Đối diện với ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú và góc cạnh của người nam nhân đó hiện ra trong tầm mắt.
Thượng Quan Ngữ Tích đột nhiên mở to hai mắt, nhìn người ngoài cửa đang cầm thanh kiếm dài trong tay chậm rãi đi về phía mình.
"Hạ Hầu Viễn."
Nàng kích động không khỏi kêu lên.
Cảm giác cuối cùng cũng bắt được một mảnh gỗ cứu mạng khi sắp chìm xuống biển, hơn nữa người này lại là người mà nàng thích nhất, và là người nam nhân mà nàng muốn dựa dẫm nhất, bất giác nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Trịnh Sở nhìn về hướng đó, động tác cũng không ngừng lại, tay vẫn đang xé y phục của nàng, thậm chí còn nhéo lấy cơ thể nàng.
Cảm giác mềm mại khi tiếp xúc với da thịt nàng, khiến hắn ta không thể nào ngừng được.
Tuy rằng hắn ta biết nguy hiểm đang đến gần nhưng lại không thể ngừng tay lại.
Nhưng bóng dáng của Hạ Hầu Viễn trong chớp mắt đã đến bên cạnh bọn họ, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng và giải thích, thì mắt đã nhìn thấy thanh kiếm dài trên tay trái của Hạ Hầu Viễn đã được rút ra.
Hắn ta chỉ kịp kêu lên một tiếng: "A.."
Nói chính xác hơn thì đó là một tiếng kêu thảm thiết.
Bởi vì thanh kiếm kia mang theo ánh sáng lạnh lẽo đã trực tiếp cắt lên cổ của hắn ta, một nhát chí mạng.
Trịnh Sở lập tức ngã xuống, máu đỏ chảy ra từ cổ của hắn, đôi mắt hắn trợn to lên.
Vẫn là bộ dáng y phục xộc xệch, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng khó tin.
Có lẽ đến khi chết hắn ta cũng không nghĩ đến rằng hắn ta lại chế trong tay tên thị vệ mà hắn xem thường nhất, hơn nữa chết vì chuyện nhỏ nhặt như vậy!
Hạ Hầu Viễn hai mắt u ám, hắn đứng nghiêng bên giường một lúc, nghe thấy tiếng nàng nức nở thở và hổn hển vì sợ hãi, hắn chậm rãi xoay người cắt đứt sợi dây đang trói nàng, sau đó thu lại kiếm.
Đôi môi mỏng mím thành đường thẳng, hắn nghiêng người đỡ nàng: "Công chúa, người.."
"Hạ Hầu Viễn." Khi hắn cúi người xuống đỡ nàng, nàng liền lao vào vòng tay hắn, ôm lấy hắn khóc lớn tiếng.
"Ta cứ tưởng mình xong đời rồi, ta thật sự tưởng lần này mình xong rồi."
Không phải nàng không mong đợi có người đến cứu mình, mà ngay khi bị Trịnh Sở xé y phục đi, cảm giác sợ hãi đã xâm nhập vào tâm trí nàng, khiến nàng muốn thoát cũng không thoát được.
Tay hắn hơi khựng lại giữa không trung một lúc, sau đó vỗ nhẹ vào vai nàng.
Cảm thấy cơ thể nàng không ngừng run rẩy, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay: "Không sao rồi công chúa, đừng sợ."
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng chịu bất cứ uất ức nào, lại là đứa trẻ vửa sợ đau lại kiêu ngạo, nhưng mà hiện tại nàng lại bị người khác ức hiếp.
"Ta đưa người hồi cung, hửm?"
Thượng Quan Ngữ Tích không có trả lời, thân thể nàng vẫn đang không ngừng run rẩy.
Hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi trực tiếp bế nàng lên.
Nhưng khi đi ngang qua người Trịnh Sở, nàng lại kéo lấy tay hắn: "Hạ Hầu Viễn..
hắn sao vậy?"
Vẻ mặt hắn lãnh đạm không hề thay đổi, đôi môi mỏng chậm rãi thốt ra hai chữ: "Chết rồi."
Nàng nhất thời kinh ngạc.
Nhưng mà, hắn giết chết Trịnh Sở, Sở quận vương?
Tay nàng đột nhiên nắm chặt tay hắn: "Hạ Hầu Viễn, tại sao ngài lại giết hắn ta? Ngài có phải bị điên rồi không, cho dù hắn ta có như thế nào..
hắn ta là quận vương, ngài làm sao có thể.."
Cho dù là do bảo vệ nàng, hắn cũng không cần phải giết người.
Rõ ràng vài ngày trước hắn còn nhắc nhở nàng không được đắc tội với Trịnh Sở, bởi vì hắn ta là cháu trai của thái hậu, nhưng mà hiện tại, hắn đã làm ra việc này, chẳng lẽ hắn không biết rằng nếu một khi thái hậu biết được nhất định sẽ lấy mạng của hắn sao?
Đến lúc đó hoàng huynh cũng không thể nói giúp cho hắn được.
Nàng đột nhiên như nghĩ ra được điều gì đó bèn nói với hắn: "Như thế này đi, ngài cứ nói là ta làm." Nàng nghiêm túc khẩn trương nhìn hắn, giọng nói căng thẳng run rẩy: "Sau khi hồi cung, ta sẽ đi bẩm báo với hoàng huynh rằng cái tên khốn kiếp này đã giở thủ đoạn đê hèn với ta, vì vậy ta nhất thời đã ra tay giết hắn, hửm?"
Đúng rồi, chính là như vậy, chỉ cần nói như thế, thì sự việc này hoàn toàn không liên quan tới Hạ Hầu Viễn.
Nàng nắm chặt lấy tay hắn: "Ngài đã nhớ rõ chưa? Là do ta quá sợ hãi nên đã ra tay giết hắn, đến lúc đó chúng ta nhất định phải nói giống nhau."
Đối diện với ánh mắt tha thiết và lo lắng của nàng, trong ánh mắt thờ ơ hắn lướt qua một tia dịu dàng, nhưng giọng điệu lại kiên quyết lạnh lùng hơn nàng: "Một người làm một người chịu, việc mà ta làm há phải để một nữ nhân thay ta gánh vác?"
"Hạ Hầu Viễn."
"Không cần nói nữa."
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, nàng gần như tức giận kêu lên: "Nhưng mà ngài là do ta mới làm như vậy, đây vốn dĩ không liên quan đến ngài.
Hạ Hầu Viễn, nếu như nói việc này là do ta làm, hoàng huynh cũng sẽ không làm gì được ta, cùng lắm là..
mắng ta vài câu thôi.
Nhưng nếu như bọn họ biết là do ngài làm, cho dù tên khốn Trịnh Sở có đáng chết đi nữa, ngài cũng sẽ không thể thoát thân."
Hạ Hậu Viễn nghe bên tai là giọng nói nhẹ nhàng, tràn đầy lo lắng cho hắn, mấy ngày nay trong lòng phiền muộn tựa hồ tiêu tán đi một chút, hắn nói: "Nếu đã làm như vậy, thì ta tất nhiên đã có sự chuẩn bị."
"..."
* * *
Hạ Hầu Viễn không bế nàng như lần trước nàng uống say, mà hắn chọn phương thức đơn giản nhất đó là ngồi xe ngựa, hắn đặt nàng vào trong xe ngựa, mua bộ y phục mới cho nàng thay, còn hắn ở ngoài đánh xe ngựa.
Sau khi nàng thay xong y phục, không muốn ngồi một mình trong xe, vì vậy liền ra ngoài ngồi bên cạnh hắn.
Hắn liếc nhìn nàng: "Công chúa cũng muốn đánh xe ngựa?"
Hắn không có nhắc chuyện Trịnh Sở với nàng, nàng biết hắn là đang muốn đánh lạc hướng nàng, nàng chỉ cười và nói: "Không, ta không muốn, ta chỉ muốn ngồi ngắm ngài đánh xe thôi."
Hắn mím môi, rời mắt khỏi nụ cười dịu dàng của nàng và tập trung đánh xe.
"Hạ Hầu Viễn."
"Nếu như là vì chuyện của Trịnh Sở, công chúa vẫn nên vào trong nghỉ ngơi thì tốt hơn."
"..."
Nàng có chút tức giận: "Con người của ngài tại sao lại cố chấp như thế? Ta đã nói rồi đó đối với ta không ảnh hưởng gì cả."
Hắn vẫn im lặng.
Nàng thử gọi hắn hai lần, nhưng hắn tựa hồ vẫn không để ý tới.
Nàng ủ rũ nhìn đi nơi khác.
Khi xe ngựa đi đến trước cổng hoàng cung, thần sắc nàng có chút gấp gáp, nhưng đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, bèn nhìn hắn: "Hạ Hầu đại nhân, ta có thể hiểu được tấm lòng của ngài khi đã chạy đến quận vương phủ để bảo vệ cho ta, nhưng mà phản ứng của ngài có phải đã quá kích động rồi không? Đối với người bình thường, trừ phi nữ nhân của mình bị hãm hại, nếu không ai lại trực tiếp giết người?"
Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp: "Ngài không có đem hắn ta ra đánh một trận, mà là trực tiếp ra tay giết hắn, ngài có phải đã thích ta rồi không?"
"..."
Đôi mắt đen láy của hắn hơi động đậy một chút, đột nhiên hắn nhẹ nhàng nói, mang theo một chút khinh thường xen lẫn thờ ơ: "Trong tay thuộc hạ lúc đó vừa hay đang cầm kiếm, mà bản năng của kiếm khách đó là rút kiếm.
Lúc đó ta không có nghĩ nhiều, công chúa đừng tự mình đa tình nữa."
"..."
Nàng không quan tâm đến việc bị giễu cợt, cắn môi nói: "Nếu như ngài đối với ta không có chút tình cảm nào, vậy thì ngài đừng để ta cảm thấy ngài đang quan tâm ta.
Thân là công chúa, ta ra tay giết tên có ý đồ hèn hạ với ta thì vốn dĩ không có tội gì, vậy thì tại sao ngài lại không đồng ý chứ?"
Xe ngựa đã tiến vào hoàng cung, cuối cùng dừng lại trước cung Phổ Hoa.
"Xuống xe đi."
"Hạ Hầu Viễn!"
Hắn sắc mặt lạnh lùng: "Ta muốn làm gì thì không liên quan tới người, Thượng Quan Ngữ Tích, xuống đi."
"..."
Nàng liếc nhìn hắn, sau đó cuối cùng cũng xuống xe.
Nhưng nàng không hướng về cung Phổ Hoa, mà trực tiếp chạy về phía ngự thư phòng, đợi đến khi hắn phản ứng lại, nàng đã chạy cách hắn một khoảng cách xa.
"Hạ Hầu Viễn, bắt đầu từ bây giờ, bổn công chúa không còn do ngài quản nữa, nếu như ngài dám đuổi theo ngăn cản ta, ta nhất định sẽ không để yên."
Nhưng khi vừa nói xong, nàng liền bị hắn điểm huyệt.
Nàng vừa sốt ruột vừa tức giận: "Ngài là tên khốn kiếp, ngài dám phạm thượng, ngài có tin bổn công chúa không cho ngài chết tử tế không?"
Trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Giết quận vương là đại tội, công chúa cảm thấy thuộc hạ sẽ sợ sự uy hiếp của người sao?"
"..."
Mũi nàng bỗng nhiên cảm thấy chúa xót: "Ta cầu xin ngài, ta sau này sẽ không bao giờ quấy rầy ngài nữa, chỉ cần ngài đồng ý với ta chuyện này, chỉ lần này thôi có được không? Hạ Hầu Viễn, trước đây là do ta kiêu ngạo, buông thả tuổi nhỏ không biết, ta sẽ không như thế nữa."
Ý cười trong mắt hắn chợt biến mất.
Hắn mỉm cười, bế nàng lên, đưa nàng đi về hướng cung Phổ Hoa.
Tô Hoa nhìn hắn bế công chúa trở về, thấy công chúa của mình không thể cử động được, nàng còn nghĩ công chúa bị gì nên vội vàng chạy tới: "Đại nhân, công chúa bị sao vậy?"
"Không có gì."
Hắn cúi đầu nhìn nàng đang nằm trên giường chỉ nhàn nhạt nói: "Huyệt đạo nửa canh giờ sau sẽ tự giải, người nghỉ ngơi đi."
"Hạ Hầu Viễn! Nếu như ngài không chịu đồng ý với điều kiện của ta, vậy thì ngài tốt nhất phải sống mà quay trở lại cho ta." Đôi mắt nàng đỏ hoe: "Nêu không, sau này ngài đừng hòng mà thoát khỏi ta, bất luận ngài đi đến đâu cũng không thể nào trốn khỏi ta, ta chết thì cũng sẽ bám lấy ngài cả đời."
"..."
Hạ Hậu Viễn đắp chăn cho nàng, con ngươi đen láy khẽ động, sau đó liền quay người rời đi.
Phía sau hắn là tiếng nàng la hét, quát mắng rằng cả đời này nàng sẽ đeo bám hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...