Chân Tình Chân Mỹ


CHÂN TÌNH CHÂN MỸ

Tác giả : shevaanh

Chương 52 : Ngày Tàn Của Thanh Thành ( 1)




Cách chân núi Chung Linh Sơn khoảng bảy , tám dặm , một nữ tử đang cưỡi ngựa thong thả mà đi .


Nữ tử này ăn vận lục y , hình dáng thướt tha yểu điệu , tóc tết hai bím ngang vai , khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương . Nàng chính là con gái độc nhất của Chưởng Môn nhân phái Thanh Thành Tiêu Viễn Sơn , Du Tiểu Yên .

-Haizz , lâu nay chắc cha phải lo lắng ình lắm …

Du Tiểu yên vừa nghĩ vừa thúc ngựa đi nhanh hơn . Từ khi nàng không nói một câu mà rời núi Hoa Sơn bỏ đi tới giờ cũng được hơn bốn tháng rồi . Nàng biết cha vốn hết mực thương yêu mình từ nhỏ , trước giờ nàng đi đâu cũng cử người đi theo bảo hộ . Nay nàng bỏ đi biệt tăm tới bốn tháng không có chút tin tức gì thì ông không nổi điên lên mới là lạ .

Tất cả cũng tại cô ta mà ra cả !


Du Tiểu Yên hậm hực nghĩ . Trong đầu không tự giác nhớ lại cảnh tượng đập vào mắt mình trong phòng của Lãnh Nhược Vân ngày trước . Cứ mỗi lần nghĩ lại là nàng lại thấy bực tức vô cùng . Rõ ràng ca ca mình cùng con hồ ly tinh kia đã có quan hệ mờ ám từ trước , vậy mà trước sau vẫn giấu không cho nàng biết , coi nàng là con nít chắc ?


Đấy là suy nghĩ hiện lên trong đầu Tiểu Yên ngay lúc đó . Nhưng sau một thời gian nàng bình tâm nghĩ lại thì thấy có gì đó không ổn . Thần thái ca ca nàng lúc mới gặp Nhược Vân lần đầu rõ ràng là chẳng quen biết gì cô ta cả . Chỉ có cô nàng này không biết xấu hổ ngày này sang ngày khác cứ quấn lấy ca ca không tha . Từ đầu mình đã không có thiện cảm với nàng ta rồi , quả là không sai . Ả hồ ly tinh đó chẳng có gì tốt đẹp cả , chỉ giỏi quyến rũ đàn ông mà thôi .


Trong lúc Du Tiểu Yên mải nghĩ ngợi tận đâu đâu thì từ bìa rừng nhảy ra mười người , trông dáng vẻ thì chắc là đã phục sẵn ở đây từ lâu rồi . Một tên đi đầu chĩa đao hướng nàng nói lớn :

-Tiểu cô nương , mau giao hết ngân lượng cùng trang sức trong người ra đây , mấy lão gia sẽ nhường đường cho cô đi tiếp . Nếu không thì …

Rồi y cầm lưỡi đao sáng loáng trên tay huơ lên trước mặt nàng mấy lần như uy hiếp .


Du Tiểu Yên nhìn mấy tên này mà há hốc miệng ngạc nhiên . Từ bao giờ dưới chân núi Thanh Thành nhà nàng lại xuất hiện lũ cướp cạn lộng hành giữa ban ngày ban mặt thế này chứ ? đệ tử Thanh Thành ngày ngày đi tuần dưới núi ngủ gật hết rồi chắc ?

Bọn cướp này có mười tên , tên nào cũng lăm lăm vũ khí trên tay nhưng bộ dáng lại không giống lũ tặc khấu bình thường chút nào . Bởi chúng tên nào tên nấy trông đều cao to lực lưỡng , hai mắt có thần , ăn vận gọn gàng . Trên người vài tên còn đeo mấy chiếc vòng giá trị không nhỏ , trông giống hộ vệ của mấy nhà quyền quý hơn là lũ cướp cỏ nhiều .

Du Tiểu Yên nhìn nhìn bọn chúng một hồi rồi móc từ trong người ra khoảng chừng hơn một trăm lạng bạc giơ về phía tên đi đầu vừa mới lên tiếng kia nói :

-Nè , ta chỉ có bấy nhiêu đó thôi . Các ngươi cầm đi rồi tránh đường cho bổn cô nương .


Mấy tên này thấy nàng không ngờ tới nhíu mày cũng không mà đưa ngân lượng cho bọn hắn thì đều không khỏi đờ hết cả người ra . Điều này đi ngược lại với kế hoạch đề ra từ đầu của bọn chúng . Tên đi đầu nhìn thấy số bạc lớn như vậy chẳng những không vui mừng mà mặt còn nghệch ra không biết phải làm sao , thật hài hước vô cùng .


Sau chuyến bảo tiêu cho đoàn xe của Bạch Quân Nghi thì Tiểu Yên cũng được một khoản tiền không nhỏ ( Là một thành viên trong đội bảo tiêu ) . Mà nàng đi theo ca ca nên mọi chi phí dọc đường sau đó chẳng phải tốn một xu nào . Hơn một ngàn lạng bạc trắng đủ ột nhà ba người ăn trong năm , sáu năm trời mà bốn tháng qua nàng đã tiêu gần hết , ( sac )tới giờ cũng chỉ còn lại có hơn trăm lạng mà thôi . Nàng cũng chẳng tiếc số bạc này vì đã sắp về tới nhà rồi . Trên núi Chung Linh nàng muốn gì có nấy , còn cần số bạc này làm cái gì nữa ?


Du Tiểu Yên thấy bọn cướp tên nào tên nấy đều đứng đực ra thì không khỏi khó chịu :

-Các ngươi không cần bạc chứ gì , vậy tránh đường cho ta đi !

Một tên thấy thế bước ra ho khan một tiếng rồi nói :

-Đúng vậy , bây giờ chúng ta đổi ý rồi . Không cần bạc nữa , chỉ cần người thôi . Anh em đâu , xông lên !

Tức thì cả chín tên kia đều xốc lại tinh thần , hùng hùng hổ hổ bao vây Du Tiểu Yên . Nàng đang định quay ngựa bỏ chạy thì đã bị bọn chúng bao vây tứ phía . Bất quá cả mười tên chỉ huơ đao không cho nàng có đường thoát chứ chẳng một ai dám xông vào tấn công cả . Đùa à , thiếu chủ có vẻ rất xem trọng nàng , lỡ như làm mất một sợi tóc của cô ta thì chẳng phải bọn chúng sẽ rất thảm hay sao ?

Du Tiểu Yên quay đầu không được , tiến cũng chẳng xong . Nàng đang bực bội vô cùng thì một thân ảnh không biết từ đâu chui ra phi thân tới , đáp xuống ngay cạnh chỗ nàng . Người này là một nam tử anh tuấn , vừa hạ xuống liền mở chiếc quạt trong tay khẽ phẩy vài cái , thần thái phong lưu tiêu sái vô cùng , còn nở một nụ cười tự mình cho là đẹp với Tiểu Yên nữa . xem tại

Tiểu Yên vừa nhìn qua đã nhận ra tên này là nhị đệ kết nghĩa của ca ca nàng , Vạn Nhất Phi , tự xưng là người của Vạn Môn gì đó . Nàng thấy y tình cờ xuất hiện ở đây thì không khỏi nghi hoặc .

Vạn Nhất Phi hắng giọng , chỉ quạt vào mấy tên cướp nói lớn :

-Các ngươi có mắt mà như mù , dám chọc vào tiểu muội của đại ca ta . Đúng là chán sống rồi .


Tên đi đầu cầm đao chỉ vào mặt hắn phối hợp nói :

-Ngươi là ai , dám xen vào chuyện của bọn ta ? Anh em , lên !

Đoạn cả mười tên xông lên cầm đao nhằm Nhất Phi mà đánh , khí thế áp người . Người ngoài nhìn vào từ xa chỉ thấy một nam tử điển trai một thân một mình tả xung hữu đột liều mạng cứu mỹ nhân , thực là oai phong lẫm liệt . Song nếu đứng gần quan sát kỹ thì sẽ nhận ra mấy tên này tên nào cũng như tên nào , quyền cước của Nhất phi còn cách chúng khoảng vài phân là lăn ra ôm ngực vẻ sắp chết tới nơi . Tất nhiên cũng có vài tên tránh không kịp , bị trúng một đòn của hắn thì thừa sống thiếu chết . Ấy thế mà Vạn Nhất Phi cũng phải mất một lúc mới kết thúc một màn chiến đấu vô cùng hoành tráng kia , lòng thầm nghĩ : kéo dài như vậy để làm tăng tính hiệu quả cùng chân thực nha , có thế mới làm ỹ nhân cảm động được chứ . Nhất Phi đắc ý nghĩ thầm , lấy tay áo lau mấy giọt mồ hôi rồi tiêu sái quay đầu lại cười rạng rỡ :

-Tiểu muội chớ lo, ta đã đánh .. ủa ?

Khi hắn quay lại thì Du Tiểu Yên đằng sau đã biến mất từ bao giờ . Vạn Nhất Phi thấy thế thì đờ cả người ra , nãy giờ y diễn xuất nhập thần quá căn bản không để ý đến phía sau , không ngờ nàng ta ..

-Thiếu chủ , thiếu chủ .. nàng ta .. vừa mới phi ngựa hướng kia đi mất rồi …

Một kẻ trong số mấy tên cướp vừa nãy xui xẻo trúng đòn của hắn , đang nằm sóng xoài trên mặt đất thấy vậy cố ngẩng đầu lên yếu ớt nói .

Vạn Nhất Phi thấy thế thì nổi giận , tóm cố y nhấc lên , nói như hét :

- Sao mi không nói sớm cho ta biết ?

Tên này thấy thiếu chủ nổi giận thì trán toát mồ hôi , lắp bắp nói :

-Thiếu .. Thiếu chủ .. rõ ràng lúc trước nói là .. kế hoạch không được ..

Nhất Phi không để hắn nói hết câu , đặt y đất rồi theo hướng hắn vừa chỉ mà khinh công đi mất .

Chỉ một lát sau , hắn đã gặp Tiểu Yên cưỡi ngựa nhàn nhã đi phía trước , liền vội đi sánh ngang nàng . Nàng thấy hắn song vẫn chẳng nói một câu , làm Nhất Phi phải mặt dày nói trước :

-Muội muội , sao muội bỏ đi mà không nói với ta một lời , làm ta cứ tưởng …

Du Tiểu Yên liếc mắt nhìn hắn :


-Muội thấy Vạn công tử còn mải cùng mấy tên cướp kia dây dưa , sao dám ở lại làm vướng chân vướng tay công tử .

Nhất Phi nghe thế thì vỗ quạt đắc ý nói :

-Bọn chúng đã được ta dạy dỗ cẩn thận rồi . Sau này nhìn thấy Du muội nhất định tránh xa mười thước , muội …

Du Tiểu Yên không chờ hắn ba hoa xong đã giục ngựa phi nước đại đi trước , bỏ Nhất PHi đang thao thao bất tuyệt đằng sau làm y chỉ còn cách gia tăng cước bộ mà đuổi theo nàng .

Hai người một đường cứ thế , nữ thì cưỡi ngựa , nam thì chạy bộ theo sau hướng lên núi Chung Linh mà đi .









Lúc này trên Chung Linh Sơn đang xảy ra kịch biến .

Tại tổng đàn của phái Thanh Thành , khắp bốn cửa Đông , Tây , Nam , Bắc dẫn lên núi đều la liệt xác chết , đệ tử Thanh Thành có , người của Ma Môn cũng có . Khắp nơi đều là cảnh máu chảy thành sông , thật làm người khác nhìn vào mà kinh hãi .

Đi từ cửa đại môn vào trong , chánh điện của Thanh Thành bây giờ đang đông nghịt những người . Một bên là người của Ma Môn chiếm ba phần , bên kia là Thanh Thành môn nhân chiếm khoảng hơn một phần . Cả hai nhóm người này đều đang đứng quây quần thành vòng tròn tập trung quan sát bốn người ở giữa đang chiến đấu kịch liệt .

Ở giữa là ba người đang đấu với một người .Ba người kia một là Tiêu Viễn Sơn , chưởng môn Thanh Thành , hai là sư đệ của ông ta Tiêu Địch và cuối cùng là đại đệ tử Tề Lôi .

Lúc này cả ba đang cùng vây công một lão già mặc lam y ,khuôn mặt già nua với mái tóc bạc gần hết , tay cầm một quải trượng màu đen .

Lão già nọ tuy một mình đấu với cả ba người song không hể tỏ ra yếu thế . Cây quải trượng trong tay lão mỗi khi vung lên là chấn lui trường kiếm của hai người Tiêu Địch cùng Tề Lôi . Trong khi đó quyền của Tiêu Viễn Sơn thủy chung không thể lọt qua quải trượng mà đánh trúng được lão.


Chiến cuộc đã đến hồi căng thẳng , Tiêu Địch biết nếu không giết được lão thì Thanh Thành hôm nay nhất định không thoát khỏi một kiếp . Lão nháy mắt cùng Tề Lôi một cái . Tề Lôi dường như cũng hiểu ý sư phụ , hai người cùng lùi về phía sau năm bước , tay nắm đốc kiếm giơ lên cao quá đỉnh đầu thủ thế . Cả hai cùng hét lên một tiếng rồi đồng thời phát động thế công nhằm lão già tóc bạc ở giữa chém tới .


-“ Lưu Tinh Cản Nguyệt “


Cả Tiêu Địch cùng Tề Lôi đều đang sử dụng chiêu thức lợi hại nhất trong Thanh Thành kiếm pháp “ Lưu Tinh Cản Nguyệt “ . Khi xuất chiêu này ,người tấn công sẽ di chuyển theo đường thẳng mà áp sát đối phương với tốc độ đề thăng hơn rất nhiều so với bình thường . Nó cũng tuân theo nguyên lý kích phát năng lực của người dùng tới cực hạn như Lục Hợp Quyền vậy . Kiếm chiêu theo đó cũng tăng lên đáng kể cả về độ nguy hiểm cũng như lực sát thương , đẩy cao công lực của bản thân lên gấp mấy lần tập trung hết vào một thức này , “ nhất kích tất sát “ đối phương .



Tiêu Viễn Sơn đã được Tiêu Địch ám thị từ trước đã sớm lui ra khỏi vòng chiến . Giữa sân chỉ còn lại lão già tóc bạc hứng chịu thế công điên cuồng từ hai phía . Nguyệt Trưởng Lão gầm lên một tiếng , cây quải trượng trong tay xoay theo một quỹ tích kỳ dị , nhằm Tề Lôi mà đánh tới . Sở dĩ lão chọn y là vì Tề Lôi công lực yếu nhất trong số ba người nên được lão ưu tiên hạ thủ đầu tiên . Mặc dù khí lực của Tề Lôi lúc này đã tăng gấp mấy lần song vẫn không phải là đối thủ của Nguyệt Trưởng Lão , trường kiếm trên tay hắn bị quải trượng của lão chế ngự hóa giải hoàn toàn . Nếu không phải phía sau còn có Tiêu Địch đang lao đến thì Nguyệt trưởng lão đã thừa thế xông tới lấy mạng tiểu tử này rồi .


Cảm thấy áp lực kinh người từ sau lưng ập tới , Nguyệt Trưởng Lão quay lại nhìn Tiêu Địch , mắt lóe hàn quang . Hai tay lão nắm chặt quải trượng toàn lực xuất chiêu , bóng trượng như mưa đón đầu Tiêu Địch . Hai bên đều đã xuất toàn lực , trong một khắc đã giao thủ với nhau hơn ba mươi chiêu . Người ngoài chỉ nghe thấy thanh âm kiếm cùng trượng va chạm vào nhau liên tu bất tận .

Sau hơn hai mươi chiêu , người lùi lại là Nguyệt Trưởng Lão . Cây quải trượng làm bằng gỗ tiên linh ngàn năm tuổi trên tay bây giờ đã sứt mẻ không ít làm lão tức giận thở phì phò , hai mắt trợn lên nhìn Tiêu Địch .

-Chết đi !

Tiêu Viễn Sơn lúc này cũng không quản mang tiếng lấy nhiều hiếp ít, tiểu nhân đánh lén , với lão bây giờ sự tồn vong của Thanh Thành mới là điều quan trọng nhất cần được đặt lên hàng đầu . Lão không thèm nói một câu đã vận Lục Hợp Quyền , thân hình như u linh hướng lưng Nguyệt Trưởng Lão đánh tới một quyền . Quyền đầu phát ra tiếng răng rắc toàn lực đánh tới , nếu trúng cơ thể con người dẫu không tan xương nát thịt cũng phải trọng thương .

Nguyệt Trưởng Lão thấy đối phương đánh lén thì trong đầu không khỏi chửi thầm võ lâm chính phái mấy chục lần . Song bây giờ quyền kình của Tiêu Viễn Sơn đã tới quá gần làm lão không thể dùng quải trượng ngăn cản được nữa , chỉ đành cố hết sức lấy đà lùi gấp ra sau ba bước.

Song Nguyệt Trưởng Lão còn chưa kịp đứng vững tại chỗ thì Tiêu Địch đã như một con hổ vồ tới , bổ một kiếm xuống đầu lão . Hiện giờ lão đã vô phương tránh né , chỉ đành hai tay giơ quải trượng lên cao đỡ lấy một kiếm này của hắn.

Song kiếm của Tiêu Địch còn chưa kịp chém xuống quải trượng của lão thì một đạo kim quang xé không lao tới , uy thế không gì cản nổi , chuẩn xác ghim trúng ngực trái của Tiêu Địch . Đạo kim quang này xuyên thẳng qua ngực trái của hắn , lao vun vút phá hẳn một góc tường rồi mất hút . Quả là kinh thế hãi tục , tất cả mọi người cả trong lẫn ngoài cuộc đều bị một màn này làm cho ngây người không kịp phản ứng .

Tiêu Viễn Sơn thấy vậy thì kêu lên một tiếng đầy bi ai . Lão chạy tới đỡ sư đệ thì thấy ngực trái hắn đã thủng một lỗ lớn nhìn thấy cả xương cốt bên trong, khủng khiếp vô cùng . Tiêu Địch hai mắt mở to mấp máy môi thều thào nói :

-Sư ..huynh ..bảo tr..ọng ,cứu .. lấ..y.. Thanh .. Thà..nh !

Ông gắng nói hết câu rồi ngoẹo đầu sang một bên , đoạn khí mà chết . Tiêu Viễn Sơn thấy vị sư đệ cùng mình tình như thủ túc nay hồn lìa dương gian mà lòng đau như cắt . Lão lay lay hai vai Tiêu Địch mà gào lên :

-Sư đệ , sư đệ !

Tiêu Địch , một đời hành hiệp trượng nghĩa nổi danh khắp giang hồ , tạ thế vào hai bảy tháng tư năm Kỷ Mão , thọ năm mươi tám tuổi .


Liền đó , một cỗ kiệu màu đỏ rẽ đoàn người Ma Môn từ ngoài chậm rãi đi vào . Một nữ tử mặc váy áo trên dưới đều một màu đỏ chói , khuôn mặt sắc sảo thông minh từ kiệu bước xuống . Theo sau nàng ta là một nam tử béo lùn tuổi ngoài ngũ tuần , mặc một bộ cẩm phục vô cùng hoa lệ , vai đeo một cây trường cung màu bạc , trên mặt là nụ cười nửa miệng không bao giờ tắt .


Hôm nay , liệu còn ai có thể cứu nổi Thanh Thành ?


Thanks để chứng tỏ bạn còn theo dõi tác phẩm , tác giả còn cố gắng a !:cute::cute:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận