Chân Tình Hỏa Diễm

Chờ đợi vẫn là chờ đợi. Mặt trời lăn về phía Tây. Từng đàn chim nháo nhác gọi bầy tìm chốn ngủ. Cả một vùng rừng thiêng nước độc chuẩn bị chìm vào đêm sương.
Đám người Nam Cung Hiên không hề nản chí, tĩnh lặng ngồi thiền tịnh, song tu. Tiểu Hương ôm Mạc Ly đang ngủ an ổn bên người bạn mới của mình: Bạch hổ háu đói; thi thoảng lại giật mình tỉnh giậy ngó dáo dác về cửa hang động.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Ai đã phá phong ấn?” Giọng nói ồm ồm phát ra từ một lão nhân gia khoác một chiếc áo tơi rách nát, bộ áo nâu sờn vá nhằng nhịt, ống quần sắn ngang bắp đùi dính đầy bùn, bàn chân đất cát bám lại cáu bẩn trông vô cùng gớm ghiếc. Khuân mặt lão toàn những nếp nhăn của tuổi già, làn da sần sùi nhìn như da cóc, nhìn qua chẳng biết nổi là lão đang cười hay đang mếu.
Lão gườm gườm nhìn đám người tiểu Hương cùng Mạc Ly, lại khinh thường hừ mũi một cái hướng về phía Nam Cung Hiên.
“Sư phụ, này là do…” Nam Cung Hiên sau một hồi sửng sốt mới trấn tĩnh đáp lại. Sư phụ hắn yêu thích phiêu bạt giang hồ, nên thường du ngoạn khắp nơi, rất lâu mới trở lại một lần. Thực không nghĩ tới lại quay về ngay khi phong ấn bị phá. To chuyện đây!
“Hiên nhi, đừng nói với ta ngay cả con cũng không ngăn nổi người đó!” Cái gì chứ, đường đường là đồ nhi lão yêu thích nhất, há lại bị hạ đo ván? Phải nói chức Địa Thần của hắn không phải hàng cùi.
“Sư phụ, người này là thần nhân giáng thế?”

“Con chắc chứ?”
“Chắc chắn, thưa sư phụ. Ngọn lửa chính là màu vàng cam. Ngọn lửa của tiên nhân Thần tộc mang sức mạnh Long lực!”
“Hừ, chẳng phải Dực nhi cũng đã luyện tới Long lực lửa vàng cam sao? Chuyện này quá thường, thứ ta muốn chính là biết đó có phải người lão tổ tông cần tìm không.” Lão nhân gia nhíu mày lo lắng. Nếu không phải người đó thì gay to, còn nếu phải, thì tốt quá đi. “Dù sao, cứ đợi hắn ra đây, ta sẽ cho hắn biết hậu quả của việc bắt nạt đồ nhi của ta. Hừ, để ta cho tên nhóc đó một bài học!”
“Sư phụ, đây là…”
“Cái lão già thối nào mở miệng muốn cho ta một bài học vậy? Nói cho ngươi biết, ngươi còn chưa đủ cơ để lên mặt dạy đời!” Một giọng nói lạnh băng phát ra sau lưng Nam Cung Hiên. Hắn thầm kêu không ổn. Aida, tránh không được hai người này đánh lộn mà!
“Nhóc con, ngươi dám hỗn xược với ta sao? Nói cho ngươi biết lão giả ta đây sống ít cũng ngót gần ngàn năm tuổi, há lại không được chỉ tay dạy bảo một tên oắt như ngươi?” Lão nhân gia nheo mắt nhìn nam tử mặt mày đẹp đẽ trước mặt. Đồ nhi của lão đẹp có tiếng, nhưng tên nhóc này xem chừng còn xinh đẹp hơn đi. Khí chất vương giả không tồi chút nào. Nội công huyền công thâm hậu sâu không thấy đáy, thực là một đối thủ đáng gờm.
“Một ngàn năm?” Ngọc Ân che miệng cười nhạt, thầm nghĩ lão già này thật không biết tốt xấu, ta đây mới qua sinh nhật tuổi thứ mười tám ngàn một trăm ba mươi hai tính theo năm nhân giới, há lại để một kẻ hèn kém như vậy chửi rủa lên mặt? Ổn định lại cảm xúc, sắc mặt nàng lạnh dần, sát khí từ từ lan tỏa. Khóe môi dâng lên nụ cười giễu cợt.

“Anh hùng thiên hạ, đọ tài đọ chí không đọ dẻo mép. Nếu ngươi thích đấu võ mồm ta không rảnh chơi với ngươi đâu lão già!”
“Ngươi!” Lão nhân gia kia tức giận tím tái mặt mày. Sồng hơn ngàn năm, ít ra lão đã gặp không ít các loại người, những kẻ xấc xược như thế này, tất có biện pháp dạy dỗ.
“Lão già, đừng nóng, kẻo chết sớm để lại tiểu Hiên Hiên bơ vơ côi cút, không chừng ta thực sự tới khinh bạc hắn cũng không ai giúp hắn lau nước miếng khóc nhè.”
Nam Cung Hiên trợn ngược mắt. Cái gì cơ? Nàng ta gọi hắn là…Tiểu Hiên Hiên? A! Tức chết hắn! Ít ra hắn cũng là trăm tuổi có lẻ, sao có thể khóc nhè mè nheo chứ! Nàng…nàng ta thực là…không để cho hắn chút mặt mũi nào!
Lão nhân gia kia còn tức hơn. Hừ, hắn đã dám khinh bạc Hiên nhi của lão từ trong ý nghĩ, tất một ngày (không xa) hắn sẽ bắt nạt Hiên nhi của lão ha! Không được, lão phải bảo vệ Hiên nhi ngây thơ của lão khỏi tên sắc lang xấc xược này! (Ngọc Ân: Xin lỗi, ta là sắc nữ, not sắc lang)
“Được, anh hùng thiên hạ so tài so chí, vậy ngươi tiếp ta ba chiêu, nếu không đỡ nổi, sẽ phải mặc ta xử trí, thế nào?” Lão nhân gia hất hàm đầy tự tin nói.

“Được thôi, nhưng ta cũng có điều kiện…” Ngọc Ân đưa tay sờ sờ cằm. Thời cơ tới!
“Điều kiện gì cũng được, vì ngươi căn bản chắc chắn sẽ thua!”
“Vậy, nếu ta đỡ được ba chiêu của ngươi, tất nhiên có đi có lại, nếu trong ba chiêu ta có thể khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục thì…” Ngọc Ân đưa tay chỉ thẳng Nam Cung Hiên, giọng nói trở nên sắc lạnh: “Hắn phải kí khế ước bán thân trở thanh nam sủng của ta!”
Chấn động!
Tiểu Hương tròn mắt nhìn chủ nhân. Tiểu thư, người thân là nữ nhân ai lại đi thu nam sủng, làm cái chuyện…ấy chứ!
Thượng Quan Mạc Ly không biết tỉnh từ lúc nào, nhìn sư phụ bằng ánh mắt sùng bái. Sư phụ người thực là bá đạo a! Con yêu người nhất!
Nam Cung Hiên nửa buổi không nói được câu gì, trợn mắt há miệng. Đây là, là nữ nhân? Nữ nhân bạo lực như vậy, đánh chết hắn không muốn. Lại còn nam sủng? Ôi, người ngoài biết được, thực hỏng hết một đời uy danh của hắn!
Lão giả già cả mắt to trừng mắt nhỏ, miệng há hốc. Tên này quả là biến thái. So với phu thê tên Hiểu Minh kia coi chừng còn kinh dị hơn đi. Không được! Không được để Hiên nhi của hắn thiệt được. Hừ!

