Nửa đêm, Khánh Vân lên cơn sốt cao, cô nóng bức đến nỗi phải bật dậy. Kim Duyên thì đang ngủ ngon lành ở bên cạnh, không nỡ đánh thức nàng nên cô đành tự mình xoay sở để xuống giường. Nhưng chỉ vừa nhấc người đứng dậy chưa được một giây, cả cơ thể nặng trịch của Khánh Vân liền đổ ập xuống sàn.
Tiếng động phát ra đánh thức Kim Duyên ở trên giường, nàng dụi dụi mắt, một tay mò sang bên cạnh thấy trống không liền ngồi dậy. Trong màn đêm đen, nàng lờ mờ trông thấy hình dáng một người ngồi ở dưới sàn đang lọ mọ đứng dậy.
- Chị sao vậy?
Nhận ra là Khánh Vân, nàng vội vàng bật dậy đỡ cô lên giường rồi giúp cô nằm xuống.
- Chị mệt.
Khánh Vân nói còn không ra hơi, chỉ có thể phát ra âm thanh thều thào trong miệng, cả người cô rã rời như là mất hết sinh lực vậy.
Thấy không ổn, Kim Duyên đặt một tay lên trán cô kiểm tra, một hơi nóng hực truyền tới làm nàng giật mình.
- Chị sốt cao quá, phải đến bệnh viện thôi.
Kim Duyên trong người như lửa đốt, định ngồi dậy thay đồ rồi đưa cô đến bệnh viện nhưng liền bị một lực kéo xuống nằm đè lên cơ thể nóng hổi đó.
Giữ chặt người yêu trong tay, Khánh Vân lắc đầu, bắt đầu nhõng nhẽo:
- Hong tới bệnh viện... chị sợ bác sĩ.
Khi cơn sốt đang hoành hành trong người, Khánh Vân đột nhiên nhớ lại lúc bé mỗi khi bị bệnh phải nằm viện làm cô sợ hãi. Phòng bệnh thì âm u, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đáng sợ nhất là kim tiêm của bác sĩ đó. Không chịu đâu, bác sĩ chích người ta đau lắm.
- Được rồi, không đi bệnh viện.
Kim Duyên thở dài rồi dịu dàng dỗ dành cọng bún thiu kia, đặt cô nằm lại ngay ngắn rồi nàng đi ra ngoài làm gì đó.
Một lát sau Kim Duyên quay trở lại phòng với một cái khăn đã vắt qua nước ấm, nàng đi tới giường đặt nó lên trán cô mong sẽ hạ đi cơn sốt phần nào. Đang mê man, Khánh Vân nhận được sự ấm áp từ trên trán và một cảm giác mềm mại chạm lên má, biết là nàng hôn mình nên đôi môi khẽ cong lên vui sướng.
Nàng kéo tấm chăn lên rồi nằm sát vào người cô để truyền hơi ấm, cả người cô nơi đâu cũng nóng làm người ta lo chết đi được, đã vậy còn không chịu đến bệnh viện nữa, thiệt tình. Khánh Vân nhích xuống một chút, vùi mặt vào lồng ngực vừa ấm vừa mềm của nàng dụi dụi mà làm nũng khiến Kim Duyên bật cười.
- Ngủ đi, đồ trẻ con.
Thương tình chị người yêu đang bệnh nên nàng mới để cho cô tùy tiện làm gì thì làm đấy, chứ mọi ngày là cắn cho mấy phát rồi.
Một tay nàng luồng qua gáy cô, những ngón tay len vào mái tóc đen mượt xoa nhẹ. Tay còn lại Kim Duyên xoa xoa vai cô, rồi di chuyển xuống lưng vuốt nhẹ vài cái.
Cảm giác ấm áp làm Khánh Vân thỏa mãn, cô càng siết chặt vòng ôm ở eo nàng. Hương thơm từ cơ thể Kim Duyên làm cô mê đắm, thích thú hít một ngụm thật sâu rồi yên ổn ngủ, cũng may là áo ngủ của nàng kín đáo nếu không thì con dê già này chắc chắn sẽ làm ra mấy chuyện kì cục khác.
.
- A em đi bỏ chị!
- Ngoan, chị đang bệnh, ở nhà nghỉ đi.
Tình cảnh lúc này là Kim Duyên vừa thay đồ xong, bước lên phòng báo với chị người yêu một tiếng trước khi đi làm. Ai ngờ Khánh Vân nghe thấy liền giãy nãy lên, níu níu kéo kéo nhất quyết không cho nàng rời đi.
- Duyên hổng thương chị, ghét chị rồi.
Khánh Vân phụng phịu nằm xuống, ôm gối dỗi hờn. Người ta đang bệnh mà còn bỏ đi làm, lỡ đâu người ta ở nhà mệt quá xỉu luôn thì tính sao? Huhu.
