắt tôi nói: “Anh nhất định sẽ lấy em!”
Đêm đó, anh tham lam như một đứa trẻ, không bỏ qua một tấc da thịt tôi, nhẹ nhàng như nâng thủy tinh dễ vỡ, mỗi lần chạm vào đều là gượng nhẹ...
Trong cái đêm đầu tiên đó, tôi khó khăn giãy giụa trong đau đớn suốt đêm, anh cũng khó khăn vụng về lúng túng suốt đêm, cuối cùng chúng tôi mới mệt lả và mãn nguyện ôm nhau ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng, tôi đã dậy định lên lớp, nhưng anh đã xiết tôi vào lòng, bướng bỉnh đè lên người tôi: “Đừng đi...”
“Em phải lên lớp.”
“Không được đi.” Nói xong, anh hôn tôi, môi anh mơn trớn da thịt tôi cho đến lúc ham muốn lại bùng lên.
Ba ngày liền sau đó, chúng tôi không rời khỏi căn phòng bé nhỏ, nói chính xác, không rời khỏi chiếc giường của chúng tôi. Khi đói, anh sẽ nấu cháo bón cho tôi, buồn ngủ thì gối lên bờ vai rắn chắc, ấm áp của anh mà thiếp đi.
Tỉnh dậy, tôi không biết làm gì, viết lên lưng anh mấy chữ: “Trần Lăng, em yêu anh!”
Anh bị đánh thức, mơ màng nhìn tôi.
Tôi cười hỏi: “Đoán xem em viết gì?”
“Anh chịu.” Anh cười cười, tay đặt lên ngực tôi, cũng viết mấy chữ: “Băng Vũ, anh cũng yêu em!”
“Anh xấu lắm.” Tôi cười nói.
Bàn tay anh lại lén lùa vảo trong áo tôi, vuốt ve ngực tôi khiến toàn thân tôi mềm nhũn.
“Trai không hư, gái không yêu.” Anh đè lên người tôi, ngây ngất hôn môi...
Lần đầu tiên làm tình, chúng tôi chìm ngỉm trong hoan lạc không thể thoát ra.
Say sưa trong mật ngọt, tôi thực sự tin rằng không ai có thể chia cắt chúng tôi, bởi vì tôi không xa anh một giây một phút, anh là sinh mệnh của tôi.
Sau đó, chúng tôi ngày nào cũng cuốn lấy nhau, ngày nào cũng đắm đuối triền miên.
Giờ thì tôi đã hiểu thế nào là gắn bó keo sơn, lúc ăn cơm cũng dính vào nhau...
“Băng Vũ, em muốn sống một cuộc sống như thế nào, nếu anh chỉ có thể mang lại cuộc sống bình thường cho em, liệu em có bằng lòng cùng anh?”
Tôi hạnh phúc mãm nguyện gật đầu: “Miễn là được ở bên anh, khi kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ mua nhà trả góp... Em rất thích cảm giác ở trong ngôi nhà còn thơm mùi sơn... Hằng ngày, em sẽ đi làm về trước anh, nấu cơm đợi anh, dù anh về muộn thế nào em cũng đợi, chúng mình cùng ăn, rồi ôm nhau ngủ...”
Đôi mắt anh thật tuyệt, nhất là mỗi khi nó lóe sáng, giống như nước hồ trong veo lóng lánh ánh mặt trời.
“Được!” Anh ôm tôi, áp má lên tóc tôi. “Từ khi còn rất nhỏ, anh đã mơ có một gia đình, mỗi ngày dù vất vả đến đâu, cứ nghĩ đến có một nơi thuộc về mình, có người chờ đợi anh, anh không còn mong muốn gì hơn. Băng Vũ, nhất định anh sẽ cố gắng làm việc, nhất định để em hạnh phúc... Hãy nhớ, dù anh về muộn thế nào, em cũng nhất định phải đợi anh...”
Lúc đó, cho dù toàn thế giới bảo tôi, những hứa hẹn thề bồi đều không đáng tin, lời hứa của đàn ông đều là giả dối, tôi chắc chắn không tin.
Chỉ tin anh yêu tôi, một lòng yêu tôi.
Sau này, tôi mới nhận ra, mình đã sai.
Hôm đó, nộp xong luận văn, tôi vội vã về nhà, định làm anh bất ngờ một phen.
Tôi khẽ khàng mở cửa, rón rén đi vào phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế gọi điện thoại, quay lưng về phía tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy anh dùng di động, nên vẫn tưởng là anh không có.
Anh nói: “Xin lỗi, anh chỉ có thể nói xin lỗi.”
“...” Tôi không nghe được người bên kia nói gì, chỉ thấy giọng anh vô cùng dịu dàng.
“Em đừng khóc, đừng như vậy, còn rất nhiều đàn ông tốt hơn anh, đừng đợi anh...”
