- Thưa ba con mới qua.
Khánh Vân bước vào nhà khi ba mình đang ngồi xem tin tức ở phòng khách, cô lễ phép cúi đầu chào một cái.
- Ừm hôm nay chủ động về nhà luôn à.
Ông Thanh mỉm cười, trong lòng dâng lên chút vui, lần đầu tiên thấy con gái tự động trở về mà không cần ông phải nài nỉ hay hâm he gì cả, đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
- Dạ, dì đâu rồi ba?
Còn là tìm Thụy An, ông Thanh bị con gái đưa từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ tay lên lầu. Trong tâm ông cứ nghĩ là hai dì cháu chắc đang dần thân thiết với nhau hơn rồi.
Lên trên tầng, Khánh Vân nhìn thấy dì ta đang ung dung tưới mấy chậu cây ngoài ban công liền dứt khoát đi tới.
- Con có chuyện muốn nói với dì.
Khánh Vân hạ tông giọng, nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt.
- Có chuyện gì? Lạ thật nha, Khánh Vân chủ động tìm dì sao?
Thụy An vẫn tỏ ra bình thản, xoay người lại cười với con chồng một cái rồi tiến lại gần cô hơn.
- Tại sao dì lại cho người làm hại Kim Duyên? Em ấy có lỗi gì với dì? HẢ?
Hai mắt Khánh Vân long lên, cô tức tối bước tới nắm chặt lấy cổ tay dì ta, lớn giọng hét lên. Chuyện gì cô cũng có thể nhịn, nhưng riêng việc dì ta động đến Kim Duyên thì không.
- Con nói cái gì vậy? Dì không có hiểu.
- Đừng có tỏ ra ngây thơ nữa, nói chuyện thẳng thắn với tôi đi.
Khánh Vân buông tay Thụy An ra, ngữ điệu thêm trăm lần nóng giận, càng nhìn dì ta cô càng cảm thấy khó chịu.
- Đơn giản thôi, vì nó không xứng đáng bước vào cái nhà này, dì chỉ muốn giúp con sáng mắt ra thôi.
Thụy An nhún vai, gương mặt tỏ vẻ khinh thường thấy rõ.
- Chắc dì thì xứng đáng?
Nói người không nhìn lại mình, Khánh Vân nhếch khóe môi khinh người phụ nữ mặt dày đứng đối diện. Trong mắt cô, dì ta không hơn không kém chỉ là một kẻ giật chồng người khác, chẳng có gì tốt lành.
- Có chuyện gì vậy hả?
Phía dưới nhà, ông Thanh nghe um sùm ở trên này thì cũng nhanh chóng lên xem.
- Mình coi đó, con gái của mình càng ngày càng hỗn nha.
Vừa thấy chồng, Thùy An liền bày ra cái vẻ thỏ con hiền lành, chạy tới dựa vào cánh tay ông ấy mà mách tội con gái.
- Khánh Vân xin lỗi dì đi.
Ông Thanh đương nhiên là chiều lòng vợ, nghiêm mặt ra lệnh cho đứa con của mình.
- Con không có lỗi, ba muốn biết đúng sai thì hỏi dì ấy.
Khánh Vân kiên quyết không xuống nước bởi vì cô không có lỗi, việc gì phải làm theo lời ba.
- Nó vì con nhỏ đó mà lớn tiếng với em đó.
- Vân, ba nói con rồi, mau chia tay con bé đó.
Ba cô nghe xong lập tức cảm thấy khó chịu, lớn tiếng quát thẳng vào mặt con gái.
- Đó là chuyện tình cảm của con, ba đừng xen vào.
Đương nhiên Khánh Vân không hề tỏ ra nao núng, ngược lại càng cứng rắn hơn bội phần nhìn thẳng vào mắt người đàn ông nghiêm nghị trước mặt.
BỐP
- Hỗn láo.
Việc con gái dám lên giọng với mình đã chọc tức ông Thanh, liền không nhân nhượng mà thẳng tay đánh cô một cái đau điếng. Từ ngày Khánh Vân dọn ra khỏi nhà ông đã không bằng lòng, đến việc cãi cha để yêu một người mà ông cho là không xứng với gia đình này, hôm nay còn dám đứng đây lớn tiếng, quá quắc thật mà.
Giới hạn của Khánh Vân thực sự đã bị chạm tới, cô không quan tâm cái đau thể xác mà là nội tâm cô thét gào, chịu không nổi liền phản kháng:
- Ba nói đi, rốt cuộc con phải làm sao thì ba mới cho con được yên hả? Sao lúc nào con cũng phải sống theo ý của ba? Ba sinh con ra mà không cho nó làm những gì nó muốn thì thà ba giết nó đi cho rồi.
XOẢNG. Cái bình hoa bị Khánh Vân đập vỡ tan tành, cô nhặt lấy một mảnh sứ dưới sàn dứt khoát cứa một đường vào cổ tay mình.