Kim Duyên chán chả buồn nói, nàng ôm đầu rồi ngồi xuống, chọt chọt lên cái má đang xụ ra một cục của cô ấy, coi có khác gì cái bánh bao ngâm nước không chứ. Mà nhìn cũng tội nghiệp, nàng bị dáng vẻ đáng thương đó làm cho mủi lòng, cúi xuống hôn cô một cái rồi cởi áo khoác mình ra.
- Rồi em không đi, ngoan đi xuống em giúp chị tắm.
Nàng kéo cô ngồi dậy rồi xoa đầu dụ dỗ. Đứa nhỏ này nàng đâu có đẻ ra đâu, sao phải chăm sóc vậy?
- Dạ~
Lập tức Khánh Vân ngoan ngoãn cười tít mắt, nhanh chóng đứng dậy đi theo người yêu xuống dưới nhà.
.
Ở trong phòng tắm, Khánh Vân tự mình đánh răng, sau đó tự giác cởi bỏ quần áo rồi ngồi xuống chiếc ghế nàng đã chuẩn bị cho mình. Kim Duyên nãy giờ ở ngoài lấy quần áo cho cô, khi quay lại thì thấy Khánh Vân trên dưới trần trụi làm nàng thoáng đã đỏ mặt.
- Nhanh tắm cho chị, ở trong đây lạnh.
Trái lại, con người kia không chút xấu hổ còn vẫy vẫy tay gọi nàng đi tới.
- Chị không ngại sao Vân?
Kim Duyên không dám nhìn thẳng vào cơ thể của cô, dù đã thấy qua một lần nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.
Nàng xả nước vòi sen rồi làm ướt người cho Khánh Vân, bàn tay chạm lên da thịt mịn màng của cô chậm rãi xoa vuốt. Tạo hóa sinh ra Khánh Vân có nước da trắng nõn, cả người nơi đâu cũng đều mượt mà khiến người ta chỉ khao khát được nâng niu. Thêm việc cô đang sốt, làn da pha chút ửng hồng càng thêm mị hoặc, đúng là khiến người ta muốn phạm tội.
Đến công đoạn thoa xà phòng cho cô, nàng mới khổ sở, ở sau lưng thì không sao nhưng đến phía trước mới cảm thấy khó thở. Hai mắt nàng nhắm tịt, bất chợt chạm tới vòng một nhô cao, xoa lên vài cái đã thấy nóng ran.
- Em thử đi Duyên.
Đột nhiên bàn tay của Khánh Vân chụp lên tay nàng cố tình ép sát vào nơi to tròn, mềm mại ấy.
- Chị giở trò.
Tay còn lại đánh lên vai cô một cái, nàng xấu hổ muốn rút ra nhưng không thành. Khổ nỗi chỗ đó vừa đàn hồi vừa ấm, cầm rất thích tay.
Ấy không được! Lẽ nào nàng cũng biến thái như cô ấy?
- Ngồi im, không là em để chị tự tắm.
Kim Duyên không còn cách nào khác ngoài đe dọa cái người không đứng đắn này, chỉ có thế mới khiến cô ấy chịu ngoan ngoãn để im cho nàng tắm rửa.
.
Hôm nay ngoại và chị My đã đi thăm một người bà con ở xa, chắc phải sáng mai mới về được, cho nên một mình nàng phải chống chọi với đứa trẻ lớn xác ở nhà. Bình thường Khánh Vân đã có tính mè nheo sẵn rồi, bị bệnh vô càng làm nũng hơn gấp trăm lần, làm nàng thở không ra hơi.
Tắm cho Khánh Vân xong, Kim Duyên nấu cháo đút cho cô ăn, ăn xong phải dụ cô uống thuốc bằng một bịch kẹo dẻo. No nê, cô lên phòng khách với nàng xem phim hoạt hình. Kim Duyên ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tính toán lại thu nhập của tiệm bánh tháng này, tay vuốt vuốt Khánh Vân đang nằm trên đùi mình. Lâu lâu nhìn xuống cô, nàng lại bật cười thành tiếng, cái đồ đáng yêu này, nhìn ở góc độ nào cũng rất giống một đứa bé nha.
Nằm xem phim một hồi lâu, mắt Khánh Vân dần trĩu xuống vì cơn buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi cũng thiếp đi.
Đợi cho Khánh Vân ngủ say một chút, nàng mới cẩn thận ngồi dậy rồi lấy cái gối kê đầu cho cô. Thế mà khi nàng vừa đứng dậy, Khánh Vân cũng thức giấc theo.
- Sao không ngủ nữa?
Nàng cưng chiều xoa đầu cô, Khánh Vân lúc này y hệt một đứa bé đang đòi mẹ.
Cô không trả lời, chỉ kéo "mẹ trẻ" của mình lại ôm vào rồi áp mặt lên bụng nàng nũng nịu.
- Nằm xuống, em dỗ chị ngủ.
Rồi nàng cũng phải ngồi lại vào vị trí cũ, để Khánh Vân an ổn nằm trên đùi mình rồi vỗ về cô vào lại giấc ngủ. Khi không lại có một đứa con, chẳng biết kiếp trước mắc nợ gì cô đây.
