Chân Tình Người Một Đời Không Quên

Trên đường trở về, Giang Lưu nhận một cuộc điện thoại. Anh cố ý mở loa ngoài.

Bên trong truyền đến giọng nói của một người đàn ông chắc đang ở một nơi rất ồn ào: “Chết tiệt. Giang Lưu, cậu cứ thế mà đã kết hôn sao? Còn không thèm thông báo cho bạn bè một tiếng. Tối nay, nhất định cậu phải chuộc lỗi mời chúng tôi uống rượu, bằng không sau này đừng nhìn mặt anh em bọn tôi nữa đó.”

“Được thôi. Tôi sẽ mời các cậu uống rượu.”

“Nhớ dẫn theo chị dâu đến để chúng tôi diện kiến nhé.” Bên kia nói.

Giang Lưu không trả lời, theo bản năng liếc trộm Hoa Sanh một cái.

Hoa Sanh lập tức lạnh lùng từ chối: “Tôi không đi, anh muốn thì đi một mình.”


Ái chà, như thế này là không giữ thể diện cho anh rồi đó, thậm chí còn là cương quyết làm mất mặt ấy chứ.

“Tôi không quan tâm, chúng tôi đã đặt phòng ở Quốc Sắc Thiên Hương rồi, cũng đã gọi cả rượu luôn rồi, chỉ đợi mỗi cậu tới để thanh toán thôi đấy.”

Không để cho Giang Lưu có cơ hội từ chối, đầu bên kia đã cúp điện thoại.

Giang Lưu nhìn Hoa Sanh, mặt cô vẫn thản nhiên, không hề tỏ ra áy náy một chút nào cả.

Giang Lưu ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là nên giải thích một chút: “Quốc Sắc Thiên Hương chỉ là nơi tiếp khách của dân kinh doanh, bạn bè chúng tôi cũng hay tụ tập ở đó. Tôi qua đó một lúc, nếu cô không muốn đi thì tôi sẽ để lái xe đưa cô về nhà trước.”

“Được.” Cô nhanh chóng đồng ý.

Sợ Hoa Sanh nghĩ bậy, Giang Lưu cố ý muốn giải thích thêm.

“Chỗ đó không phải là nơi ong bướm gì đâu, cô đừng nghĩ lung tung.”

“Là do anh cả nghĩ quá chứ thực ra tôi không nghĩ gì cả, anh muốn đến nơi như thế nào đều không liên quan đến tôi.”

Hoa Sanh trả lời rất rõ ràng, giữa hai người họ chỉ là một cuộc giao dịch, cô sẽ không ngốc đến mức phim giả tình thật mà đi lo chuyện người ta.

Có lòng đi giải thích, ngược lại còn bị người ta thẳng thừng ra mặt, Giang thiếu gia cảm thấy không hề vui vẻ gì. Cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Rất nhanh xe đã đến trước cửa Thập Lý Xuân Phong.


Tất cả mọi thứ ở nơi này đều do chính tay Hoa Sanh bài trí. Khi còn ở núi Chung Thúy, những khi buồn chán cô rất hay đến đây. Đây cũng là nơi rất quen thuộc với cô, ở đây thanh tịnh rất giống với biệt viện ở núi Chung Thúy.

Hoa Sanh, Ngân Hạnh và Xuân Đào xuống xe. Tài xế tiếp tục lái xe đưa Giang Lưu đến Quốc Sắc Thiên Hương.

Trên đường đi, tài xế không nhịn được mà nói: “Thiếu gia, tôi có lời muốn nói nhưng mà cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé, không phải tôi muốn nói xấu gì thiếu phu nhân đâu.”

“Anh nói đi.”

Giang Lưu ngồi ở ghế sau, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn tài xế tên Lão Địch.

“Tôi cảm thấy thiếu phu nhân giống như không sống cùng một thời đại với chúng ta vậy, cô ấy giống như đang ở thời dân quốc ngày xưa. Chính là kiểu như trong phim Bến Thượng Hải đó, cậu đã xem qua chưa? Tôi cảm thấy thiếu phu nhân rất giống Phùng Trình Trình, thích mặc sườn xám cổ phục, nói chuyện văn vẻ nho nhã, buồn cười nhất là đi đến đâu cũng phải đem theo hai người hầu.”

Giang Lưu bật cười. Nói không sai chút nào, cô vợ của anh đúng thật là rất cổ điển.


Anh hùa theo trêu đùa: “Đúng vậy, vợ tôi chắc là vừa xuyên không từ thời dân quốc đến đây đó.”

Hơn ba mươi phút sau, xe dừng trước cửa Quốc Sắc Thiên Hương. Tọa lạc ở một con đường phồn hoa của trung tâm thành phố. Quốc Sắc Thiên Hương có chín tầng, ngụ ý là thập toàn thập mỹ.

Toàn bộ nơi đây đều được trang trí theo phong cách châu Âu ngoại thất bằng gạch dát vàng rất xa hoa, lộng lẫy.

Những chiếc xe đậu trước cổng không có một chiếc nào dưới năm trăm vạn. Đến cả chiếc Porsche hơn một trăm vạn phía trước cũng không hề có ý định đậu trước cổng này.

Thế giới của những người có tiền thực sự là những thứ xa hoa quá đáng mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi đỗ xe xong, lái xe cẩn thận hỏi Giang Lưu: “Tôi ở trên xe đợi cậu. Xong việc thì cứ gọi cho tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui