Chân Tình Hỏa Diễm

Trăng thanh gió mát. Tại một sơn ấp nho nhỏ, trong một viên đình cạnh hồ, Ngọc Ân ngồi thong thả uống trà, bên cạnh, Thất Dạ đã hiện thân từ lúc nào, yên lặng đứng hầu. Hắn mặc một thân hắc y từ đầu tới chân. Trên vai hắn mang một lớp áo choàng lông chim màu tím, che phủ toàn bộ phần lưng, lại bay bay trong gió mang đến một cái đẹp lạ: sặc mùi sát khí mà vẫn trữ tình. Gương mặt Thất Dạ bị che kín chỉ trừ đôi mắt sắc nhọn như chim ưng trong bóng đêm, đầu đội một chiếc mũ rộng vành, được làm từ chất liệu đặc biệt bảo về phần yếu nhất trên cơ thể hắn. Đằng sau lưng hắn đeo một thanh bảo kiếm đẹp đẽ, vỏ ngoài chạm khắc tỉ mỉ những đường vân long phượng, thân kiếm rất dài, lại thanh. Đây chính là loại kiếm Ngọc Ân chính tay chế tác cho hắn, được làm theo một trăm phần trăm kiếm của ninja Nhật Bản, mỏng, thanh, mà sắc lạnh, mạnh mẽ. Bên hông đeo một tấm ngọc bội tượng trưng cho vị trí của hắn tại Diễm Tiên Cung, cùng một loại vũ khí mới, chính là một sợi dây dài, một đầu gắn móc bám như xương tay người, một đầu là mũi kiếm cực sắc nhọn, chia thành các khấc có thể tự do co dãn. Hắn đứng như một pho tượng bằng đá, im lìm, lặng lẽ, tới cả một tiếng thở cũng không phát ra, giống như một người vô hình, có thể bất cứ lúc nào tan vào trong không khí.
“Phân chia thế nào rồi?” Giọng nói nhàn nhạt của Ngọc Ân vang lên khe khẽ, theo gió mà truyền ra xa.
“Thưa Cung chủ, các cơ sở của chúng ta cũng đã hình thành trên Hỏa quốc theo hệ thống nhất định, chỉ cần người điều hành chính thức hạ lệnh, lập tức sẽ đem lại lợi nhuận khổng lồ cho chúng ta.”
“Rất tốt. Gần hai mươi sát thủ ngươi đem theo thì sao?”
“Hai mươi sát thủ này chẳng phải để bảo vệ cho ngài sao, thưa Cung chủ?”
“Chia ra thành từng nhóm tới các vị trí quan trọng bí mật hành động thu nạp thành viên, huấn luyện thành đội sát thủ chuyên bảo vệ ở tại nơi ấy. Nhớ nói với các chưởng quỹ phải xây dựng hệ thống liên lạc thật tốt, lại phải liên minh với giới cầm quyền, ta không muốn có gì sai sót. Còn nữa, gửi thư cho Thất Nhật đem mười vạn tấn lương thực tới vùng biên giới Hỏa quốc và Thủy Băng quốc cứu nạn cho dân. Nhớ kĩ làm việc thật cẩn thận, đừng để bọn quan tham hám lợi đục nước béo cò.”

“Thuộc hạ đã hiểu, thưa Cung chủ.” Thất Dạ kính cẩn khom người. Sau tất cả những gì hắn học được từ người này, trong thâm tâm sâu thẳm của hắn không biết tự bao giờ đã hình thành một loại cảm giác kính phục không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng tuyệt đối mà làm theo những mệnh lệnh tối cao.
“Quen với vật ta mới làm cho ngươi chưa?” Ngọc Ân liếc mắt về phía sợi dây đeo bên hông Thất Dạ. Đó là một vũ khí rất khó sử dụng, nhưng một khi đã thành thạo, hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Với thứ vũ khí này, hắn có thể vừa tấn công tầm xa, lại vừa có thể cận chiến. Bám móc xương vững chắc vừa để tấn công vừa giúp di chuyển khi gặp sự cố, các mảnh kiếm co dãn sắc bén dễ dàng lấy mạng người thần không biết quỷ không hay. Lại có, trên tay áo hắn chính là bộ ám khí mới nhất nàng chế tạo trong vòng hai ngày, đem ám khí bắn ra cực nhanh, cực mạnh, cực chuẩn, và số lượng ám khí lại vô biên, thật giống như một khẩu súng bắn tỉa đã bị giảm thanh và rút ngắn chiều dài và giảm đi về kích thước. Ngoài vũ khí, Ngọc Ân còn dạy Thất Dạ cách giao tiếp với muông thú để truyền tin, dùng xà chú làm phương tiện liên lạc chủ yếu thay vì các loại bồ câu đưa thư. Như vậy, về cơ bản, đội ngũ sát thủ mà Thất Dạ cầm đầu đã trở thành một lực lượng cực mạnh bảo vệ Diễm Tiên cung.
Thất Dạ thoáng nhìn qua dây móc, lại khẽ gật đầu. Không có lệnh của Ngọc Ân, hắn hoàn toàn là không khí. Bởi thế, khi lão giả tiến lại gần, cũng chỉ thấy thoảng qua như có người chứ không hề phát hiện Thất Dạ đang đứng ngay bên cạnh.
“Ngồi đây hóng gió thanh, quả đúng thực phù hợp với phong cách của tiên nhân.” Lão giả tiến tới. Nam Cung Hiên chưa từng gọi tên thật của lão, nên Ngọc Ân cũng chỉ lấy lễ đáp lại một chút.
“Chẳng phải ngài cũng rất thảnh thơi sao, Trang lão sư phụ?”
“Với một con người, sống ngần này tuổi là quá đủ cho chuyện đời rồi!”
“Ngài không tò mò về Lãnh huynh sao?” Khi biết những người này chính là đệ tử chân chính của Lãnh Phong, Ngọc Ân có đôi chút an ủi. Vậy là khoảng thời gian huynh ấy biến mất chưa lâu, vẫn có thể tìm lại. Nàng vốn là lười biếng lắm rồi. Tìm suốt mười tám ngàn năm, tình cảm, thực không xác định nó là gì nữa. Nàng chỉ thấy trống vắng trong trái tim, muốn đi tìm mối lương duyên cho mình ở phương trời xa xăm nào đó.
“Tất nhiên, lão sư tổ luôn bí ẩn, hành tung bất ổn. Là đồ đệ, nhưng ta chỉ biết ngài ấy vốn là thần, bị giáng thế chịu thiên kiếp, lại suốt ngày kì vọng về một vị tiên nhân nào đó sẽ tới…”
“Tiên nhân?” Nghe tới đây, sắc mặt Ngọc Ân trở nên xám xịt. Huynh…là đợi muội tới? Vậy còn nữ nhân kia…