Dòng máu đỏ tươi túa ra ướt hết một bên tay của Khánh Vân, cô nhoẻn miệng cười trên nỗi đau của chính mình. Ánh nhìn dần mờ đục đi, cô xây xẩm mặt mày rồi khụy xuống.
- Con làm cái gì vậy hả? Vân.
Ông Thanh hốt hoảng chạy đến chỗ con gái, ôm nó vào lòng, vội vã xé rách tấm áo để cầm lại vết thương trên cổ tay cho cô.
- Ba, mạng này con trả lại cho ba, nếu con chết thì hết... còn nếu con may mắn sống sót thì xin ba hãy cho con sống cuộc đời của chính mình.
Mảnh vải trắng trong chốc lát đã bị một màu đỏ thấm ướt, Khánh Vân cũng không thấy đau, còn có thể mỉm cười nói lên tâm nguyện của mình trước khi ngất lịm đi.
- VÂN! NGƯỜI ĐÂU MAU GỌI CẤP CỨU. MAU LÊN.
.
- Vết thương của cô ấy khá sâu, hiện tại mất máu rất nhiều, nếu không kịp thời truyền máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vị bác sĩ trẻ bước ra từ phòng cấp cứu sau nửa tiếng đồng hồ, từ tốn nói với ông Thanh đang run cầm cập ngồi ở ghế.
- Làm ơn cứu con tôi đi bác sĩ, bao nhiêu tiền tôi cũng trả hết.
Ông kích động nắm lấy vai vị bác sĩ, nước mắt lăn dài trên má, dù người đàn ông có cứng rắn đến đâu khi nghe tin tính mạng con mình gặp nguy hiểm hỏi ai mà không đau đớn chứ.
- Thưa bác sĩ, hiện tại nhóm máu phù hợp với bệnh nhân đã hết rồi ạ.
Ngay lúc đó, một người y tá gấp rút chạy đến thông báo. Ông Thanh lùng bùng lỗ tai.
- Vậy tôi sẽ truyền máu cho nó.
Chủ tịch Văn Thanh vội vàng lên tiếng, sau đó vị bác sĩ cũng gật đầu rồi bảo y tá dẫn ông đi xét nghiệm trước.
.
Kết quả xét nghiệm đã có, tuy nhiên không may mắn là ba của Khánh Vân thiếu điều kiện để truyền máu cho cô ấy. Ông như rơi vào tuyệt vọng, người nhà của ông thì đa số đều ở xa hoặc đang rất bận bịu, chờ họ tới có khi sẽ không kịp nữa. Chưa bao giờ Văn Thanh cảm thấy mình ngu dại như thế này, chỉ vì cố chấp mà bây giờ mạng sống của con gái ông đang như ngàn cân treo sợi tóc.
- Tôi phải làm sao đây? Khánh Vân mà có chuyện gì tôi sẽ ân hận cả đời mất.
Ông quỵ xuống sàn, ông ôm đầu mình khóc lớn, giờ đây có hối hận, có giằng xé thì Khánh Vân trên giường bệnh kia cũng không thể tỉnh lại ngay được.
- Mình này, còn Lan Anh thì sao? Con bé nó rất thân với Khánh Vân kia mà.
Thụy An ngồi xuống vô vai ông, cố gắng tìm cách giúp chồng mình bình tĩnh. Dù gì mục đích của dì ta cũng không phải là khiến Khánh Vân phải chết.
- Không được, sức khỏe Lan Anh rất yếu, làm vậy sẽ nguy hiểm cho nó.
Ông lắc đầu, niềm hy vọng bị dập tắt.
- Con có cùng nhóm máu với chị ấy.
Giọng nói của một cô gái khiến ông Thanh và Thụy An chú ý, hai người đều ngước lên nhìn. Trước mặt họ là Phương Khánh, Lan Anh và có cả Kim Duyên nữa, trên mặt ai cũng hiện hữu rõ nỗi lo lắng, riêng nàng hình như đã khóc nên mắt mũi đều đỏ hết lên.
- Sao... sao mấy đứa lại biết Khánh Vân đang ở đây?
Người cha khắc khổ ngước lên, bàng hoàng nhìn ba cô gái đứng đối diện với mình.
- Dì Sáu đã gọi cho con, nhưng chuyện đó không quan trọng, cứu chị Vân trước đã.
Lan Anh nói rồi vội vã kéo tay Kim Duyên chạy đi tìm bác sĩ, còn Phương Khánh sẽ ở lại an ủi ông ấy.
- Khánh này, cô bé đó là Kim Duyên đúng không?
Khi hai chị em đã đi xa rồi, mắt ông Thanh vẫn dõi theo, nghẹn ngào mãi mới cất nên lời.
- Dạ.
.
Xin lỗi chồng yêu vì cho chị nhập viện từ fic này qua fic khác. 🥺🙏🏻
3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...