.
Vào một ngày đẹp trời, khi Khánh Vân đã hoàn toàn khỏi bệnh, cơ thể cô tràn trề sinh lực lại vui vẻ tới tiệm bánh. Trên tay cầm theo bó hoa hồng xanh được gói ghém cẩn thận, còn buộc thêm một dây ruy băng đỏ và gắn thêm tấm thiệp nho nhỏ.
Biết gì không? Hôm nay là kỉ niệm tròn một năm Khánh Vân bắt đầu có tình cảm với nàng đó. Cái ngày kỷ niệm chỉ có mình Khánh Vân mới nghĩ ra. Nhưng mà thôi kệ, có gì đó kỷ niệm là được rồi.
Trong lúc tâm trạng cô đang rất phấn chấn, nghĩ tới nụ cười xinh đẹp của nàng khi nhận hoa thì đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng ngứa mắt. Có một tên đàn ông nào đó cũng đang cầm hoa tiến tới chỗ nàng.
Khánh Vân bốc hỏa, cô hầm hầm bước tới, mạnh bạo đặt tay lên vai hắn ta kéo ra, lên giọng cảnh cáo:
- Mày cút ra chỗ khác nếu không muốn ôm cái đầu máu về.
Lý do Khánh Vân dùng lời lẽ khó nghe như thế vì hắn không ai khác chính là người yêu cũ của nàng, hôm nay Hoàng Anh xin nghỉ, Lệ Hằng cũng bận cho nên hắn có vẻ hơi ngang nhiên nhỉ.
- Lại là mày.
Hắn trừng mắt bực tức muốn đánh cô lắm nhưng xung quanh có nhiều người, không dám làm bậy.
Khánh Vân lướt qua hắn, tới chỗ Kim Duyên ôm nàng vào lòng trước khi để hắn ta có cơ hội tới gần. Mới nhìn từ xa thôi mà nàng đã run rẩy rồi, cô không biết nếu mình tới trễ sẽ ra làm sao nữa.
- Mình vào trong nha em.
Cô đưa bó hoa qua cho nàng rồi cả hai cùng đi vào, bỏ mặc gã đàn ông đang tức tối nhưng không làm được gì.
- Ngày xưa hắn từng làm gì em?
Để nàng bình tĩnh ngồi xuống ghế, cô mới ở bên cạnh xoa bàn tay nàng, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ lý do vì sao đối với tên đàn ông đó nàng lại khiếp sợ đến vậy.
Kim Duyên mím chặt môi, nàng khoan trả lời mà đắn đo suy nghĩ một lúc rất lâu. Giữa cả hai bây giờ có một khoảng không im lặng, Khánh Vân kiên nhẫn chờ đợi và không hỏi gì thêm. Cuối cùng Kim Duyên quyết định không giấu nữa, nàng chầm chậm đưa tay giở áo thun của mình lên.
Trước mắt Khánh Vân, phần da thịt mà cô chưa từng nhìn thấy dần lộ ra, cho đến khi áo đã kéo lên gần nửa, cô mới giật mình. Ở phần eo bên trái của nàng có một vệt sẹo dài gần một gang tay, tuy đã mờ đi nhưng cô dám chắc rằng nó từng rất sâu.
- Em bị làm sao vậy?
Khánh Vân không giấu khỏi sự hốt hoảng, trộn lẫn đau lòng chồm tới ôm lấy nàng, ân cần vuốt ve.
- Gia Hưng từng muốn giết em chỉ vì em không chịu lên giường với hắn, mỗi khi gặp lại hắn em đều rất sợ.
Nàng nói với Khánh Vân trong cơn run rẩy gần như muốn khóc lên. Những tháng ngày trước kia đối với nàng nửa sống nửa chết, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ hắn sẽ lại xuất hiện làm hại mình.
- Cái thằng bệnh hoạn này.
Cô cắn nghiến răng, tức tối không nói thành lời, cứ tưởng hắn chỉ dừng lại ở việc đánh đập nàng thôi chứ, ai ngờ lại muốn tước đi mạng sống của nàng. Đúng là vô nhân tính, lần sau gặp lại đừng trách Khánh Vân tẩn cho hắn một trận ra trò.
- Ngày mai chị thuê thêm bảo vệ cho em, sau này nếu có đi đâu thì gọi chị hoặc nói Hoàng Anh đưa em đi.
Khánh Vân hôn lên trán nàng, vén nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước gương mặt xinh xắn rồi dặn dò.
Tên đó chắc chắn là thần kinh không bình thường, tốt nhất nên đề phòng tuyệt đối. Từ giờ phải có người ở bên bảo đảm an toàn cho nàng mọi lúc mọi nơi, một là cô hoặc là Hoàng Anh, vì anh ấy từng đi theo ba cô nên Khánh Vân mới có thể tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...