“Phải, lão sư tổ trước khi biến mất hoàn toàn chỉ lưu lại đúng một chút ít về người đó. Ngài là tiên nhân, có hay không biết vị tiên nhân đó?” Trang lão sư phụ nhìn Ngọc Ân đầy vẻ chờ mong. Lão sư tổ như một bí ẩn không thể giải đáp, duy nhất về vị tiên kia là còn rõ ràng.
“Chút ít? Đó là gì?”
“Vài dòng ghi chép ngắn ngủi…”
“Mau đưa ra!” Ngọc Ân nghe như tim mình đang nảy lên. Chết tiệt, muội tới muộn quá, xin lỗi huynh!
Trang lão sư phụ đưa ra một mảnh trúc, trên đó lưu lại vài dòng chữ…
“Trong điệu vũ của lửa, nàng đẹp đẽ tuyệt thế hơn cả những vị tiên nhân đẹp nhất, đôi mắt nàng sáng trong không nhiễm chút bụi trần, phản chiếu hình bóng vạn vật theo cách riêng của nàng. Thật khiến người ta phải đau lòng khi nhuốm lên đôi mắt ấy bất cứ tạp bẩn nào! Nàng hòa trong điệu múa, bóng dáng lấp ló sau làn hoa anh đào bay nhè nhẹ. Xung quanh, lửa đùa giỡn theo từng bước chân nàng. Một màu lửa đỏ tinh thuần, màu lửa bẩm sinh mà không cần dùng bất kì sức mạnh nào để có. Màu lửa mà bất cứ kẻ nào cũng khao khát, màu lửa đỏ duy nhất Thần tộc, cũng là màu sắc bí mật mà nàng che dấu, cho dù phải chịu bất kì đau khổ, nhục nhã nào. Than ôi, tinh linh bé nhỏ, ta thực là một kẻ vô dụng khi không bảo vệ nàng mà lại lưu lạc tới nơi này. Thật xin lỗi, muội muội của ta!...”

Muội muội…muội muội… Tiếng gọi ấy như vang mãi bên tai Ngọc Ân. Nàng bần thần một lúc lâu. Suốt thời gian qua, kiếm tìm huynh chỉ để nói lên tình cảm của muội. Thực không nghĩ tới dù thế nào đi chăng nữa, huynh vẫn chỉ coi muội là muội muội bé nhỏ. Nhưng Phong ca à, đã không còn Ân nhi huynh thích xoa đầu và chở che như với một người em gái nữa. Ân nhi của huynh, giờ là ác ma của Thần tộc, Hỏa Sát_Xích Diễm Đông Phương Thần đế.
Trang lão sư phụ nhìn Ngọc Ân ngẩn người hồi lâu, lại thở dài nào nề, định tiến tới hỏi chuyện, lại bị nàng ném trả tấm thẻ trúc.
“Biết!” Chỉ một từ thôi cũng đủ để Trang lão sư phụ vui vẻ không ngừng. Như vậy hẳn là có thể thực hiện di nguyện của lão sư tổ chăng?
“Vậy, đó là…”
Ngọc Ân im lặng một hồi lâu, ánh mắt nàng trượt theo nhưng cơn gió về vùng trời xa xôi nào đó. Một lúc sau, nàng mới khẽ lên tiếng…. “Là ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui