Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ngước lên bắt gặp ánh mắt quan tâm của nàng, con ngươi đen thẳm vốn không thể nhìn thấu lại có chút thay đổi khi nhìn thấy vết xước trên trán của nàng, nhưng rồi sự thay đổi đó lại biến mất trong nháy mắt.
Hắn híp mắt thu liễm tâm tư, "Công chúa, giả truyền thánh chỉ sẽ phạm trọng tội.
"
Nàng nhíu mày, không vui nói: "Ta không có giả truyền thánh chỉ, trước khi ta đến đây, hoàng huynh đã đồng ý tha tội cho ngài rồi.
"
Khi nhìn thấy ánh mắt thành thật của nàng, hắn biết nàng đang nói sự thật thì mới đứng dậy.
Nàng sớm đã quen với sự lãnh đạm của hắn, cho nên cũng không để trong lòng, nàng nhìn hắn một lượt, cũng không phát hiện có vết thương nào trên người hắn, cho nên chỉ đành nói: "Ngài có cảm thấy chỗ nào không được khỏe không? Ngài ngã từ trên cao xuống như thế, có bị đau chỗ nào không?"
Hắn cũng không dừng bước, dáng đi cũng rất bình thường.
Môi mỏng hờ hững nói hai chữ, "Không có.
"
"Nhưng mà cao như vậy, ta đã hôn mê lâu như thế, sao ngài có thể.
.
"
"Không có.
"
Giọng người hắn có chút trầm ngắt lời nàng.
Thấy nàng định đi theo mình, Hạ Hầu Viễn lạnh giọng nói: "Công chúa bị thương nặng, người nên trở về Phổ Hoa cung tĩnh dưỡng đi.
"
"Ồ, nhưng mà.
.
"
Nàng muốn nói thêm nữa, nhưng người nam nhân trước mặt đã sải bước ra khỏi tầm nhìn của nàng.
* * *
Hạ Hầu Viễn sau khi trở về phủ, liền đi thẳng vào phòng trong của chính viện, trên chiếc bàn trong phòng, thuốc trị vết thương đã được đặt sẵn một cách ngăn nắp, ngón tay thon dài của hắn đang định kéo thắt lưng áo choàng, nhưng vào lúc này lại có tiếng gõ cửa.
"Chủ nhân.
"
Hạ Hầu Viễn hơi dừng một chút, "Vào đi.
"
Ngôn Huyền đẩy cửa bước vào, ánh nhìn rơi xuống cánh tay trái đang bị thương của hắn: "Chủ nhân, tay của người, thuộc hạ giúp người băng bó.
"
Hắn chỉ nhẹ giọng "ừm" đáp lại.
Ngôn Huyền bước đến bên trái của hắn, giữ cánh tay lúc này đang buông thõng bên người một cách kỳ lạ của hắn, sau đó vặn nó thật mạnh để nối phần xương bị lạc chỗ.
Hắn ta cũng được xem như là một người biết y thuật, cũng biết được việc chỉnh khớp xương đau đớn như thế nào, vậy mà chủ nhân của hắn lại không kêu lên một tiếng.
Phải mất thêm nửa giờ nữa để chữa trị tất cả các vết thương lớn nhỏ trên cơ thể hắn.
"Chủ nhân, vậy thuộc hạ xin được phép cáo từ.
"
"Ừm.
"
Nhưng khi hắn ta đi tới cửa liền dừng lại, ngập ngừng liếc nhìn người nam nhân vốn điềm tĩnh bên kia, do dự mãi rồi cũng không nhịn được nói: "Chủ nhân có phải vì muốn cứu công chúa cho nên mới bị thương như thế không?"
Sự việc hôm nay vốn dĩ là việc ngoài ý muốn, chủ nhân cũng chỉ vì không muốn người khác phát hiện ra võ công của mình cho nên mới thuận nước đẩy thuyền mà thôi, đối với chủ nhân mà nói, ngài ấy muốn thoát thân khỏi vực sâu đó cũng không phải chuyện khó gì.
Nhưng ai có thể ngờ rằng công chúa lại nhảy theo.
.
Nữ nhân kia từ trước đến nay luôn là sự ngoài ý muốn của chủ nhân, từ trước đến nay vẫn luôn là vậy.
Hạ Hầu Viễn mí mắt cụp xuống không hề động đậy, chỉ có một tia u ám lạnh lẽo nhàn nhạt lóe lên.
"Ngôn Huyền, ngươi quản nhiều rồi đó.
"
"Thuộc hạ đáng chết.
"
Dừng một chút, hắn ta lại không cam tâm lên tiếng: "Nhưng mà thuộc hạ không hiểu, nếu như ngài hôm nay không cứu nàng ta, nàng ta cứ như vậy mà chết đi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao, chẳng có ai cản trở ngài, cũng sẽ không có ai quấy rối kế hoạch của ngài.
"
Hắn hạ giọng: "Trưởng công chúa của Đông Lâm quốc vì ta mà chết, ngươi cảm thấy kế hoạch của chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục?"
"Là thuộc hạ thất trách.
"
Sau đó hắn ta cúi người rồi rời khỏi.
Nhưng chuyện này hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng -- Từ trước đến nay chủ nhân làm bất cứ việc gì cũng không cần giải thích với người khác, nhưng hôm nay chủ nhân lại đi giải thích với hắn ta, cũng không biết những gì chủ nhân vừa nói là để nói cho hắn ta nghe hay vốn dĩ nói cho bản thân hắn nghe.
Vì cắn rứt lương tâm, cho nên mới giải thích sao?
* * *
Hạ Hầu Viễn được hoàng thượng cho nghỉ ba ngày, mệnh lệnh cho hắn điều dưỡng trong phủ cho thật tốt.
Ngữ Tích vào sáng sớm hôm sau mang theo rất nhiều đồ chạy tới, thị vệ trong phủ cũng không dám ngăn nàng lại, chỉ có thể để nàng vào.
"Hạ Hầu Viễn, ngài đang ở đâu?"
Nàng vội vàng đi vào chính viện, liền nhìn thấy hắn đang luyện kiếm, hắn trên người mặc y phục mỏng, gương mặt mồ hôi nhễ nhãi, vóc dáng anh tuấn như thế, khiến người khác không thể rời mắt.
Bước chân của nàng dừng lại ở cổng, ánh mắt nhìn hắn thật lâu.
Mãi cho đến khi hắn ngừng vung kiếm, đôi mắt sâu như biển khẽ liếc nhìn nàng, thậm chí chĩa mũi kiếm về hướng nàng, khi nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng hắn, bèn đi tới.
"Vết thương của ngài còn chưa khỏi, còn luyện kiếm làm gì?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...