“...”
“Đúng, anh nói rồi, anh không lừa em.”
“...”
“Anh biết, nhưng... em đã có tất cả, còn cô ấy không có gì ngoài anh.”
Giây phút ấy, thế giới cổ tích đẹp đẽ của tôi bắt đầu sụp đổ, thì ra anh không như tôi, không hề đợi chờ ngày gặp lại, anh đã có bạn gái, trái tim anh từng dành cho người con gái khác, và có lẽ anh cũng từng thề thốt với cô ấy...
Trong giây phút ấy, những lời hứa từng làm tôi xúc động tận đáy lòng của anh bỗng trở nên vô nghĩa.
Có lẽ những điều đã nói, những việc đã làm cho tôi, anh cũng từng nói, từng làm với cô gái khác...
Anh cúp máy, tư lự nhìn ra xa... rồi bất ngờ ngoái lại, tôi nhìn thấy nỗi hoảng loạn trong mắt anh, nỗi hoảng loạn khi sự dối trá bị phơi bày, phản ứng đó càng khẳng định những gì tôi nghĩ.
“Băng Vũ... em về lúc nào?”
“Em vừa về, lúc anh còn đang ngơ ngẩn, nên không thấy em.” Tôi mỉm cười làm như không có chuyện gì, nhưng tâm trí rối bời, không biết nên nói gì, làm gì. “À, em đi nấu cơm.”
Trong bếp, tôi bóp mãi nắm gạo trong tay, lòng bàn tay nóng ran, vậy mà tôi vẫn cảm thấy nó lạnh băng...
Có nên cho anh cơ hội giải thích?
Tôi đoán anh nhất định sẽ nói: “Băng Vũ, người anh yêu là em, khi đó anh đã tưởng không bao giờ có thể gặp lại em, cho nên mới đến với cô ấy, khi được tin về em, trong điện thoại em nói, em nhớ anh, anh lập tức chia tay cô ấy, chạy đi tìm em...”
Đã biết câu trả lời như vậy, hà tất còn phải hỏi?
Không biết từ lúc nào, Trần Lăng đã bước vào bếp, ôm tôi từ phía sau, rất chặt như muốn nói, sẽ không xa tôi.
“Trần Lăng , anh có yêu em không ?”
“Yêu!” Anh nói ngay không do dự. “Chỉ cần được ở bên em, mọi thứ anh đều có thể từ bỏ.”
Tôi dựa vào ngực anh, tiếng trái tim anh đập thật kiên định.
Tôi cười nói: “Thế là đủ. Em không quan tâm trước kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần từ nay anh một lòng yêu em...”
Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, không muốn thấy giọng nói êm êm quyến rũ của anh lại kể về chuyện của anh với một cô gái khác, cũng không muốn biết bất cứ suy nghĩ gì của anh về cô ta... vì tôi vẫn muốn ở bên anh, sau khi tốt nghiệp tôi muốn cùng anh đến một thị trấn nhỏ, xây dựng gia đình yên ấm.
Tôi nở nụ cười thật ngọt, hôn lên đôi môi mấp máy định nói của anh, chỉ cần anh yêu tôi, tôi sẽ không câu nệ bất cứ điều gì...
Tuy nhiên, sự lượng thứ của tôi không kết thúc được một cuộc tình tay ba, trái lại là một sự bắt đầu.
Có lần tôi thấy anh lén sạc điện cho chiếc di động luôn tắt máy.
Có lần tôi thấy anh từ phòng tắm bước ra, mắt vẫn ngấn lệ.
Tôi nhìn thấy sự day dứt trong mắt anh, nhìn thấy vẻ hoang mang, bất lực của anh...
Trái tim tôi, giấc mơ của tôi, tình yêu máu thịt của tôi vỡ tan từng mảnh trong sự lừa ngạt, dối trá của anh.
Cuối cùng, đến một ngày, không chịu được nữa, nhân lúc anh đi làm, tôi lén mở túi áo, lấy chiếc điện thoại của anh. Khi anh vừa đi khỏi, tôi mở xem, bên trong chỉ có một số điện thoại, dãy số hơi lạ, không giống số di động, cũng không giống số cố định.
Tôi liền bấm gọi, chuông reo hai lần, tôi vội ngắt máy.
Tiếng chuông vang lên ngay sau đó, tôi giật mình suýt làm rơi, nhìn màn hình chính là số máy vừa rồi.
Hít thật sâu để lấy can đảm, nhấn nút. Trong điện thoại là một giọng trong êm rất đẹp: “Đã gọi rồi sao còn ngắt máy?”
“Tôi là bạn gái Trần Lăng ! Cô là...” Tôi lên tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bốn năm trước chúng tôi đã đính hôn!”
Đầu tôi như nổ tung, đó là điều tôi sợ nhất. Tôi vốn định bảo cô ta đừng đeo bám Trần Lăng , bây giờ không thể nói gì nữa, hóa ra tôi mới là kẻ thứ ba, cướp chồng chưa cưới của người khác.
Nếu cô ta chửi bới, mắng nhiếc, tôi còn thấy dễ chịu hơn, nhưng cô ta chỉ một mực cầu khẩn chân thành: “Cô có thể rời xa anh ấy không ?”
“Tình cảm không phải là thứ có thể đem cho. Dù tôi có rời bỏ anh ấy, cũng chưa chắc anh ấy sẽ quay lại với cô.”
“Chỉ cần cô rời bỏ Trần Lăng, anh ấy nhất định sẽ quay lại với tôi. Nếu cô thật lòng yêu Trần Lăng, xin đừng làm khó anh ấy.”
Tôi đang định nói tiếp, chợt một giọng đàn ông vô cùng nho nhã vọng vào máy: “Ai gọi thế con?”
“Dạ, một người bạn.” Nói rồi, cô ta liền quay lại nói với tôi: “Xin lỗi, tôi phải đưa bố tôi đi viện.”
Trước khi dập máy, cô ta còn nói một câu khiến tôi thấy đau đớn nhất: “Thật lòng yêu một người không thể ích kỷ như vậy... Cô nên nghĩ đến cảm nhận của anh ấy!”
Trước mắt tôi chợt hiện ra ánh mắt đầy mâu thuẫn, day dứt của Trần Lăng, lòng tôi như bị dao cắt.
Tôi hiểu, cuộc tình tay ba này không thể tiếp tục, tôi nên để Trần Lăng lựa chọn, giữa tôi và cô ta, anh chỉ có thể chọn một.
Nhưng tôi sợ, sợ anh chọn cô ta.
Tôi đi lang thang vô định, không biết đã qua bao nhiêu con phố, tim vẫn đang ứa máu vì lời nói của cô gái đó, bốn năm! Anh đã yêu cô ta bốn năm...
Điều gì khiến anh cô phụ cô ta, có phải do tôi?
Nếu vậy, tôi nên vui, cớ sao lại buồn?
“Diêu Băng Vũ !” Một giọng đàn ông vang lên phía sau, tôi quay lại, thì ra là Ngô Hàng học khoa Quản trị kinh doanh, anh ta một thời theo đuổi tôi, bị tôi tế nhị từ chối. “Thật trùng hợp.”
“Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Tôi trả lời, vòng qua anh ta, đi tiếp.
Ngô Hàng cũng không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi, tôi đi nhanh, anh cũng đi nhanh, tôi đi chậm, anh cũng đi chậm. Đến khi hoàng hôn buông xuống, rồi trăng lên, tôi mới về nhà.
Trên con đường tối lạnh dẫn vào căn phòng trọ của mình, tôi quay lại nói với Ngô Hàng: “Hôm nay rất cám ơn anh, em đến nhà rồi.”
“Diêu Băng Vũ!” Ngô Hàng kéo cánh tay tôi. “Em đừng khóc vì một kẻ không xứng đáng.”
Nhìn khuôn mặt đôn hậu của anh, lòng tôi chợt ấm áp.
Tôi mỉm cười với anh, có người trọn vẹn yêu tôi, tôi lại đi tranh giành một trái tim không toàn vẹn với một cô gái khác...
Nhưng yêu là yêu, chỉ cần chúng tôi không xa nhau, ai có thể chia rẽ chúng tôi.
Thấy tôi không nói gì, anh hơi xúc động, càng nắm chặt tay tôi: “Nghe Liễu Dương nói, cậu ta có người khác. Vì một gã đàn ông như vậy, có đáng không ?”
“Chỉ cần anh ấy yêu em, không có gì không đáng.”
“Nếu yêu em, cậu ta đã trân trọng những gì em dành cho cậu ta... Sao em phải hành hạ bản thân như vậy, chia sẻ trái tim với một cô gái khác?”
“Rồi anh ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Nếu không thì sao? Hôm nay cậu ta có thể vì em mà từ bỏ cô gái kia, sau này có vì cô gái khác mà từ bỏ em...?”
Tôi giật mạnh tay khỏi tay anh ta, vừa chạy vừa khóc.
Lời của Ngô Hàng đã chạm vào vết thương lòng của tôi, buộc tôi phải đối diện với sự thật tôi muốn né tránh.
Trước cửa nhà, tôi đã hạ quyết tâm, yêu một người, thực sự không thể ích kỷ như vậy, càng không nên giữ một người chỉ còn thân xác ở bên mình, nếu anh thật lòng yêu cô gái kia, tôi nên can đảm ra đi.
Tôi vào nhà, chưa biết mở lời thế nào, Trần Lăng đã nên tiếng: “Em đi đâu vậy?”
Giọng anh rất bình thường, không hề tỏ vẻ quan tâm.
“Đi dạo một mình thôi.”
Anh cười đau khổ: “Anh ta là ai?”
Tôi ngước nhìn, thấy cửa sổ mở, liền hiểu ý anh, vội giải thích: “Em tình cờ gặp anh ấy trên đường, tiện đường anh ấy đưa em về.”
Anh không nói gì, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ thất vọng.
Tôi vốn không có lòng tin, giờ lại càng lo sợ, lo sợ bất cư slucs nào anh cũng có thể bỏ tôi, quay về với cô gái kia.
“Trần Lăng . anh phải tin em, em và anh ta chẳng có gì hết.”
Anh cười, tiến lại, choàng tay ôm vai tôi, lấy trong túi áo một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Anh nhẹ nhàng mở ra, trước mặt tôi là một chiếc nhẫn kim cương xinh xắn.
Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn như thể đó chỉ là ảo giác.
“Lấy anh nhé?”
“Anh?”
Khi tôi còn đang ngơ ngẩn, anh đã cầm ngón giữa của tôi, định đeo chiếc nhẫn lạnh gái vào đó.
Nhìn động tác thành thạo của anh, tôi chợt lạnh người, vội rụt ngón tay.
“Tại sao?” Anh khàn giọng hỏi, tôi nhìn thấy sự tổn thương nặng nề trong mắt anh.
“Em nghĩ là, những lời hứa không thực hiện được thì không nên dễ dàng nói ra.”
“Băng Vũ!” Anh siết chặt người tôi, vòng tay mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. “Anh yêu em! Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể thay đổi tình yêu anh dành cho em, chỉ cần em yêu anh, không ai có thể chia lìa chúng ta.”
“Thật không ?” Tôi chìa ngón tay giữa trước mặt anh, nói: “Nếu thật lòng yêu em, hãy đeo chiếc nhẫn vào ngón tay này, em không cần những lời thề, em muốn làm bà Trần.”
“Được.” Anh nhanh nhẹn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay tôi. “Sau khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ cưới.”
Tôi cười, đã rất lâu tôi không cười như vậy.
Giữa tôi và cô ta, cuối cùng anh đã lựa chọn.
Tôi và Trần Lăng sống một tháng cuối cùng lãng mạn, đắm say. Chúng tôi âu yếm gọi nhau là “ông xã”, “bà xã”. Chúng tôi định sẽ về quê sống cuộc sống bình yên.
Anh cười rạng rỡ, nụ cười đó vĩnh viễn khắc vào tâm trí tôi.
Hôm nhận bằng tốt nghiệp, tôi hân hoan chạy về nhà, mang theo dự định, ước mơ về cuộc sống tương lai mới mẻ.
Đẩy cửa bước vào, chưa kịp hỏi anh đã dọn đò xong chưa, đã thấy anh đang khuỵu dưới đất, ôm mặt nghẹn ngào, cuống cuồng tuyệt vọng, liên tục nói vào điện thoại: “Tại sao không nói với anh... Anh sẽ quay về, anh lập tức quay về... Xin em, em nhất định phải đợi anh! Hãy đợi anh...”
Lần đầu tiên tôi thấy anh đau khổ như vậy. Từ khi quen anh, dù đối mặt với bất cứ chuyện gì, trên môi anh luôn là nụ cười, sáng rỡ như ánh mặt trời, giọng nói luôn nhỏ nhẹ.
Giày vò anh như thế, là tôi hay cô gái kia? Hay cả ba chúng tôi?
Tôi có thể không để tâm tới quá khứ của anh, tôi có thể tha thứ cho sự mập mờ của anh, thậm chí sự dối trá, lừa gạt của anh cũng không là gì so với tình yêu tôi dành cho anh, nhưng hôm nay tôi mới biết, thì ra anh không hề yêu tôi, tình yêu đích thực của anh là người con gái mà anh không thể từ bỏ kia... Anh trở lại với tôi, chẳng qua vì cô ta có tất cả, còn tôi không có gì ngoài anh.
Chỉ một câu của tôi, “em nhớ anh” đã làm anh từ bỏ người anh yêu trở về bên tôi, chỉ vì tôi cứ ngốc nghếch đợi chờ khiến anh không thể phản bội lời hứa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả ba đều bị dày vò. Chúng tôi đã quá mệt, tình yêu tay ba quá đau khổ, cũng qua bị tổn thương.
Hôm đó, tôi quyết định từ bỏ!
Tôi quyết định chia tay anh.
Chỉ từ bỏ tôi mới được giải thoát, chỉ hi vọng cô gái kia nói thật: Tôi từ bỏ anh, anh sẽ quay về với cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...