Chính bởi vì phản ứng này xuất phát từ bản năng của nàng cho nên càng khiến người ta kinh ngạc hơn, từ trước đến nay nhiệm vụ của hắn là đi bảo vệ người khác, vậy mà giờ phút này, hắn lại được một nữ nhân không biết võ công ra tay bảo vệ như thế.
Khi thấy Ngữ Tích đột nhiên xuất hiện, Trịnh Sở muốn thu hồi nắm đấm của mình, nhưng phát hiện đã quá muộn, Thượng Quan Ngữ Tích thậm chí đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu nắm đấm của hắn ta, thì đột nhiên có một lực mạnh kéo nàng rơi vào một lòng ngực ấm áp rắn chắc.
Cùng lúc Hạ Hầu Viễn cũng bắt được nắm đấm của Trịnh Sở.
Trịnh Sở có thể cảm nhận được cánh tay của mình như sắp bị bẻ gãy, hắn ta liền không chịu được bèn hét lên.
Thượng Quan Ngữ Tích sợ hắn gây họa nên vội vàng ngăn cản: "Hạ Hầu Viễn."
Hắn cúi đầu nhìn nàng, gương mặt tuấn tú lãnh đạm che giấu sự khát máu, thanh âm trầm thấp cười lạnh nói bên tai nàng: "Sao vậy, vừa nãy còn không ngừng nói muốn gặp hoàng thượng để xin thu hồi mệnh lệnh, bây giờ đã chuyển sang bảo vệ hắn ta rồi?"
Nàng còn chưa kịp giải thích, chỉ nhỏ giọng cảnh cáo: "Ngài mau buông tay đi!"
Hạ Hầu Viễn lúc này mới buông tay ra.
Trịnh Sở giữ bàn tay sắp gãy của mình, tức giận hét lên: "Hạ Hầu Viễn, ngươi là cái thá gì, dám động đến bổn vương!"
Thượng Quan Ngữ Tích lạnh lùng liếc qua, "Vậy ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà lớn tiếng với ngài ấy?" Nàng đột nhiên đi tới đứng chắn trước mặt Hạ Hầu Viễn, dáng vẻ giống như đang bảo vệ hắn: "Ngươi có phải chán sống rồi phải không?"
Hạ Hầu Viễn nheo mắt, quan sát động tác của nàng.
Trịnh Sở mặt tức giận đến tái nhợt: "Ta là gì à?" Hắn ta cười lạnh nói: "Công chúa điện hạ, hoàng thượng vẫn chưa có nói cho nàng biết sao? Ta chính là phu quân tương lai của nàng.
Nàng vậy mà vì tên hậu vệ thối tha này mà muốn chống lại với phu quân tương lai của nàng như vậy sao?"
"Phu quân tương lai của ta duy nhất chỉ có một người, đó chính là Hạ Hầu Viễn, ngươi đi ra ngoài cũng không đem theo bộ não, chớ nhận lầm hôn sự."
"Nàng.."
Trịnh Sở tức giận đến đỏ mặt tím tai, nhưng bởi vì hiện tại hắn ta vẫn chưa thành thân với nàng, cho nên cũng không thể tùy tiện mà tranh chấp với nàng.
Vì vậy hắn ta chỉ tay về phía Hạ Hầu Viễn: "Ngươi đường đường là một tên nam nhân, vậy mà phải núp sau lưng nữ nhân, có bản lĩnh thì đứng ra đây cho ta!" Sau đó hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Hay là ta nên nói rằng, cái loại thị vệ thấp hèn như ngươi, cả cuộc đời này chỉ biết dựa vào nữ nhân bảo vệ mà thôi?"
Hạ Hầu Viễn chỉ lạnh nhạt nhìn hắn: "Sở quận vương, vừa rồi ai là người được nữ nhân lên tiếng bảo vệ, ngài quên rồi à?"
Chính là Thượng Quan Ngữ Tích lên tiếng mở miệng, hắn mới tha cho hắn ta.
Nêu không tay của hắn ta nhất định đã bị phế rồi.
Trịnh Sở nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
Vốn muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Hầu Viễn, trong lòng lại có chút rụt rè, cảm thấy tên nam nhân này có khí thế bức người: "Bổn vương..
đó là bởi vì ta không đề phòng.
Ai mà biết kẻ tiểu nhân như ngươi lại đột nhiên ra tay chứ."
"Ngươi đủ rồi đó!" Thượng Quan Ngữ Tích giận dữ cắt ngang lời hắn, "Ít nhất tài năng của Hạ Hầu Viễn được hoàng huynh ta xem trọng, không giống như ngươi, chỉ có thể dựa vào việc kế thừa chức vụ của phụ thân mình, nếu như cha ngươi không có mất sớm, thì e rằng ngươi đã bị ném ra ngoài rồi."
Trịnh Sở gần như nổi điên với nàng.
Hắn ta thầm thề trong lòng: Chờ nữ nhân này gả cho hắn, hắn nhất định sẽ hành hạ nàng đến chết, để chuộc lại nỗi nhục ngày hôm nay.
Hạ Hầu Viễn nhìn ánh mắt nham hiểm của hắn ta, bèn một tay nắm lấy bàn tay vì tức giận mà run lên của nàng: "Thuộc hạ đưa công chúa hồi cung."
"Hạ Hầu Viễn, ngươi đứng lại cho bổn vương." Trịnh Sở trừng đôi mắt nhìn, tên thuộc hạ chết tiệt này như vậy mà gọi là đưa công chúa hồi cung sao? Còn nắm tay nữa chứ, đây không phải là việc mà một tên thuộc hạ như hắn có thể làm.
Được lắm cái tên Hạ Hầu Viễn kia, thật là gan to tày trời mà, hắn ta vẫn còn chưa chạm qua tay nàng nữa là.
So với sự tức giận của hắn ta, thì Thượng Quan Ngữ Tích lại cảm thấy vô cùng vui mừng, Hạ Hầu Viễn như thế mà lại đang bảo vệ nàng, còn chủ động nắm lấy tay nàng.
Hắn có phải cũng không hy vọng nàng gả cho Trịnh Sở?
Nghĩ đến đây, chi bằng nàng hỏi trực tiếp hắn.
Hắn trầm mặc một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Cho dù không phải Sở quận vương, thì cũng sẽ có những quận hầu khác."
Nàng buột miệng nói: "Vậy tại sao không phải là ngài?
Hạ Hầu Viễn ngước mắt lên đón lấy ánh mắt tha thiết của nàng, trong đôi mắt đen trầm tĩnh đó lại không có chút gợn sóng nhẹ giọng nói:" Thân phận của thuộc hạ thấp hèn, không xứng với thân phận thiên kim của công chúa.
"
" Chỉ vì thân phận thôi sao? Nếu như ta không quan tâm đến những thứ đó thì sao? Cho dù ngài có là ăn mày đi chăng nữa, ta vẫn thích ngài.
"
Ngực của hắn khẽ run lên.
Sau đó, hắn mới nhàn nhạt nói như tự giễu mình:" Vậy sao? "hắn nhếch môi," Nhưng tiếc là lúc đó nàng đã không còn gặp ta nữa.
"Nếu như lần đầu bọn họ gặp mặt không phải ba năm trước mà là ba mươi năm trước, thì có lẽ hiện tại đã không phải như thế này rồi.
Đáng tiếc không có nếu như.
Ngay từ khoảnh khắc họ gặp nhau, kết cục đã được định sẵn rồi.
Hắn trầm mặc nói nhỏ, giống như đang lẩm bẩm một mình.
" Cái gì? "Thượng Quan Ngữ Tích không nghe rõ hắn nói gì bèn hỏi lại.
" Không có gì.
"Hắn nhíu mày, hờ hững nhìn nàng, mặt không chút thay đổi nói:" Cho dù người không phải là công chúa, ta cũng sẽ không thích người.
Thân phận khác nhau chỉ khiến cho người nhìn rõ được hiện thực, người có thể xem đó như là lời an ủi biện hộ cho người mà thôi.
"
Biện hộ?
Cho nên suy cho cùng, chỉ là hắn không thích nàng mà thôi, chứ không phải do thân phận thấp hèn gì cả.
Nàng nhắm mắt lại, nắm chặt lòng bàn tay:" Ngài có thể đi rồi.
"
" Thuộc hạ cáo từ.
"
* * *
Thượng Quan Ngữ Tích sau khi quay trở về cung Phổ Hoa thì trùng hợp Trân Phi cũng ở đó.
Nàng thu lại vẻ mặt đờ đẫn, hít thật sâu sau đó hồi phục lại dáng vẻ vui vẻ như ngày thường:" Hoàng tẩu tại sao lại đến đây? "
" Còn không phải là vì chuyện của muội sao? "Trân Phi cười bước đến bên cạnh nàng:" Muội đứng ngoài thư phòng nửa canh giờ, hoàng huynh của muội không yên tâm, cho nên sai người kêu ta đến đây để khuyên muội.
Ngữ Tích à, về việc ban hôn, thật ra hoàng thượng ngài ấy..
"
" Nếu như hoàng tẩu đến đây chỉ vì chuyện hôn sự của ta, thì không cần đâu.
"
Trân Phi vẫn chưa kịp nói xong đã bị nàng lên tiếng cắt ngang.
Trân Phi nhíu mày:" Muội thích Hạ Hầu Viễn đến như thế sao? Cho dù có phải bỏ đi lòng tự trọng của một công chúa, mỗi ngày đều chạy theo hắn, cho dù người ngoài nói rằng muội bám lấy hắn như thế nào hắn cũng không cần muội, thì muội cũng không quan tâm sao? "
" Đúng, ta không quan tâm.
"
Điều duy nhất mà nàng quan tâm là thái độ của người nam nhân đó, còn những người khác không là gì cả.
Nàng nghĩ đến những lời mà hắn vừa nãy nói với nàng, đôi mắt cụp xuống nói:" Hoàng tẩu, lòng tự trọng không phải do người khác ban cho, những kẻ suốt ngày muốn tìm kiếm lòng tự trọng từ người khác, còn nhất định phải làm thế này làm thế kia để chứng minh lòng tự trọng của mình, nói cho cùng cũng chỉ là những người luôn tự ti và hèn nhát mà thôi."
Trân Phi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn nàng, không tìm được lời nào để phản bác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...