“Xuất chiêu đi! Ta sẽ khiến ngươi nếm mùi đau khổ.”
Ngọc Ân cười lạnh, dùng bí âm truyền tới tai Thất Dạ đang luyện Ẩn thân thuật trong bóng tối: “Nhìn cho kĩ tuyệt đỉnh của Dịch thời không, thuật pháp di chuyển tức thời kết hợp ẩn thân thuật phù hợp tấn công chớp nhoáng.” Thất Dạ vẫn như cũ không hề có động tĩnh. Có thể nói hắn thực sự có tư chất, trong thời gian ngắn đã đem ẩn thân thuật luyện tới mức cao nhất, khiến ngay cả những kẻ đã có linh lực như cái lão già kia còn mơ hồ nhận không ra. Ẩn thân thuật chính là cần có Hiện thuật khắc chế mới có thể nhận thấy, mà duy nhất có Ngọc Ân cùng Dực Long dùng được Hiện thuật, nên tu luyện thuật này, ám sát nắm được chín mươi phần trăm thành công rồi.
Lão giả khí thế hùng dũng khinh thường nhìn tiểu tử miệng còn hôi sữa trước mặt. Hôm nay lão quyết dạy dỗ lại tên nhóc này một bận, xem hắn về sau còn dám khinh thường người khác được không.
Ngọc Ân cười nhạt. “Nhường cho người già và trẻ nhỏ.”
Lão giả càng ngày càng tức giận, không để ý có là khi dễ vãn bối hay không, liền bắt đầu xuất thủ. Linh lực dữ dội phóng ra, nhanh và sắc như dao, lão giả rút kiếm, bóng kiếm sáng lên một cái, điều khiển linh lực từ tám hướng về phía Ngọc Ân. Ngược lại khí thế kia, Ngọc Ân chỉ bình lặng duy trì nụ cười nhạt, cho đến khi linh lực như vũ bão lao tới phía nàng, thì đột ngột, thân ảnh nàng biến mất trong hư không. Lão giả dừng phắt lại, không dám khinh suất tấn công nữa, thầm hô không ổn, tiểu tử này như vậy mà có thứ võ công ảo diệu kì quái như thế thực là nhân tài không thể coi thường a. Kiếm khí cùng linh lực bị thu lại hoàn toàn, trong phút chốc, không gian trở nên vắng lặng đến dị thường, tới mức ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy thật rõ. Lão giả cảnh giác nhìn quanh, không hề phát hiện bất cứ nguồn linh lực nào. Thật giống như thể thiếu niên đó thực sự biến mất hoàn toàn trong không khí vậy.
Giống như một bóng ma, một bóng đen không tiếng động xuất hiện sau lưng lão giả, xuất ra một nguồn linh lực. Lão giả vừa nhận thấy liền quay phắt người tấn công, nhưng kiếm lại chỉ chém vào không khí. Bóng đen hoàn toàn biến mất. Vài lần như thế, lão không kiên nhẫn gầm lên: “Con chuột nhắt, chui ra đây cho ta!”
“Thật là, chờ nửa ngày mà ngươi chẳng chém trúng ta phát nào, có lẽ ta cũng nên xuất chiêu nhỉ?” Một giọng nói từ trên một cành cây cao vút gần đó phát ra, chính là Ngọc Ân đang nằm dài trên cành, tay cầm một quả táo ăn ngon lành, lại lấy một quả khác tung về phía Mạc Ly. Linh Miêu không biết xuất hiện từ bao giờ, đã thu nhỏ lại thành tiểu miêu có bộ lông xanh mượt trông thật kì quái, ngồi thu lu trong lòng Ngọc Ân yên ổn ngủ, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Cách đó không xa, một con bạch hồ chân mang bộ vảy đỏ lấp lánh, móng vuốt sắc nhọn, đang hậm hực nhìn chủ tử của mình. Có lẽ nào…nó sẽ bị thất sủng? Hừ, còn khuya! Chủ nhân là của nó, kẻ khác đừng hòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui