Tối hôm đó, cả Tô Liên Dĩ lẫn Mục Gia Liệt đều được một giấc ngủ ngon. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cả hai suốt khoảng thời gian qua.
Sáng sớm.
Bởi vì hình thành đồng hồ sinh học từ sớm, dù đêm qua ngủ muộn, Mục Gia Liệt vẫn theo thói quen thức dậy. Cảm nhận cơ thể ấm áp, mềm mại cùng cái bụng tròn vo đang rúc vào người mình, thâm tâm hắn bỗng trở nên mềm nhũn.
Không muốn đánh thức Tô Liên Dĩ dậy, Mục Gia Liệt cẩn thận rời giường, trước khi rời đi còn không quên nhét gối ôm vào tay bà xã, tránh cho cô cảm thấy trống trải mà thức giấc.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Mục Gia Liệt thay một bộ đồ mới, từng bước xuống nhà. Ra đến phòng khách, cha Tống đã nhịn không được mà trừng mắt lườm hắn, trên mặt bàn còn có ổ khóa đã bị phá hỏng.
Mục Gia Liệt khựng lại, toàn thân bỗng chốc như bị xịt keo cứng nhắc.
Tống Khương cười lạnh một tiếng, đập bôm bốp xuống mặt bàn, quát khẽ: “Anh hay quá ha? Nửa đêm nửa hôm trở về, không biết gọi người nhà ra đón sao? Còn dám cả gan phá khóa!”
“Con…”
“Con cái rắm! Đi biệt tích sáu tháng, lâu quá ha? Có biết con bé nhớ anh đến nhiều đến mức nào không? Là nhớ mà không dám thổ lộ, chỉ có thể núp trong một góc nhỏ mà khóc đấy!”
Chuyện này là Tống Khương nghe bà xã kể lại. Cha Tống cảm thấy bản thân năm xưa đã dạy dỗ thằng con này không đủ tốt, cho nên Mục Gia Liệt thân đã có vợ có con vẫn phải cam chịu nghe giáo huấn.
“…”
Vợ à, em không cần tức giận với anh nữa đâu.
Cha chồng giúp em xả giận rồi!
Một lát sau, Tô Liên Dĩ cuối cùng cũng thức giấc. Xộc vào khoang mũi cô là mùi cháo thơm nồng mà thanh đạm. Vươn tay dụi mắt, chỉ là chưa được mấy lần, cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm lấy.
Mục Gia Liệt rũ mắt, thấp giọng nói: “Đừng dụi. Anh bế em đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng. Nay anh nấu cháo cho em. Ăn xong, anh dẫn em đi mua đồ cho hai mẹ con.”
“Dạ.”
Tô Liên Dĩ mỉm cười ngọt ngào, nhập vai động vật không xương sống, vươn tay đầy lười biếng đòi bế.
Mục Gia Liệt thấp giọng cười một tiếng, cũng vòng tay bế Tô Liên Dĩ lên. Sức lực hắn rất lớn, cho nên dù cô bị chăm béo thêm 10kg cũng không thể làm khó hắn.
Tô Liên Dĩ nằm trong vòng tay của Mục Gia Liệt, trong miệng như đang ngập chiếc kẹo ngọt nhất trên đời. Người đàn ông tinh tế, ôn nhu đến nhường này, hoàn toàn khác xa một trời một vực so với vị lão đại ngoan độc trong trí nhớ của người dân Tây Đô. Có lẽ bởi vì trong lòng thầm mong thời gian chảy trôi chậm một chút, cho nên quãng đường từ giường đến nhà vệ sinh như dài thêm rất nhiều.
Ăn sáng xong xuôi, Mục Gia Liệt kêu người đem xe lăn ra, cùng Tô Liên Dĩ xuống đường dạo phố.
Ngồi trên xe lăn, Tô Liên Dĩ bỗng nhiên hoài niệm, nhớ về quãng thời gian trước kia.
“Liệt, lúc đó mới quen, là em đẩy xe lăn cho anh. Bây giờ, chúng ta đổi ngược lại rồi.”
“Ừ.” Mục Gia Liệt cúi đầu, ghé sát tai Tô Liên Dĩ nói nhỏ, tư thế cực kì ám muội: “Anh đẩy xe cho em, không chỉ đẩy xe, sau này, anh sẽ còn bế em, chăm sóc em, cưng chiều em, yêu thương em, bảo vệ em chu toàn cả một đời.”
Thịch!
Lời nói yêu thương đến quá đột ngột khiến đầu óc Tô Liên Dĩ choáng váng. Tai cô như bị bỏng, nóng rát vô cùng. Tô Liên Dĩ quay đầu đi, không nhịn được xoa xoa vành tay đỏ ửng.
Mục Gia Liệt đột nhiên thẳng lưng, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc. Hắn nói:
“Dĩ Dĩ, anh nhận được tin, nhà họ Ngô chết cả rồi.”
Bà Ngô lưu lạc đầu đường xó chợ, chết vì đói rét và bệnh tật.
Ngô Lan bị hành hạ suốt thời gian dài, trở nên điên loạn, cắn lưỡi tự tử.
Mục Gia Liệt đối với chuyện này chỉ có thái độ hờ hững, nhưng hắn vẫn muốn thông báo cho Tô Liên Dĩ biết, nhà họ Ngô đã hoàn toàn bị xóa sổ rồi.
“Ừm.” Tô Liên Dĩ mỉm cười rạng rỡ. Tự bổ não cho chính mình, cho rằng Mục Gia Liệt sợ mình đau lòng, cô liền nói: “Liệt, em không cần bọn họ. Em chỉ cần anh, cần cả con của chúng ta nữa.”
“Đây mới thật sự là gia đình nhỏ của em.”
Cũng là gia đình anh hao tâm tốn sức, ngày đêm xây dựng cho em. Anh là người chồng cực phẩm, độc nhất vô nhị trên đời.
_
Mọi người tương tác giúp Chà nhe. Tương tác cao Chà sẽ lại lên chương nhanh chóng nè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...